Nhìn thấy Henry, mấy tháng qua hắn luôn chui rúc trong phòng thí nghiệm, nhìn lại có vẻ tiều tụy hơn không ít, Lý Anh Tú nhìn cũng có chút thương cảm, thế nhưng công vụ là công vụ, hắn vẫn hỏi.
Henry gãi gãi đầu, dường như hắn nghiên cứu quá nhiều thứ, cuối cùng mới nhớ ra nói.
- A, thần đã nhớ, bẩm bệ hạ, hạt nổ thực chất thần đã nghiên cứu xong, chỉ là quên mất việc báo cáo cho bệ hạ mà thôi. Nhưng nghiên cứu xong nhưng sản xuất đại trà gặp một vấn đề chính là thủy ngân.
Nghe xong Henry nói Lý Anh Tú thực có cảm giác muốn đánh hắn một trận, vì sao hệ không viết trong thông tin là hắn có bệnh hay quên đây. Nhưng Henry lại đặt ra vấn đề đúng, chính là Đại Việt thiếu thủy ngân. Thủy ngân tồn tại trong tự nhiên một số nhỏ tại Đại Việt ở dạng chu sa, Đại Việt chỉ có thể nhập thủy ngân từ Bravia, nơi có một mỏ lớn. Nếu để chế tạo ra hạt nổ từ sét thủy ngân Đại Việt chỉ có thể hướng Bravia mua một món lớn, điều này cũng không phải là quá khó khăn. Lý Anh Tú lại hỏi.
- Vậy ngươi hiện tại đang nghiên cứu cái gì đây?
Henry gãi đầu nói.
- Bẩm bệ hạ, hiện tại thần đang nghiên cứu chất nổ mạnh và khí Heli.
Khá lắm, hai thứ này tuyệt đối hữu dụng, phải biết hiện tại Đại Việt mới có các loại thuốc nổ yếu là thuốc nổ đen và thuốc nổ không khói mà thôi, đến đạn pháo cũng chỉ là đạn pháo gang đặc. Lý Anh Tú hài lòng nói.
- Rất tốt, cần gì cứ việc nói với Bộ tài chính, tuyệt đối sẽ cung cấp đủ cho các ngươi nghiên cứu. Còn chuyển sang cho Công bộ một ít nguyên mẫu hạt nổ, bọn hắn cần gấp đây.
Lý Anh Tú biết nghiên cứu chính là cần tiền, từ năm ngoái năm nay Đại Việt đầu nhập vào Đại Việt không dưới hai triệu quan, nhưng ra được thành phẩm cũng vô cùng đáng giá.
Nói chuyện với Henry và Hồ Nguyên Trừng xong Lý Anh Tú mới nhận ra hắn đang đối mặt với một vấn đề chính là sự tiến triển của vũ khí Đại Việt quá nhanh. Hiện tại trong quân đội Đại Việt trang bị vài mẫu súng từ Type 02 và các biến thể A2, A3, A4 cho đến Type 04, K04-C, cho đến các biến thể của súng ngắn. Nếu hạt nổ ra đời Lý Anh Tú có hai lựa chọn, toàn bộ đổi thành súng nạp hậu có rãnh xoắn, cách thứ hai là đem những khẩu súng trước cải tiến lại chỗ kíp mồi, thế nhưng súng sẽ không có rãnh xoắn vì nó vẫn là nạp đạn trước. Cách này so với cách đầu tiên sẽ tiết kiệm chi phí rất nhiều, nhưng không tăng được độ chính xác, nó chỉ tăng tốc độ nạp đạn và khả năng chiến đấu dưới thời tiết xấu mà thôi.
- Sau khi sản xuất ra được hạt nổ, Công bộ chịu trách nhiệm cải tiến lại kíp nổ của súng sau đó cấp cho quân đội. Việc này phải làm nhanh để binh sĩ có thể nhanh chóng làm quen với trang bị, đã rõ ràng chưa?
Cuối cùng Lý Anh Tú vẫn là lựa chọn cách thứ hai, dù sao nếu muốn thay lại súng không chỉ phải sản xuất ra súng mới mà còn phải thay đổi cả đạn. Ý muốn của Lý Anh Tú ý muốn thay đổi đạn một lần từ đạn chì đường kính 18 ly lên đạn đồng 7.62 ly. Thế nhưng vấn đề nằm ở vỏ đạn. Một viên đạn cấu tạo có đầu đạn, cát tút, hạt nổ tất cả đều phải theo tiêu chuẩn một cách chặt chẽ, với sức sản xuất hiện tại của Đại Việt không phải là làm không được, chỉ là giá thành viên đạn quá cao, hiện tại không phù hợp với thực tế của Đại Việt, do đó Lý Anh Tú vẫn quyết định tiếp tục giữ lại cách nạp đạn đầu nòng thay vì sản xuất ra đạn giấy cỡ đạn lớn để nạp hậu.
Lý Anh Tú cũng rất muốn sản xuất ra đạn pháo nổ, nhưng một vấn đề khác nữa lại nằm ở thuốc nổ, hiện tại thuốc nổ của Đại Việt dùng là thuốc nổ đen và thuốc nổ không khói, là hai loại thuốc dễ bị kích nổ nên nó không an toàn để chế tạo đạn pháo. Phải chờ đợi khi nào Hàn Lâm viện có thể chế tạo ra được thuốc nổ mạnh, ổn định hơn thì Lý Anh Tú mới có thể phê duyệt để nghiên cứu.
Hồ Nguyên Trừng đi rồi viên Bách hộ lại vào báo cáo Ngô Tuấn cầu kiến. Lý Anh Tú nhìn thấy đệ nhất mỹ nam tử của Đại Việt đi vào bên trong liền cười nói.
- Trẫm phê chuẩn cho khanh nghỉ một tháng, hiện tại mới hai tuần lại trở về sớm như vậy? Bị Lê Chân đuổi về hay sao?
Đệ nhất mỹ nam tử này tuyệt đối sắp rơi vào cảnh cá chậu chim lồng, bị Lê Chân ăn chặt, vừa mới phê cho nghỉ ngay trong đêm hắn đã ba chân bốn cẳng chạy đến Giác Long KaTE6 rồi. Ngô Tuấn không có chút ngượng ngùng nào nói.
- Bẩm bệ hạ, thần vốn là đang nghỉ ngơi, thế nhưng Thiên Long vệ ở bên Tây Hải trở về, thần liền đi vào bẩm báo cho bệ hạ.
Nghe nhắc đế Tây Hải là khu vực của Thần quốc Lý Anh Tú lập tức nghiêm túc, dù sao đây là một khu vực chiến lược của Đại Việt, tầm quan trọng chỉ đứng sau Bắc Hải. Thần quốc vẫn là một mối nguy cực lớn cho Đại Việt. Lý Anh Tú hỏi.
- Tình hình bên kia như thế nào rồi?
Ngô Tuấn nói.
- Bẩm bệ hạ, hiện tại mâu thuẫn giữa Thần giáo và G giáo đã vô cùng lớn sau khi cờ của G giáo được treo trên nóc của chủ thần điện. Giáo hoàng tuyên bố G giáo là dị giáo, hạ lệnh cho truy nã, bắt bớ và đốt sống tất cả những người theo G giáo gây nên sự xáo trộn trong bảy thần quốc đặc biệt là ba thần quốc ở vùng phía Nam là nơi G giáo rất mạnh. Trước khi rút quân trở về Thiên Long vệ cũng đã kịp huấn luyện cho G giáo một lực lượng quân sự nhỏ, mặc dù không thể chống cự lại được với kỵ sĩ Trừng giới của Thần giáo, tuy nhiên gây rối vẫn là có thể.
- Lần này Thiên Long vệ phối hợp với Ám bộ rất tốt. Thiên Long vệ có thu được hạt giống nào không?
Trước khi Lý Anh Tú có dặn dò Thiên Long vệ phải thu về hạt giống của cây thuốc phiện, tuy nó là loại chất động gây nghiện nhưng trong y tế cây thuốc phiện lại có ứng dụng cực lớn, đặc biệt là các loại thuốc gây tê, ứng dụng cao vô cùng lớn trong quân đội. Ngô Tuấn lấy ra vài cái túi nói.
- Bẩm bệ hạ, Thiên Long vệ lần này không những thu về được hạt giống cây thuốc phiện, còn có cả hạt giống của vài loại khác mời bệ hạ xem xét.
Lý Anh Tú nhận lấy các túi lần lượt mở ra nhìn, bên trong các Thiên Long vệ cũng đã ghi chú một số. Lý Anh Tú buồn cười chính là bảo bọn hắn đi thu thập hạt giống cây thuốc phiện bọn hắn đem về cả hạt giống cây thuốc lá, còn có cả củ cải đường. Còn có một loại hạt giống làm Lý Anh Tú kinh ngạc vô cùng. Cây cao su.
- Nhanh, gọi Mạc Hiển Tích và Phùng Khắc Khoan đến gặp Trẫm.
Viên Bách hộ thấy bệ hạ gấp gáp cũng ba chân bốn cẳng chạy đi, còn gọi thêm mấy Cảnh vệ chạy đi cõng hai vị đại thần chạy đến cho lẹ. Kết quả Mạc Hiển Tích tuổi đã ngoài lục tuần bị đám đầu não cơ bắp này chạy sốc đến máu dồn lên não, mặt mũi đỏ bừng. Lý Anh Tú thực không biết hắn có thể sống thọ như trong lịch sử ghi lại không đây.
- Bái kiến bệ hạ.
Hai vị đại thần thở dốc cúi chào Lý Anh Tú. Lý Anh Tú đưa cho hai vị đại thần nói.
- Đây là các loại hạt giống mà Thiên Long vệ đem từ Tây Hải trở về, chúng là những cây công nghiệp vô cùng quan trọng, do đó trước hết các khanh phải tìm một nơi nào đó để gieo trồng chăm sóc cẩn thận.
Hiện tại Đại Việt nông nghiệp đã hướng đến cây công nghiệp. Đặc biệt mở rộng các loại cây công nghiệp ngắn ngày như mía, gấc, lạc, mè,... tất cả đều được trồng trong các điền trang để rút ngắn thời gian trồng trọt, tăng cao năng suất. Hai vị đại thần đại thần nhìn lấy những hạt giống cười khổ nói.
- Bệ hạ, đây là những giống cây lạ, chúng thần quả thực không biết gieo trồng, chăm sóc chúng nó như thế nào.
Lý Anh Tú giật mình, hắn cũng đâu có biết nha, kiếp trước mặc dù hắn có một bằng học nghề kỹ sư nông nghiệp (học nghề cấp 3) nhưng thực tế cũng chỉ là con gà mờ. Làm sao biết trồng cây thuốc phiện, thuốc lá, cao su như thế nào. Lúc này Ngô Tuấn mới nói.
- Bệ hạ không cần lo lắng, Thiên Long vệ trở về cũng bắt được một số tên nông nô ở thần quốc chăm sóc các cây này. Cũng vì vậy mà bọn hắn mất đến gần nửa năm mới có thể trở về được. Dự định để tra khảo nhưng lúc này bọn hắn có thể cung cấp cho hai vị đại nhân phương thức trồng trọt đây.
Quả thực Thiên Long vệ rất liều mạng. Bọn hắn dám đột nhập vào các đồn điền bắt người đem trở về, điều này làm Ám bộ kêu khổ không thôi. Sắp xếp cho Thiên Long vệ rời đi đã khó, hiện tại có tù nhân lại càng khó hơn đây. Thế nhưng bởi vì hành động vô tình này hiện tại lại mang đến kết quả tốt. Lý Anh Tú vui mừng nói.
- Tốt lắm, lần này Thiên Long vệ lại ghi được thêm một công. Như vậy khanh giao lại bọn hắn cho Bộ nông nghiệp, để Bộ quốc an canh chừng bọn hắn cẩn thận, đừng để bọn hắn chạy thoát.
Thực ra Lý Anh Tú quá lo lắng, ở đây là Đại Việt, cách Thần quốc một vòng lớn, bọn hắn có thể chạy đi đâu.