Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1517: Hai chọn một



CHƯƠNG 1461: HAI CHỌN MỘT.

-Được rồi .. ý kiến của lão đối với tương lai phát triển của Hồ Châu rất trọng yếu , chúng tôi sẽ thận trọng cân nhắc vấn đề này, cũng sẽ đem chi tiết ý kiến của lão báo cho La bí thư biết, bây giờ hãy nói đến vấn đề của lão đi, lão hãy tự mình chọn lựa, không nên để cho phòng tổ chức phải sắp xếp..

Ấn Thiên Hoa cười cười nói .

-Ấn chủ nhiệm… , hai cái chức vị này, nói thật cái nào tôi cũng muốn làm, vậy ông có đáp ứng không?

Thạch Ái Quốc chế giễu nói .

-Này Ai Quốc, lão cũng không cần đưa ra vấn đề khó khăn cho tôi, tuy làm phó chủ tịch công đoàn cũng có thể kiêm nhiệm làm chủ tịch bên mặt trận tổ quốc, nhưng bây giờ cũng có nhiều cán bộ kỳ cựu đang chờ đợi sắp xếp, nên lão không thể một mình kiêm nhiệm hai cái chức vụ này, như vậy lại làm cho những đồng chí khác có cái nhìn vào thì cũng không tốt.
Ấn Thiên Hoa không có nghĩ đến Thạch Ái Quốc lại làm khó dây dưa như vậy.

Nhưng ông cũng hiểu, ngày hôm qua còn là một bí thư của thành phố, nhưng chỉ cần sáng sớm một cuộc gọi điện thoại tới, thì đã thay đổi vị trí, điều này làm cho bất cứ ai cũng đều khó mà tiếp nhận, Thạch Ái Quốc có thể làm trầm tỉnh như vậy thì đã là rất tốt, vậy Thạch Ái Quốc cũng là để cho Ấn Thiên Hoa mặt mũi lắm rồi .

-Vậy được rồi chủ nhiệm Ấn, có thể thì giao cho tôi làm chủ tịch mặt trận tổ quốc, thì độ khó đến bao nhiêu?

Thạch Ái Quốc trầm ngâm rồi hỏi .

Quả nhiên, khi Thạch Ái Quốc hỏi lên như vậy, Ấn Thiên Hoa không trả lời.

Đừng nhìn một một chủ tịch mặt trận tổ quốc là không cò phân lượng gì, so với với làm phó chủ tịch công đoàn nhàn nhã, thì làm chủ tịch mặt trận vẫn còn phải phấn đấu nhiều hơn, bởi vì vẫn nằm trong ban thường vụ tỉnh ủy, tuy về thứ hạng thì gần chót, nhưng dù sao cũng là thường ủy a, nếu làm chủ tịch mặt trận tổ quốc thì vẫn còn võ đài chính trị trung ương, trong hai chức vụ này, cái nào có ưu thế hơn thì cũng có thể thấy được…
Chính vì vậy, Thạch Ái Quốc mới có câu hỏi này, vì cái chức vụ này cần phải có người tầng thứ cao hơn phê chuẩn, tỉnh ủy Trung Nam có thể đề nghị, nhưng tuyệt không có quyền lực quyết định, cái này khác nhau với cái chức vụ phó chủ tịch ở chỗ đó.

-Chuyện này ông cũng biết, chúng tôi chỉ có quyền đề nghị, không có quyền quyết định.

Ấn Thiên Hoa thành thật nói .

-Tôi biết, vì thế nếu như bí thư tỉnh ủy La Minh Giang chịu vì tôi mà ra mặt, thì tôi tin rằng cái chực vụ chủ tịch mặt trận tổ quốc này hẳn không phải là rất khó, nhưng mấu chốt bây giờ là tôi không biết La bí thư có thái độ gì …

-Ha ha , nếu lão đã nói như vậy , chi bằng cứ đi gặp trực tiếp hỏi La bí thư…

Ấn Thiên Hoa đem quả bóng lại đá trở về.

-Được rồi, thời gian của La bí thư là vàng bạc, tôi cũng không quấy nhiễu ông ta , nếu như đây là mệnh lệnh của tỉnh ủy, thì tôi sẽ phục tùng làm theo, nhưng nếu đã hỏi ý kiến của tôi, thì tôi lựa chọn làm chủ tịch mặt trận tổ quốc, xin nhờ Ấn chủ nhiệm thay lời của tôi chuyển đạt giùm..
Thạch Ái Quốc nói ra .

-Ừ, vậy thì tốt, tôi nhất định sẽ tình thật đem ý kiến của lão nói cho La bí thư, chuyện của lão nói tới chỗ này là xong rồi, bây giờ nói qua một chút đến phòng tổ chức cán bộ thành phố đi, chuyện sức khỏe của đồng chí Thanh Sơn, chúng tôi có nghe nói qua, mấy ngàynữa tôi sẽ đến Hồ Châu để thăm, nhưng thân thể của Cổ Thanh Sơn nhất định là không thể thích hợp để tiếp tục công tác, về cái chức vụ chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố Hồ Châu, tôi cũng muốn trước nghe một chút ý kiến của lão.

Nói xong chuyện của Thạch Ái Quốc rồi, Ấn Thiên Hoa cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cho nên kế tiếp thì lộ ra rất nhẹ nhàng rồi, bởi vì chuyện chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ này không có quan hệ đến lợi ích của hai người này, đàm luận việc không có liên quan đến mình, thì có vẻ dễ dàng và công minh hơn rất nhiều.
-Bên tổ chức cán bộ tôi không phải là nắm được tình hình rỏ ràng, nhưng tôi trong khoảng thời gian đồng chí Thanh Sơn bị bệnh nặng, chủ trì công tác phòng cán bộ tổ chức là đồng chí Đường Linh Linh, đây là một cán bộ có kinh nghiệm, nhất là kinh nghiệm công tác cơ sở, cô ấy đối với việc đề bạt và bổ nhiệm cán bộ cũng không tệ, từ đó cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa nghe nói cán bộ nào mà Đường Linh Linh tiến cử có xảy ra vấn đề, điểm này đủ để chứng minh vị nữ cán bộ này có ánh mắt nhìn chứ ?

-Thế nhưng cán bộ này tuổi còn trẻ, lão cảm thấy cô ấy có thể đảm nhiệm nổi sao?

Ấn Thiên Hoa nghi ngờ nói.

-Ẩn chủ nhiệm, công việc bây giờ so với hoàn cảnh kháng chiến lúc trước thì như thế nào đây? Lúc trước kia vào tầm mười bảy, mười tám tuổi, có cán bộ đã là ủy viên tỉnh ủy, chẳng lẽ hoàn cảnh công việc bây giờ còn không bằng lúc trước kháng chiến, trước không nói về Đường Linh Linh, thuộc hạ của tôi cũng có một cán bộ cũng tuổi còn rất trẻ, đó cũng là thư ký trước đó của Trọng Hãi tên là Đinh Trường Sinh, hiện tại tôi đã để cho hắn đang làm chủ nhiệm khu đang phát triển, công việc chiêu thương dẫn tư của hắn đã bắt đầu phong sinh thủy khởi , cho nên tôi cảm thấy cán bộ tuổi trẻ không phải là chuyện xấu, ít nhất cũng có thể thử để cho bọn họ làm, còn nếu muốn dựa theo tuổi tác phân biệt đối xử, thì cái viễn cảnh phát triển xã hội này có thể bị chậm trễ a .
Thạch Ái Quốc bây giờ nói chuyện cũng hoàn toàn không e dè gì cả, nếu đã muốn sắp xếp ta lên tỉnh, thì về sau ta cùng ngươi Ấn Thiên Hoa cũng là đồng sự rồi, đối với ngươi mà cung kính thì có tác dụng chó gì …

Sau đó một tiếng, Thạch Ái Quốc cười cười cùng Ấn Thiên Hoa nắm chặc tay đi ra khỏi phòng làm việc, nhưng lúc xoay người lại, thì sắc mặt Thạch Ái Quốc bắt đầu chậm rãi trở nên tái nhợt, Đinh Trường Sinh vẫn luôn tại ở bên trong phòng làm việc của Lương Khả Tâm cách nghe vách động tĩnh, thấy Thạch Ái Quốc đi ra, liền chào tạm biệt cùng với Lương Khả Tâm, rồi vội vàng dời gót đi theo Thạch Ái Quốc.

Nhìn thấy bộ dáng của Thạch Ái Quốc, Đinh Trường Sinh liền biết chắc là không có chuyện tốt, nhưng không dám hỏi, mãi cho đến khi xe hơi chạy vào nội Hồ Châu, Thạch Ái Quốc cho xe quẹo vào bơ đê của hồ Lạc Mã, sau đó mở cửa xe xuống xe…
-Trường Sinh, cháu có còn nhớ rõ năm đó chúng ta đến nơi đây chống lũ, chú bị té ngã vào trong nước không?

Thạch Ái Quốc nhìn xem hồ Lạc Mã mênh mông rồi hỏi.

-Thạch bí thư, cháu đương nhiên nhớ rõ, lần đó do công tác của cháu không có làm tròn, để cho bí thư rơi vào trong nước, cháu rất hổ thẹn.

Đinh Trường Sinh nói ra .

-Nói sàm… xấu hổ cái gì chứ, Trường Sinh chú phải rời khỏi nơi này rồi, chú tới công tác ở Hồ Châu thời gian bảy năm, thời gian trôi qua thật nhanh ah.

Thạch Ái Quốc thở dài nói .