Phải nói Lê Công Hành là một người vô cùng dũng cảm, chỉ với hai cái lọng mà hắn lại dám nhảy từ trên lầu cao xuống khí binh lính của Bắc quốc phải vô cùng thán phục. Sau này nếu huấn luyện lính dù Lê Công Hành ắt hẳn không thể thiếu được.
Cuối cùng là một vị mỹ hiều dài loằng ngoằng Nguyễn Hữu Kính. Nếu nói Nguyễn Hữu Kính hẳn không nhiều người biết nhưng nếu nói Nguyễn Hữu Cảnh thì chắc chắn người biết rất nhiều. Hắn là một danh tướng dưới thời chúa Nguyễn Phúc Chu có công mở ra bờ cõi cho Việt quốc ở vùng Gia Định – Đồng Nai, có công lao vô cùng lớn. Bởi vì nhớ ơn của Nguyễn Hữu Kính mà tại miền Nam việt quốc nhân dân đều tránh những từ phát âm là “kính” để tránh kỵ húy, bởi vậy mà Nguyễn Hữu Kính đọc trại ra thành Nguyễn Hữu Cảnh, mà từ kính cũng được chuyển âm thành từ kiếng.
Nguyễn Hữu Kính: Danh tướng có công mở mang bờ cõi cho đất nước. Tư chất (SS). Kỹ năng: Khai hoang, thống binh.
Nếu mọi người thấy tên Nguyễn Hữu Kính quen thuộc như vậy thì đúng rồi đấy, Nguyễn Hữu Kính chính là con trai của Nguyễn Hữu Dật, là cháu chín đời của Nguyễn Trãi. Lúc này Lý Anh Tú mới nhận ra dòng họ của Nguyễn Trãi vậy mà làm quan trong triều cũng không kém họ Trần là bao đây. Có Nguyễn Phi Khanh, Nguyễn Hữu Dật, Nguyễn Hữu Kính, nếu kể luôn cả Trần Nguyên Đán nữa là có đến bốn người đây.
Giang Văn Minh cuối cùng được bổ nhiệm làm Tri phủ Trà Lân, Trần Tất Văn được bổ nhiệm sang Bộ ngoại giao, Phùng Khắc Khoan sang Bộ nông nghiệp, Lê Công Hành được bộ nhiệm sang Bộ công thương, đồng thời còn đảm nhiệm một vị trí học sĩ trong Hàn Lâm viện, Đinh Văn Tả được Lý Anh Tú đưa sang làm huấn luyện viên của Lữ đoàn lính bắn tỉa ở Thăng Long với cấp hàm Đại úy, Nguyễn Hữu Kính thì được bố trí sang Hàn quốc để phụ giúp cho Nguyễn Hữu Dật.
Lý Anh Tú để Trần Thủ Độ kết hợp cùng với Lữ đoàn Thần Sách bắt đầu tiến về Bắc Hải đi thu phục các toáng cướp biển ở nơi đây, toàn quyền đều do Trần Thủ Độ quyết định, tin tưởng với sự xảo quyệt của Trần Thủ Độ đám hải tặc kia tuyệt đối đấu không lại.
Trong khi đó Lý Anh Tú cũng không biết rằng tại Franzt đế quốc tổng bộ của lính đánh thuê Giáp vàng cũng đau đầu không thôi. Gần đây Đại Việt cứ như là khắc tinh của bọn hắn, đi đâu cũng gặp phải, mà mỗi lần gặp là lại nhận thất bại nặng nề, lần trước đã tổn thất đến hai ba ngàn binh sĩ, lần này bảy ngàn binh sĩ và năm chiến thuyền đều một đi không trở lại, hơn nữa còn không thể nhận được bất cứ lợi tức nào từ nó, thử hỏi làm sao bọn hắn không phẫn nộ.
- Đoàn trưởng, xin hãy phát lệnh, chúng ta tuyệt đối sẽ tấn công thẳng vào Đại Việt dạy cho tên Thừa Mệnh hoàng đế kia biết thế nào là trời cao đất rộng.
Một tên chấp sự tức giận nói. Đoàn lính đánh thuê có ba phân bộ tại Bắc Hải, Tây Hải và viễn Đông, quy mô không ít hơn bốn mươi ngàn lính đánh thuê và hàng trăm chiến hạm được trang bị với những vũ khí tối tân nhất và Franzt đế quốc có thể có.
- Không được, nếu tấn công thẳng vào Đại Việt chúng ta được gì? Chúng ta không phải là chính trị gia, chúng ta chỉ là lính đánh thuê, đánh vào Đại Việt chúng ta sẽ cai trị nó sao? Chưa chắc có cai trị được hay không nhưng chắc chắn chúng ta sẽ bị tổn thất vô cùng lớn, không phù hợp với lợi ích của chúng ta.
Một tên chấp sự khác nói, một người nữa cũng đồng ý.
- Đúng vậy, nhưng chúng ta có thể tập kích vào cảng biển và đường giao thương của chúng, tuyệt đối có thể gây thiệt hại nặng cho chúng.
- Hừ, một đám nhát chết. Nếu không giết chết tên hoàng đế kia làm sao ăn nói với những binh sĩ đã hi sinh đây?
- Đủ rồi.
Phía dưới tranh cãi loạn lên vị đoàn trưởng ngồi trong bóng tối đành phải quát lớn một tiếng. Tất cả mọi nkDD2 viên chấp sự đều lập tức im lặng nhìn về vị thiếu nữ đang ngồi trên cao kia. Đó chính là vị Đoàn trưởng thứ mười của của đoàn lính đánh thuê Giáp vàng. Thiếu nữ nói tiếp.
- Đã hai trăm năm, các ngươi đã quên rằng nhiệm vụ chính của Đoàn lính giáp vàng ta là gì rồi sao?
Tất cả các vị chấp sự đều cúi đầu xuống, đúng vậy, đã hai trăm năm, và bọn hắn dường như đã quên đi lời thề, tôn chỉ của Đoàn lính đánh thuê, nhiệm vụ kiên quyết chính là bảo vệ được hoàng thất Franzt đế quốc. Đúng vậy, Đoàn lính đánh thuê Giáp vàng là do hoàng thất bí mật lập ra để bảo vệ chính mình, ban đầu nó chỉ tương đương với một đội cận vệ độc lập với quân đội, tế nhưng hơn trăm năm hòa bình, đoàn cận vệ này tự phát phát triển thành một đội lính đánh thuê quốc tế mà người lãnh đạo nó luôn là hoàng thất của Franzt đế quốc., nhưng nhiệm vụ của nó không thay đổi, tiên quyết vẫn là bảo vệ hoàng thất Franzt. Thiếu nữ nói tiếp.
- Các ngươi nhìn xem tình hình của Franzt đế quốc hiện tại như thế nào? Tuy bề ngoài phong quan nhưng bên trong lại mục rỗng, tư sản đang ngày càng hùng mạnh lên từng ngày, đức vua cũng dần dần mất đi quyền lực vào tay của quốc hội. Các ngươi xem thử đế quốc này sẽ tồn tại được trong bao lâu? Hiện tại còn bàn đế việc chiến tranh với Đại Việt? Các ngươi có phải đồ ngu không? Các ngươi có biết sức mạnh của Đại Việt nằm ở đâu không? Hai lần chiến tranh có lần nào chúng ta không ăn quả đắng?
Tất cả các chấp sự đều im lặng. Thiếu nữ mới nói tiếp.
- Cử một phái đoàn đến Đại Việt giảng hòa với quốc vương Đại Việt, mặt khác ta muốn trong vòng ba tháng nữa tại tổng bộ phải có ít nhất hai mươi ngàn binh sĩ và một trăm chiến hạm. Tất cả đã rõ ràng chưa? Bằng mọi giá phải bảo vệ được cho hoàng thất an toàn.
- Tuân lệnh đoàn trưởng.
Trong khi đó Đại Việt để đề phòng quân Giáp vàng tấn công vào cảng biển của mình đã bắt đầu cải tạo lại các hải cảng, ở Giác Long và An Bang, trên đường vào của mỗi Hải cảng đều có các tòa pháo đài có trang bị pháo lớn, vòng ngoài thì xây bao cát, đào hào để cho bộ binh có thể phòng ngự, tại phòng tuyến vòng ngoài này mỗi nơi có ít nhất một trăm ổ đại pháo M102 đủ sức phản kích bất kỳ cuộc tấn công nào vào cảng thị. Lực lượng phòng thủ bờ biển cũng được tăng các thuyền loại biên từ Hải quân xuống, tuy không lớn nhưng cũng có được vài khẩu pháo trên thuyền vừa để phòng ngự vừa để triển khai chiến thuật du kích dựa vào độ cơ động của nó ở vùng biển nông.
Lý Anh Tú ngồi bên trong ngự thư phòng như mọi ngày để giải quyết công vụ. Hắn cảm giác nếu mình ngồi đây mỗi ngày tám đến mười tiếng tuyệt đối sẽ bị đau thần kinh tọa đây. Đứng bên dưới lúc này là Hồ Nguyên Trừng đang bẩm báo về tiến độ sản xuất vũ khí hiện tại. Hồ Nguyên Trừng nói.
- Bẩm bệ hạ, hiện tại than đá và Crom đã được Công bộ đưa vào để sản xuất vũ khí. Kết quả đưa ra cho thấy chất thép đã tốt hơn rất nhiều, quá trình luyện thép cũng nhanh hơn vì than đá cung cấp nhiệt lượng rất tốt. Có Crom thêm vào nòng súng có độ bền tăng lên rất cao, hiện tại nòng súng có thể chịu được một ngàn phát bắn mới hỏng. Sản xuất pháo có thể làm pháo nhẹ hơn rút gọn lại M102 chỉ nặng chừng hơn 4,5 tấn.
Lý Anh Tú vô cùng hài lòng, than đá và Crom là hai thứ cực kỳ hữu ích cho việc sản xuất vũ khí. Chỉ riêng việc hạ trọng lượng M102 từ hơn sáu tấn xuống chỉ còn bốn tấn rưỡi đã là một thành công lớn. Cứ như vậy P3 càng có thể hạ thấp trọng lượng xuống hơn nữa. Hồ Nguyên Trừng nói tiếp.
- Bẩm bệ hạ, công nghệ đúc nòng xoắn Công bộ đã hoàn toàn làm chủ và có cải tiến thêm giúp hạ giá thành xuống rất nhiều. Thế nhưng trong quá trình thí nghiệm xảy ra một vấn đề chính là súng nòng xoắn rất bất tiện cho việc nạp đạn từ đầu nòng. Đạn nhét vào thường xuyên bị mắc kẹt lại dẫn đến tốc độ nạp đạn chậm hơn rất nhiều so với súng nòng trơn.
Lý Anh Tú bình tĩnh lắng nghe rồi mới nói.
- Công bộ tìm ra cách giải quyết sao?
Hồ Nguyên Trừng lắc đầu nói.
- Trừ khi Hàn Lâm viện có thể chế tạo ra hạt nổ như bệ hạ nói, sau đó Công bộ lại thiết kế ra một loại súng nạp hậu thì mới có thể giải quyết được vấn đề này.
Lý Anh Tú quay sang viên Bách hộ hạ lệnh.
- Gọi Henry đến gặp Trẫm.
Rất nhanh Henry từ Hàn Lâm viện được đưa đến ngự thư phòng, hắn là nhà hóa học đầu tiên mà Lý Anh Tú đã thuê đến, Lý Anh Tú giao cho hắn việc nghiên cứu hạt nổ và thuốc nổ hóa học. Trước mắt Henry đã hoàn thành xong được thuốc nổ không khói, chỉ cần nhà máy hóa chất xây dựng xong là có thể sản xuất đại trà, còn hạt nổ đã rất lâu rồi Lý Anh Tú chưa thấy hắn báo cáo.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế