Đế Chế Đại Việt

Chương 357: Tranh chấp



Giữa tháng hai, Hàn quốc, Khai thành. Sau khi mười lăm ngàn quân Đại Việt rời khỏi Hàn quốc không được bao lâu thì Khai thành lúc này cũng đón tiếp một đoàn khách mới. Lúc này bên trong cung điện Kim Đức Mạn sa sầm mặt nhìn những người ngoại quốc phía dưới. Bọn hắn đến từ căn cứ viễn Đông của đoàn lính đánh thuê Giáp vàng. Người dẫn đầu bọn hắn là Wayne, một tên chủ sự của vùng viễn Đông, có quyền lực khá lớn tại khu vực này, hắn chịu trách nhiệm nhận những đơn hàng thuê lính đánh thuê từ các nước viễn Đông. Quả thực viễn Đông là một vùng đất màu mỡ luôn được Franzt đế quốc để ý đến, kể cả đoàn lính đánh thuê cũng vậy. Những người viễn Đông này đối với quyền lực có sự ham muốn cực lớn, suốt ngày ăn rồi đánh nhau, so với phương Tây sức sản xuất của phương Đông thấp hơn nhiều, do đó những nước phía Đông này luôn khao khát được mua vũ khí hoặc thuê cho mình một lực lượng quân sự tinh nhuệ, trang bị kỹ lưỡng từ phía Đông để đánh bại địch nhân, bởi vậy thị trường ở nơi đây là vô cùng lớn.

- Để hạ, ngài cũng thấy rõ ràng, giấy trắng mực đen. Chân vương đã dùng mỏ bạc để đổi lấy sự phục vụ của lính đánh thuê bọn ta. Tuy Chân vương đã thất thế, nhưng dẫu sao trước đó hắn cũng là quân vương của Hàn quốc, nên hẳn giao ước này vẫn có hiệu lực đi. Mong nữ vương xem xét để chúng ta tiếp quản mỏ bạc.

Kim Đức Mạn trong lòng tức giận vô cùng, nàng không ngờ trước khi chết Chân vương lại để lại cho nàng món nợ này đây. Lúc này Hàn quốc và Triều quốc đang diễn ra chiến tranh, từ tháng mười hai năm ngoái hai vạn quân Hàn quốc dưới sự chỉ huy của Quốc Tiên Muno đã bắt đầu phản công giành lại những vùng đất đã bị chiếm, quân Triều quốc cũng tăng viện, chiến sự đang diễn ra vô cùng ác liệt, nàng cũng không muốn gây thêm phiền phức. Thế nhưng mỏ bạc là một tài sản lớn của quốc gia, nàng không thể bỏ được. Kim Đức Mạn hít một hơi lấy bình tĩnh lạnh nhạt nói.

- Có lẽ Wayne chủ sự đã nhầm lẫn, Chân vương chưa bao giờ là quốc vương của Hàn quốc, hắn chỉ là một tên phản đồ của hoàng tộc. Quân vương chân chính của Hàn quốc là ta, là Kim Đức Mạn, là Thiện Đức nữ vương mà không phải là Chân vương.

Khí thế của Kim Đức Mạn tràn ra để khẳng định vị trí chính thống của mình, đúng như nàng nói, nàng mới là nữ vương được cả vương quốc thừa nhận. Thế nhưng Wayne chỉ cười nhạt nói.

- Chuyện đó là chuyện của Hàn quốc các ngài. Bọn ta là lính đánh thuê, bọn ta chỉ quan tâm đến thù lao của mình đáng được thụ hưởng. Chúng ta đương nhiên duy trì tôn chỉ dĩ hòa vi quý, thế nhưng cũng không ngại dùng mọi cách để đòi lại quyền lợi của mình.

Câu nói hàm ý đe dọa của Wayne làm Kim Đức Mạn tức giận đến biến sắc, Wayne lại nói tiếp.

- Các vị đại nhân ở đây hẳn cũng hiểu được, chiến tranh sẽ dẫn đến điều gì. Tài sản, quyền lợi của các vị đều nằm trong tay nữ vương đây.

Đối với giải quyết việc này Wayne vô cùng quen thuộc, tại phía Đông tuy quân chủ chuyên chế tập quyền quyền lực đều tập trung vào nhà vua, thế nhưng những nước như Hàn quốc thế lực của các quyền thần cũng lớn vô cùng, chỉ cần gây sức ép lên các quyền thần để bọn hắn ủng hộ nhà vua cũng chỉ đành bó tay, Wayne trước giờ sử dụng chiêu này vô cùng thuần thục, đã dùng không biết bao nhiêu lần, tin tưởng hắn vừa nói ra câu này các vị đại thần sẽ bước ra gây sức ép lên Kim Đức Mạn.

Thế nhưng làm hắn bất ngờ chính là không hề có một vị đại thần nào đứng ra ủng hộ hắn, ngược lại Triệu Kiến Thành còn từ trong hàng ngũ đứng ra nói.

- Vị chủ sự này nói sai rồi. Nữ vương bệ hạ mới chân chính là quốc vương của bọn ta, còn Chân vương là thứ bỏ đi sao có thể là quân chủ của bọn ta được. Ngài xem, trên giao ước chỉ có chữ ký và dấu tay của Chân vương, có dấu ấn của ngọc tỷ sao?

- Ngươi? Ngươi lại muốn chống đối ta?

Wayne tức giận nói, lần này chẳng lẽ lại không giống như những lần trước hay sao? Bạch Liêu đứng bên trong hàng của bá quan cũng âm thầm buồn cười. Wayne không biết rằng đám cỏ đầu tường ở Hàn quốc này chính là bị Thừa Mệnh hoàng đế dọa cho sợ. Trước đó có mấy vị quan viên chủ hòa trái ý với Thiện Đức nữ vương, bán rẻ đất nước đều bị Thừa Mệnh hoàng đế sai Thiên Long vệ đi bắt cả nhà đem ra chặt. Bởi vậy đám cỏ đầu tường này hoàn toàn bị chấn nhiếp từ đó luôn ngoan ngoãn nghe lời Thiện Đức nữ vương.

- Vị chấp sự này lại nói sai. Bản quan làm quan của Hàn quốc, đương nhiên phải lấy điều công chính nói chuyện. Trên khế ước của ngài không hề có đắp lên ngọc tỷ, do đó không thể xem là mệnh lệnh cho một vị quân vương ban hành. Tại Hàn quốc này nó không có hiệu lực.

Triệu Kiến Thành đứng ra nói chuyện, các vị quan khác lập tức gật gù đồng ý. Bọn hắn rõ ràng lính đánh thuê Giáp vàng không thể chơi lại vị hoàng đế ở vùng phía Tây bên kia, đứng đội bên nào không cần ai dạy bọn hắn cũng biết.

Thấy không làm được gì Wayne lại quay lại trừng mắt nơi với Kim Đức Mạn.

- Để hạ, ý ngài là muốn tuyên chiến với bọn ta.

Nhận được sự ủng hộ của triều thần Kim Đức Mạn cũng bình ổn lại, nàng mỉm cười nói.

- Ta không muốn tuyên chiến với bất kỳ ai. Nhưng ngài hãy rõ ràng một điều rằng, ký khế ước với ngài là Chân vương, không phải ta, nếu muốn đi đòi nợ thì hãy xuống âm phủ mà tìm hắn. Đừng tìm đến Hàn quốc của ta. Ta là người nhân nghĩa, hiền lành nhưng không phải ai có thể ăn hiếp. Hàn quốc là Hàn quốc, một tấc đất nơi này đều là của dân chúng, ta không thể bán nó cho ngoại ban được.

- Nói hay lắm.

Một giọng nói trầm hùng vang lên bên trong điện, mọi người đồng loạt nhìn về phía sau, một lão tướng quân đã ngoài sáu mươi tuổi, bên trong mặc giáp, bên ngoài khoác áo lông, trên tay còn cầm một cái hộp gỗ từng bước tiến vào. Cả triều thần đều hít một hơi lạnh. Đây không phải là Quốc Tiên Muno thì là ai. Chẳng phải j4NKL hắn đang chỉ huy quân Hàn quốc đánh nhau với Triều quốc hay sao? Quốc Tiên Muno đi vào bên trong điện nói.

- Nữ vương để hạ nói rất chính xác, Hàn quốc tuy là nước nhỏ nhưng chẳng lẽ lại sợ hãi các ngươi. Từng tất đất nơi đây đều là do công các tiên vương cầm xuống, ngươi chỉ là một chấp sự lính đánh thuê nho nhỏ ở viễn Đông lại muốn khiêu khích uy hiếp bọn ta. Nếu muốn cứ đến, ta Quốc Tiên Muno sẵn sàng tiếp đãi.

Nói rồi mặc kệ Wayne tràn đầy tức giận, Quốc Tiên Muno quay về phía Kim Đức Mạn, ánh mắt tràn đầy tán thưởng, sau đó là tôn kính, hắn quỳ một chân xuống trước mặt nàng nói.

- Bẩm đệ hạ, thần lãnh binh hai vạn đã đánh bại hoàn toàn địch nhân ra khỏi bờ cõi Hàn quốc. Chém đầu tướng địch dâng lên cho để hạ.

Nói rồi hắn hai tay giơ cao quá đầu. Kim Đức Mạn vui mừng, nàng biết nàng đã chính thức thu được sự thừa nhận của vị lão tướng quân này, nàng lập tức rời ghế đi xuống phía dưới hai tay nâng đỡ hắn đứng dậy nói.

- Quốc Tiên đã vất vả vì nước. Ta thay mặt toàn bộ dân chúng Hàn quốc cảm ta Quốc Tiên.

- Để hạ quá lời, đây là việc thần phải làm. Có thần ở đây những con sâu mọt đừng hòng tiếp tục làm hại để hạ.

Quốc Tiên Muno trừng mắt nói, các quan viên cỏ đầu tường lập tức cúi gằm đầu xuống. Bọn hắn biết Quốc Tiên chính là ám chỉ bọn hắn đã từng ủng hộ Chân vương làm hại Chân Thánh nữ vương đây.

- Được lắm, nếu để hạ đã không muốn thừa nhận khế ước, vậy thì chúng ta gặp nhau trên chiến trường đi.

Wayne vung tay bỏ đi, làm chấp sự vùng viễn Đông hơn mười năm chưa bao giờ hắn cảm thấy nhục nhã như bây giờ, đường đường là chấp sự của một tổ chức lớn như lính đánh thuê Giáp vàng lại bị một nước nhỏ xíu như Hàn quốc uy hiếp.

- Wayne chấp sự, xin dừng bước.

Bạch Liêu cảm thấy lúc này mình cũng nên lên tiếng nên bước ra khỏi hàng. Wayne tức giận quay lại liền thấy một người trẻ tuổi hướng mình mỉm cười, hắn hừ lạnh nói.

- Các ngươi còn có điều gì muốn nói?

Bạch Liêu nhẹ nhàng nói.

- Ta không phải đại diện cho Hàn quốc mà là đại diện cho Đại Việt gửi lời cảnh cáo đến ngươi. Hành vi của đoàn lính đánh thuê các ngươi đã làm Thừa Mệnh hoàng đế của Đại Việt tức giận vô cùng. Hàn quốc và Đại Việt hiện tại là hai nước đồng minh. Nếu các ngươi muốn tuyên chiến với Hàn quốc thì đồng nghĩa là hướng Đại Việt tuyên chiến. Nghĩ lại cho kỹ, tin tưởng một việc như thế này một chấp sự nho nhỏ như ngươi không thể làm chủ được.

- Ngươi...ngươi...

Wayne thực sự bị Bạch Liêu làm tức giận đến nghẹn họng, nhưng hắn có thể làm được gì? Danh tiếng của Đại Việt hắn đã nghe đến. Hai trăm năm nay đoàn lính đánh thuê Giáp vàng chỉ có hai lần thất bại, mà hai lần đó đều là chính trong tay Đại Việt, lần này tại Hàn quốc lại càng thảm, bảy ngàn lính đánh thuê không có một người trở về, nghe nói do chính tay Thừa Mệnh hoàng đế hạ lệnh xử trảm, lính đánh thuê Giáp vàng đối với Đại Việt lại càng kiêng kỵ. Bây giờ lại muốn tuyên chiến với Đại Việt, hắn đúng là chưa có tư cách này. Bị tức giận đến không biết làm sao Wayne chỉ hừ lạnh một tiếng liền vung tay bỏ đi. Bạch Liêu mỉm cười nói.

- Không tiễn rồi.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.