Dị Giới Thú Y

Chương 471: Tình nhân của A Mạt Kỳ (Phần 3)



"Năm mười tám tuổi ngươi làm gì?"

"Giành địa bàn cùng một con Hỏa Phượng Hoàng, bị ả bắt làm tù binh!" A Mạt Kỳ không biết làm thế nào, chỉ thuận miệng thì trả lời. Không trách được hắn thất thần, vì ngữ điệu nói tiếng phượng hoàng của Bác Đức rất quen thuộc!

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó cô ta ép ta đi mua y phục…"

"Tiếp đó?"

"Rồi cô ta bảo ta đi mua son."

Bác Đức bỗng đứng bật dậy.

Cộp!

Bác Đức tháo mũ vứt xuống bàn, "Trưởng lão đi hết rồi, ở đây không có người ngoài, ta cũng không cần đóng giả phụ hoàng nữa!"

Nói rồi cô ta kéo mạnh cổ áo A Mạt Kỳ, nghiến răng: "Tiểu tử thối, nói! Mấy năm nay ngươi có làm chuyện gì có lỗi với ta không?"

A Mạt Kỳ nhìn trân trân vào Phượng Hoàng Thần.

Mái tóc ngắn màu đỏ, gương mặt thanh tú, dung mạo kế thừa vẻ đẹp tuấn mỹ vốn có của gia tộc Phượng Hoàng, không thể so sánh được với mỹ nhân ngư nhưng cũng có thể coi là tuyệt sắc! Có điều khí chất thì… thực sự hơi có lỗi với danh tiếng tốt đẹp của gia tộc Phượng Hoàng. Lúc này cô ta đang dữ dằn túm cổ áo A Mạt Kỳ, trợn trừng đôi mắt lẽ ra rất kiều diễm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có giả ngốc, là ta đây! Thành thật khai báo, những năm nay ngươi làm những gì?"

"Ta… ta đâu có quen ngươi!" A Mạt Kỳ trả lời một cách tủi thân.

"Ngươi còn vờ vịt!" Bác Đức giận dữ, "Cứ cho là ngươi chưa thấy hình dạng con người của ta nhưng giọng nói cũng không nghe ra sao? Có phải muốn ta lại dùng lửa đốt mông ngươi không hả?"

"Nha đầu đáng chết, là ngươi à?" A Mạt Kỳ cuối cùng cũng nhận ra.

"Nữ thần tại thượng!" Sở Thiên kéo Sắt Lâm Na cười: "Lão bà, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!"

"Ừm, được thôi!" Sắt Lâm Na và Sở Thiên tay nắm tay nhau đứng dậy, cũng không nói lời cáo từ với Bác Đức và A Mạt Kỳ, đi thẳng ra ngoài.

Chỉ tay ra xa, Sở Thiên nói với ma thú cách lều không xa: "Lùi ra xa hơn một nghìn mét, không ai được đến gần!"

Nói rồi Sở Thiên ngẩng đầu nhìn trời, một nửa bầu trời bị che khuất bởi tán lá của cây Hỏa Diệm, nửa còn lại cũng là một mảng đỏ rực đầy sát khí, "Lão bà, thời tiết hôm nay cũng không tồi nhỉ?!"

"Đúng thế, giá mà lúc nào cũng được thế này thì tốt!" Sắt Lâm Na cũng cười tủm tỉm nhìn bầu trời. Lúc này, trong mắt hai người, bầu trời có màu đỏ máu này còn rực rỡ hơn cả bầu trời xanh ở nhân gian!.

"Ài!" bỗng Sở Thiên thở dài, ôm lấy lão bà nói, "Vốn dĩ có được một vài Thần tộc mới, lại có Huyết Luyện Ngục làm đồng minh là ta đã thấy đủ rồi. Nhưng bây giờ... Ái Lệ Ti tỷ tỷ phù hộ! Ta thật sự chưa nghĩ đến việc thôn tính cả gia tộc Phượng Hoàng!"

"Cả gia tộc Phượng Hoàng? Chàng mơ à?!" Sắt Lâm Na cười: "Chỉ sợ chàng nuốt không trôi nghẹn mà chết!"

"Nuốt không trôi sao?" cái tay Sở Thiên đang đặt trên lưng Sắt Lâm Na có chút không an phận, hắn cười hắc hắc: "Thân thể Phượng Hoàng Chủ Thần nằm trong tay ta, điều khó giải quyết duy nhất chính là mấy lão già của nhà hắn!"

"Cũng chưa chắc!" Sắt Lâm Na gạt tay Sở Thiên ra, lắc đầu, "Cẩn thận bọn họ bảo A Mạt Kỳ ở rể ở cây Hỏa Diệm, đến lúc đó chúng ta chỉ còn nước khóc!"

"Ở rể?! Hừm, ta thật sự không nghĩ đến khả năng này!" Sở Thiên bắt đầu thấy lo, "A Mạt Kỳ không như Anh Cách Lạp Mỗ, có thể lừa một tiểu nha đầu về nhà. Tiểu tử này đầu óc chậm chạp, chẳng may bị gia tộc Phượng Hoàng lừa đi thì hỏng!"

"Không được, lát ta phải dạy hắn vài chiêu!"

"Chàng muốn dạy hắn cái gì? Dạy làm thế nào để lợi dụng người khác à?" Sắt Lâm Na khẽ nhéo tay Sở Thiên một cái, "Chàng và Sắt Lâm Na kia rốt cuộc là thế nào? Cô ta bị ôm với ấp như thế mà lại không nổi giận?"

"Ái Lệ Ti tỷ tỷ tại thượng, ta khai hết mọi chuyện đã xảy ra rồi mà! Một câu cũng không nói dối!" Sở Thiên đảm bảo.

"Chàng ít lấy Ái Lệ Ti ra thề đi, dùng danh nghĩa Mạt Khắc Nhĩ để thề. Nói mau, chàng có ý gì với cô ta không?"

"Được rồi, ta xin thề với danh nghĩa của con trai chúng ta, ta không có chút hứng thú gì với con cá đó!" nói xong Sở Thiên nhìn thẳng vào mắt Sắt Lâm Na, không chút nao núng.

"Thật sự không có hứng thú?" Sắt Lâm Na truy vấn.

"Thật sự không có!" không biết tại sao Sở Thiên lại thấy hơi chột dạ.

Không lẽ mình lại để mắt tới mỹ nhân ngư? Nữ thần tại thượng, không thể nào! Sở Thiên lập tức ném cái ý nghĩ đấy đi. Không phải chỉ là từng hôn, từng ôm, từng động chạm toàn cơ thể từ bên ngoài quần áo thôi sao…

Lão tử trước giờ đều có trách nhiệm với phụ nữ, các bà vợ có thể làm chứng, lòng dạ Sở Thiên rất thẳng thắn.

Sắt Lâm Na ấn nhẹ ngón tay lên đầu Sở Thiên, "Còn không nghĩ đi. Nếu chàng lấy được cô ta về, cả cái Biển Cấm đều thuộc về chàng. Nghĩ xem, Thí Thần Thất Hải Thú, Thượng Vị Thần La Đức Man, còn cả hàng nghìn vạn đại quân Hải tộc, không biết chừng còn có được cả hai vị Chủ Thần bên trong tháo Phương Tiêm…"

"Lão bà, ý nàng là sao?" Sở Thiên cong người ra sau, cố tình kêu lên kinh ngạc: "Lẽ nào nàng đang khuyên ta lấy thêm vợ nữa? Có đánh chết ta cũng không đồng ý!"

Đánh chết cũng không đồng ý, đánh không chết thì đồng ý! Đáng tiếc là Huyễn Thú đại lục không có những chuyện cười tương tự, Sắt Lâm Na cũng không nghĩ đến điều này, nếu không thì cô đã có lý do cho Sở Thiên ra phòng khách ngủ rồi!

Lúc ấy, bên trong lều, tiếng Bác Đức đang thẩm vấn A Mạt Kỳ biến mất, thay vào đó là những lời thì thầm nhỏ to. Sở Thiên và Sắt Lâm Na cũng không định đi nghe trộm, hơn nữa, dù có nghe trộm thì cũng chỉ có cách đục thủng lớp Thần Lực cách âm mới được!

"Đi thôi, đi gặp giáo mẫu của Mạt Khắc Nhĩ. Hai kẻ trong kia ôn lại chuyện cũ chắc cần rất nhiều thời gian!"

Khi Sắt Lâm Na và Sở Thiên tìm thấy thì mỹ nhân ngư đang mô tả võ kỹ.

"Tỷ tỷ, bọn ta đến thăm tỷ đây!"

Mỹ nhân ngư thu chiêu, lạnh lùng nhìn hai vợ chồng Sở Thiên.

"Tỷ tỷ, ta đến vì có một chuyện muốn hỏi!" Sở Thiên đang định nói thì Sắt Lâm Na đã cướp lời: "Đúng thế, bọn ta muốn hỏi là nếu Phất Lạp Địch Nặc muốn cầu thân với Biển Cấm, tỷ có đồng ý không?"

"Ách?!" Sở Thiên cười khổ sở, trên đường đã nói rõ rồi, hai người phải moi được tin tình báo về gia tộc Phượng Hoàng từ miệng mỹ nhân ngư, nhưng Sắt Lâm Na lại lâm trận trở mặt… Phụ nữ à, ghen tuông đã là bản tính, Sắt Lâm Na hỏi như vậy, e là chỉ là đang thăm dò mỹ nhân ngư có ý với Sở Thiên không.

"Không!" mỹ nhân ngư trả lời dứt khoát, rồi nhìn Sở Thiên ngạc nhiên. Cầu thân? Không lẽ hắn thích mình rồi?!

Sở Thiên khó lòng giải thích, cười ngượng: "Sắt Lâm Na đang nói đùa thôi, bọn ta đến để hỏi chuyện khác!"

Đỏ mặt gì chứ? Biết Sở Thiên được hơn hai năm, gần đây lại sáng tối tiếp xúc trong một tháng trời, đây là lần đầu tiên mỹ nhân ngư phát hiện, da mặt Sở Thiên lại có lúc trở nên đỏ! Tại sao hắn đỏ mặt…

Nghĩ đến đây, tim mỹ nhân ngư bỗng đập nhanh hơn, đây là cảm giác gì vậy? Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Hừ! Đường đường là Hải Vương Biển Cấm sao có thể làm thiếp của kẻ khác?! Mỹ nhân ngư cười nhạt.

Còn Sở Thiên thì đang tính toán, bình thường mức độ ghen tuông của Sắt Lâm Na đến mức nào nhỉ? Năm đó, khi lấy Chu Lệ Á, vẫn là Sắt Lâm Na đề xuất. Gia tộc Phất Lạp Địch Nặc không có chuyện nạp thiếp, muốn lấy thì phải lấy vợ chính thất!

Sắt Lâm Na thật ra cũng có chút chua xót. Ban đầu, thừa nhận vị trí chính thất của Chu Lệ Á là mệnh lệnh của Lô Địch Tam Thế, nhưng sau này hai người đồng tình tỷ muội, nên cũng không tính toán những cái đó, Còn tính cách và dáng vẻ của Tiểu Bạch thì thật sự khiến người khác thích, đến Sắt Lâm Na cũng đang chờ đợi ngày Tiểu Bạch biến thành người. Như thế thì càng không có sự ghen tuông ở đây.

Nhưng Bào Uy Nhĩ thì khác. Nguyệt Thần mất tích, cô ta trở thành tam giới đệ nhất mỹ nữ, lại là đệ nhất cường giả đại lục, vốn liếng dồi dào. Sắt Lâm Na với giác quan mẫn cảm đã cảm nhận được quan hệ giữa hai người không phải bình thường, đối mặt với một tình địch tiềm năng, nếu không có cảm giác ghen tuông thì e là chỉ có nữ đồng bào của gia tộc Ma Căn mới có thể làm được.

Không khí có chút bối rối.

Sở Thiên khẽ hắng giọng, "Bọn ta chỉ muốn biết chuyện của Phượng Hoàng Chủ Thần, ngươi có tin gì không?"

"Năm đó quan hệ của phụ hoàng ta và Phượng Hoàng Thần cũng khá tốt, ta chỉ gặp hắn vài lần…" mỹ nhân ngư lập tức trả lời câu hỏi của Sở Thiên, để vứt ra khỏi đầu những ý nghĩ thừa thãi.

Điều mỹ nhân ngư biết được cũng không nhiều, chỉ là sau khi Bác Đức tham gia trận vây đánh ở núi Phán Quyết rơi xuống Huyết Luyện Ngục, sau đó nhân trận đại chiến Chúng Thần lần thứ hai, một lần nữa vùng dậy, mãi cho đến bây giờ.

Không có tin gì có giá trị cả, Sở Thiên hơi thất vọng quay về.

A Mạt Kỳ và Bác Đức đã ôn hết chuyện cũ, đang tìm Sở Thiên khắp nơi.

"Này, ta nên xưng hô với ngươi thế nào?" Sở Thiên ngồi xuống hỏi.

"Cứ gọi ta là Bác Đức được rồi, giờ ta không phải gia chủ tạm thời mà là gia chủ thật sự, có tư cách dùng cái tên này!" Bác Đức đã bỏ mũ xuống, ngồi nghiêm trang trên ghế, ngồi bên cạnh là A Mạt Kỳ đang cười ngượng nhìn Sở Thiên.

"Phượng Hoàng Chủ Thần trong trận đại chiến núi Phán Quyết năm đó là ngươi sao?"

"Trên núi Phán Quyết là phụ hoàng ta!" Bác Đức nói: "Nếu Sa Khắc đã ở nhà ngươi thì nói cho ngươi cũng chẳng sao! Sa Khắc chính là phụ hoàng ta!"

"Nữ thần tại thượng!" Sở Thiên nheo tít mắt lại, hơi nghiêng người về phía trước, kinh ngạc nói: "Nhưng mà não của Sa Khắc…"

"Năm đó, sau khi phụ hoàng rơi từ núi Phán Quyết xuống Huyết Luyện Ngục thì đã như vậy rồi! Ài~" Bác Đức thở dài, "Thật ra mấy năm nay ta dùng danh nghĩa của phụ hoàng để lo liệu sự vụ trong gia tộc, còn thân phận của ta chỉ có mấy vị trưởng lão biết, ngay An Kỳ Nhi cũng không biết!"

Sở Thiên gục gặc ra ý đã hiểu. Gia tộc gặp đại biến, gia chủ lại biến thành tên ngốc, Phượng Hoàng Thần trước mặt mượn danh nghĩa phụ hoàng xử lý chuyện trong gia tộc cũng là bất đắc dĩ. Cô ta không thể nói là Phượng Hoàng Thần đời trước chết rồi, càng không thể nói biến thành thằng ngốc, thế là đành phải mạo xưng.

"Thế tại sao năm đó ngươi đến nhân gian? Tại sao lại gặp A Mạt Kỳ?" Sắt Lâm Na hỏi.

Bác Đức chần chừ, nhìn A Mạt Kỳ nhún vai.

A Mạt Kỳ nói thay: "Ông chủ, đây là bí mật của gia tộc Phượng Hoàng, ông chủ có thể không hỏi không? Ta cũng chỉ biết cô ấy bị thương ở nhân gian, cần mượn khí tức phát ra từ A Cổ Lạp Sơn để niết bàn, thế nên mới gặp ta!"

Lão tử thật sự phải dạy A Mạt Kỳ vài chiêu rồi. Vẫn chưa thành thân đấy mà đã giúp lão bà che giấu bí mật rồi! Sở Thiên nghĩ bụng. Hắn cười: "Vậy được, ta không hỏi nữa! Có điều Sa Khắc làm thế nào mà đến nhân gian ngươi có thể cho ta biết không? Ngươi biết đấy, dù thế nào thì Sa Khắc cũng ở nhà ta rất nhiều năm rồi, bọn ta đã coi hắn là người nhà rồi!"

Bác Đức suy nghĩ một lúc, Bác Đức bực bội nói: "Thân thể của phụ hoàng ta bị kẻ khác cướp đi!"

"Có kẻ có thể cướp thân thể của phụ hoàng ngươi dưới sự bảo vệ của gia tộc Phượng Hoàng sao?" Sở Thiên cảm thấy không tin nổi.

"Đương nhiên là có!" Bác Đức đập bàn cái "rầm!", "Phụ hoàng bị một linh hồn cướp đi, hắn tên là Vĩnh Hằng Thần Vương Bố Lai Ân Đặc!"