Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 614: Trần trụi sỉ nhục



CHƯƠNG 560 : TRẦN TRỤI SỈ NHỤC

- Quản lý Dương… tôi biết ý của ông, nhưng ông yên tâm, tôi sẽ có biện pháp làm được trong thời gian ngắn nhất, đem tất cả văn bản tài liệu nhóm thuốc này sở hữu nắm bắt tới trong tay, nếu như ông có hứng thú, chúng ta có thể hợp tác, tôi lo giấy rờ xong, thì ông phải bảo đảm trong thời gian ngắn nhất sản xuất ra, như thế nào đây?

Đinh Nhị Cẩu đã sớm suy nghĩ xong làm như thế nào để việc sản xuất loại thuốc này được thuốc phê duyệt rồi, cho nên biểu hiện tin tưởng tràn đầy.

- Chủ tịch Đinh, cậu nói là hợp tác với tôi sản xuất thuốc, như vậy chính là cậu đứng ra hay sao?

- Đúng vậy, nhưng đứng tên không phải là tôi, mà là một người thân thích cũa tôi, ông ta là là xuất thân từ dòng dõi chuyên về thuốc Đông y, nếu không phải lần này bị bệnh nặng, tôi cũng không biết ông ta có loại thuốc có thể trì hoãn tiến trình ung thư phát triễn, ngay cả chuyên gia bác sĩ trên tỉnh cũng xác nhận, nếu như không có những loại thuốc Đông y của ông ấy, thì đã chết lâu rồi, nhưng hiện tại ông ấy vẫn còn sống, đang đợi làm giải phẫu, nếu như quản lý Dương có hứng thú, chúng ta có thể đi lên tỉnh xem ông ấy, mắt thấy mới là thật, tai nghe thì chỉ là giả.
Dương Thành An sắc mặt trở nên quan tâm đến, chuyến đi đên đại lục lần này, một mặt là khảo sát thị trường, một phương diện khác cũng là đang tìm kiếm ý tưởng mới đột phá, bởi vì công ty của bọn họ vẫn là theo hướng thuốc Tây y làm chủ đạo, chế tác thuốc Đông y sản phẩm phụ, nhưng những năm gần đây thuốc Tây y đang bị cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, mà ngành sản xuất thuốc Đông y đang có chiều hướng phát triễn nóng bỏng, cho nên công ty dược của bọn họ cũng muốn chuyển hướng, nhưng vẫn chưa có lựa chọn được đầu vào thích hợp, chủ yếu là Hồng Kông quá nhỏ, Công ty dược Hoa cát Dương thị có chút gì đó động tác thay đổi, ngay lập tức sẽ bị đối thủ cạnh tranh biết được, hơn nữa Hồng Kông cũng khuyết thiếu về các toa thuốc Đông y, cho nên khi Dinh Nhị Cẩu nói lên loại phương thuốc này, Dương Thành An liền lập tức nổi lên hứng thú.
- Chủ tịch Đinh, không biết cậu nói loại thuốc này có thể trị liệu về bệnh ung thư nào?

- Tôi nói không phải là trị liệu bệnh ung thư, mà là trì hoãn bệnh tình chuyển biến xấu, thẳng thắn mà nói, trên thế giới còn chưa có phương thuốc triệt để trị liệu bệnh ung thư, bây giờ nếu có thể trì hoãn đã là không tệ, biện pháp tốt nhất là sau đó thì đem tổ chức tế bào biến chất đó cắt bỏ, đúng không quản lý Dương.

Đinh Nhị Cẩu cải chính .

- Không thể ngờ được , Chủ tịch Đinh còn biết về y học?

- Hì…cái này lả tôi cũng học được theo của người thân thích một chút da lông mà thôi, tôi biết ông Dương đang lo lắng là về vấn đề nguồn tiêu thụ, tôi có thể nói rõ cho ông, nguồn tiêu thụ tuyệt đối không thành vấn đề, bởi vì phương thuốc này là nhằm vào ung thư phổi, ông suy nghĩ một chút, trên thế giới có bao nhiêu người hút thuốc, lại có bao nhiêu hút phải khói thuốc của người khác, ông hoàn toàn có thể tính toán ra được lợi nhuận trong này, đúng không ?
Đinh Nhị Cẩu đối với loại thuốc này rất là tin tưởng.

- Đúng vậy, nếu quả là thật có loại thuốc này có thể tạo được tác dụng trì hoãn sinh mạng, tôi nghĩ, đây là tin mừng đối với tất cả người mắc bệnh ung thư phổi.

- Cho nên đối với vấn đề đầu tư, ông Dương phải nhanh hơn có quyết định, đương nhiên, đương nhiên là trước khi ông quyết định, chúng ta sẽ lên tỉnh thành nhìn qua cho chắc chắn, ngoài ra, chúng ta vẫn có thể tìm đến chuyên gia bác sĩ hỏi một chút về vấn đề của phương diện này, dù sao chỉ có bác sĩ mới hiểu rỏ được giá trị loại thuốc này.

- Ồ? Chủ tịch Đinh cũng nhận thức được chuyên gia về phương diện bệnh này?

- Vâng…có biết 1 người, bất quá là không quen lắm, tôi chỉ mới biết có mấy ngày nay mà thôi, bởi vì người thân thích kia của tôi đang đợi ông ta làm giải phẩu, chính là giáo sư bác sĩ Tần An Hạo làm tại bệnh viện Đệ Nhất Nhân Dân.
- À .. thì ra Chủ tịch Đinh cũng biết giáo sư Tần?

Dương Thành An giật mình hỏi .

- Quản lý Dương cũng biết ông ta?

Đinh Nhị Cẩu giật mình .

- Tôi thì chưa có cùng giáo sư Tần gặp mặt, chỉ là làm nghề nghiệp này của chúng tôi, phải chú ý đến những bác sĩ nổi danh, cho nên tôi đã sớm biết danh tiếng của người này, nhưng không có quen biết.

- Vậy thế này đi, sau này khi đi đến tỉnh, tôi giới thiệu cho các người quen biết, cũng có thể về sau chúng ta còn có thể trở thành bạn bè hợp tác đây này.

Đinh Nhị Cẩu rất tự tin nói ra.

- Cùng giáo sư bác sĩ Tần trở thành đồng bạn hợp tác?

Dương Thành An nghi ngờ hỏi.

- Hoàn toàn có khả năng đó, bất quá bây giờ tôi còn chưa có xác định chắn chắn mà thôi.

- Thôi được rồi, tôi hiện tại nghe được chủ tịch Đinh nói về vấn đề thủ tục để được cấp phép điều chế phương thuốc, nếu có sự trợ giúp của giáo sư Tần, tôi nghĩ tất cả vấn đề đều sẽ giải quyết dễ dàng đấy, dù sao về lãnh vực này ông ta là chuyên gia, hy vọng dược phẩm sẽ được đưa ra thị trường cực kì sớm.
Dương Thành An tuy bây giờ trong nội tâm kích động dị thường, nhưng biểu hiện bên ngoài thật là bình thản, nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng có thể nhận thấy nhịp tim của y tăng nhanh.

……………………………………………………………………………………….

Từ khi tại trong phòng nghỉ nghe lén được chuyện Tần An Hạo cùng Uông Minh Kha nói chuyện, Giang Hàm Thiến mỗi lần nhìn thấy Uông Minh Kha, đã không còn có giống như những ngày trước nhiệt tình nữa , thay vào đó chỉ là lễ phép để ứng phó mà thôi, do là Đinh Nhị Cẩu dặn dò nàng rất kỹ, không nên biểu hiện bất cứ gi thay đổi bên ngoài, phải làm bộ như là cái gì cũng không có xảy ra, nói cách khác không được bứt dây động rừng.

- Tiểu Giang a, chị xem em trong khoảng thời gian này, ở chỗ của chị thực tập vô cùng tốt, về tri thức khắp mọi mặt cùng thực tế kết hợp cũng rất khá, em có nghĩ là muốn tăng thêm kiến thức của mình đối với những khoa ngành khác nữa không?
Uông Minh Kha cười tủm tỉm nói ra với Giang Hàm Thiến, nhưng loại nụ cười này dưới ánh mắt của Giang Hàm Thiến bây giờ xem ra, quả thực là so với hồ ly còn dọa người hơn.

- Chủ nhiệm Uông, chị nói vậy là có ý gì sao?

Giang Hàm Thiến rụt rè hỏi.

- Cô bé này, chị nói là để xem em có hứng thú hay không? Nếu được đi đến những khoa khác thực tập thêm qua, tăng cường thêm kinh nghiệm, nói như vậy , đối với em sau này hành nghề bác sĩ là rất có ích lợi đấy.

- Há, em còn tưởng rằng chị muốn đuổi em đi đấy, vậy em nên đi đến khoa nào thực tập vậy?

Giang Hàm Thiến nghĩ thầm, hồ ly rốt cuộc cũng lộ ra cái đuôi rồi, bác sĩ Uông Minh Kha quả nhiên là bất hảo, chỉ uổng công nàng mỗi lần về nhà đều mang đến cho Uông Minh Kha nhiều thuốc bổ quý báu, kết quả là đổi lấy là sự bán đứng, trong lòng của nàng tràn đầy oán giận.
- Đuổi em đi? Thật là …chị đây là vì muốn tốt cho em đấy, vậy em đi đến khoa hô hấp, chính là chỗ của giáo sư chủ nhiệm Tần đó, ông ấy còn thiếu một trợ lý , nếu được đi theo chủ nhiệm Tần thực tập, nói không chừng đến lúc đó chị tìm gặp ông ta, nói với ông ta giữ em lại công tác tại bệnh viện này, em cũng biết, muốn lưu ở lại cái bệnh viện Đệ Nhất Nhân Dân này không dễ dàng gì.

Uông Minh Kha trên mặt vẫn như trước nở nụ cười dường như vô hại, nhưng là trong nội tâm Giang Hàm Thiến cũng đã cảm thấy một mảnh lạnh buốt.

- Được a, vậy khi nào thì em đi?

- Ừ, càng sớm càng tốt, em cũng có người bạn kia, thân thích của hắn đang chờ làm giải phẫu, em nói cho hắn nhanh có quyết định, giáo sư Tần có khả năng qua mấy ngày nữa thì đi tham gia một cái hội nghị học thuật gì đó ở bên Mỹ, không biết đến lúc nào mới trở về, trong khi bệnh tình thì không được trễ nãi.
Uông Minh Kha rất quan tâm nói .

- Được, để em mau chóng thúc giục hắn.

-À.. đúng rồi, em đi hỏi giáo sư Tần, đi tham gia hội nghị sắp tới có muốn mang em đi theo không? Nếu có , thì phải mau đem làm thủ tục giấy tờ cho em, giáo sư Tần lớn tuổi rồi, đi trên đường có gì thì em cũng chiếu cố tốt cho ông ta.

Uông Minh Kha càng nói thì càng rõ ràng rồi, ám chỉ như vậy đã nói ra, điều này đối với một cô gái da mặt mỏng như Giang Hàm Thiến mà nói, thật đúng là một dạng trần trụi sỉ nhục.