Đinh Lễ ra lệnh, từ bên ngoài Trịnh Khả dẫn theo hai binh sĩ, kẹp ở giữa là một tên người Hàn, mặt mũi lấm lem. Trịnh Khả nói.
- Bẩm Bộ trưởng, kẻ này ta đã từng gặp qua, hắn là một thuộc của Bidam.
Đúng vậy, kẻ bị dẫn đến chính là Đông Hiếp. Thực ra hắn nào muốn đầu hàng, sau khi giả chết chạy thoát được, nghe tin Bidam đã bị giết chết hắn lập tức trở về quê hương. Thế nhưng xui xẻo cho hắn chính là đang trên đường trở về lại gặp được Trịnh Khả. Trịnh Khả từng làm qua Thái giám, trí nhớ tốt vô cùng, lại nhận ra được Đông Hiếp liền bắt lấy hắn. Bí quá hóa liều Đông Hiếp liền nói là mình có quân tình muốn đến khai báo. Đinh Lễ hỏi.
- Ngươi là ai? Đến tìm ta có việc gì?
Đông Hiếp vội vàng quỳ xuống nói.
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân tên là Đông Hiếp, vốn là thân vệ của Bidam. Bidam dùng gia đình của tiểu nhân uy hiếp nên tiểu nhân buộc phải chống lại quân Đại Việt. Nay Bidam đã chết, tiểu nhân cũng muốn đến báo quân tình để lấy công chuộc tội.
Quả thực Đông Hiếp có thể tồn tại bên cạnh Bidam lâu như vậy miệng lưỡi cũng tuyệt không hề tầm thường, vừa kể khổ vừa vạch một đường thẳng cắt đứt quan hệ với Bidam, lại không yêu cầu quan tước chỉ cầu lấy công chuộc tội. Đinh Lễ thấy bộ dáng hắn thú vị cũng mỉm cười nói.
- Được rồi, không cần quỳ nói. Đứng lên nói xem ngươi có quân tình gì bẩm báo, nếu có giá trị ta tuyệt đối phong thưởng.
Trong lòng Đông Hiếp mừng rỡ, nhưng hắn cũng thực sự sợ hãi tin tức mình mang đến không có giá trị. Đông Hiếp rụt rè nói.
- Bẩm đại nhân, thực ra trước đây Dương Sơn chính là một cái mỏ khoán chất rất kỳ lạ, thứ này phát ra nhiệt lượng cao vô cùng, được người dân hay đào về để sưởi ấm vào mùa Đông. Thế nhưng nó lại phát ra một loại khí độc, mùa Đông năm đó nó giết chết mấy chục người, kể cả thai phụ. Do đó Chân Thánh nữ vương đã hạ đến cấm tuyệt đối không được khai thác nơi này. Nhưng bên trong vẫn còn có hầm mỏ để lại, trong đó có một đường hầm được đào gần như thông lên đến mặt đất. Thiết nghĩ Chân vương trốn vào Dương Sơn chính là nhắm đến đường hầm này.
- Cái gì? Có đường hầm như vậy làm sao hắn có thể biết được?
Đinh Lễ kinh hãi, nhưng nếu quả thực có đường hầm như vậy thì Kim Yu Shin nhất định phải biết được chứ, lại không báo cho bọn hắn. Đông Hiếp lắc đầu nói.
- Năm đó phong hầm chính là do Chân vương chỉ huy, chỉ có những thân tín của hắn như Bidam mới có thể biết được, tiểu nhân từng nghe Bidam nói đường hầm này lối ra khỏi Dương Sơn chừng mấy dặm về phía Khai kinh.
Nguyễn Xí chợt nói.
- Không ổn, ta đoán mấy hôm nay Chân vương đang lừa gạt chúng ta, thả chim mồi, còn chủ lực của bọn hắn thì khai thông thông đường DCvpr hầm để chạy trốn về đánh úp Khai kinh.
Nghe đến đây sắc mặt mọi người bên trong soái trướng không khỏi biến đi. Mặc dù tại Khai kinh còn mấy ngàn quân phòng ngự, Chân vương chỉ có gần hai ngàn quân, thế nhưng lực phá hoại tuyệt không thể khinh thường, đặc biệt nó có thể gây ảnh hưởng đến kế hoạch của bệ hạ, là bọn hắn tắt trách. Đinh Lễ hạ lệnh.
- Nguyễn Xí, ngươi đem theo ba ngàn quân lập tức lên núi kiểm tra. Trần Quốc Toản, ngươi dẫn theo Lữ Chương Thánh lập tức tuy kích về Khai kinh, tuyệt đối không được để kinh thành xảy ra chuyện.
- Tuân lệnh!
Bọn hắn đều biết tầm quan trọng của vấn đề, không mất bao lâu Nguyễn Xí từ trên núi trở về nói.
- Trên núi quả nhiên có một đường hầm rất dài, ta đã để Đào Quang Nhiêu dẫn theo hai ngàn quân đi theo đường hầm đó, hi vọng có thể đuổi kịp được bọn hắn.
===============Ta là đường phân cách=================
- Bệ hạ, có một đội binh sĩ Joson phía trước bọn chúng đang chạy từ phía Nam đến.
Trinh sát kỵ chạy trở về thông báo. Lý Anh Tú mới chỉ rời đi Khai kinh được nửa ngày mà thôi, còn chưa đến được cả Dương Sơn. Như vậy nếu đội quân này tiến đến chỉ có thể là Chân vương lọt qua được vòng vây của Đinh Lễ chạy ra, vô tình gặp phải hắn. Vừa nghĩ đến đây Lý Anh Tú quát lớn.
- Toàn quân bày trận địa, chuẩn bị đón địch.
Lần này Lý Anh Tú chỉ đem theo đúng hai ngàn Cảnh vệ, bọn hắn cũng không có vũ khí hạng nặng, tất cả đều là súng cá nhân mà thôi. Phía bên kia theo báo cáo lại cũng chỉ gần hai ngàn quân, như vậy so ra hắn vẫn còn nhỉnh hơn một chút.
Quân Cảnh vệ lập tức phân tán thành từng tiểu tổ, chỉ để lại một đại đội hai trăm người thủ vững trung quân là vị trí của Lý Anh Tú. Lý Anh Tú tay cũng rút ra Thuận Thiên kiếm, mồ hôi hắn chảy ra lấm đầy tay. Thật lâu rồi hắn mới đích thân dẫn quân xông vào một trận chiến đây. Hắn vỗ vỗ Song Vỹ Hồng khẽ nói.
- Vỹ Hồng à Vỹ Hồng, lát nữa tất cả đều dựa vào ngươi đấy.
- Hí, luật luật.
Song Vỹ Hồng như hiểu tiếng hắn hí lên không ngừng tựa như một lời cam đoan.
Không mất bao lâu từ đằng xa Lý Anh Tú đã có thể thấy được tàn quân của Chân vương, ngược lại Chân vương cũng thấy được quân Đại Việt phía trước.
- Thật xui xẻo.
Chân vương chửi một câu. Đúng như Nguyễn Xí nói, hắn chính là đào đường hầm thoát được ra ngoài, cách núi Dương Sơn chừng hai dặm, hắn không muốn chạy xuống phía Nam mà chạy ngược lên phía Bắc. Thế nhưng nào ngờ lại gặp đúng quân Đại Việt chặn đường phía trước. Chân vương gần như đã tuyệt vọng. Hắn quát lớn.
- Các binh sĩ, đường đi phía trước đã bị chặn lại, nhưng quân địch không đông, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua được bọn chúng lập tức có thể chạy thoát. Cùng ta xông lên.
- Chiến! Chiến!
Quân Joson đã vô cùng mỏi mệt, bọn hắn phải đào hầm suốt mấy ngày, thức ăn lại không đầy đủ, hôm nay lại phải chạy xa như vậy khiến thể lực đã vô cùng suy giảm. Thế nhưng đường đi đã bị chặn lại, bọn hắn chỉ còn cách tiến công, hi vọng ai binh tất thắng đây.
Vù, vù. Tích, tích.
Gió nổi lên, mây đen dần dần kéo đến, đã có một số giọt mưa rơi xuống mặt đất, trời về chiều, mấy đen kéo đến làm cho bầu trời càng âm u, tối hơn như báo hiệu một điều chẳng lành. Quân Đại Việt vẫn đứng yên tại chỗ, so với quân Joson bọn hắn không gấp. Bởi vì Lý Anh Tú đoán phía sau quân Joson chắc chắn có quân Đại Việt đuổi theo. Mà Chân vương lại càng gấp, cần phải đánh bại quân Đại Việt để bỏ chạy.
- Tiến lên!
Chân vương quát lớn, gần hai ngàn quân của Chân vương được trang bị súng của Franzt đế quốc, lại được lính đánh thuê huấn luyện nên cũng xem là khá quy củ. Bọn hắn xếp thành từng khối, từ nhịp bước chậm rãi tiến lên phía trước. Tầm bắn của súng hỏa mai chỉ chừng một trăm mét, đạn bay hên xui, nên bọn hắn và Franzt đế quốc đều sử dụng xếp thành đội hình dày đặc để chiến đấu.
Thế nhưng xui xẻo cho Chân vương chính là hôm nay đối mặt bọn hắn không phải là hộ vệ thương đoàn, không phải Hải quân mà lại chính là quân Cảnh vệ, thân binh của Thừa Mệnh hoàng đế, bọn hắn trang bị toàn bộ là súng mới Type 04, tầm bắn đạt đến ba trăm mét. Nhìn quân của Chân vương đang tiến lên Lý Anh Tú không khỏi cười lạnh đúng là tự tìm chết mà.
Mặc dù tầm bắn xa nhưng Lý Anh Tú cũng ước lượng chờ quân Joson chậm rãi đi vào tầm hai trăm mét mơi nhếch môi lên cười lạnh hạ lện.
- Khai hỏa.
- Bắn!
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Tiếng súng Đại Việt vang lên liên miên không dứt, quân Joson lập tức trúng đạn ngã xuống như rạ. Đối với súng Type 04 bắn chính xác hơn cả Type 02 thì đội hình dày đặc như thế này chẳng khác nào là món mồi ngon cho bọn hắn. Chân vương cũng bị kinh hãi với tầm bắn của Đại Việt, mới chỉ loạt đạn đầu quân hắn đã ngã xuống đến hơn trăm người. Nếu cứ tiếp tục như thế này chỉ sợ chưa kịp xông đến nơi toàn bộ quân của hắn đã bị chết hết. Chân vương quát lớn.
- Chạy, di chuyển nhanh hơn.
Quân Joson lập tức từ đi đều chuyển thành chạy. Bọn hắn vượt qua từng mét đường đất, mỗi bước chân đi lên đều có một người ngã xuống. Đại Việt vốn chiến đầu theo cấp Đại đội hoặc Trung đội, ngoại trừ loạt súng đầu ra thì những loạt súng sau đều do các cấp đơn vị Đại đội bắn tự do. Do đó sát thương vẫn liên tục trút lên đầu binh lính Joson. Chỉ một trăm mét bọn hắn đã phải trả giá bằng hơn hai trăm người. Trời trở nên mưa nặng hạt hơn, nước mưa thấm đẫm máu của binh lính Joson như kết quả của việc bọn hắn đã đứng sai đội.
Thật vất vã mới chạy vào được một trăm mét Chân vương không khỏi vui mừng, dù trả giá đến hơn hai trăm người nhưng ít ra số đông binh sĩ vẫn còn lại, sức chiến đấu vẫn còn rất mạnh mẽ. Chân vương quát lớn.
- Chuẩn bị.
Các binh sĩ Joson lập tức thổi lên mồi lửa giương súng lên phía trước ngắm chuẩn xác vào quân Đại Việt phía trước chỉ chừng một trăm mét. Quân Đại Việt vẫn nổ súng, Joson vẫn có người ngã xuống liền tục. Chân vương quát lớn.