Đế Chế Đại Việt

Chương 355: Derby Thăng Long



Thời gian cuối cùng lướt nhanh đến tháng tư, một tuần sau khi Lý Anh Tú trở về Pavong cuối cùng cũng đến được Đại Việt để gặp mặt Elina đồng thời trao thư mời của quốc vương Nikolai đệ tứ mới Lý Anh Tú tháng sáu đến thăm Bravia. Thế nhưng bởi vì cãi nhau hồi tháng bảy năm ngoái Lý Anh Tú quyết tâm không gặp Pavong, mọi việc đều giao cho Bộ ngoại giao giải quyết. Dù Elina cố sức điều giải nhưng vẫn không có tác dụng, Lý Anh Tú vẫn không gặp Pavong. Bản thân Pavong cũng hiểu rõ ràng rằng lần trước là hắn bất lực dẫn đến Lý Anh Tú phẫn nộ, cũng bởi là vì con gái hắn nên Pavong cũng chỉ cố gắng ngậm bồ hòn làm ngọt. Elina sau đó cũng cùng với Pavong trở về Bravia. Không ai biết rằng trước khi Pavong bước lên tàu một mảnh giấy được bí mật chuyển cho hắn, đọc xong nội dung sắc mặt của hắn biến đổi không thôi.

Tháng tư, trời nắng vô cùng, may mắn chính là Đại Việt hiện tại cũng không nằm trong khu vực khắc nghiệt như kiếp trước, nên dù nắng lắm thì thời tiết cũng chỉ có ba mươi hai, ba mươi tư độ mà thôi. Giữa toàn quân doanh của Lữ Củng Thần dọn ra một bãi đất trống, dùng cát trắng để giới hạn lại vạch sân. Ở giữa sân có một vòng tròn lớn, hai đầu sân lại có một cái khung thành làm bằng gỗ, dùng lưới để bao lại phía sau.

Xung quanh mặt sân được xây dựng lên những khán đài khán giả, hàng ngàn người bao gồm binh lính và cả dân chúng đều tò mò vô cùng, không biết hôm nay bệ hạ muốn làm gì. Ở trên khán đài VIP được lợp mái che nắng, mát mẻ vô cùng, Lý Anh Tú cùng gần như toàn bộ nội các của triều đình đếu đến để dự trận bóng đá đầu tiên của dị giới này. Đúng vậy, chính là trận bóng đá đầu tiên. Từ tháng hai Lý Anh Tú đã để Lê Văn Hưu lên kế hoạch, do đích thân Lý Anh Tú phổ biến luật lệ một môn thể thao mới, lại để Trần Thư và Ngô Tuấn lựa chọn mỗi bên hai mươi mốt binh sĩ để tiếp nhận huấn luyện trở thành cầu thủ bóng đá đầu tiên. Để chuẩn bị cho trận bóng này Lý Anh Tú cũng bỏ ra thêm mười đơn vị vàng để mua kỹ thuật làm trái bóng, giao cho Công bộ sản xuất đến hai mươi trái bóng như thế.

- Bệ hạ, ngài nói môn thể thao này sẽ giải quyết được vấn đề bạo động trong quân đội sao?

Lê Phụng Hiểu có chút lo lắng nói, dù sao hiện tại vấn đề bạo động của binh sĩ đang là chuyện nhứt nhối của quân đội đây. Lý Anh Tú mỉm cười nói.

- Không cần lo lắng, khanh cứ chờ xem thì biết. Đơn giản chính là hiện tại về phương diện giải trí Đại Việt vô cùng nghèo nàn, ngoài dân gian cũng chỉ có những đoàn hát rong để cho dân chúng giải trí. Thế nhưng binh lính thì sao? Quy định của Đại Việt bắt buộc bọn hắn phải ở trong quân doanh, huấn luyện, huấn luyện và huấn luyện, tạo thành cho bọn hắn một áp lực không nhỏ mà không có chỗ để phát tiết. Do đó chỉ cần tìm một thứ để cho bọn hắn phát tiết là ổn, trong trường hợp này không gì có thể tốt hơn bóng đá.

Thực ra Lý Anh Tú cảm thấy bóng bầu dục lại phù hợp với tính đối kháng của môi trường quân đội hơn, thế nhưng rất tiếc tại Việt quốc kiếp trước cũng không có phổ biến bóng bầu dục, Lý Anh Tú cũng không rõ ràng bộ môn này. Do đó bóng đá được lựa chọn.

- Ura!

- Hú!

Tiếng la hét bỗng chốc vang lên, từ bên ngoài sân, hai mươi hai cầu thủ đến từ Thiên Long vệ và Cảnh vệ ăn mặc quần đùi, áo ngắn tay, sau lưng áo còn vẽ thêm các chữ số latinh. Thiên Long vệ mặc trang phục màu đỏ, còn Cảnh vệ thì mặc trang phục màu vàng. Có thể nói đây chính là trận derby Thăng Long đầu tiên trong lịch sử. Bởi đây là trận làm mẫu nên Lý Anh Tú đã phải giành suốt gần hai tháng để tập huấn vừa cho cầu thủ, vừa cho huấn luyện viên hai đội là Trần Thư và Ngô Tuấn. Mặc dù Lý Anh Tú bản thân cũng không có thiên phú bóng đá cho lắm, thế nhưng những kỹ năng cơ bản hắn vẫn biết, chỉ là thực hiện không được nhuần nhuyễn mà thôi. Ngược lại kỹ năng huấn luyện viên từ Fifa online khiến hắn cũng biết được rất nhiều điều để dạy cho hai huấn luyện viên tập sự kia. Ngoài ra hắn còn phải phổ biến luật lệ và cách bắt lỗi cho các trọng tài, nói chung gần hai tháng vừa rồi Lý Anh Tú bận đến mức chỉ ước mình có thể phân thân mà thôi.

Cầu thủ hai đội và trọng tài xếp thành một hàng ngang, người dẫn chương trình dùng loa nói lớn đề nghị tất cả mọi khán giả, cầu thủ đứng trang nghiêm để làm lễ chào cờ. Trên khán đài VIP Lý Anh Tú cùng bách quan cũng đứng lên. Đội quân nhạc lập tức tấu lên giai điều hào hùng của Đại Việt, toàn bộ ánh mắt của hàng vạn người trên sân bóng đều hướng về Long Tinh kỳ đang bay phất phới trên cột cờ của quân doanh Lữ Củng Thần.

Cuối cùng đúng ba giờ chiều, trận bóng đá đầu tiên của Đại Việt cuối cùng cũng bắt đầu. Dù sao cả huấn luyện viên và cầu thủ đều là nghiệp dư mới đá bóng được hơn một tháng, nên vừa bắt đầu có chút lóng nga, lóng ngóng, thế nhưng bù lại đám này thể lực, bạo lực vô biên, mỗi pha va chạm bọn hắn đều dùng vai của mình húc bay đối thủ ra ngoài đường biên, thế nhưng trọng tài đều nhắm mắt ngó lơ, bởi bọn hắn cho rằng như vậy là đúng luật đây. Lý Anh Tú trên khán đài cũng cười không ngậm được mồm, so với bộ môn bóng đá không hiểu sao Lý Anh Tú càng thấy nó giống bóng bầu dục hơn đây.

Bởi vậy mà tuy độ kỹ thuật, tinh tế, đẹp mắt của trận đấu này không thể so với những trận bóng chuyên nghiệp kiếp trước, thế nhưng độ bạo lực, độ kích thích liền không kém, thậm chí có mức vượt cả một trận cầu bình thường ở kiếp trước. Bốn bên khán đài khán giả la hét in ỏi tràn đầy phấn khích, đám binh lính thì càng thêm cục bộ, bắt đầu cổ vũ cho đồng đội của mình.

Hai huấn luyện viên cũng làm việc hết công YMYm6 suất ra tận đường biên để chỉ đạo. Bởi so với cầu thủ bọn hắn đối với giải thưởng lần này của bệ hạ lại càng phấn khích. Giải thưởng cho hai huấn luyện viên chính là một tháng nghỉ phép đây. Một tháng nghỉ phép này bọn hắn dùng để làm gì thì người người đều biết cả rồi.

Tuýt!

Tiếng còi của trọng tài vang lên, bốn mươi lăm phút đã qua đi kết thúc hiệp một, hai đội đều không ghi được bàn thắng nào, dù sao kỹ năng của đám này quá tệ, dứt điểm nếu không ra ngoài khung thành thì cũng bị thủ môn đỡ được. Dù sao trong trận bóng này thủ môn như được bật hack, hai thủ môn đều là những binh sĩ tinh nhuệ, võ nghệ đầy mình, bay lượn như chim, những cú sút đơn giản không làm khó được bọn hắn. Ngược lại cầu thủ lại thương tích đầy mình, khiến quân y lập tức phải chạy ra sơ cứu cho bọn hắn. Hiệp một này làm Lý Anh Tú không thể không nghĩ đến bộ phim làm nên tên tuổi của Tinh gia là đội bóng Thiếu Lâm đây. Lẽ nào nền bóng đá của Đại Việt sẽ tiến triển như vậy. Lý Anh Tú gọi viên Bách hộ (tên này ngàn năm Bách hộ mẹ nó rồi) đến nói.

- Truyền lời Trẫm xuống cho Trần Thư và Ngô Tuấn, nhắc nhở bọn hắn Trẫm dạy bọn hắn đá bóng chứ không phải là vật lộn, lo mà đá cho đàng hoàng.

Dù sao bộ môn bóng đá là bộ môn đòi hỏi tinh thần thể thao, thượng võ, sẽ phổ biến ra cả Đại Việt mà không phải chỉ riêng quân đội, Lý Anh Tú cũng không muốn biến nó thành một bộ môn tràn đầy bạo lực. Huống chi đặc biệt là đám trẻ, chúng yêu thích môn bóng đá vô cùng, nếu bóng đá trở thành bóng bầu dục thì sẽ ra sao đây.

Sang đến hiệp hai, nhờ lời cảnh tỉnh của Lý Anh Tú hai đội bóng cuối cùng cũng đá một cách có bài bản, ít dùng nắm đấm hơn, bắt đầu ra bóng dáng của một đội tuyển nghiệp dư mà không phải là một bang phái xã hội đen. Tuy dứt điểm vẫn như hạch, thế nhưng bọn hắn đã biết chuyền ngắn, chuyền dài, chạy chỗ, đánh đầu, phương án tấn công cũng trở nên đa dạng, lối chơi mạch lạc hơn rất nhiều. Theo đánh giá của Lý Anh Tú thì đã tương đương với trình độ của một đội bóng học sinh cấp hai. Lê Phụng Hiểu nhìn xuống sân không khỏi kinh ngạc nói.

- Bệ hạ, môn thể thao này thật là thần kỳ, vậy mà bên trong ẩn chứa binh pháp kinh người. Bệ hạ xem, bố trí đội hình như vậy rõ ràng là sử sụng một mũi tiên phong to khỏe, hai cánh kỵ binh nhanh như sóc tập kích vào hai bên mạn sườn đối phương bỏ trống, trung quân tập trung số đông người để tranh chấp, hậu quân lại to khỏe có thể cản trở bất cứ chướng ngại nào đến với Soái doanh (4-5-1). Bên kia lại là thế tấn công như vũ bão, dùng cả quân tiên phong và trung quân dồn ép đối thủ, hậu quân phía trước có một lớp chắn để có thể bảo vệ tuyến sau vừa đảm bảo công thủ toàn diện (4-3-3), quả thực rất thần kỳ.

Lý Anh Tú trợn tròn mắt. Quả thực Trẫm chỉ muốn tổ chức một trận bóng đá thôi, khanh có cần phải suy nghĩ nhiều đến như vậy hay không đây?

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.