Cuối cùng đến phút tám mươi đội Cảnh vệ vậy mà sau một đường tạt cánh, tiền đạo bậc cao lên đánh đầu đưa bóng chuẩn xác về góc xa làm bó tay thủ môn của Thiên Long vệ, bóng ghim thẳng vào lưới.
Rầm, rầm, rầm.
Trên khán đài tiếng vỗ tay lập tức như pháo nổ vang trời liên miên không dứt, kháng giả thì lớn tiếng reo hò, các Cảnh vệ tràn đầy phấn khích trong khi Thiên Long vệ lại ủ dột, buồn bã không thôi. Bên dưới sân Trần Thư đắc ý nói lớn với Ngô Tuấn bên kia.
- Ngô Thứ trưởng, xem ra lần này kỳ nghỉ phép chắc chắn thuộc về ta rồi.
Ngô Tuấn hừ lạnh nói.
- Chưa đến phút chín mươi, chưa biết hưu chết về tay ai đây.
Dứt lời hắn lập tức mặc vào áo cầu thủ, ra hiệu với trọng tài xin thay người. Lúc này Trần Thư mới để ý trong danh sách hai mươi mốt cầu thủ đăng ký vậy mà có tên của cả Ngô Tuấn đây, hắn nghiến răng nói.
- Kẻ này cũng quá vô sỉ rồi.
- Ura!
- Bộ trưởng uy vũ. Bộ trưởng cố lên.
Nhìn thấy Ngô Tuấn bước ra ngoài sân các Thiên Long vệ lập tức reo hò phấn khích, đối với bọn hắn Ngô Tuấn chính là trời không gì không làm được đây. Dân chúng đặc biệt là các thiếu nữ thấy Ngô Tuấn đẹp trai như vậy cũng càng phấn khích reo hò lên. Dù sao danh xưng Đại Việt đệ nhất mỹ nam tử cũng không phải để cho vui.
Và quả thực Ngô Tuấn cũng không làm mọi người thất vọng, kể từ khi hắn vào sân sức ép liên tục dồn ép đến khung thành của đội Cảnh vệ, lấy Ngô Tuấn làm đầu tàu, Thiên Long về lần nữa tấn công mà chẳng thèm phòng thủ, uy mãnh, liều mạng như cách bọn hắn chiến đấu trên chiến trường vậy. Ngô Tuấn tuy kỹ thuật không tốt nhưng võ công lại siêu quần bù lại, các cầu thủ đội Cảnh vệ muốn kèm cặp hắn cũng khó khăn vô cùng. Phút chín mươi, Ngô Tuấn bỗng nhiên nhận được bóng rê dắt bóng lao thẳng đến khung thành. Trần Thư bên ngoài đường biên sửng sốt không khỏi quát lớn.
- Mau, mau cản hắn lại.
Hậu vệ của đội Cảnh vệ lập tức áp sát, thế nhưng Ngô Tuấn rất dễ dàng gắp bóng vượt qua hậu vệ của đội Cảnh vệ biến hắn thành trò hề, quả bóng bay lên không trung Ngô Tuấn cuối cùng ngã ngươi tung một cú vô lê cực mạnh, bóng bay đập đất dù thủ môn đội Cảnh vệ đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể chạm được tay vào bóng.
- Vào!
- Ura!
Trên khán đài lẫn nữa bộc phát tiếng la hét cổ vũ còn hơn cả khi nãy đội Cảnh vệ ghi bàn, dù sao Ngô Tuấn cũng quá đẹp trai, dù là đàn ông cũng không thể ganh tỵ với hắn được, bàn thắng của hắn lại ghi ở phút cuối cùng, càng làm cho dân chúng trở nên hào hứng không thôi.
Tuýt!
Tiếng còi của trọng tài lần nữa vang lên, kết thúc hai hiệp đấu, kết quả của trận derby Thăng Long đầu tiên cuối cùng kết thúc với kết quả hòa. Dù trận đấu đã kết thúc nhưng dân chúng vẫn không rời đi, bọn hắn vẫn ở lại reo hò, ca hát, gọi tên các cầu thủ đồng thời nhận những cái chào tri ân của các cầu thủ vòng quanh sân. Trên kháng đài VIP Lê Văn Hưu cũng không khỏi vui mừng nói.
- Bệ hạ, quả thực quá phấn khích, cả đời thần cũng chưa bao giờ thấy điều gì phấn khích như vậy.
Lý Anh Tú mỉm cười, đừng bao giờ khinh thường sự cuồng nhiệt của nhân dân Đại Việt đối với bộ môn bóng đá, dù là kiếp trước tình yêu bóng đá của nhân dân Việt quốc cũng không hề thua kém bất cứ một quốc gia nào, mỗi lần đội tuyển quốc gia chiến thắng là đường phố lại tràn ngập sắc đỏ, người dân đổ ra đường reo hò, bắt tay với những người họ không quen biết, trong khi đó ngày hôm sau nhà nào cũng lập tức có nêu nồng, xoong, chảo mới.
- Phụng Hiểu, khanh có thể trong vòng ba tháng mở rộng toàn bộ môn thể thao này ra toàn quân, Trẫm tình trạng bạo động tuyệt đối sẽ được giải quyết.
Lý Anh Tú mỉm cười nói. Lê Phụng Hiểu gật đầu nói.
- Bệ hạ anh minh, thần cam đoan sẽ mở rộng bộ môn này ra toàn quân.
Lý Anh Tú lắc đầu mỉm cười nói với cả Lê Văn Hưu và Lê Phụng Hiểu.
- Trẫm không chỉ muốn nó phổ biến ra toàn quân, mà phải phổ biến ra toàn thiên hạ, cổ vũ tinh thần thể dục thể thao của dân chúng. Bộ văn hóa lập tức phải ra một kế hoạch thông cáo cho phép dân chúng tổ chức nên các đội bóng. Năm sau Trẫm sẽ tổ chức một cuộc sát hạch, chọn lựa ra mười tám đội tuyển tham dự vào một giải đấu cấp quốc gia, phần thưởng sẽ vô cùng phong phú. Quân đội bên kia cũng có thể tham dự, nhưng hạn chế quân đội chỉ được phép dự giải đấu tối đa là bốn đội mà thôi.
Dù sao thể lực, thế hình của binh lính vượt trội hơn người thường rất nhiều, cứ để bọn hắn công bằng tham dự mà nói các đội bóng của dân gian tuyệt đối sẽ không có cơ hội để cạnh tranh. Lê Văn Hưu và Lê Phụng Hiểu cũng rõ ràng ý định của bệ hạ lập tức vân mệnh.
- Bái kiến bệ hạ.
Cuối cùng hai vị huấn luyện viên sau lần đầu làm chuyện ấy cũng đi lên khán đài gặp Lý Anh Tú. Lý Anh Tú khen ngợi nói.
- Hai khanh làm rất tốt, truyền đạt cảm giác cho các cầu thủ và khán giả vô cùng tuyệt vời. Đặc biệt là khanh đấy Ngô Tuấn. Trẫm chắc chắn ngày mai nhà của khanh sẽ nhận được không ít hoa của các thiếu nữ đây.
- Bệ hạ quá lời, chúng thần cũng chỉ làm hết sức. Chỉ là, kết quả hòa, không biết phần thưởng bệ hạ nói...
Vừa nghe hai người nói Lý Anh Tú lập tức hiểu được bọn hắn muốn gì đây, hắn cười nói.
- Được rồi, xem xét biểu hiện của hai khanh rất tốt, lần này Trẫm đặc cách cho phép hai khanh đều có thể nghỉ phép một tháng.
Cả hai lập tức vui mừng hô lớn.
- Bệ hạ vạn tuế.
Sáng ngày hôm sau thông tin về trận derby cũng được Thăng Long nhật báo đăng tài, số báo bán ra vượt mức kỷ lục lên đến bốn mươi ngàn bản, ai cũng háo hức, phấn khích vì trận bóng ngày hôm qua. Luật lệ của bóng đá cũng được đăng tải lên cho mọi người rõ. Thêm hai ngày nữa thông báo từ Bộ văn hóa về giải bóng đá do đích thân bệ hạ tổ chức càng làm cho dân chúng reo hò, ai nấy cũng lập tức cố gắng tìm lấy cho mình một tổ đội.
Càng ngạc nhiên hơn chính là giới thương nhân và thợ thủ công đánh hơi cơ hội làm ăn vô cùng nhanh, hàng loạt mẫu trái bóng lập tức bọn làm ra bán cho dân chúng, mặc dù chất lượng so với bóng do Công bộ sản xuất còn kém xa nhưng so với bóng rơm vẫn mạnh hơn rất nhiều. Đối với việc này Lý Anh Tú cũng không có ý kiến, dù sao dân chúng làm ăn được lại càng tốt, dù sao Công bộ cũng không dư thừa thời gian để sản xuất bóng, hắn liền để tổ chức một trận đấu thầu kỹ thuật sản xuất trái bóng, thu về đến hai trăm ngàn quan.
Cũng đúng như Lý Anh Tú nói Ngô Tuấn độ nổi tiếng có thể so sánh với cấp bậc thần tượng, sáng hôm sau nhà hắn tràn ngập hoa, thư tình của các thiếu nữ động xuân tâm, mạnh dạn bày tỏ với hắn. Thế nhưng các 4Jv8m nàng cũng không biết rằng ngay trong đêm Ngô Tuấn đã lập tức chạy đến Giác Long rồi.
Lý Anh Tú còn hạ lệnh cho Lê Phụng Hiểu phải tìm tổ chức lên một đội văn công, vẫn mang trên người thân phận quân nhân nhưng nhiệm vụ là hằng tháng đi đến các doanh trại biểu diễn cho các binh lính giải trí. Lý Anh Tú lại hạ lệnh khuyến khích tổ chức các đoàn hát, khuyến khích những người nghệ sĩ có thể sáng tạo ra những loại hình nghệ thuật mới phục vụ cho dân chúng. Kiếp trước con hát bị gọi là xướng ca vô loài cũng bởi vì bọn hắn hát lên nguyện vọng của dân chúng, thường công kích triều đình phong kiến, đương nhiên không nhận được yêu thích từ giới thống trị. Thế nhưng Lý Anh Tú muốn Đại Việt phát triển không chỉ về kinh tế, chính trị, quân sự mà còn phải là văn hóa, xã hội, nghệ thuật, chỉ khi đó Đại Việt mới thực sự là một cường quốc phát triển.
Một tháng sau Lý Anh Tú lại lần nữa tổ chức thêm một môn thể thao mới là bóng chuyền, cũng nhận được vô số sự tán thưởng, mặc dù không cuồn nhiệt bằng bóng đá. Bộ giáo dục lại ra thông báo đưa vào trường học bốn môn thể thao bắt buộc bao gồm bơi lội, điền kinh, cưỡi ngựa và bắn súng, những môn học này đều là những môn thể thao mang tính quốc phòng, vừa để học sinh phát triển thể chất, vừa tạo ra một nguồn lực có chất lượng cho quốc phòng.
Dưới sự đốc thúc và chỉ đạo của Lý Anh Tú, Đại Việt về sau có một nền văn hóa, nghệ thuật, thể thao vô cùng phát triển, thuộc hàng đầu của châu lục, nhưng đó là chuyện của sau này. Bởi bây giờ mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu, mà lúc này Lý Anh Tú cũng đang nhíu mày đọc một tin tức được truyền về từ Hàn quốc.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế