Mã Kiều Tam lúc này trạng thái tinh thần lại thật là tốt .
-Nhận ra tôi, vậy thì chuyện này dễ làm, chúng ta nói chính sự đi, tôi muốn anh giúp tôi một việc, nếu như chuyện này thành công, tôi sẽ thông qua quan hệ xin giảm hình phạt cho anh..
Đinh Trường Sinh ném ra cái mồi nhử đầu tiên .
-Giảm hình phạt? Đinh phó cục .. lời nói này anh nói sớm quá, án của tôi vẫn còn chưa có phán, làm sao anh biết tôi sẽ bị phán là có tội?
Mã Kiều Tam trong khoảng thời gian này, cũng vì bảo vệ cho mình nên học được không ít kiến thức luật pháp, sẽ nghiêm trị chỉ là ý nghĩa lời nói, một người có tội hay không có tội hoàn toàn không phải là dựa vào người nào định đoạt, chỉ có pháp viện mới có thể phán quyết người nào có tội hoặc là không có tội. -Ồ? Ý của anh là anh còn hy vọng có thể thoát được ra ngoài?
Đinh Trường Sinh cười híp mắt nói ra .
-Tôi không biết, nhưng tôi cho là tôi không có phạm tội, nếu có phán quyết, tôi cũng sẽ chống án.
Mã Kiều Tam rất bình tĩnh nói .
-Mã Kiều Tam… tôi cho rằng là người trong xã hội đen như anh thì sẽ hiểu rõ nhất về vấn đề xem xét thời thế , không ngờ anh lại ngây thơ như vậy, nếu như anh thấy có thể không chút tổn hao nào mà có thể đi ra ngoài, làm chi mà còn phải quản anh ở tại nơi này, đã vậy còn đeo lên trên người xiềng xích để cho anh đi đứng nặng như vậy.
Mã Kiều Tam im lặng, hắn đã hỏi luật sư, luật sư cũng đã nói với hắn, nếu muốn phóng thích vô tội đó là chuyện không có khả năng, hơn nữa luật sư còn nói cho hắn biết, căn cứ vào chứng cớ hiện hữu, án phán mười năm trở lên có khả năng lớn vô cùng . -Mã Kiều Tam … tôi đang vì anh mà chỉ một con đường sáng, nếu anh đã tự tin như vậy, vậy thì chờ khi nào án của anh phán quyết rồi nói sau.
Đinh Trường Sinh đứng dậy muốn đi .
Mã Kiều Tam biết rõ năng lượng của thằng Đinh Trường Sinh này, cũng biết thằng này gϊếŧ chết Cát Hổ, tâm ngoan thủ lạt, cho nên bây giờ hắn có việc cầu với mình, nói không chừng mình quả thật vẫn có thể đặt điều kiện với hắn, lúc này có thể lợi dụng tài nguyên thì phải tận dụng, nếu như bỏ qua, quá thời hạn thì hối hận ăn hết.
-Đinh phó cục .. không biết là muốn nhờ chuyện gì?
-Vậy thì được rồi… Mã Kiều Tam .. kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, tôi cũng không tin anh như vậy mà không thức thời, với lại anh lăn lộn lâu xã hội đã lâu như vậy, cũng nên đến lúc kiềm chế bớt lại thì được rồi, vợ con của anh cũng đang chờ anh trở về đấy, có đúng hay không? Đinh Trường Sinh không để lại dấu vết chỉ điểm nói.
Lời này lại khiến cho Mã Kiều Tam thoáng cái há to miệng, chẳng lẽ chuyện vợ con của mình đã bị hắn biết , hay là đang lừa dối chơi trò tâm lý với mình.
-Đinh phó cục cứ nói đùa, chúng tôi là người xã hội đen, lam gì mà có lá gan đi bao nuôi vợ con, đây không phải là hại nhà người ta sao?
Mã Kiều Tam thăm dò nói dối.. .
-Thật sao? Vậy anh nhìn một chút đây là ai nào?
Đinh Trường Sinh cầm điện thoại đưa mấy tấm ảnh chụp cho Mã Kiều Tam xem .
Đinh Trường Sinh chính là muốn đem Mã Kiều Tam hoàn toàn nắm giữ được, nhất định phải vững vàng khống chế Mã Kiều Tam ở trong tay mình, dù sao chuyện của Kỳ Phượng Trúc này quá lớn, vạn nhất bị Lâm Nhất Đạo biết là do hắn ở sau lưng giở trò, như vậy thì chẳng những mẹ con của Vũ Văn Linh Chi hắn không bảo vệ được, mà mấu chốt là số tiền kia cũng không thu về được . -Anh...anh làm sao mà biết được?
Mã Kiều Tam trợn mắt há hốc mồm nói, chuyện này rất ít người biết rõ , xem ra là người bên cạnh mình đã tiết lộ ra, nhưng là ai đây chứ?
-Anh không cần nghĩ ngợi nhiều, vợ của anh dáng dấp không tệ, con anh cũng rất dễ thương, qua mười năm cũng sẽ trở thành một tiểu mỹ nhân, cho nên chỉ cần anh hợp tác với tôi, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của gia đình anh, hơn nữa cũng có thể giúp cho anh mau thoát khỏi ra đây, để mà sau này sống cho tốt, như thế nào đây?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Anh nói đi…chuyện gì ?
Mã Kiều Tam dùng sức nắm chặt nắm đấm , cắn răng hỏi.
-Tôi sẽ đem anh đưa đến ngục giam bên Thanh Hải, anh giúp tôi tìm một người , còn sau đó sẽ làm gì, đến lúc đó tôi sẽ nói cho anhi biết, cho nên để tiết kiệm thời gian cho mọi người, tôi khuyên anh nên chủ động nhận tội, không nên chống án, anh cũng biết, bản án giống như anh vậy, tình huống nếu chống án để được sửa án thì rất là hiếm thấy, hiểu chưa? -Hiểu rồi… nhưng tôi có một điều kiện.
Mã Kiều Tam bắt đầu ra điều kiện rồi.
-Nói …
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Luật sư của tôi có nói … rất có thể tôi sẽ bị phán từ mười năm trở lên, cho nên nếu mời Đinh phó cục giúp một việc, tôi muốn thời hạn thi hành án hạn chế dưới mười năm, đây là điều kiện duy nhất của tôi
Đinh Trường Sinh nghe được Mã Kiều Tam nói rõ ràng như vậy, thì cười lên, nói ra:
-Mã Kiều Tam… anh cho rằng pháp viện là do tôi mở ra à, anh cho rằng vụ án này là là do tôi quyết định ấy ư, cứ nói giỡn hoài.
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại đã đi ra khỏi phòng tiếp kiến.
Lên xe Lưu Chấn Đông, Lưu Chấn Đông vừa lái xe vừa liếc nhìn Đinh Trường Sinh, phát hiện mình lần này sắc mặt của hắn không tệ, không như lần trước khó coi như vậy, trong nội tâm cũng buông lỏng xuống. -Đinh phó cục, buổi tối có rãnh không? Tôi mời cậu ăn cơm.
Lưu Chấn Đông thận trọng hỏi.
-Ăn cơm à ? Anh có chuyện gì thì cứ nói đi, không phải cứ đến lúc ăn cơm mới có thể đàm luận, trên thực tế có đôi khi lúc ăn cơm trao đổi cũng không đáng tin cậy đâu.
-Ha ha…. tôi muốn mời cậu và Lan chính ủy ăn cơm, các người cũng đã lâu không có tụ tập rồi a .
-Lan chính ủy , Lan Hiểu San à? Các người không phải là rất quen thuộc sao? Ăn cơm còn phải nhơ tôi tiếp khách à?
Đinh Trường Sinh thoáng cái đoán được điểm chủ yếu vấn đề, hắn cho rằng Lưu Chấn Đông đối với Lan Hiểu San có tình ý, nhưng trong ấn tượng của hắn thì Lưu Chấn Đông hình như đã kết hôn rồi mà..
-Cô ấy là nữ đồng sự, tự nhiên mời cơm thì không thuận tiện lắm, trong cục công an bộ hiện tại nội bộ rất loạn, từ lúc Lâm Chí Sinh đảm nhiệm làm bí thư ban kỷ luật thanh tra về sau, hôm nay điều tra cái này, ngày mai tìm cái kia , khiến cho chuyện mọi người phá án đều không có tâm tình, Lan chính ủy cũng không để ý quản tới, cho nên tôi mới muốn cậu ra mặt cùng Lan chính ủy nói chuyện, cô ấy hiện tại cái gì cũng không nói, để cho mọi người trong nội tâm thấy không chắc . Lưu Chấn Đông nói ra .
- Lâm Chí sinh có lai lịch gì đây chứ…hình như không là Dương Lộ cũng đã từng nói qua chuyện này với tôi rồi, Lâm Chí Sinh có phải cũng thường xuyên tìm Dương Lộ nói chuyện?
Đinh Trường Sinh hỏi .
Chuyện này Dương Lộ không chỉ một lần gọi điện thoại cho hắn, nàng biểu thị không muốn làm tại cục công an nữa, cứ muốn đến khu đang phát triển đi làm, Đinh Trường Sinh một mực băn khoăn rất nhiều về vấn đề này, Dương Lộ là mình kéo vào, lúc đó cũng đã gây dư luận xôn xao, rồi mình đã rời khỏi cục công an, Dương Lộ cũng là đi theo đến khu đang phát triển, như vậy ngoại giới làn truyền mình và Dương Lộ cùng có một chân thì thật cũng khó mà giải thích.
-Lai lịch gì thì tôi không biết, nhưng hắn cứ tìm Dương Lộ nói chuyện là có thật, hơn nữa nói bóng nói gió giống như là Lâm Chí Sinh châm lấy Dương Lộ rồi, nhưng sau khi ra ám hiệu mấy lần, Dương Lộ không đáp có đáp lại mảnh vụn kia, nên làm cho Lâm Chí Sinh rất căm tức, tuyên bố sẽ cho Dương Lộ biết tay nhìn xem, nếu như lúc trước trong cục chưa có cấp cho Dương Lộ quyết định thu nhận, đoán chừng Dương Lộ đã bị thanh lý ra rồi. Lưu Chấn Đông nhìn mặt mà nói chuyện nói .
-Còn thái độ của Đường Thiên Hà thì sao, ông ấy cũng là phó cục trưởng mà…
-Ai ..cái lão Đường này , căn bản không có quản đến chuyện trong cục, vẫn thường xuống dưới trông coi phân cục, hầu như không xuất hiện trong cục công an, hiện tại Lâm Chí sinh giống như là xem cục công an thành phố thành nhà của mình rồi.
Lưu Chấn Đông bất mãn nói .
-Ừ,..vậy đây cũng là một vân đề a, như vậy đi …anh cứ ước hẹn với Lan chính ủy đi, buổi tối cùng chị ấy ăn một bữa cơm, tôi thật cũng có chút sự tình, khi đó còn lưu lại một ít án tồn đọng, để xem tình hình tiến triển như thế nào rồi.