Dị Giới Thú Y

Chương 472: Trở về nhà



"Bố Lai Ân Đặc? Chính là Thiên Ưng năm đó đả thương Tư Đặc Ân?" Sở Thiên chỉ có thể thốt lên như vậy, Sa Khắc thật xui xẻo, lại bị một Thần Vương cướp mất thân thể.

"Chính là tên khốn kiếp đó!" Bác Đức giận dữ nói: "Từ sau trận chiến trên núi Phán Quyết, thân thể và đầu óc của phụ hoàng ta luôn luôn không tốt. Năm năm trước, Mặc Phỉ Đặc trong địa ngục tam huynh đệ không biết ăn nhầm phải cái gì, lại rút thanh kiếm Vĩnh Hằng trên Lạc Ưng Thạch ra!"

Sở Thiên cười thầm, Mặc Phỉ Đặc đúng là ăn nhầm phải cái gì đó nên mới mọc ra ba cái đầu, sau đó thì cái đầu thứ hai - Mặc Phỉ Đặc điên rút thanh kiếm Vĩnh Hằng ra.

"Khi đó phụ hoàng ta trị thương ở cây Hỏa Diệm, Bố Lai Ân Đặc nhân cơ hội đó xông vào cướp phụ hoàng ta đi. Bọn ta đuổi đến cửa vào Huyết Luyện Ngục thì mất dấu vết! Bác Đức nổi giận đùng đùng, nhưng cũng chẳng có cách nào, Bố Lai Ân Đặc bị phong ấn hơn một vạn năm, sức mạnh linh hồn tuy bị yếu đi rất nhiều nhưng đối phó với một Phượng Hoàng Chủ Thần ngốc nghếch thì cũng không thành vấn đề. Vì thế Bác Đức chỉ còn cách giương mắt mà nhìn Vĩnh Hằng Thần Vương đi mất!

Rầm!

Bác Đức bỗng đập bàn, hỏi: "Long Hoàng, mấy lão đầu tử nhà ta chắc chắn không đồng ý hôn sự của ta và A Mạt Kỳ, ngươi có cách gì không?"

Về việc hôn sự gặp trở ngại Sở Thiên cũng không cảm thấy lạ. Bác Đức không như An Kỳ Nhi, An Kỳ Nhi chẳng qua chỉ là công chúa, gả đi rồi không có ảnh hưởng nhiều đến gia tộc, nhưng lại có thể đổi lấy một đồng minh thông gia lớn mạnh. Còn Bác Đức hiện giờ là gia chủ, đường đường là Phượng Hoàng gia chủ nếu thành thân với Thần của chủng tộc khác, con cái sau này cũng chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận của gia tộc Phượng Hoàng, có thể coi là Phượng Hoàng Thần thuần chủng không?

Sở Thiên nheo mắt cười, sau vài lần tiếp xúc hắn đã phán đoán được tính cách của Bác Đức. Một người phụ nữ rất thông minh, lại quản lý gia tộc lâu như vậy rồi, đã có được rất nhiều kinh nghiệm. Có điều không quen suy nghĩ, vẫn còn tiềm chất của người phụ nữ ngang ngược hung bạo!

Nghĩ một lúc Sở Thiên nói: "Có hứng thú bỏ nhà ra đi không?"

"Bỏ nhà ra đi?" Bác Đức lắc đầu lia lịa, "Không được, cây Hỏa Diệm còn có mấy vạn người cần ta bảo vệ!"

"Vậy… làm chuyện gạo đã thành cơm, sinh đứa con rồi nói?!" chủ ý của Sở Thiên thật là quá… quá vô sỉ!

"Ông chủ, ta muốn quang minh chính đại lấy cô ấy về!" A Mạt Kỳ cũng lắc đầu.

"Thôi, sau này hãy nói!" Bác Đức nắm lấy tay A Mạt Kỳ, nói với Sở Thiên: "Ta cùng các ngươi đến nhân gian trước! Giờ việc của mỹ nhân ngư ta biết hết rồi, ngươi không có gì phải kiêng kị nữa nhỉ?"

Lôi kéo Phượng Hoàng Thần đến nhân gian? Sở Thiên mừng thầm, "Các trưởng lão gia tộc Phượng Hoàng sẽ không ngăn cản ngươi đến nhân gian chứ?"

"Không đâu, lần này ta đến nhân gian là để tìm thân thể của phụ hoàng về, mấy lão đầu tử đó sẽ không cản đâu!" nói rồi Bác Đức chớp mắt, hạ giọng cười: "Quan hệ của ngươi và phụ hoàng ta thế nào?"

"Rất tốt! Bọn ta không khác gì người một nhà!"

"Bình thường phụ hoàng ta có nghe theo lời ngươi không?" Bác Đức vội nói.

Sở Thiên giật mình, câu này của Bác Đức là có ý gì? Chẳng nhẽ cô ta nghi ngờ mình có ý định khống chế Phượng Hoàng Thần, rồi thôn tính cây Hỏa Diệm?!

Bác Đức nói tiếp: "Nếu phụ hoàng ta nghe ngươi thì chúng ta cùng diễn một màn kịch, ngươi hãy làm cho phụ hoàng nhất quyết ở lại nhân gian không muốn đi, nói là phụ hoàng không nỡ rời xa Bố Lôi Trạch. Như vậy thì ta có thể dùng danh nghĩa hiếu thuận phụ hoàng để ở lại bên A Mạt Kỳ rồi!"

Sở Thiên cười khan, thì ra mình hiểu nhầm, "Cái này ta làm được, nhưng cây Hỏa Diệm không có ngươi trấn thủ, tình hình Huyết Luyện Ngục không kiểm soát được thì làm sao?"

"Yên tâm, ta hiểu Bì Bồng, hắn giữ chữ tín cũng không kém ta, chỉ cần ký hòa ước, hắn sẽ không chủ động tấn công cây Hỏa Diệm! Còn về những thế lực khác ở Huyết Luyện Ngục, có Phượng Hoàng Thập Tam Ngự và các trưởng lão, chắc chắn có thể trấn áp được!"

"Vậy thì được, đợi Anh Cách Lạp Mỗ niết bàn xong, chúng ta sẽ cùng về nhân gian!"

Nói rồi Sở Thiên ngoảnh đầu cười với Sắt Lâm Na, lão bà, lần này đến Huyết Luyện Ngục chúng ta lời to rồi!

………………

Hai ngày sau, Anh Cách Lạp Mỗ niết bàn kết thúc, gặp phải mệnh vận như A Mạt Kỳ, thực lực hạ xuống yếu nhất, miễn cưỡng mới có thể dùng Thần Lực.

Một ngày nữa qua đi, gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, gia tộc Phượng Hoàng, và cả gia tộc Bì Bồng, ba gia tộc cùng ký hòa ước phía dưới cây Hỏa Diệm. Bác Đức và Bì Bồng liên thủ bắt Huyết Luyện Thú, thu thập linh hồn Chúng Thần, rồi đưa linh hồn vào cơ thể Huyết Luyện Thú. Cuối cùng tất cả do Sở Thiên thăng cấp.

Do Huyết Luyện Ngục và linh hồn Chúng Thần rất khó kiếm, vì thế dù hòa ước đã được ký, nhưng thực tế thực hiện vẫn cần một khoảng thời gian. Hai bên giao hẹn, sau một thời gian A Mạt Kỳ sẽ đến Huyết Luyện Ngục lấy hàng, lúc đó gia tộc Bì Bồng và Phượng Hoàng sẽ nói rõ cách làm thế nào để khống chế Thần tộc mới, làm thế nào để vận chuyển.

Tóc tóc!!

Cùng với việc giọt máu ba màu của Sở Thiên rơi xuống tờ hòa ước, ba gia tộc Long Phụng Bức (Phượng - dơi) chính thức có hiệu lực. Đương nhiên hòa ước còn có một bản đính kem bí mật. Chính là bộ phần của gia tộc Ma Căn ở Huyết Luyện Ngục, sẽ gia nhập dưới hình thức nương tựa gia tộc Bì Bồng, nhưng ba bên nhất thiết không được cho Ma Căn bản thể ở địa ngục biết.

"Bì Bồng lão tổ tông, ta sắp về nhân gian bây giờ, có gì muốn ta truyền đạt cho Đức Khố Lạp và Chu Lệ Á không?"

"Đưa cái này cho Đức Khố Lạp!" Bì Bồng ném cho Sở Thiên một cái huy chương hình một cái lưỡi cưa màu đen, to bằng bàn tay, hai mặt in hình răng nanh màu đỏ, "Sau này hắn chính là hậu duệ trực hệ do ta thừa nhận!"

"Đa tạ lão tổ tông, ta thay mặt lão gia Đức Khố Lạp cảm tạ ngài!" Sở Thiên ném cái huy chương vào trong nhẫn không gian. Cái thứ này Sở Thiên không quan tâm, e là Đức Khố Lạp cũng không để ý.

Mọi người tản ra.

Sở Thiên và Bác Đức cùng đi về phía cây Hỏa Diệm, Bác Đức bỗng dùng tấm bảo vệ vai của mình huých Sở Thiên, nói nhỏ: "Có muốn lợi dụng cái huy chương đó không?" Nguồn tại http://Truyện FULL

"Gia huy thì có gì lợi dụng được?"

"Hứ, ngươi thật sự không biết hay giả hồ đồ?! Bác Đức nhếch mép, "Khi muốn lừa ta vào gia tộc Phất Lạp Địch Nặc ngươi đâu có ngốc thế này?!"

"Miện hạ, ta chưa bao giờ lừa miện hạ!"

"Thôi được rồi, cái trò nhỏ đó mà muốn lừa ta? Khi ta chỉ huy đại quân tham chiến trận đại chiến Chúng Thần, ngươi còn chưa sinh ra! Nhưng nể ngươi đã dùng máu thịt cứu A Mạt Kỳ nên ta không tính toán với ngươi! A Mạt Kỳ có được ông chủ kiêm huynh đệ như ngươi, đấy là may mắn của hắn!"

Bác Đức nhún vai, nói nhỏ: "Tặng miễn phí cho ngươi một tin. Cái gia huy đó của Bì Bồng không chỉ đại diện cho hậu duệ trực hệ mà còn thể hiện quyền thừa kế gia tộc Biên Bức!"

Nữ thần ở trên cao! Sở Thiên mắt sán trưng.

"Nhưng ngươi cũng đừng mừng quá! Cái đó có đến mười mấy cái, nhiều lắm thì Đức Khố Lạp là người thừa kế thuận vị thứ mười mấy!" Nói rồi Bác Đức đi chậm lại đi cạnh A Mạt Kỳ thì thầm, nhưng trong mắt mấy trưởng lão gia tộc Phượng Hoàng thì gia chủ đang bàn bạc chuyện thông đạo.

………………

"Này mặt trắng, nhớ là đến cầu thân sớm một chút, nếu không là ta "hồng hạnh xuất tường" (ngoại tình) đấy!" An Kỳ Nhi nói mà khiến Anh Cách Lạp Mỗ suýt chút thì ngã, ngoảnh đầu lại nhìn, nha đầu đó đang cười gian, rõ ràng là tức Anh Cách Lạp Mỗ tại sao không đưa đi cùng.

Thật ra, việc An Kỳ Nhi không đi nhân gian là quyết định của các trưởng lão gia tộc. Bác Đức đi rồi, Lộ Tây Pháp vẫn trong tay Thái Dương Thần, gia tộc Phượng Hoàng nhất thiết phải có một gia chủ tạm thời có thân phận đủ cao quý thì mới được, vì thế An Kỳ Nhi tạm thời chưa xuất giá bị ép ở lại.

"Nếu ngươi dám hồng hạnh xuất tường thì ta sẽ lấy một trăm cô vợ nhỏ ở nhân gian!" Anh Cách Lạp Mỗ nói một câu rồi vội vội vàng vàng chui vào chỗ bóng đen bao trùm phía trước A Mạt Kỳ.

A Mạt Kỳ hét lớn, bóng đen thu hẹp lại, gia tộc Phất Lạp Địch Nặc còn cả mười mấy người gia tộc Phượng Hoàng đều biến mất.

Đoàn người không trực tiếp về nhân gian ngay mà đến địa ngục trước. Bốn trong sáu vị trưởng lão đi cùng đoàn và Phượng Hoàng Thập Tam Ngự ở lại địa ngục. Họ có hai nhiệm vụ, một là giải cứu Lộ Tây Pháp, hai là thông báo cho địa ngục tam huynh đệ là Bào Uy Nhĩ đã được tìm thấy, nhưng đã rơi vào tay một Thần Côn. Các ngươi về đàm phán đi!

Ba ngày ở lại địa ngục là để A Mạt Kỳ hồi phục sức mạnh. Sau đó thì đội ngũ đông đảo xuyên qua không gian về Bố Lôi Trạch.

"A! Thú vị thật! Ha ha! Hay quá!" vừa xuất hiện trên không trung, Bác Đức đã vọng về bờ biển, giễu cợt: "Long Hoàng bệ hạ, danh tiếng của ngài ở nhân gian không tốt lắm à!"

Sở Thiên cũng ngó về phía bờ biển, nhưng đáng tiếc là không nhìn thấy gì cả, cố lắm cũng chỉ thấy Học viện Tế Tự ở chính giữa. Sở Thiên nghĩ bụng, Bác Đức không những có thể nhìn xuyên mà còn nhìn xuyên từ xa!

"Sao vậy?" A Mạt Kỳ hỏi.

"Có mấy chục tên… nhìn quần áo có lẽ là Tế Tự, đang giơ bảng chửi ngài đó!" hai vai Bác Đức đang rung lên, nhìn có vẻ như cô ta đang cười toe toét, "Ta xem nào, "Đả đảo học thuật lừa đảo Phất Lạp Địch Nặc", "Ngăn chặn Phất Lạp Địch Nặc giữ riêng cho mình thuật Thượng cổ Tế Tự. Ha ha, cái này thú vị, Tế Tự học viện Phất Lạp Địch Nặc để tiếng xấu muôn đời!"

"Có Thần tộc không?" Sở Thiên nheo mắt hỏi.

"Đều là người bình thường, mạnh nhất là một Ma pháp sư cấp bảy!" Bác Đức cười.

"Kệ!" Sở Thiên không quan tâm đến loại tranh chấp của con người này, hắn lại có quá nhiều chuyện của Thần tộc phải xử lý.

Hạ cánh ở quảng trường phía trước Quang Minh Thần Điện, vài võ sĩ tinh nhuệ đang đi tuần thị nhìn thấy Sở Thiên, lập tức cúi mình, "Ông chủ, bà chủ!"

"Đứng dậy đi, dậy đi!" Sở Thiên vội phẩy tay, "Sắt Lâm Na, nàng sắp xếp cho Bác Đức miện hạ đi gặp Sa Khắc!" nói rồi, khởi động Thời Gian Thuận Lưu, Sở Thiên nháy mắt đã biến mất.

Hai trưởng lão phía sau Bác Đức lập tức chau mày, Long Hoàng thật thất lễ!

Sắt Lâm Na vội vã xin lỗi: "Bác Đức miện hạ, Chu Lệ Á muội muội của ta đang có thai, Phất Lạp Địch Nặc vội đi thăm con!"

"Ồ, thế Sa Khắc đâu?"

"Giờ Sa Khắc đang ở trên đảo, ta sai người đi tìm hắn, khoảng ba ngày sau mới về được!" Thật ra Sa Khắc ở ngay Quang Minh Thần Điện, nhưng Bác Đức đã nói trước muốn Sở Thiên trao đổi với Sa Khắc trước rồi mới gặp. Nếu không Bác Đức không có cớ gì che mắt được hai trưởng lão kia.

"Hai vị trưởng lão, chúng ta đợi ba ngày vậy!" Bác Đức nói nhẹ nhàng, hai trưởng lão cũng đành gật đầu.

Sở Thiên lúc này đã đến phòng ngủ của Chu Lệ Á, tình cảnh bên trong có vẻ quen quen, bụng Chu Lệ Á nằm trên giường với cái bụng hơi nhô lên. Tiểu Bạch và Sở Viêm đang nằm trên bụng Chu Lệ Á cười hì hì. Còn Mặc Phỉ Đặc thì đứng bên cạnh giường chớp mắt nhìn, không biết đang nghĩ gì.

"Con gái, cha về rồi đây!" Sở Thiên lao tới, hai tay kéo Tiểu Bạch và Sở Viêm ra, úp mặt lên bụng Chu Lệ Á.

"Gâu gâu!" Tiểu Bạch sủa lớn, tỏ ra bất mãn.

"Mụ mụ xinh đẹp, đừng nổi giận, cha không vui gì cả!" Sở Viêm an ủi Tiểu Bạch như một ông cụ non.

Nghe động tĩnh bên trong bụng Chu Lệ Á, trêu đùa vài câu, rồi bế Tiểu Bạch lên, "Giận rồi à? Hì hì!"

Sở Thiên đột nhiên đổi sắc mặt, nổi giận đùng đùng: "Nói, ngươi có quan hệ gì với An Cát Lệ Na?!"