Không có tiếng nổ nào vang lên mà chỉ có tiếng búa súng gõ vào cốc mồi một cách khô khốc. Chân vương và binh sĩ Joson không tin tưởng nhìn vào vũ khí của mình, làm sao lại có thể không nổ đây?
- Là mưa.
Bên này Lý Anh Tú nhìn thấy vậy khẽ mỉm cười nói. Thuốc nổ đen rất dễ bị ẩm, dù là trời mưa nhỏ hạt như thế này thôi cũng đã đủ làm nó bị ẩm, chưa kể súng của Joson là súng hỏa mai dùng thừng để mồi lửa, khi mưa xuống thừng cũng rất dễ bị tắt, không thể mồi được thuốc súng. Ngược lại bên này Đại Việt sử dụng súng Type 04, đã có nắp đậy cốc mồi bảo vệ cho thuốc súng không bị ẩm, khai hỏa lại bằng kíp đá lửa nên dù trời mưa nhỏ vẫn có thể đảm bảo cho việc khai hỏa, đương nhiên nếu mưa quá lớn thì cũng bó tay. Thế nhưng trong thời tiết này thực sự Đại Việt chiếm lợi lớn, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều ở phía bên này.
- Ha ha, súng bọn chúng không nổ, hung hăng bắn bọn chúng cho ta.
Các binh sĩ Đại Việt vui mừng bắn lại càng hăng, ngược lại quân Joson thử mấy lần đều không khai hỏa được, lác đác quý lắm mới có một khẩu súng nhả đạn, nhưng đạn bay đi đâu thì chính xạ thủ cũng không biết, quân Joson lập tức trở nên khủng hoảng, bọn hắn không biết mình phải làm gì.
- Là thuốc súng bị ẩm, chết tiệt.
Chân vương tức giận, thế nhưng hắn biết mình không còn đường lui lại nữa, hắn rút ra trường kiếm quát lớn.
- Toàn quân, xung phong!
Vừa hô vừa làm gương cùng chỉ huy sứ xông lên trước, quân Joson thấy vậy cũng lập tức lao lên theo. Thế nhưng đối mặt với bọn hắn lại chính là những họng súng của Đại Việt liên tục nhả đạn, quân Joson càng xông lên thì lại càng ngã xuống như rạ.
Keng.
Lý Anh Tú rút ra Thuận Thiên kiếm chỉ về phía trước quát lớn.
- Tấn công!
Dứt lời lập tức thúc vào hông Song Vỹ Hồng, Song Vỹ Hông lập tứ hí lớn một tiếng xông thẳng lên phía trước. Trần Thư cùng Cảnh vệ cũng lập tức xông lên, toàn bộ hai tiểu đoàn Cảnh vệ gầm thét lắp lê vào súng tổ chức xung phong.
- Giết!
Hai quân cách nhau chỉ vài chục mét lập tức xông vào nhau, thế nhưng vừa đụng vào gần như lập tức phân ra thắng bại. Cảnh vệ chính là tổ chức từ các đội Thiên Tử quân xuất phẩm từ hệ thống, lại được Trần Thư huấn luyện, bản thân bọn hắn đều tự động mang thuộc tính bị động của cận vệ, khi chiến đấu bảo vệ chủ nhân sức chiến đấu sẽ tăng lên một bậc, quân Hàn quốc càng không phải là đối thủ, lại thêm số lượng quân Đại Việt áp đảo gần như là một cuộc tàn sát đã diễn ra.
Xoẹt.
Lý Anh Tú cũng thúc ngựa xuyên qua đội hình của quân Joson. Thuận Thiên kiếm trong tay được Lý Anh Tú vung vẩy vô cùng nhuần nhuyễn, lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, dường như mọi thứ binh khí bị nó chém đến đều bị chém gãy. Trần Thư kè kè theo sát bảo vệ Lý Anh Tú, chủ tử hai người gắng bó với nhau đã bốn năm, đã sớm phối hợp vô cùng tuần thục, Trần Thư sắm vài đấu sĩ mà Lý Anh Tú lại là SP chuyên đi KS mạng của đấu sĩ.
- Trần Thư, tìm kiếm thủ lĩnh của chúng, lập tức kết thúc chiến đấu.
Lý Anh Tú hạ lệnh, đánh rắn phải đánh dập đầu, tránh thiệt hại lớn cho quân ta chỉ có cách trảm thủ. Trần Thư quét mắt trên chiến trường lập tức phát hiện ra Chân vương ăn mặc vô cùng hoa lệ bị vây bởi ba binh sĩ Cảnh vệ. Trần Thư nói với thuộc hạ.
- Bảo vệ tốt bệ hạ, ta đi xử lý thủ lĩnh của chúng.
Nói rồi lập tức hướng đến Chân vương vọt đến. Bên này Chỉ huy sứ của Chân vương nhìn thấy Trần Thư rời đi trong lòng khẽ vui mừng. Hắn để ý nãy giờ cũng rõ ràng Lý Anh Tú võ công cũng chỉ thường thường, nếu không phải được Cảnh vệ bảo bọc thì không biết đã bị xiên không biết mấy nhát rồi. Nay Trần Thư rời đi rõ ràng cơ hội của hắn đã đến.
- Giết!
Chỉ huy sứ gầm lớn một tiếng như tên bắn lập tức lao đến Lý Anh Tú, vài tên Cảnh vệ bất ngờ bị chỉ huy sứ đá bay sang một bên, trước mặt Lý Anh Tú chỉ còn hai Cảnh vệ bảo vệ. Chỉ huy sứ cảm thấy được thời cơ đã đến trước mắt, hắn sẵn sàng chịu đựng hai vết thương, chỉ cần có thể giết được chỉ huy của quân địch. Bất quả khi còn cách Lý Anh Tú chỉ có hơn năm mét, Lý Anh Tú nhếch môi cười vậy mà rút ra một khẩu súng ngắn giơ lên nói.
- Súng đây, bỏ kiếm xuống.
Két!
Chỉ huy sứ như xe đua công thức một lập tức đạp phanh dừng lại, hắn dừng lại cách họng súng cũng chỉ có hơn một mét. Hắn cũng không ngu, hắn biết đến súng, ở khoảng cách này bị bắn trúng một viên chắc chắn sẽ chết, hắn cũng không tự cao tự đại đến mức cho rằng mình có thể tránh được đạn đây.
Bốp!
Lập tức hai cái báng súng của Cảnh vệ đập thẳng vào đầu hắn đánh gục Chỉ huy sứ. Lý Anh Tú cười lớn nói.
- Trói hắn lại.
Bên kia Chân vương cũng lâm vào khổ chiến, mặc dù lúc này không có thuộc tính cộng thêm nhưng Trần Thư cũng vẫn là võ sĩ nhất lưu, ngược lại Chân vương tuổi đã năm mươi, sức khỏe thật sự không thể theo kịp được thanh niên trai tráng như Trần Thư. Trần Thư ỷ vào sức mạnh từng nhát, từng nhát giáng mạnh xuống đầu của Chân vương khiến hắn liên tục lùi về sau.
Keng.
Cuối cùng Trần Thư nhảy vọt lên cao vung gươm chém mạnh xuống lưỡi kiếm của Chân vương, lực đạo mạnh đến mức hổ khẩu của Chân vương tóe máu, không thể tiếp tục nắm được, trường kiếm cũng bị đánh văng ra ngoài.
- Nằm im ở đó.
Chân vương vừa định bật dậy lưỡi kiếm đã chặt ngang ở cổ hắn. Lúc này tiếng kêu giết xuất hiện ở phía Nam, hàng ngàn quân Chương Thánh cưỡi trên xe ngựa kêu giết rung trời, chậm hơn một chút hai ngàn quân của Đào Quang Nhiêu cũng đã chạy đến bao vây toàn bộ chiến trường. Trần Thư quát lớn.
- Chân vương đã bị bắt, lập tức đầu hàng, kẻ đầu hàng không giết!
- Đầu hàng không giết!
Bảy ngàn quân Đại Việt gầm thét. Quân Joson nhìn thấy chỉ huy sứ đã bị đánh gục, Chân vương nằm trong tay Trần Thư, chiến ý toàn bộ tan rã, từng người từng người lập tức buông bỏ vũ khí, quỳ xuống dưới đất hai tay ôm đầu, các binh sĩ Đại Việt lập tức nhào đến ấn bọn hắn nằm xuống dưới đất.
Trời mưa ngày càng nặng hạt hơn, chiến y hai bên toàn bộ ướt đẫm, toàn bộ quân Joson bị ấn nằm thẳng xuống mặt đất nếm nước bùn, là kẻ chiến bại, bọn hắn không có cơ hội phản kháng. Lý Anh Tú cũng không khỏi cảm thán. Nếu cơn mưa này đến sớm hơn, kết quả trận chiến có thể sẽ không thay đổi nhưng thiệt hại của Đại Việt cũng sẽ tăng lên.
Chân vương bị giải đến trước mặt Lý Anh Tú, Trần Quốc Toản và Đào Quang Nhiêu cũng đi đến khom người tạ tội.
- Thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ giáng tội.
Chân vương kinh hãi chỉ Lý Anh Tú quát lớn.
- Ngươi chính là Thừa Mệnh hoàng đế?
Lý Anh Tú mặc kệ hắn mà cười nói với Trần Quốc Toản.
- Không sao, Trẫm mới không dễ bị dọa đến vậy.
Nói rồi hắn mới quay về Chân vương, đôi mắt khẽ híp lại cúi xuống sát mặt Chân vương nói.
- Ồ, là Chân vương đúng không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cũng xem như là hạnh ngộ.
Dứt lời hắn liền vung chân đạp một cái, Chân vương ngã lăn ra đất, lồng ngực cảm thấy nghẹn nghẹn lập tức ói ra một búng máu. Lý Anh Tú lạnh lùng nói.
- Ngươi biết cuộc đời ngươi sai nhất là gì không? Chính là đụng đến người phụ nữ của Trẫm. Người nào đụng đến nữ nhân của Trẫm, kẻ đó tiền phải chịu sự trừng phạt đích đáng.
Hắn vẫn tự xưng mình là Trẫm tức xem Chân vương chẳng khác nào giun dế. Điều cấm kỵ của Lý Anh Tú chính là có người làm nữ nhân của hắn tổn thương, đây Chân vương đắc tội không chỉ một, mà là hai nữ nhân của Lý Anh Tú, làm sao hắn có thể tha thứ được đây. Chân vương bò dậy cười nhạt nói.
- Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn chém muốn giết tùy ngươi.
Lý Anh Tú bị thái độ của Chân vương chọc đến liền cười lớn.
- Tốt lắm, Trẫm KaTE6 nghe nói Chân vương ngươi trước giờ miệng lưỡi muốn cứng. Đại Việt ta có một môn cực hình dành cho người mang tội cực nặng gọi là lăng trì. Phạm nhân sẽ bị trói lại, sau đó bị từng đao từng đao gọt từng miếng thịt của hắn xuống cho đến khi chết dần. Để ta xem ngươi có thể chịu được mấy đao đây.
Vừa nghe miêu tả đến Chân vương lập tức kinh hãi.
- Không thể, ngươi là vua của một nước, sao lại có thể tàn độc đến như vây? Không được. Ngươi không thể làm vậy.
Lý Anh Tú cười lạnh nói.
- Ta đúng là vua của Đại Việt, nhưng ta tuyệt đối có thể làm như vậy. Trần Thư, nhanh chóng hành hình.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Trần Thư lập tức để các Cảnh vệ kéo Chân vương ra xa một chút. Chân vương liên tục vùng vẫy hô hoán nhưng vô dụng. Cảnh vệ tìm một cái cọc lớn đóng xuống trói chặt Chân vương vào. Trần Thư rút ra lưỡi lê bắt đầu hành hình. Bắt đầu từ các phần nhỏ trước, Chân vương la hét thảm thiết, mắt hắn bị chọc mù, mũi bị gọt phẳng, tai, lưỡi, ngón tay, ngón chân lần lượt bị gọt xuống. Hắn la hét thảm thiết, thậm chí lưỡi bị cắt đi chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ, máu chảy đỏ lóe cả gương mặt giờ đã không còn nhìn ra nhân dạng.
Các binh sĩ Joson thậm chí không dám liếc nhìn xem, bọn hắn sợ bản thân mình sẽ bị ám ảnh, ngược lại bọn hắn sợ hãi nhìn vị vua của Đại Việt đang thích thú ngồi trên lưng ngựa nhìn từng miếng thịt của Chân vương bị gọt xuống.
Lý Anh Tú khẽ nhếch môi lên cười, hắn là người lương thiện, nhưng đối với địch nhân hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, huống chi lần này nghịch lân của hắn hoàn toàn bị Chân vương động đến toàn bộ. Cũng làm Lý Anh Tú tâm tính trở nên thay đổi. Đối với địch nhân hắn càng phải tàn nhẫn hơn nữa. Chỉ có sự tàn nhẫn đó mới có thể răn đe lấy bọn hắn vĩnh viễn không được động đến Đại Việt.
Mấy chục đao qua đi, hiện tại Chân vương chẳng khác nào một “nhân côn”, tay chân bị chặt sạch chỉ còn mỗi thân người và cái đầu không có các cơ quan cảm giác, trên người hắn bị gọt đến máu me be bét lộ cả xương cốt bên trong, máu chảy đỏ thẩm cả mặt đất, Chân vương lúc này chỉ còn thoi thóp, thậm chí không còn sức để la hét, chỉ còn phát ra tiếng rên ư ử như con chó nhỏ.
Lý Anh Tú chậm rãi thúc ngựa đi đến trước mặt Chân vương, vẻ mặt cao ngạo nhìn xuống “nhân côn” bên dưới không hề có một cảm giác thương hại nào. Nếu Ngô Tuấn đến chậm, nếu hắn đến chậm thì Elina, Kim Đức Mạn sẽ có kết cục như thế nào đây, tuyệt đối sẽ không tử tế.
Lý Anh Tú liếc mắt, Trần Thư lập tức đưa đao đến. Lý Anh Tú thúc ngựa lên phía trước nói.
- Nhớ rõ, kiếp sau đầu thai đừng dại dột lại động đến Đại Việt. À, mà chắc gì ngươi đã được làm người đây. Vậy để ta tiễn ngươi đi tìm Diêm vương hỏi cho rõ ràng đi.
Phốc.
Lưỡi đao vung xuống, đầu Chân vương lập tức lăn lông lốc xuống dưới đất.
“Đinh, chúc mừng ký chủ đánh thắng một trận chiến, ban thưởng hai ngàn điểm chiến công, một lượt triệu hoán, dân cư (2000), Cẩm y vệ (100), ụ tàu (1), lương thực...”
Hệ thống không ngờ lại nổ ra ban thưởng nhiều như vậy, Lý Anh Tú thực không biết có phải nếu hắn tham gia vào trận chiến ks mạng thì sẽ được hệ thống ban thưởng phong phú hay không. Lần này đã là lần thứ hai rồi. Chỉ là giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này. Lý Anh Tú hạ lệnh.
- Dọn dẹp chiến trường, đem xác hắn băm nhỏ đem cho chó ăn.