Gấm Rách

Chương 18: Bản thân mình có cô em gái xinh đẹp



Chủ nhật là sinh nhật 10 tuổi của em trai cô Thánh Hiền, mẹ kế sợ côkhông về, cố ý bảo Thánh Khi đến công ty tìm cô. Cô vừa nói chuyện điệnthoại với một ngân hàng xong, tâm trang đang tốt, thư ký liền bảo côThánh Khi đến.

Thánh Khi năm nay 18 tuổi, rất xinh đẹp, tậptrung tất cả những ưu điểm của cha mẹ cô. Con bé mặt một chiếc váy lụadài thêu hoa, tô điểm cho khí chất tao nhã cổ điển của nó, Thánh Hâm bây giờ mới phát hiện ra mình có một cô em gái xinh đẹp.

“Chị cả,” Cô hơi sợ sệt gọi, “Mẹ bảo chị ngày mai về nhà ăn cơm, sinh nhật ThánhHiền.” Cô chưa từng gặp Thánh Hâm tại công ty, hôm nay là lần đầu tiên.Sau khi chị cả nhận lấy sự nghiệp của cha hoàn toàn trở thành một ngườikhác, chắc là vì chị ấy bận, đa phần thời gian cô đều biết chị đang làmgì từ trên báo, mà trên báo bên cạnh chị ở trong ảnh, luôn có một DịchChí Duy, điều đó càng kéo xa khoảng cách giữa hai chị em. Hôm nay gặpThánh Hâm, càng cảm thấy xa lạ, chị mặc một bộ quần áo Issey Miyake, tóc búi lên không rối một sợi, hoàn toàn là dáng vẻ gọn gàng tháo vát củangười phụ nữ kinh doanh, khiến cô không dám nhìn thẳng.

“Ngàymai hình như chị có hẹn……” Thánh Hâm đưa tay ra lật sổ ghi nhớ, nhưngrất nhanh lại thay đổi chủ ý: “Mặc kệ đi, chị sẽ bảo Bà Lý hủy hẹn.”

Thánh Khi liền đứng dậy: “Vậy em về đây.” Thánh Hâm bỗng nhiên nhớ ra,gọi cô lại: “Thánh Khi!” Thánh Khi giật mình, quay người lại nhìn cô đờđẫn, Thánh Hâm cười cười: “Gần đây có nhiều bài vở không?”

Thánh Khi cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Chúng em vừa mới thi liên trường xong.”

“Ồ.” Cô bị chìm ngập trong cảm giác áy náy và tội lỗi, hơi ngại ngùnggiải thích: “Gần đây chị thật sự bận ngập đầu, ngay cả việc năm nay emthi liên trường cũng quên sạch. Thi thế nào?”

“Cũng được.”

Cô mở ngăn kéo lấy ra một tập chi phiếu mỏng: “Thi xong có thể thoảimái chút, chị không có thời gian đưa em đi chơi, em tự mình hẹn bạn học, xem muốn đi đâu thả lỏng một lát, ra nước ngoài cũng được.” Thành thạoviết xong chi phiếu, xé ra đưa cho con bé: “Này, coi như là chị xinlỗi.”

Con bé chần chừ không dám nhận, Thánh Hâm cũng trở nênlúng túng, gượng cười: “Gần đây tình hình công ty tốt hơn nhiêu rồi,tháng này càng tốt hơn, cầm lấy đi.”

Thánh Hâm đi rồi. Cô nghĩlại khoảng thời gian trước đây, năm mà bản thân mình thi liên trường,cha cũng đang bận, không có thời gian lo cho cô, cũng ở trong phòng làmviệc này, cũng trên chiếc bàn này, cha viết một chi phiếu cho cô, bảo cô hẹn bạn đi chơi, không ngờ mấy năm sau người viết chi phiếu cho em gáiliền trở thành cô.

Cô biết bản thân mình thay đổi cả con người, một nửa là do Giản Tử Tuấn ép mà ra, một nửa là do Dịch Chí Duy ép màra. Cô cũng không biết dáng vẻ bây giờ của bản thân mình có tốt haykhông, nhưng sự việc đã đến bước này, bản thân cô đi vào một con đườngmột chiều, đành đi tiếp mà không quay đầu lại.

Buổi tối DịchChí Duy có hẹn, cô một mình tùy tiện ăn chút đồ, liền lên phố đi mua quà cho Thánh Hiền. Cậu bé 10 tuổi thích gì nhỉ, cô thật sự không biết. Đidạo không có mục đích qua mấy cửa hàng, cuối cùng nghe theo sự giớithiệu của nhân viên ở một cửa hàng đồ chơi, mua một mô hình con tàukhông gian hoạt hình đang nổi tiếng gần đây. Nghĩ đến dáng vẻ sợ sệt của Thánh Khi hôm nay, lại chạy đi mua một chiếc váy xinh đẹp cho ThánhKhi. Mua cho Thánh Khi, đương nhiên cũng phải mua cho Thánh Hi, do đólại đi chọn một bộ quần áo thể thao hàng hiệu cho Thánh Hi, cô nhớ Thánh Hi thích chơi tennis. Tất cả người trong nhà đều đã có phần, cô dứtkhoát giúp mẹ kế mua một chiếc dây đeo tay, tránh khỏi quá thiếu sót.Mua một đống đồ như vậy khiến cô có hứng thú mua đồ, cũng mua cho mìnhmột đống quần áo, đi vào cửa hàng đồ nam, thấy ca vát, lại mua cho DịchChí Duy một chiếc.

Đồ đạc túi lớn túi nhỏ chất vào ghế sau xeôtô của cô, giống như mua một đống đồ trước tết hay là giáng sinh, côvui vẻ lái xe về. Đến dưới lầu, đồ quá nhiều không cầm được, xách cầm ồm kẹp những túi giấy đó, đứng trước cửa khó khăn lấy ra chìa khóa. Vẫnchưa mò được chìa khóa, túi giấy lại loạt xoạt rơi hết xuống đất, côcũng không tức giận, tự làm mặt quỷ với mình, còn cười cúi xuống nhặtđồ.

Đang nhặt, cửa lại mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra làDịch Chí Duy ở nhà, cô cười nói: “Không phải anh nói là có việc sao? Hôm nay sao tan sớm vậy?” Anh không nói một câu quay người đi vào, cô vộivàng nhặt hết đồ lên đi vào, đặt đống túi to túi nhỏ đó vào bàn tràthấp, tự mình thay dép đi trong nhà, cười nói: “Hôm nay coi như là emmua sắm một loạt” Bỗng nhiên nghi ngờ, “Anh sao thế?”

Dịch ChíDuy ngồi trên sô pha, cũng không nói gì, cũng không động đậy. Cô đi lại, giờ mới ngửi thấy mùi rượu trên người anh, vội vàng nói: “Sao lại uốngnhiều thế.”

“Chẳng uống bao nhiêu.” Giọng nói của anh buồnbuồn, dường như không vui lắm. Cô chưa từng thấy anh uống say bao giờ,cũng không biết nên làm thế nào, hỏi: “Không thoải mái à? Có cần em giúp anh pha tách trà không?” Vừa hỏi, vừa đi bật đèn chính.

“Tắtđi!” Bỗng nhiên anh nói lớn tiếng, khiến cô giật bắn mình, lại vội vàngtắt đèn đi, trong ánh đèn tường lờ mờ, hai người đứng ở đó, giống nhưhai viên đá. Cuối cùng, cô quay người: “Em đi chuẩn bị nước cho anhtắm.”

Trong chốc lát anh lại nắm lấy tay cô: “Thánh Hâm.” Kéo cô ôm vào lòng, siết lấy hôn.

“Anh thật sự uống nhiều rồi.” Cô vùng vẫy, “Bỏ tay ra để em đi chuẩn bị nước.” Anh không chịu nghe, ngược lại càng siết cô chặt hơn, cô nói:“Muốn ghì chết em à?” Anh cũng không để ý, đẩy cô xuống sô pha, như muốn đè cô khảm vào sô pha vậy. Cô hốt hoảng: “Anh bị gì vậy!” Anh cũngkhông nói, hai người quấn lấy nhau, không cẩn thận ngã xuống khỏi sôpha, đầu cô va đúng vào góc bàn trà, trong chốc lát đau đến tối sầm mặt, cô “ôi chao” một tiếng, cuối cùng anh cũng buông tay.

Cô dùngtay ấn đầu, tức giận nhìn anh, anh lại cười: “Va vào thật à? Anh xemnào.” Cô không biết anh say thật hay là thế nào, đẩy tay ra bỏ di, ngồixuống cách xa anh. Anh đi chầm chậm lại, ôm lấy cô từ phía sau, hai tayquấn lấy cổ cô, đặt cằm vào đầu cô: “Bị va vào thành ngớ ngẩn rồi sao?”Hơi thở anh phả vào tai cô, nóng nóng ngứa ngứa, cô nói: “Đi tắm đi, cảngười toàn mùi rượu.”

Anh cười, cười đến mức cơ thể cũng runlên, không biết vì sao, tiếng cười tối nay của anh luôn khiến Thánh Hâmcảm thấy nổi hết da gà, cô lại trở nên sợ hãi. Chầm chậm, anh lại dùnghai tay ôm chặt lấy cổ cô: “Anh nói rồi anh chẳng uống mấy.”

Hơi thở cô trở nên khó khắn: “Anh làm cái gì vậy, muốn bóp chết em sao?”

Anh không nói, nhưng trong chốc lát lại nới lỏng tay, Dịch Chí Duy tràn đầy phong độ lại trở lại, tiếng cười của anh lại bình tĩnh mà vangvọng: “Hình như anh đã uống nhiều rồi, em giúp anh bóc cam vàng đi.”

Anh thích ăn cam vàng, hơn nữa không thích gọt hay là cắt ra, luôn muốn người khác bóc. Cô liền đi lấy mấy quả cam trong tủ lạnh ở dưới bếp lên bóc giúp anh, vỏ quá dày, phải dùng dao chọc hở đầu, có chỗ hở sẽ dễbóc, mùi quýt chua chua tràn ngập căn phòng.