Đế Chế Đại Việt

Chương 347: Khánh công



Ban đầu Lý Anh Tú muốn chọn cả Nguyễn Hữu Dật và Đào Quan Nhiêu. Thế nhưng hai kẻ này sinh thời vốn là kỳ phùng địch thủ, tái sinh ăn rồi suốt ngày cũng cà khịa nhau trong Diễn Võ trường đến mức Phạm Tu cũng đòi đuổi sớm. Nên xét vị trí của Hàn quốc chỉ cần huấn luyện và phòng ngự Lý Anh Tú chọn Nguyễn Hữu Dật, dù sao Nguyễn Hữu Dật khả năng vẫn nhỉnh hơn 2m3RZ Đào Quang Nhiêu một chút.

- Trẫm yêu cầu khanh chính là thành lập một lữ đoàn thủy quân lục chiến năm ngàn người thủ vững Hàn quốc cho Trẫm. Chuyện khác có thể không nói nhưng tuyệt đối không được để kẻ địch đến Khai kinh. Trẫm sẽ xây dựng tại Hàn quốc một ụ tàu, lại cho khanh năm ngàn lính từ Bắc Hải thủy sư, từ nay khanh có thể được phép tuyển mộ thợ đóng tàu người bản địa để đóng tàu. Từ từ sau khi các cơ sở vật chất khác được xây dựng sẽ có súng pháo cho khanh.

- Thân tuân lệnh bệ hạ.

Như vậy nếu Lý Anh Tú rời đi thì sẽ có hai người ở lại là Bạch Liêu và Nguyễn Hữu Dật. Chúng tướng đi rồi, Lý Anh Tú nhìn ra bên ngoài trời, hôm nay Hàn quốc đã có tuyết rơi, mới nửa ngày tuyết đã phủ kín trắng xóa cả mặt sân. Hắn phải công nhận rằng tuyết rơi là một cảnh tượng rất u buồn, mọi thứ đều khoác lên một màu trắng xóa.

- Bệ hạ, ngài đang nghĩ gì vậy?

Chợt có giọng nói phía sau, là Kim Đức Mạn, nàng thay đi triều phục đổi thành thường phục áo màu lam nhạt, váy màu hồng phấn, làm nàng ít đi khí chất nữ vương, lại tăng thêm tính thanh thuần, thiếu nữ. Lý Anh Tú mỉm cười nói.

- Tuyết rơi làm ta có hơi xuất thần một chút. Đại Việt có lẽ bây giờ tuyết cũng đang rơi. Hắn năm triều đình vẫn cung cấp cho nhân dân củi lửa để sưởi ấm, không biết lúc này bọn hắn đã được ấm áp trong nhà mình hay chưa.

Bởi để thích nghi với thời tiết lạnh tại dị giới, kiến trúc của Đại Việt cũng đã thay đổi rất nhiều mà là một sự pha trộn giữa kiến trúc Đại Việt và người bản địa. Đại Việt bây giờ cũng không còn giống bất cứ triều đại nào trong lịch sử kiếp trước nữa, nó đã hoàn toàn rẽ sang một hướng khác đặc biệt hơn, phát triển hơn và Lý Anh Tú chắc chắn nó sẽ trường tồn hơn bất kỳ triều đại nào từng tồn tại trong lịch sử Việt quốc.

- Dân chúng Đại Việt có bệ hạ thật sự hạnh phúc.

Kim Đức Mạn khẽ nói, bởi vì Elina có thể đi vào bất cứ lúc nào nên hai người nói chuyện vẫn giữ khoảng cách khách sáo một chút. Chợt Kim Đức Mạn hỏi.

- Bệ hạ sắp phải trở về?

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Đúng vậy, ta rời Đại Việt đã quá lâu. Hai ngày nữa Đinh Lễ dẫn quân trở về, có lẽ sáng ngày hôm kia ta đi.

Cả hai liền trầm mặc, không khí tự nhiên ngừng lại có chút khó chịu. Lát sau Kim Đức Mạn nói.

- Vậy hai ngày nữa ta có tổ chức một cuộc khánh công cho các binh sĩ Đại Việt đã chiến đấu lật đổ Chân vương và Bidam. Khi đó hi vọng bệ hạ có thể để bọn hắn đến tham gia.

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Yên tâm, ta cũng sẽ đến.

====================Ta là đường phân cách===============

Hai ngày sau quả nhiên Đinh Lễ, Nguyễn Xí, Trịnh Khả, Trần Quốc Toản, Đảo Quang Nhiêu đã dẫn theo một vạn quân quay trở Khai kinh, kèm theo đó là năm trăm tù binh và rất nhiều chiến lợi phẩm, đặc biệt chính là hai ngàn khẩu súng hỏa mai đều được bàn giao cho Hàn quốc.

Đêm đó tuyết phủ trắng cả hoàng cung, nhưng Kim Đức Mạn vẫn cho người quét dọn sạch sẽ, lại thắm đèn đóm sáng trưng. Toàn bộ quân Đại Việt đều được tham gia vào lễ khánh công này ngoại trừ những người đã dự lễ khánh công lần trước phải làm nhiệm vụ cảnh giới. Lý Anh Tú và Kim Đức Mạn ăn mặc triều phục ngồi ở trên cao nhất, bên cạnh Lý Anh Tú là Elina, các tướng lĩnh của Đại Việt và Hàn quốc lại ngồi với nhau đấu rượu, đặc biệt là Yết Kiêu và Kim Yu Shin, hai người này kể từ lúc gặp nhau đầu tiên trên bờ biển đã sớm kết thân đây.

Ngô Tuấn lại viện cớ là bị thương nặng, không được đụng rượu yên lặng ngồi bên cạnh Lê Chân. Lý Anh Tú cười nói.

- Ác lang hôm nay bị thu phục rồi hay sao? Quả là quả quýt dày có móng tay nhọn mà.

Ngô Tuấn là lang , thực sự là một con sói đầu đàng, thế nhưng ngồi bên cạnh Lê Chân lại tựa như một con cún con vậy. Lê Chân sắc mặt đỏ lên liền cầm lấy chén rượu lên nói.

- Lần này bệ hạ tự thân xuất chinh chiến thắng quân thù thần còn chưa kịp chúc mừng. Tại đây xin mời bệ hạ một chén.

Lý Anh Tú lập tức xua tay cười nói.

- Trẫm ghi nhận tấm lòng của Phó đô đốc, nhưng Trẫm lần trước uống rượu quá say, giờ cũng không muốn uống nữa.

- Để ta uống với phó đô đốc đi.

Bên cạnh Elina mỉm cười tự nhiên cầm lấy chén rượu khẽ chạm vào chén rượu của Lê Chân nói.

- Lần này ta có thể thoát khốn toàn bộ nhờ vào Phó đô đốc và Ngô thứ trưởng, còn có các binh sĩ. Ta xin kính hai vị vị một chén.

Nói dứt lời lập tức uống cạn chén rượu xong đưa ra phía trước chứng tỏ không còn một giọt rượu nào. Lê Chân vốn cùng là người khẳng khái hào sảng nói.

- Được, ta nhận một chén này của tiểu thư.

Dứt lời lập tức uống cạn, hai nàng cao hứng lập tức nhào vào đấu lên, thậm chí Elina còn ném Lý Anh Tú sang một bên ngồi bên cạnh Lê Chân, lát sau liền xưng chị em rồi. Ngô Tuấn bên cạnh lo lắng nói.

- Lê Chân, nàng đừng uống nhiều quá.

Chỉ là Lê Chân vừa liếc một cái Ngô Tuấn lập tức im miệng không dám nói thêm một câu. Nhìn bộ dáng oan ức của hắn làm Lý Anh Tú buồn cười không thôi. Lý Anh Tú cười nói.

- Cứ đề nàng uống, người Đại Việt bất kể nam nữ ai lại không biết uống rượu đây?

Trần Thư đứng đằng sau mí mắt khẽ giật. Không phải lần trước ngài cũng bị uống một chút say dẫn đến làm bậy hay sao? Lại còn dám nói câu đó.

Kim Đức Mạn gọi Kim Yu Shin đến nói.

- Kim chỉ huy sứ, cho tiết mục múa kiếm bắt đầu đi.

- Tuân lệnh để hạ.

Đùng, đùng, đùng.

Tiếng trống kêu lên vang dội liên hồi, từng đội đội Hoa Lang trong trang phục màu đỏ hỏa lệ, mặt vẽ lên hóa trang cầm kiếm chạy ra giữa sân lớn quảng trưởng. Tất cả mọi người đều bị một trăm Hoa Lang này thu hút sự chú ý. Kim Yu Shin đứng giữa đội hình quát lớn.

- Hoa Lang.

- Giết!

Một trăm Hoa Lang lập tức triển khai đội hình, tiếng trống lúc thăng lúc trầm, lúc thảnh thơi, lúc dồn dập, vũ điệu của các Hoa Lang cũng được múa lên, trăm người như một, hẳn bọn hắn đã luyện tập thứ này từ rất lâu. Lê Chân không khỏi cảm thán nói.

- Mặc dù những thứ này trên chiến trường vô dụng nhưng phải công nhận rằng nó rất đẹp đẽ.

Elina cũng gật đầu đồng ý kiến, chỉ có Ngô Tuấn hừ lạnh khinh thường nói.

- Thì sao, ra trận quân Hàn quốc cũng giống như bệ hạ nói đánh đấm như hạch.

- Bệ hạ, để hạ mời ngài đi đến tàng thư lâu.

Bỗng nhiên một cung nữ đi đến khẽ nói nhỏ vào tai Lý Anh Tú. Lý Anh Tú nhìn sang bên, Kim Đức Mạn đã rời đi từ lúc nào. Hắn gật đầu lập tức đi theo sau. Tàng thư lâu nằm cách không xa chính điện là mấy, đi chừng mười phút là đến nơi. Lý Anh Tú quay sang nói với Trần Thư.

- Khanh chờ ở đây.

Nói rồi rảo bước đi vào bên trong tàng thư lâu. So với Đại Việt, tàng thư lâu của Hàn quốc ít hơn một ít, nhưng sách vẫn xếp rất dày đặc, đi một chút hắn liền thấy được Kim Đức Mạn, dưới ánh đèn le lói của thư lâu, nàng trong bộ triều phục màu đỏ xinh đẹp vô ngần. Kim Đức Mạn từng bước tiến đến gần Lý Anh Tú, đôi mắt nhu tình nhìn hắn. Lý Anh Tú khẽ nói.

- Nàng tìm ta...

Chưa nói dứt câu thì Kim Đức Mạn đã vòng tay qua cổ hắn, đôi môi đỏ đặt lên môi hắn một nụ hôn. Cơ thể nàng dần dần nóng lên nói.

- Ngày mai chàng rời đi, đêm nay hãy để chàng là của thiếp.

Nói rồi cảm xúc chôn giấu biết bao nhiêu ngày qua như thủy triều bùng nổ, Kim Đức Mạn vô cùng cuồng nhiệt hôn lấy hắn, thậm chí đôi tay ngọc ngà mền mại còn chủ động lột bỏ từng lớp áo của hắn, da thịt mịn màng chạm vào mang đến cho Lý Anh Tú cảm giác vô cùng mát lạnh.

Lý Anh Tú lập tức phản ứng giành lại thế chủ động, hắn hôn thật sâu nàng, nuốt trọn những giọt đường mật, hai con người cứ thế quấn quýt vào nhau, đôi tay hắn không ngừng công chiếm lấy các điểm cao khiêu khích làm Kim Đức Mạn phải thở dốc từng cơn hổn hển, sắc mặt cũng đỏ bừng lên. Như cảm thấy đã đủ, Lý Anh Tú bế thốc nàng lên dựa vào kệ sách, đôi chân thon dài của Kim Đức Mạn lập tức kẹp lấy ngang hông của hắn. Đôi mắt Kim Đức Mạn mê ly nhìn Lý Anh Tú, nàng biết nàng đã triệt để rơi vào bẫy tình của người đàn ông này, nàng yêu hắn. Thế nhưng ngày mai hắn phải trở về phương Tây, không biết bao giờ mới có thể quay lại. Điều nàng có thể làm là làm những điều điên cuồng nhất trọn vẹn trong đêm nay.

- Đức Mạn, ta tiến vào.

Dứt lời Lý Anh Tú lập tức tấn công như sóng triều cuồng vỗ làm Kim Đức Mạn tê tái cả cơ thể. Âm thanh xuân sắc liên tục vang ra khắp cả tàng thư lâu (tại đây tỉnh lượt một ngàn chữ).

Bên phía ngoài buổi biểu diễn múa kiếm đã kết thúc nhận được những tràn vỗ tay nồng nhiệt. Lê Chân chợt quay sang hỏi.

- Bệ hạ đâu mất rồi?

Elina cũng quay lại nhìn hai chiếc ghế của hai vị quân vương đã trống không từ khi nào, đôi mày liễu không tự chủ được nhíu một cái.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế