Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3810: Ngươi muốn chết



Sắc mặt Đế Vũ thay đổi, chợt hừ lạnh nói: “Thì đã sao? Dù sao thì hôm nay, ta đánh ra một chưởng nữa, ngươi ắt phải bại, đánh hai chưởng, ngươi ắt sẽ chết!”





“Nghĩ thật nhiều!”



Lâm Nhất lạnh giọng quát: “Đế Vũ, ta nói thật cho ngươi biết. Ta muốn đánh bại ngươi là chuyện vô cùng đơn giản, sở dĩ phải phiền toái như vậy không phải do thực lực ta không đủ, ta chỉ muốn nói cho thế nhân biết. Bình sinh ta hận nhất kẻ đánh lén, càng hận loại người bỏ đá xuống giếng. Ngươi thừa dịp ta bị thương nặng, ra tay đánh lén, đoạt lấy bảo cốt của ta. Ta muốn ngươi phải trả giá đắt, không chỉ vốn mà cả lãi nữa!”



Hắn không chỉ muốn đánh bại Đế Vũ, hắn đã sớm có ý định giết hắn ta.



Ép cho đối phương sử dụng tất cả át chủ bài cùng thủ đoạn bảo vệ tánh mạnh, là vì chờ đến hiện tại, có thể hoàn toàn giết chết đối phương.



“Ngươi muốn chết!”







Đế Vũ nhanh chóng hiểu ra ý định của Lâm Nhất, lúc này, hắn ta giận tím mặt, lại lần nữa vung Đế Long Ấn ra.



“Ha ha ha!”



Lâm Nhất không hề e sợ, hắn bật cười ha hả, không chút kiêng kị mà nói toạc ra: “Đám giới tử các ngươi đều là một lũ mắt chó nhìn người thấp, động một chút lại gọi ta là ma đầu, lạm sát kẻ vô tội. Hôm nay, ta sẽ điên một lần, để các ngươi biết ma đầu chân chính như thế nào!”



Thoáng cái, huyết mạch của hắn dường như thiêu đốt, kiếm quyết Thanh Tiêu dùng phương thức chưa từng có luân chuyển trong kinh mạch. Kinh mạch toàn thân hắn lập tức phát ra tiếng kiếm ngân, gào thét không thôi.



Kiếm ngân vang, rồng ngâm, trời đất rung lắc dữ dội.



Trên người Lâm Nhất xuất hiện ma quang đen kịt, mỗi một tấc da thịt có kiếm khí màu đen phóng thích, ma qua ngập trời hóa thành cơn lốc kiếm thế xộc thẳng lên tầng mây. Thoáng cái, nhật nguyệt vô quang, trời đất u ám, toàn bộ Thánh Tuyền Linh Trì vang vọng tiếng cười ngạo nghễ của Lâm Nhất.



Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...!



Trong tiếng cười có sự cuồng ngạo vô tận, có sát ý ngập trời, có cô đơn khôn kể. Ma quang vô biên dung hòa cùng trời, hóa thành một luồng kiếm quang màu đen cực kỳ chói mắt, lóng lánh chiếu rọi khắp thế gian.



Khí tức điên cuồng mà thô bạo tản ra từ trên người Lâm Nhất, giờ phút này, hắn tựa như ma quân tái sinh, tóc dài bay múa trong gió, mi tâm có một ấn ký màu tím càng tăng thêm nét yêu dị. Mắt hắn lóe lên ma quang, khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.



Trong thiên địa, lực lượng vô tận ùn ùn quét ngang, hóa thành kiếm ý ma quang gào thét. Giờ phút này, hắn hóa thân thành ma, là chúa tể thiên địa.



Đây là một kiếm cấm kị mà Lâm Nhất chưa từng dùng đến, kiếm thứ 14 trong Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm, kiếm này có một cái tên cấm kị, là Phong Ma!



Nếu trời lấn ta, ta ắt diệt trời! Chư thiên thần phật cũng không thể cản!



Lấy đi bảo cốt của ta?



Tội không thể tha!



Lâm Nhất phát ra tiếng gào thét, mắt lộ hung quang, trông vô cùng yêu dị. Hắn giẫm mạnh chân tại chỗ, ầm, tiếng bước chân nặng nề ẩn chứa kiếm ý hùng hậu, vô tận ma quang chấn vỡ hư không. Hắn dùng ngón tay làm kiếm, chỉ một phát đã đâm nát Đế Long Ấn đang lao đến.



Giờ phút này, kiếm ý Thông Thiên, có ta vô địch!



Giờ phút này, không phong ma, không sống!



Một kiếm chém vỡ Đế Long Ấn, rồi lập tức lao đến trước mặt Đế Vũ. Hai ngón tay khép chặt mang theo ma quang đầy trời điểm lên ngực Đế Vũ.



Ầm!



Đạo giáp, lớpn bảo vệ tánh mạng cuối cùng trên người hắn ta, lập tức sụp đổ, hóa thành mảnh vụn.



"Không! Không! Không!"