Khương Tiểu Lạc bị giọng nói của Sở Thiếu Tự đánh thức, mở mắt ra đã thấy anh đang gọi điện thoại. Cậu nằm im không dám phát ra tiếng gì.
“Khi nào khoẻ hẳn tôi sẽ quay về làm việc.”
…
“Hy vọng ông không quên điều kiện đã đồng ý với tôi.”
Sở Thiếu Tự cúp điện thoại, quay đầu lại mới thấy Khương Tiểu Lạc đang mở to mắt nhìn mình.
“Sếp anh giúp anh đi làm à?”
Sở Thiếu Tự lắc đầu, thấy Khương Tiểu Lạc định ngồi dậy thì kéo tay cậu quàng lên người mình, tiện thể ngồi dựa vào đầu giường. “Em thật sự tin rằng anh có thể dễ dàng trốn ra như vậy sao?”
Khương Tiểu Lạc bĩu môi. “Đương nhiên em không tin rồi.” Khương Tiểu Lạc chỉ muốn phối hợp phụ hoạ với anh nên không nói ra nghi ngờ trong lòng mình thôi. Cậu lẳng lặng chờ Sở Thiếu Tự nói tiếp. Dựa trên tình hình này, có lẽ Sở Thiếu Tự đang có ý định nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với cậu.
“Anh đặt điều kiện với ông già nhà anh.”
Vừa nghe câu này, cậu lập tức căng thẳng. Sở Thiếu Tự nhẹ nhàng cười, an ủi cậu: “Đừng căng thẳng như vậy, anh không chịu thiệt thòi gì.”
“Vừa rồi trong điện thoại, anh nói sẽ quay về làm việc, chính là anh sẽ về thừa kế công ty nhà mình, điều kiện là ông già không được can thiệp vào chuyện tình cảm của anh.”
Khương Tiểu Lạc gục đầu xuống suy nghĩ thật kỳ, lát sau mới nghi hoặc hỏi: “Sao lại bàn được điều kiện này? Hồi trước chẳng phải anh không về cũng không ảnh hưởng gì sao?”
Sở Thiếu Tự lắc đầu: “Nếu anh đồng ý điều kiện này thì cùng lắm chỉ là đổi nơi làm việc, còn lại sẽ không có gì thay đổi. Còn ông già nhà anh bắt buộc phải mặc kệ chuyện của anh và em. Trước kia, anh và ông ấy tranh cãi, bỏ nhà ra đi cũng không sao, bởi vì hai người còn tình cảm ba con, gừng càng già càng cay, nhất định không được coi thường chỉ số thông minh của một thương nhân.”
“Ai dám coi thường ba anh, vừa nhìn đã biết là cáo già.” Khương Tiểu Lạc khẽ nói.
Sở Thiếu Tự lơ đểnh vuốt chùm tóc vểnh lên trên đầu cậu.
“Vậy anh tự cho bản thân một kỳ nghỉ dài hạn đi. Để cho ba anh sốt ruột.” Khương Tiểu Lạc hậm hực nói, tính tình trẻ con nổi lên. Vừa nhắc tới “ba anh”, cậu lại chợt nhớ tới chuẩn bị “Ba cậu” của tổ kịch (: 3″ ∠)_
Sở Thiếu Tự rất phối hợp đồng ý.
“Mỗi ngày anh đều ở nhà, em rất vui. Mỗi phút mỗi giây đều có thể nhìn thấy anh, hạnh phúc chết đi được. He he!” Khương Tiểu Lạc nói ra tiếng lòng, nghe rất đắc ý.
Nói cho cùng, cậu vẫn sợ một ngày nào đó Sở Thiếu Tự đột nhiên biến mất. Những điều đã trải qua quả thật quá đáng sợ, nên cậu trở nên khá mẫn cảm.
Sở Thiếu Tự cũng mừng thầm: “Anh không đi làm thì em nuôi anh à?”
Khương Tiểu Lạc thoải mái nói: “Nếu như chúng ta ăn tiêu tiết kiệm, em nuôi anh được.”
“So với em thì anh ăn ít lắm.”
Khương Tiểu Lạc hừ một tiếng, ra khỏi chăn. “Mau dậy đi, lát nữa chúng ta tới bệnh viện.”
“Bệnh viện?”
Khương Tiểu Lạc lục quần áo của Sở Thiếu Tự trong tủ quần áo ném lên giường. “Đi khám cho chắc, kiếm tra toàn thân luôn.” Ai biết được mấy ngày này bị nhốt thân thể Sở Thiếu Tự có ảnh hưởng gì không, dù sao thì nơi bị tấn công là bộ phận quan trọng nhất của con người. Khương Tiểu Lạc đột nhiên cười gian: “Anh thật sự không muốn bỏ mũ xuống sao? Sở thiếu à, cho dù anh cạo trọc đầu bóng loáng thì vẫn là một anh trọc đầu đẹp trai mà.”
﹁_﹁ Giọng điệu sung sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
Sở Thiếu Tự không thèm để ý cậu, kéo mũ càng thấp.
Anh cùng cậu đến bệnh viện. Tuy rằng bản thân anh cảm thấy cơ thể mình không có vấn đề gì, nhưng để làm Khương Tiểu Lạc an tâm thì anh vẫn đi. Khám xong, hai người ngồi trong văn phòng chờ bác sĩ phụ trách tới giải thích kết quả.
Điện thoại trong túi áo Khương Tiểu Lạc rung động không ngừng. Cậu nhìn di động, nhíu nhíu mày nhưng không nghe máy.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên liên tục như gọi hồn.
“Alo!?”
“Song Mộc Lâm à?” Khương Tiểu Lạc không kiêng nể gì từ chối ngay lập tức. “Tôi không tham gia đâu… Ừ, không cần quà luôn… Tôi phải chăm sóc Sở thiếu.”
Khương Tiểu Lạc tự coi mình đang gánh vác trọng trách nặng nề, nghiêm túc tận tâm làm hết trách nhiệm như cảnh sát canh giữ tội phạm, không thể để Sở thiếu rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một giây.
“Em cứ đi chơi đi.” Sở Thiếu Tự nói.
Có lẽ đầu dây bên kia cũng nghe thấy tiếng anh, Song Mộc Lâm lập tức nói liến thoắng không ngừng.
“Vậy thì tối nay tôi tự qua đó. Hai anh cứ chờ tôi ở đó.”
Khương Tiểu Lạc định đi theo Sở Thiếu Tự suốt quá trình khám bệnh, nào ngờ bị Song Mộc Lâm làm phiền.
Bác sĩ tiến vào, Sở Thiếu Tự bảo cậu đi mua nước, anh khát rồi.
“Đến cầu thang rẽ phải là có máy bán nước tự động.” Bác sĩ nhắc nhở, Khương Tiểu Lạc lập tức đi mua nước. Khi cậu quay về, bác sĩ vẫn đang giải thích kết quả khám. Khương Tiểu Lạc đưa nước cho anh rồi yên lặng đứng một bên lắng nghe.
Tổng kết là tình trạng hồi phục rất tốt, không cần phải nằm viện. Nhận được sự cam đoan của bác sĩ, Khương Tiểu Lạc nhẹ nhàng thở phào.
Ra khỏi bệnh viện, Sở Thiếu Tự đi về nhà trước, Khương Tiểu Lạc phải đi tới chỗ Song Mộc Lâm. Vừa đến chỗ hẹn, cậu nhận được tin nhắn của Sở Thiếu Tự, đó là do cậu khăng khăng yêu cầu Sở Thiếu Tự về tới nhà phải nhắn tin báo bình an.
- Đã về nhà.
- Ừa.
Bởi vì lần trước xảy ra chuyện, lần này Song Mộc Lâm mới chính thức dẫn Cối xay gió tới giới thiệu với cậu, cũng bổ sung quà tặng cho cậu.
Khương Tiểu Lạc than thở Song Mộc Lâm thật keo kiệt, chỉ có Cối xay gió tặng quà cho cậu, còn Song Mộc Lâm thì đi tay không. Ai ngờ Song Mộc Lâm chỉ mặt dày nhún vai, đáp trả rằng: “Của anh ấy cũng coi như của tôi.”
Khương Tiểu Lạc bóc quà ra, là một con mèo chiêu tài bằng gốm, đang nở nụ cười tươi nhìn cậu.
“Thật ấu trĩ.”
“Mộc Mộc chọn đấy.” Cối xay gió giải thích.
“Thật xấu xí.”
Song Mộc Lâm đập bàn tỏ vẻ bất mãn, lại thấy Khương Tiểu Lạc chỉ chăm chăm nhìn điện thoại, bèn hỏi: “Có thể bỏ điện thoại xuống nói chuyện không?”
“Tôi đang nhắn tin cho Sở thiếu.”
“Biết rồi, biết rồi. Chẳng phải anh ấy đã về nhà rồi sao? Không thể làm cậu thấy an tâm ư?” Song Mộc Lâm mạnh tay cướp điện thoại của cậu giấu đi. Khương Tiểu Lạc bó tay, đành phải tạm thời mặc kệ điện thoại để trò chuyện với họ.
Lúc về nhà, Khương Tiểu Lạc vẫn mua đồ ăn mang về. Mấy ngày nay cậu không muốn để Sở Thiếu Tự phải động tay làm việc nhà vất vả, vì vậy cậu không cho phép anh vào phòng bếp. Nếu như có thể khoá cửa phòng bếp, chắc hẳn cậu sẽ làm vậy ngay, chẳng qua cửa nhà bếp là cửa đẩy.
Khương Tiểu Lạc tắm rửa xong, Sở Thiếu Tự nói với cậu rằng trên QQ của có người nhắn tin rất nhiều. Khương Tiểu Lạc nhìn đồng hồ, chợt nhớ ra, “Chết rồi, em quên mất tối nay có ca hội của xã đoàn. Em đã hứa với Ba cậu là sẽ tới làm khách quý.”
Sở Thiếu Tự đứng lên nhường chỗ cho cậu, mở khung chat ra quả nhiên thấy phía tổ chức ca hội nhắn tin.
Khương Tiểu Lạc vội vàng đáp lại một tiếng. Cậu vào kênh YY đúng lúc màn biểu diễn của khách quý trước đó vừa kết thúc, MC đang hàn huyên để kéo dài thời gian.
Không kịp nghe màn trình diễn của người khác cũng tốt, nếu như trình độ của vị khách mời đó quá cao, Khương Tiểu Lạc sẽ thấy ngại.
Khi cậu bị kéo lên mic, trên khung chat đang không ngừng spam mấy câu như “Nhanh lên đi!”, “Mau show ân ái cùng Sở thiếu”, “BG mau đi ra đi!”…
Khương Tiểu Lạc mở mic, lên tiếng nói không hiểu chuyện gì đang xảy ra. MC giải thích rằng khách quý vừa rồi song ca với bạn gái, khiến “hủ nữ” tức giận. May mà đúng lúc này Khương Tiểu Lạc xuất hiện mới làm mọi người thoải mái hơn.
Khương Tiểu Lạc ngây thơ vô số tội nói: “Tôi không có bạn gái, tôi chỉ có bạn trai thôi, phải làm sao đây?”
[Khung chat]
Chúng em chỉ anh có cần bạn trai ﹁_﹁
Mau bảo Sở thiếu lên mic đi.
Cầu hai người cùng lên mic.
Meo thụ và Sở thiếu không show ân ái trực tiếp lâu lắm rồi, mau lên nào~( ̄▽ ̄)~
Khương Tiểu Lạc nghiêm túc hơn, thoả mãn yêu cầu mãnh liệt của các fan, kéo Sở Thiếu Tự đang định đi tắm lại đây.
“Bọn tôi sẽ song ca bài “Trò đùa tinh nghịch”. Ngại quá, đột nhiên đổi bài hát, các bạn làm phụ đề vất vả rồi.” Bởi vì hai người từng song ca bài này nên khá quen thuộc, chọn nó là tốt nhất. Mặc dù có những fan đã nghe bài này rồi, nhưng cái họ quan tâm chỉ là cơm chó ngọt ngào thôi.
Hai người phối hợp vô cùng tốt, bài hát kết thúc rồi mà trên khung chat vẫn hăng hái spam, tin nhắn nhảy không ngừng, ban tổ chức không thể khống chế được.
“Tôi chỉ đăng kí hát một bài nên hát xong rồi đó. Tạm biệt mọi người nha~” Khương Tiểu Lạc chuồn thật nhanh, tránh để mọi chuyện đi quá xa.
Lúc cậu định tắt YY, đột nhiên có người nhắn tin riêng.
He he 123: Meo thụ, làm phiền cậu chút. Cho hỏi Sở thiếu có nhận kịch mới không?”
Khương Tiểu Lạc liếc sang nhìn Sở Thiếu Tự, cậu đã quen với chuyện lúc nào cũng có mấy em gái bám riết không tha chạy tới hỏi về Sở thiếu.
Sở Thiếu Tự tự vươn tay gõ lên bàn phím.
Kỳ Meo: Anh ấy nói, nếu làm CP với tôi thì có thể suy nghĩ meo~ >▽<
“Đồ khốn, giả mạo em còn làm nũng nữa.”
Sở Thiếu Tự chỉ chỉ vào môi mình, “Anh cũng muốn được hôn trên mic.”
Khương Tiểu Lạc xoa nắn hai má của anh. “Ái chà, giỏi quá ta! Anh còn biết cả hôn qua mic nữa.”
Cậu từ từ ghé sát vào, tới gần môi anh thì cách không khí hôn chụt một cái, đùa giỡn Sở Thiếu Tự.
“Được rồi, mau đi tắm đi.” o((>ω<))o
Nghỉ ngơi hai ngày, Khương Tiểu Lạc dậy thật sớm, bởi vì cậu vẫn phải đi làm. Sở Thiếu Tự vẫn nằm trong chăn, hiện tại dường như cậu và anh đang đổi chỗ cho nhau, trước kia người được lười biếng ngủ nướng là cậu mà.
Khương Tiểu Lạc vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, nhẹ chân nhẹ tay đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, sau đó cầm túi ra khỏi nhà. Cái túi của cậu luôn trong trạng thái khoá kin, tránh để Sở Thiếu Tự nhìn thấy thực đơn bên trong. Thật ra Khương Tiểu Lạc không phải đi làm, cậu chỉ lấy cớ lừa anh mà thôi. Cậu đã xin nghỉ việc dạy thêm, nhận nốt nửa tháng tiền lương cuối cùng rồi.
Khương Tiểu Lạc đăng kí một lớp dạy làm việc nhà, chọn thời gian vào buổi sáng, như vậy sẽ không khiến Sở Thiếu Tự hoài nghi.
Lớp dạy làm việc nhà dạy tất cả mọi thứ trong nhà. Giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh, nấu cơm… Cậu học thêm được rất nhiều điều. Thật ra, chỉ cần cậu chú tâm học tập, không phải là không làm được mấy việc này. Những việc nhà trước đây đều do Sở Thiếu Tự làm giờ cậu có thể làm được hết. Nam lo ngoài nữ lo trong(1), dù cậu không phải là nữ nhưng cũng phải cống hiến vì mái nhà này chứ!
Khương Tiểu Lạc chỉ tiếc than lẽ ra mình nên nghĩ tới việc này sớm hơn, đó là cơ sở để cậu có lòng tin vững chắc mình có thể học thành tài.
Cậu học nấu ăn được một thời gian, đồ nấu ra bỏ vào hộp giả vờ như mua ở cửa hàng, mang về cho Sở Thiếu Tự ăn mà không thấy anh phản ứng gì.
Nếu đã không có phản ứng, chứng tỏ là ngon! Sự cổ vũ thầm lặng của Sở Thiếu Tự khiến Khương Tiểu Lạc ngày càng hứng thú với việc học nấu ăn, thậm chí còn tích hơn mấy bà mẹ bỉm sữa cùng lớp.
Cô giáo khen cậu “Thời buổi này hiếm khi thấy có bé trai nào ngoan ngoãn như vậy.”
Khương Tiểu Lạc còn ôm đồm cả việc giặt quần áo, bởi vì có nhiều món đồ của Sở Thiếu Tự không thể giặt bằng máy giặt. Sở Thiếu Tự nhìn chậu quần áo đầy nước nóng còn bốc khói và bọt xà phòng, cảm thán: “Chào đại gia!”
Bởi vì thời tiết trở lạnh, Khương Tiểu Lạc giặt quần áo bằng nước nóng, vừa tốn tiền điện vừa tốn tiền nước.
“Em là đại gia, anh muốn làm bạn với em không?” Khương Tiểu Lạc đáp lời, sau đó vò vò quần áo đầy bọt xà phòng. Có vài bong bóng trong suốt bay lên, cậu vui vẻ chọc vỡ nó, rồi sung sướng thổi bay chỗ xà phòng trên tay.
Ban đầu Sở Thiếu Tự không hề muốn để Khương Tiểu Lạc làm mấy việc này, nhưng nhận thấy làm việc nhà giúp Khương Tiểu Lạc bớt nghiện internet, rèn luyện thêm cũng rất tốt, vì vậy đành để mặc cậu.
Vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, thuộc tính “nhân thê thụ(2)” quả thật không tệ lắm.
*Chú thích:
(1) Nguyên văn là “nam chủ nội, nữ chủ ngoại”, ý chỉ đàn ông lo việc bên ngoài, kiếm tiền, lao động, còn đàn bà lo việc trong nhà, nội trợ, chăm sóc con cái.
(2) Nhân thê thụ: thụ đảm đang, thạo việc nhà, giỏi chăm sóc chồng.