̣c đại sư - kiện đồ vật đấu giá thứ năm. (1) Thế nhưng mà trên thực tế, muốn bọn họ tiếp tục ra giá là chuyện không có khả năng. Năng lực điều tiết của Mạn phu nhân dù cho tốt tới đâu cũng không có cách nào làm tăng ý chí chiến đấu của những người này lên. Đấu giá Thiên Oánh thảo bởi vì Giang Trần ra giá cho nên kết thúc. Giang Trần trở thành người đầu tiên đấu giá thành công ở lần đấu giá hội này. - Ha ha, Thiệu huynh đệ, chúc mừng a. Mua đầu tiên, đây là khởi đầu tốt. Lão Vương ta coi trọng ngươi. Vương Học Thông giơ ngón tay cái về phía Giang Trần rồi nói. Thanh phượng Đan Vương cười khổ: - Quả nhiên lão phu lại nhìn lầm. Nhưng mà Thiệu huynh đệ, lão phu vẫn lắm miệng nói một câu. Đây chính là bốn ức vạn Thánh Linh thạch a. Giang Trần cũng biết Thanh Phượng Đan Vương không có ý khác, hắn cười nói: - Thiên Oánh thảo này ta đặc biệt ưa thích, ta cảm thấy giá trị của nó vượt qua bốn ức vạn. Thanh Phượng Đan Vương cười khổ: - Như vậy cũng được sao? Dù là nó có thể luyện chế ra năm mươi khỏa đan dược, vậy giá trị có thể được bao nhiêu chứ? Một khỏa bán giá một ngàn vạn Thánh linh thạch. Thiên tài Thánh Cảnh bình thường căn bản không tiêu phí nổi. Những đệ tử thế gia đại phiệt tiêu phí nổi, thế nhưng chưa hẳn đã nguyện ý mua. Bọn họ có lẽ càng muốn tự mình tu luyện đột phá, hoặc là thông qua cách khác đề tăng tu vi hơn a. Theo như tính toán của Thanh Phượng Đan Vương, một gốc Thiên Oánh thảo mua vào bốn ức vạn, quả thực là chuyện không có lợi. Nhưng mà trong lòng của Giang Trần hiển nhiên không có nghĩ như Thanh Phượng Đan Vương. Lý giải của hắn về Thiên Oánh thảo so với Thanh Phượng Đan Vương còn sâu hơn. Rất nhanh bên trên đã có người đưa Thiên Oánh thảo tới trước mặt Giang Trần. Giang Trần thoải mái xuất ra bốn ức vạn Thánh linh thạch giao cho bên Tịnh Phần điện. Lần đấu giá hội này, đấu giá tại chỗ, giao dịch tại chỗ. Có thể nói là vô cùng sảng khoái, trực tiếp, cũng hấp dẫn ánh mắt người khác. Vật đấu giá thứ nhất đã có giá bốn ức vạn Thánh linh thạch, có cái giá trên trời này, hiển nhiên có thể thấy được quy mô của lần đấu giá hội này rất hiếm thấy. Trong gần ngàn năm lịch sử của Tịnh Phần điện cũng chưa từng xuất hiện qua. Giang Trần thu Thiên Oánh thảo, sau đó đặt vào trong một linh hạp, giữ gìn cẩn thận, rồi sau đó mới ném vào trong nhẫn trữ vật. Vô Song đại đế thấy vẻ mặt Giang Trần vui vẻ, dường như làm một việc vô cùng thỏa mãn vậy, hắn nhịn không được mà hỏi: - Tiểu huynh đệ, Thiên Oánh thảo này lão phu cũng biết qua, nếu như chỉ dùng làm luyện chế Thánh Tiếu đan, tổng số cũng không thể nào vượt quá năm mươi khỏa. Cho dù mỗi một khỏa bán với cái giá một ngàn vạn Thánh linh thạch, cũng chỉ tương đương với năm ức. Một gốc Thiên Oánh thảo ngươi đã tiêu tốn mất bốn ức vạn, những tài liệu phụ tá kia thì tính sao a. Còn hao phí hân công, hao phí thời gian, hao phí tinh lực. Tính như thế nào cũng là mua bán lỗ vốn. Thanh Phượng Đan Vương nói như vậy cũng không sai a. Chẳng lẽ là kiến thức chúng ta hạn hẹp? Thấy Vô Song đại đế cũng rất hiếu kỳ, mà Thanh Phượng Đan Vương cũng dùng vẻ mặt hồ nghi nhìn mình. Giang Trần biết rõ, nếu như mình không nói ra, chỉ sợ mấy người này sẽ không buông tha cho hắn. Hắn đành phải nói chi tiết: - Thiên Onash thảo, ta đã từng may mắn nghe ân sư nói qua. Thiên Oánh thảo này còn có một đặc điểm mà ẩn giấu, mà đặc điểm này thế nhân lại không biết. - Đặc điểm ẩn giấu? Thanh Phượng Đan Vương sững sờ: - Đặc điểm che dấu cái gì? Lúc này ngay cả Vương Học Thông cũng ghé đầu qua, muốn nghe rõ ràng Bốn người bọn họ có chỗ ngồi gần nhau, giống như một đoàn thể vậy. Giang Trần cười nói: - Cũng không phải không thể nói, nhưng mà nói toạc ra cũng không đáng tiền. Cho nên nếu như chư vị muốn nghe thì phải giữ bí mật. Thanh Phượng Đan Vương nhanh chóng thề thốt: - Ta dùng tâm ma thề, sau khi nghe xong tuyệt đối không nói ra ngoài. Vương Học Thông cũng nói: - Ta dùng tâm ma thề, tuyệt không tiết lộ. Mà ta chỉ là một trận pháp đại sư, đối với chuyện đan dược của các ngươi cũng chỉ là người thường thôi a. Vô Song đại đế cười nói: - Được rồi, lão phu cũng không ngoại lệ, cũng dùng tâm ma thề, tuyệt đối không tiết lộ ra bí mật của Thiên Oánh thảo. Tất cả mọi người đều không phải là có lòng hiếu kỳ rất nặng. Thế nhưng quả thực đã bị Giang Trần câu dẫn ra lòng hiếu kỳ. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà khiến cho người trẻ tuổi kia không tiếc cái giá bốn ức vạn mua gốc Thiên Oánh thảo này xuống? Giang Trần cười hắc hắc, ngữ khí thần bí nói: - Lại nói, đặc điểm ẩn giấu này vô cùng khó chú ý. Thiên Oánh thảo quả thực là chủ tài liệu luyện chế Thán Tiếu đna. Nhưng mà nó có một đặc điểm, có thể trọng sinh. - Trọng sinh? Nghĩa là sao? Thanh Phượng Đan Vương mờ mịt hỏi: - Linh dược có thể trọng sinh sao? - Ta nói trọng sinh không phải là chuyển thế trọng sinh, mà là giống như rau hẹ vậy, chỉ cần cắt một gốc là có thể lại sinh ra được thêm một gốc, đây mới là phương thức nó trọng sinh. Kỳ thực rất nhiều loại thực vật đều có loại thuộc tính này, xuân đi xuân tới, hoa tàn hoa nở. Thế nhưng mà thế giới linh dược này, lại không giống vậy. Đại bộ phận linh dược đều có chu kỳ sử dụng của nó, đều chỉ có một lần duy nhất. Cũng có một ít linh dược có thể dùng nhiều chu kỳ, cũng có một ít linh dược có thể tuần hoàn luân dài, mấy vạn năm cũng không suy tàn. Nhưng mà Thiên Oánh thảo này trong thế giới linh dược vẫn luôn là loại linh dược dùng một lần, là vật tiêu hao, tuyệt đối không có khả năng có chu kỳ ngoài một lần kia. Thanh Phượng Đan Vương không nhịn được mà nói: - Thiên Oánh thảo này ở giới đan dược chúng ta dường như được công nhận là loại linh dược chỉ dùng một lần thôi a. Ngươi... Có phải ngươi nhầm lẫn rồi hay không? - Quả thực Thiên Oánh thảo được công nhận là linh dược không thể tuần hoàn. Thế nhưng những chuyện được thế nhân công nhận chưa hẳn đã là chuyện chính xác. Thiên Oánh thảo tái sinh, cần có đủ một ít điều kiện. Những điều kiện này nếu như không nghiên cứu thấu triệt mà nói, căn bản không tìm kiếm ra được. - Là điều kiện gì? Lòng hiếu kỳ của Thanh Phượng Đan Vương hoàn toàn bị câu dẫn ra. - Đầu tiên mỗi một lần sử dụng Thiên Oánh thảo tuyệt đối không thể hái vượt quá một phần tư thể tích của nó. Nếu không sẽ suy giảm tới bản thể của Thiên Oánh thảo, khi đó sẽ không có khả năng tái sinh. Tiếp theo, chu kỳ tái sinh của nó là ít nhất ba năm, dài thì thậm chí còn vượt quá năm năm. Thứ ba, muốn thúc đẩy nó tái sinh còn cần một nhân tố, đó chính là linh phì(phân bón). Loại linh phì này mới là mấu chốt để cho nó tái sinh. Linh phì này phải hoàn toàn ăn khớp với thuộc tính của Thiên Oánh thảo, hoàn toàn dung hợp với đặc tính sinh trưởng của Thiên Oánh thảo. Vì vậy, có ba điều kiện đủ này mới có thể thúc đẩy nó tái sinh. Hơn nữa là sinh sinh bất tức. Đợi thân thể Thiên Oánh thảo này suy sụp mới có thể chấm dứt chu kỳ lớn này. Tối thiểu cũng phải hai ngàn năm.