Bạch Liêu can thiệp bởi vì chiến lược của bệ hạ là rất rõ ràng, nhanh chóng biến Hàn quốc trở thành một tiền đồn cho Đại Việt tại vùng viễn Đông. Rõ ràng nếu Hàn quốc không có một nền hòa bình trong một thời gian để khôi phục thì tiến độ này sẽ phát triển vô cùng chậm chạp, không có lợi cho Đại Việt, chính vì vậy mà Bạch Liêu dựa vào sự kiêng kỵ của lính đánh thuê đối với Đại Việt mà uy hiếp, yêu cầu bọn hắn không được động đến Hàn quốc. Còn về sau hắn phải gửi điện báo về để xin chỉ thị của bệ hạ.
Wayne đi rồi Quốc Tiên Muno liền quay sang Bạch Liêu hỏi.
- Vị đại nhân này trông thật lạ mặt, dường như không phải người của bản quốc.
Bạch Liêu biết thân phận của Quốc Tiên Muno vô cùng đặc biệt liền không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói.
- Ta là Bạch Liêu giữ chức Toàn quyền của Đại Việt tại Hàn quốc, đảm nhiệm nhiệm vụ cố vấn kinh tế, quân sự cho Hàn quốc.
Quốc Tiên Muno cũng biết việc Đại Việt và Hàn quốc kết đồng minh, thái độ của Bạch Liêu lại không có gì để bắt bẻ, cũng chỉ khách khí nói.
- Vừa rồi tạ ơn Bạch Toàn quyền đã giúp đỡ.
Quốc Tiên Muno cũng rõ ràng, tuy vừa rồi hắn nói cứng với Wayne nhưng thực chất Hàn quốc rất khó tiếp tục kham nổi một cuộc chiến tranh. Trải qua hai năm liên tục chiến tranh Hàn quốc đã sớm bị tàn phá tan hoang, kinh tế tiêu điều, nếu không phải có Đại Việt huấn luyện binh sĩ, cố vấn quân sự và viện trợ tiền bạc vũ khí Hàn quốc có đánh bại được Triều quốc hay không cũng là điều chưa chắc.
Cho bãi triều Kim Đức Mạn gặp riêng Quốc Tiên Muno, hắn kể đơn giản cho nàng nghe về trận chiến, ban đầu cuộc chiến vô cùng khó khăn, thế nhưng sau khi những ổ đại pháo được vấn chuyển đến, các đồn trại của Triều quốc lập tức trở nên vô dụng, đều bị bọn hắn bắn sập toàn bộ, quân Hàn quốc với lợi thế quân số chỉ việc xông vào chém giết. Quốc Tiên Muno than thở nói.
- Cả đời ta chưa bao giờ cảm thấy đánh trận lại dễ dàng đến như vậy. Đúng là chiến tranh càng phát triển thì vũ khí cũng ngày càng phát triển đây. Nếu không phải có lần này Hàn quốc càng ngày càng tụt hậu sớm muộn cũng bị tiêu diệt.
Kim Đức Mạn mỉm cười, hơn ai hết nàng đã từng chứng kiến được sức mạnh của hỏa khí Đại Việt kinh khủng đến mức nào, đặc biệt là những Chiến Liệt hạm to như quả núi nhỏ kia đến bây giờ vẫn khắc ghi sâu trong ký ức của nàng.
- Đúng vậy, vũ khí ngày càng tiến bộ nên ta càng muốn hiện đại hóa quân đội. Có sự trợ giúp của Đại Việt tin tưởng chỉ cần hai ba năm Hàn quốc tuyệt đối sẽ viễn siêu Triều quốc.
- Thế nhưng vì sao Đại Việt lại vô tư giúp đỡ Hàn quốc như vậy? Bọn hắn có âm mưu gì? Trên đời này sẽ không có quả bánh miễn phí như vậy?
Quốc Tiên Muno lo lắng nói, đương nhiên hắn cũng không thể nào nhận ra hình thức thuộc địa kiểu mới của Lý Anh Tú áp dụng vào Hàn quốc, hắn vẫn chỉ thấy được mặt tốt mà các hỗ trợ của Đại Việt mang lại. Còn Kim Đức Mạn lại bị câu hỏi của Quốc Tiên Muno mà suy nghĩ lung tung. Ai nói là giúp đỡ miễn phí đây, rõ ràng là nàng trả giá rất lớn được không, đến mức cả nàng cũng đem bán.
- Ọe!
Bỗng nhiên Kim Đức Mạn cảm thấy nhợn ở cổ, cảm giác muốn nôn mửa dâng lên không nhịn được ọe một tiếng. Quốc Tiên Muno hoảng hốt nói.
- Để hạ, ngài không sao chứ?
Kim Đức Mạn khẽ vuốt ngực để cho cảm giác buồn nôn giảm xuống, sắc mặt lập tức có chút trắng bệch. Kim Đức Mạn xua tay nói.
- Chắc là mấy hôm nay mệt mỏi, ta lại không ăn uống được mấy nên sức khỏe có chút không tốt.
Quốc Tiên Muno sắc mặt vẫn lo lắng nói.
- Để hạ nên cố gắng giữ gìn phượng thể, dù sao ngài là quân vương một nước, sức khỏe của ngài liên quan trực tiếp đến quốc gia.
Kim Đức Mạn gật đầu nói.
- Ta đã rõ ràng, cảm ơn Quốc Tiên đã quan tâm. Chút nữa ta sẽ gọi y sư đến xem sao?
Rất nhanh một y sư đã đến phòng của Kim Đức Mạn, bởi truyền thống là phái nữ làm vua nên y sư bên trong cung cũng đều là nữ. Nữ y sư chậm rãi bắt mạch cho Kim Đức Mạn, đôi chân mày khẽ nhíu lại, thật lâu sau nàng mới buông tay ra bộ dáng muốn nói rồi lại thôi. Kim Đức Mạn thấy vậy nói.
- Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.
Y sư lúc này nhìn quanh thấy không có ai mới khẽ nói.
- Bẩm để hạ, nếu thần không nhầm thì...ngài đã mang thai.
Kim Đức Mạn trợn trừng mắt, nàng lại mang thai? Chợt suy nghĩ lại, lần cuối cùng nàng và Lý Anh Tú ân ái là ba tháng trước ở bên trong tàng thư lâu, chẳng lẽ lần đó nàng lại... Trong lòng Kim Đức Mạn có chút lo lắng, nhưng chiếm phần lớn lại là ngọt ngào. Nàng lại mang thai con của hắn. Không biết nếu hắn biết tin biểu hiện sẽ như thế nào đây. Vừa nghĩ đến đây cảm giác lo lắng lại lần nữa áp đảo. Hắn là quân vương một nước liệu có chịu thừa nhận đứa con này? Trong lúc lo lắng Kim Đức Mạn nói.
- Chuyện này phải giấu kín, không được tiết lộ ra ngoài, ngươi rõ ràng chưa?
Bị khí thế của Kim Đức Mạn khóa chắc y sư không khỏi run rẩy, nàng sợ sẽ bị diệt khẩu vội vàng quỳ xuống nói.
- Để hạ tha mạng, thần tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời.
Kim Đức Mạn lạnh lùng nhìn nàng một chút sau đó mới thu lại khí thế nói.
- Được rồi, không tính toán với ngươi. Nhưng nếu để ta nghe được phong phanh tuyệt đối sẽ lấy mạng của ngươi.
=====================Ta là đường phân cách============
Tại Thăng Long Lý Anh Tú không hề hay biết hắn sắp được thăng chức làm cha đây, lúc này hắn mới nhận được tin báo của Bạch Liêu từ tháng hai về việc xung đột với đoàn lính đánh thuê Giáp vàng. Lý Anh Tú lập tức đem tin tức này đưa đến cho viện chiến lược quốc gia. Hiện tại triều đình có hai cơ quan quan trọng nhất chính là viện chiếc lược quốc gia và nội các là hai cơ quan quyết định toàn bộ hướng đi của Đại Việt.
- Tình hình là như vậy, các khanh đối với việc này có cái nhìn như thế nào?
Nguyễn Bỉnh Khiêm đọc thật kỹ tin báo đến, trước mặt hắn lại là một chồng giấy tờ từ Ám bộ đưa đến, viện Chiến lược quốc gia có quyền lực chia sẻ thông tin từ Ám bộ đây. Lát sau hắn mới nói.
- Bẩm bệ hạ, theo thần việc này cũng không quá đáng lo. Về cơ bản Hàn quốc đã yên bình, bản thân cũng có sức mạnh quân sự nhất định, ở đó còn năm ngàn quân của ta nên cũng không cần lo lắng. Nếu thực sự đoàn lính đánh thuê muốn trả thù bọn hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể quấy rối con đường giao thương của chúng ta đi về phía Tây. Khả năng chúng tấn công trực tiếp vào Đại Việt là có nhưng rất thấp, dù sao bọn hắn cũng là lính đánh thuê, lấy lợi ích lên làm đầu, đánh vào Đại Việt rõ ràng không có lợi.
Đào Duy Từ cũng gật đầu đồng ý với Nguyễn Bỉnh Khiêm nói.
- Thần cũng cùng ý kiến với Nguyễn đại nhân. Tuy nhiên đề phòng là chuyện cần thiết. Thần cũng vừa có một chuyến đi thị sát các cảng biển của Đại Việt, rõ ràng khả năng phòng ngự ở những nơi đó rất yếu, nếu Hải quân đi vắng thì chỉ riêng đội phòng thủ bờ biển rất khó có thể bảo vệ được những cảng này. Thần đã xem qua chiến tranh Bravia và Gemanic và nhận ra rằng bọn hắn rất thích tập kích vào các cảng biển. Rất có thể lính đánh thuê sẽ không đánh trực diện vào Đại Việt mà sẽ sử dụng chiến tranh phá hoại vào những nơi này.
Lý Anh Tú lắng nghe gật đầu, cuối cùng hắn quay sang nhìn Trần Thủ Độ chờ vị siêu cấp Boss này phát biểu ý kiến đây. Trần Thủ Độ bình tĩnh nói.
- Hai vị đại nhân nói đều có khả năng. Thần vừa nhận được tin tức Tổng bộ đoàn lính đánh thuê đã triệu tập một số hạm đội từ phía Đông và Tây trở về. Hiện tại vẫn chưa xác định được nguyên nhân của nó là gì.
Lý Anh Tú cũng bất ngờ với tin tức này. Hắn nói.
- Tiếp tục giám sát chặt chẽ mọi động thái của lính đánh thuê Giáp vàng, và còn cả Franzt fO3qK đế quốc nữa. Tình hình thẩm thấu của ta vào các nước đến đâu rồi?
- Bẩm bệ hạ, Ám bộ trước mắt đã trải rộng ra Bắc Hải và Đông Tấn, riêng Franzt đế quốc tiến triển vẫn còn chậm, cơ sở của chúng ta ở Franzt chỉ dừng lại ở giai tầng thấp, rất có để chiếm được tiên cơ.
Nghe Trần Thủ Độ nói Lý Anh Tú lắc đầu nói.
- Ở giai tầng thấp chưa chắc đã không thăm dò được tin tức, các ngươi nên chú ý đến những nơi tập trung đông người như quán rượu, khách sạn, thương hội, thậm chí là khu ổ chuột. Những nơi đó tầng lớp làm thuê nhiều, bọn hắn làm thuê cho quý tộc và tư sản, thông tin có thể còn nhanh hơn chúng ta một chút.
- Bệ hạ anh minh, thần đã rõ ràng.
Trần Thủ Độ lập tức tán đồng, điều bệ hạ nói đúng là hắn không nghĩ đến đây.