Đông A Tái Khởi

Chương 3: Khói hiệu



Chương 3: Khói hiệu

Đều là các tướng kinh qua trận mạc, nhìn địa hình là nghĩ tới cách bày binh bố trận, chiến thuật rồi. Chiếm địa lợi luôn là ưu tiên hàng đầu của bất kỳ vị tướng quân nào, đội quân nào. Việc chiếm được địa lợi là giành thêm một phần chiến thắng cho quân mình.

Trần Văn Phúc là chỉ huy quân thánh dực, một đơn vị cấm quân tinh nhuệ. Trần Văn Bách là gia tướng trong quân Vạn Kiếp do Hưng Đạo Vương phái sang. Nhìn địa hình sông Như Nguyệt cả hai đều đã biết cần phải bố trí binh lực, chiến thuật ứng phó với quân Nguyên thế nào trong trận chiến này. Chưa kể, trước khi đi có thể cả hai đều đã được Hoàng Thượng và Hưng Đạo Vương dặn dò nhiều điều. Những câu hỏi trong màn trướng cho Trần Quốc Toản chẳng qua là do hai người Trần Văn Phúc và Trần Văn Bách còn có chút nghi ngại, chưa rõ năng lực chỉ huy của vị tướng quân trẻ tuổi, nên có ý thăm dò một chút trước khi hoàn toàn giao quyền chỉ huy q·uân đ·ội ra mà thôi.

Trần Quốc Toản biết rõ điều ấy, nên giải thích tường tận suy nghĩ của mình cho 2 người không một chút giấu diếm. Còn không, nếu là thuộc tướng quen thuộc như Nguyễn Hoài Bộc hay Đặng Văn Thiết thì Trần Quốc Toản chỉ cần phân phó nhiệm vụ là xong, chả cần nhiều lời làm gì cho mất thời gian.

Cả cuộc họp giống như cuộc thi hỏi đáp giữa các tướng quân, nhưng trong những sau mỗi câu hỏi và câu trả lời là một nút buộc trong lòng mỗi người được cởi bỏ. Khi mọi thứ xong xuôi, tất cả đạt thành ý kiến chung, quyết sách sẽ được đưa ra. Thì từ lúc đấy, 2 vạn quân tinh nhuệ này mới thật sự do Trần Quốc Toản tùy ý điều động bao gồm cả Trần Văn Phúc, Trần Văn Bách.

Cuối cuộc họp Trần Văn Phúc lĩnh mệnh dẫn 2000 kỵ binh và 3000 bộ binh quân Thánh Dực rời đi đóng trong ngọn núi bên trái.

Trần Văn Bách đóng 5000 quân lo phòng thủ hậu doanh và phòng vệ mặt sông, vì quân Vạn Kiếp đều là thủy quân đánh bộ. Về mặt này Trần Quốc Toản rất cảm kích Hưng Đạo Vương, vì nếu không có 5000 quân này thì đội quân của Trần Quốc Toản là đội quân vịt cạn. Giữ làm sao được mặt sông.

Nguyên Hoài Bộc được giao giữ trung quân với 3000 quân bộ binh Thánh Dực sẵn sàng chi viện các đội quân khác khi cần. Còn lại 4000 bộ binh và 3000 quân kỵ binh, toàn bộ đóng ở tiền doanh sẽ do Trần Quốc Toản chỉ huy. Còn Đặng Văn Thiết, về cơ bản thì Trần Quốc Toản đi đâu hắn sẽ đi theo đó, Nguyễn Hoài Bộc giao hắn nhiệm vụ này, chả cần làm gì khác, có địch tới gần Trần Quốc Toản cứ chém c·hết là được.

Sau cuộc họp, Trần Quốc Toản dẫn theo Nguyễn Văn Bộc và Đặng Văn Thiết đi kiểm tra tình hình doanh trại, Doanh trại đã sơ bộ thành hình, xung quanh doanh trại cỏ sậy, cây cối đã được dọn sạch. Cầu phao cần thêm 1 canh giờ nữa là có thể sang bên kia sông. Vì phải ưu tiên tốc độ hành quân để chiếm địa lợi, đội quân mang theo được rất ít vật tư, lương thực cũng chỉ đủ 3 ngày. Cầu phao là để nhận vật tư từ bờ Tây sông Như Nguyệt cấp sang. Nhanh chóng xây dựng cầu phao để chuyển vật tư là nhiệm vụ sống còn của Trần Văn Bách, nếu không, chỉ 3 ngày là đội quân 2 vạn người sẽ bốc hơi hết không có khả năng thứ 2.

Từ phía sau Nguyễn Hoài Bộc khá lo lắng nhìn Trần Quốc Toản, sau một hồi ngập ngừng cũng quyết định lên tiếng:

- Vừa rồi cậu chủ làm tốt lắm, có vẻ Trần Văn Phúc và Trần Văn Bách đã hoàn toàn tự nguyện giao ra binh quyền rồi. Việc điều động họ sắp tới xem ra không còn trở ngại gì.

Trần Quốc Toản vẫn tiếp tục bước về phía trước, không cần nhìn lại vừa đi kiểm tra doanh trại vừa trả lời lão Bộc:

- Chú Bộc, điều chú từng nhắc nhở cháu luôn ghi nhớ, chú không cần lo lắng cho cháu. Cháu không hề có bất mãn gì với 2 vị tướng quân Phúc Bách. Nếu cháu là 2 vị ấy thì cũng chả điên mà cứ vô tư giao tính mạng 2 vạn binh sĩ cho tên tướng quân 17-18 tuổi đầu đâu. Đi đánh mấy tên giặc cỏ còn có thể miễn cưỡng chứ đối thủ là quân Nguyên hùng mạnh, còn có tên cáo già Lý Hằng làm chủ soái nữa, nếu cứ thế vô tư giao ra quân quyền thì đấy mới là loại tướng quân vô trách nhiệm, coi thường tính mạng của binh sĩ. Gặp loại tướng đấy là cháu thì cháu chém ngay. Rất may, 2 tướng Phúc Bách đều không làm cháu thất vọng, cả hai vị ấy đều là những người rất coi trọng tính mạng binh sĩ, cẩn thận như thế không bao giờ là thừa. Haha, Hoàng Thượng và Hưng Đạo Vương đều cho cháu những người rất tốt.

Nguyễn Hoài Bộc nghe thế thì cười lớn thầm thở phào trong lòng, khoan khoái vô cùng, cậu chủ trưởng thành thật rồi, suy nghĩ rất chu đáo, cũng rất khôn khéo. Giờ chỉ cần cậu chủ đừng phi ngựa vào giữa quân địch chém g·iết nữa là hắn có thể yên tâm hoàn toàn rồi, nhưng việc này cũng phải từ từ.

Trần Quốc Toản thấy Đặng Văn Thiết vẫn đang kè kè đi theo mình. Đặng Văn Thiết mới có 18 tuổi mặt mũi sáng sủa còn có chút nét hiền lành trong ánh mắt, nhưng dáng người cao lớn, còn hơn Trần Quốc Toản nửa cái đầu. Đúng chuẩn lưng hùm vai gấu mà các sử gia hay miêu tả các vị chiến tướng trong lịch sử, Đặng Văn Thiết có sức lực hơn người nên sử dụng thiết chùy 40 cân làm v·ũ k·hí chính. Là gia tướng trong trang, Đặng Văn Thiết và Trần Quốc Toản đều được lão Bộc dạy võ từ nhỏ, ăn tập với nhau 13-14 năm nay nên Trần Quốc Toản biết. Nếu so về kỹ thuật thì Trần Quốc Toản còn đánh được chứ so về sức mạnh thì Trần Quốc Toản giỏi lắm bằng 7-8 phần Đặng Văn Thiết mà thôi. Tai trái của Đặng Văn Thiết còn bị sứt 1 miếng hình tam giác là do lúc đấu tập với Trần Quốc Toản để lại, Trần Quốc Toản áy náy chuyện này mãi. Nhìn Đặng Văn Thiết, Trần Quốc Toản quay lại nói với lão Bộc.

- À chú Bộc, chú đừng bắt a Thiết phải kè kè theo cháu nữa, tính ra Đặng Văn Thiết cũng là tướng tài đủ sức lãnh quân. Cứ kè kè theo sau bảo vệ cháu thế này thì hắn lỡ cơ hội dựng công lập nghiệp mất. Hắn còn em gái tiểu Thúy phải nuôi ở nhà nữa mà, có ít công danh kiếm được tước vị sau này tương lai của tiểu Thúy sẽ dễ dàng hơn.

Trần Quốc Toản nói xong hơi háy mắt với Đặng Văn Thiết đang đi bên cạnh. Nghe Trần Quốc Toản nói thế hắn cũng phải giật mình quay sang liếc nhìn lão Bộc đang nhìn mình chằm chằm một cái rồi rụt rè nói với Trần Quốc Toản:

- Cậu chủ, con không cần công danh lập nghiệp gì đâu, chỉ muốn đánh xong trận về nhà chăm sóc mấy mẫu ruộng, nuôi em gái khỏe mạnh là được rồi. Chỉ cần cậu chủ bình an là được.

Nghe Đặng Văn Thiết nói xong, Trần Quốc Toản cũng phải thở dài ngao ngán lắc đầu. Tên này bị lão Bộc át vía hoàn toàn rồi, trước mặt lão Bộc không dám nói trái một lời. Ngay cả xưng hô bình thường nói chuyện với Trần Quốc Toản cũng không dám dùng, có lão Bộc ở đây hắn gọi cậu xưng con rất chuẩn mực.

Nguyễn Hoài Bộc ở phía sau, hài lòng với câu trả lời của Đặng Văn Thiết khẽ hắng giọng nói:

- Cậu chủ, trước kia chẳng phải người đồng ý với lão Bộc để Đặng Văn Thiết đi theo khi lên trận sao. Giờ chỉ cần người đứng yên ở đại doanh chỉ huy, không trực tiếp lên trận nữa thì Đặng Văn Thiết có thể tự do theo điều động của người. Còn về tiểu Thúy thì cũng khác gì em gái của cậu chủ đâu, tương lai có cậu chủ thì sợ gì tiểu Thúy bị thiệt thòi. Hơn nữa, chuyện cưới vợ của cậu chủ, vương phi đã mấy lần…..

Nguyễn Hoài Bộc đang nhân cơ hội nói chuyện nhà để thúc giục Trần Quốc Toản về chuyện cưới vợ. Trần Quốc Toản luôn tránh né chuyện này mãi, lời chưa nói xong thì một tiểu binh chạy thục mạng đến. Gặp Trần Quốc Toản, quỳ 1 gối chắp tay nói:

- Cấp báo, bẩm chủ soái, ở phía nam phát hiện cột khói.

Trần Quốc Toản như được phao cứu mạng, liền theo thân binh nhanh chóng đến tiền doanh để quan sát, bỏ mặc câu nói lấp lửng của lão Bộc phía sau. Nguyễn Hoài Bộc đành thở dài bước theo, xem ra phải chờ cơ hội khác để nói thôi.

Đến tiền doanh, Trần Quốc Toản nheo mắt nhìn về phía nam nhìn không phải một mà là ba cột khói bốc lên. Đều xác định trước rồi nên không ai hoảng hốt cả, có chăng là bất ngờ địch tới hơi nhanh mà thôi. Xem ra quân Nguyên vội vã rút quân hơn tính toán của phía Đại Việt. Trần Quốc Toản quay sang nói với các tướng hiệu xung quanh:

- Xem ra quân địch tới sớm hơn dự định, nhưng chúng ta cũng không cần quá gấp gáp. Mọi công tác xây dựng công sự phòng thủ vẫn tiếp tục tiến hành. Đặng Văn thiết dẫn 100 thiết kỵ theo ta đi do thám địch. Nguyễn Hoài Bộc thay ta quản lý đại doanh, tăng thêm lượng quân túc trực sẵn sàng chiến đấu, còn lại ưu tiên hỗ trợ xây dựng công sự.

- Rõ!

Các tướng lần lượt chắp tay vâng lệnh rời đi.

Chỉ một lúc sau, cổng đại doanh cọt kẹt mở ra, Trần Quốc Toản cùng 100 thiết kỵ khải giáp đen sì tiến ra phi nhanh về phía nam.