- Ừm… việc này không đúng lắm, thời gian trước không phải là cô đã nói Hà Tình biết rõ ai đã gây nên cái chết cho Đào Chính ấy ư, tại sao đến giờ chưa có báo cho cảnh sát biết?
- Không có biết, tôi có nói với Hà Tình rồi, nhưng nàng vẫn không chịu nghe, đêm hôm đó, tôi phải thay nàng lừa gạt cảnh sát, để cho Hà Tình lén lút theo từ cửa sổ chạy trốn ra bên ngoài, từ đó về sau tôi không có gặp lại Hà Tình và cũng chẳng có liên lạc được, mãi cho đến ngày hôm qua, tôi nhìn thấy trên báo chí có cái thông báo này, anh xem thử coi.
Nói xong Từ Kiều Kiều đưa cho Đinh Nhị Cẩu một tờ báo .
Đây là một tờ báo có lượng phát hành cực lớn tại địa phương, tờ báo “ chào Hồ Châu buổi sáng…” hắn mở ra xem, ở mặt sau dành nguyên một trang đăng tin con trai của chủ tịch HĐQT tập đoàn Vệ Hoàng là Triệu Hằng Bân sắp kết hôn cùng con gái chủ tịch ngân hàng Công Thương thành phố Hồ Châu là Hà Tình. Trên báo còn có ảnh chụp hình của hai người, chỉ cần nhìn tấm ảnh, hai người cũng là trai tài gái sắc, riêng chuyện trí tuệ Triệu Hằng Bân đần ngốc thì trên tấm ảnh không nhận ra được.
- Đây cũng không phài là chuyện để cho tôi tham gia hôn lễ Hà Tình, tôi không muốn đi, nhớ lại chuyện vừa rồi tôi còn thấy hoảng sợ đây này.
Đinh Nhị Cẩu rùng mình nói ra
- Ai nói là anh tham gia hôn lễ, ý tôi nói chuyện này rất là kỳ quặc, vì hiện tại tôi liên lạc không được với Hà Tình, mà anh có biết gì về tập đoàn Vệ Hoàng không vậy?
- Có nghe nói qua, chỉ có điều không quá rõ ràng, hình như là một công ty tư nhân rất lớn ở thành phố Hồ Châu thì phải.
- Hừm…nào chỉ là rất lớn, mà còn là giàu có và mạnh nhất trong các công ty ở thành phố Hồ Châu, còn nghe nói về sự nghiệp của ông chủ tập đoàn này rất thú vị, trước khi chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm của xưởng Hồ Châu, ngắn ngủn trong thời gian mười mấy năm, lại trở thành nhà giàu nhất TP Hồ Châu, tại TP Hồ Châu này ông chủ nói một thì không có hai, nghe nói là có cả mối quan hệ với quan trên tỉnh, cũng khó trách Hà Tình chọn một nhà như vậy gả vào, có câu nói bi thương quá thì trong lòng chết lặng, trong hôn lễ của mình, chú rể bị xe đụng chết thảm, tôi nghĩ thay đổi bất cứ người nào, thì cũng đều là mất hết sự quyết đoán, trong lúc này chủ tịch tập đoàn Vệ Hoàng thì chỉ có một đứa con trai, lại là một kẻ đần độn, thì xem như sau này toàn bộ tài sản còn không phải là lọt vào tay của Hà Tình sao, người yêu đã không còn, cũng không thể để cho cả đời người mất hết, cho nên Hà Tình dùng cách này, thì suốt đời cũng kiếm bộn tiền coi như là cũng không sai ah. - Được rồi, thôi đừng có suy đoán chuyện của người khác khi chưa có rỏ ràng, ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi tôi còn phải đi đón lãnh đạo, làm thư ký, có rất nhiều chuyện không tự chủ được, thậm chí sau giờ làm việc, chỉ cần một cuộc gọi điện thoại của lãnh đạo, đang ngủ tôi cũng phải mò dậy, cũng không dễ dàng đâu..
- Vậy bạn gái của anh không có ý kiến gì sao?
Từ Kiều Kiều liếc qua Đinh Nhị Cẩu, không để lại dấu vết, ném ra một câu thăm dò Đinh Nhị Cẩu .
- Bạn gái? Người như tôi mà làm gì có bạn gái, lo một mình còn chưa xong..
- Thật hay giả?
Từ Kiều Kiều không tin .
- Không tin à, tôi nói đều là thật, không tin cô cứ đi điều tra, Đinh Trường Sinh này là người có tư tưởng truyền thống, chưa bao giờ lạm giao.
Lời nói dóc này Đinh Nhị Cẩu nói xong cũng thấy tự mình đỏ mặt. - Nhưng tôi vẫn cảm thấy nên đi tham dự hôn lễ Hà Tình, dù sao nàng cũng là bạn tốt nhất của tôi.
Từ Kiều Kiều xoay chuyển lời nói.
- Ừ..cô cũng nên đi, để nhìn xem tân lang kia như thế nào, đoán chừng việc này còn ân giấu phía sau điều gì đấy, cô nghĩ xem, tên kia nếu chỉ số thông minh chỉ có vài tuổi, trong hôn lễ nói không chừng, còn có thể xảy ra những chuyện cười ra nước mắt, nên đi xem.
Đinh Nhị Cẩu bình thản nói ra .
- Hừ…anh này, một chút điểm đồng cảm cũng không có, Hà Tình đã bị như vậy, mà anh còn nói ác độc như thế.
- Mỗi người không ai giống với ai, đây là con đường do tự Hà Tình chọn, ai cũng không thay thế được cho nàng, cho nên có ngồi ở nơi này phát ra thiện tâm cũng vô dụng, hay là cô ngẫm lại chính mình đi…
- Ngẫm tôi làm gì, hay là anh theo tôi đi tham gia hôn lễ đi, tràng diện lớn như vậy chắn chắn là hoành tráng lắm, dù thế nào thì cũng coi như là nhà giàu đệ nhất gia Hồ Châu cưới vợ cho con trai mà. - Tôi không đi được, đi không thích hợp, chính tự mình cô thôi, việc này tôi dứt khoát là không thể dính dáng vào.
- Đã biết rõ là anh sẽ nói như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng anh nữa, tôi ăn xong rồi, hôm nay anh nói tính tiền, vậy tôi đi trước, buổi chiều này tôi còn có trực đây này.
Nói xong Từ Kiều Kiều đứng dậy đi ngay, đưa mắt nhìn theo Từ Kiều Kiều ngoe ngẩy cái mông đít săn chắc đi ra, đang mãi mê quan sát hai mảnh thịt mông đong đưa qua lại của Từ Kiều Kiều, thì Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên khi xuyên thâu qua đằng trước, hắn nhận ra một bóng người quen thuộc, đang cùng với một người đàn bà cùng bước vào bên trong nhà hàng, Đinh Nhị Cẩu liền vội quay đầu lại để tránh mặt, cho nên người vừa bước vào cũng không có phát hiện ra Đinh Nhị Cẩu .
Người tới đó là người mới buổi sáng nay gặp Thạch Aí Quốc ở phòng làm việc, sở trưởng sở tài chính Khang Minh Đức, mà tại trong ổ cứng của Chu Hồng Quân chứa đựng đủ loại các loại quan ở bên trong, nhưng lại không có hình ảnh của Khang Minh Đức. Nhìn qua người đàn bà này cũng không phải là nguyện ý cùng Khang Minh Đức tới đây dùng cơm, bởi vì khi tiến vào đại sảnh, Khang Minh Đức mấy lần muốn khoác tay ở bên eo nàng đi về phía trước, đều bị nàng tránh né, cho nên hai người một trước một sau tiến đến quầy tiếp tân khu vực VIP đặt phòng nghỉ, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu sờ lên càm của mình, vừa vặn sờ trúng một sợi râu, hắn muốn nhổ, nhưng bị đau, có lẽ tình cờ ngay ở chỗ này, hắn cũng đã tìm được sợi râu mọc lởm chởm trong hàm râu của Khang Minh Đức để nhổ một sợi thật đau.
Thừa dịp phục vụ viên dẫn bọn họ đến bàn ăn, Đinh Nhị Cẩu liền đi tới quầy tiếp tân, đưa cho cô gái tại quầy 300 trăm đồng, nhờ nàng cho xem số phòng mà Khang Minh Đức đăng ký nghỉ ngời sau khi ăn xong, kiếm tiền dễ dàng như thế thì ai lại không muốn, cho nên rất nhanh Đinh Nhị Cẩu nắm được thông tin “ phòng 509, tại lầu 5, thời gian nghỉ ngắn hạn 2 tiếng đồng hồ…” Cửa khóa phòng nhà nghỉ không quá khó với tên từng ăn trộm như Đinh Nhị Cẩu, phòng trống trơn không nơi ẩn nấp, ngoại trừ bộ ghế sÂlon, cái giường, chỉ còn có cái tủ cao đựng quần áo, theo hắn suy đoán thời gian nghỉ của Khang Minh Đức là ngắn hạn, cho nên có khả năng là không dùng tới tủ quần áo làm gì, hít sâu vào một hơi hắn đành liều mạng chui vào bên trong tủ quần áo ẩn nấp chờ đợi vì không còn cách nào khác cả.
Không có cơ hội nào tiếp cận Khang Minh Đức tốt hơn lúc này, để trôi qua lần này thì không biết đến bao giờ, Đinh Nhị Cẩu cũng không còn thời gian tính đến hậu quả nếu bị Khang Minh Đức phát hiện, tuổi trẻ bốc đồng là vậy, không thể chê trách được Đinh Nhị Cẩu, hắn điện thoại cho lái xe Hồ Hồng Quân nhờ đầu giờ chiều đến đón chủ tịch Thạch Aí Quốc và thông báo giùm là hắn xin đến trễ chiều nay, vì có việc gấp cần giải quyết dứt điểm một lần cho xong. …………………………………………………………………………………………..
Ăn uống là chuyện phụ, phòng nghỉ mới là chính sự, nên rất nhanh sau đó không lâu thì bọn họ đã lên phòng.
- Nhu Đình, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ cần em đáp ứng theo anh, yêu cầu gì của em thì anh cũng đáp ứng, với lại chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện này, em còn khó chịu cái gì chứ ?
Khang Minh Đức nói ra.
- Khang sở trưởng, em là một người đàn bà đã có gia đình, chuyện trước kia em hi vọng là sẽ dừng ở đây, em không muốn còn cùng anh tiếp tục có bất kỳ quan hệ gì nữa, mong rằng anh hiểu chuyện này, bằng không mà nói, đừng trách em sẽ làm cho cá chết thì lưới cũng rách.