Buổi chiều ngày hôm sau, cô làm xong việc từ sớm rồi lái xe về nhà, xevẫn chưa đỗ vững ở cửa, Thánh Khi liền đi ra từ phòng khách: “Chị cả vềrồi!”
Thánh Hiền chạy ra, thấy mọi người đang đợi một mình cô,cô hơi áy náy cười cười: “Chị mới tan ca.” Liền gọi người làm cầm giúpmấy túi giấy trên xe. Lúc này mẹ kế cũng đứng ở cửa, hơi mỉa mai nói:“Đại tiểu thư về rồi sao?”
Cô cười một lát, vẻ mặt tự nhiên gọi một tiếng: “Dì.” Lại nói: “Sinh nhật Thánh Hiền, tôi suýt quên mất, đợt này bận đến mức hồ đồ, cũng rất ít khi về nhà.”
Vào nhà nóichuyện, người làm cũng đem số đồ đạc đó vào, Thánh Hâm liền phân từngthứ một: “Đây là của Thánh Hiền, đây là của Thánh Khi, cái này cho Thánh Hi, dì, cái này tặng dì.”
Không khí tốt đẹp đó giữ đến lúc côvề. Cô về rất muộn, Dịch Chí Duy cũng đã về, đang làm việc dưới ánh đèntrong phòng sách. Cô thò đầu vào trong một lát, anh cũng không nhìnthấy, do đó cô gõ cửa.
“Vào đi.” Vẫn không chú ý, giống như làgiọng điệu trong phòng làm việc. Cô cố ý ho một tiếng, gọi: “Ngài Dịch.” Anh thuận miệng đáp, bấy giờ mới phản ứng lại được, ngẩng đầu lên nhìncô cười: “Về rồi à?” Để tránh hiềm nghi, cô không tùy tiện vào phòngsách này của anh, huống hồ bây giờ anh đang làm việc, cho nên chỉ đứngngoài cửa hỏi: “Buổi tối ăn gì, bây giờ đã đói chưa, có cần em làm choanh chút đồ ăn đêm không?”
“Không cần. Hôm nay anh rất nhiềuviệc, em đừng đợi anh, ngủ trước đi.” Anh lại cúi đầu xuống, trên bànbật một chiếc đèn tự quang, ánh sáng màu trắng chiếu vào khiến bóng củaanh săc nét nõ ràng, dường như khắc vào đáy máu trắng ấy.
Buổisáng tỉnh dậy, mới biết cả tối qua anh không ngủ. Đi vào phòng sách xem, máy tính vẫn bật, trên bàn lộn xộn xếp đầy giấy tờ, anh tựa vào ghếnhắm mắt, không biết là ngủ hay nghỉ ngơi. Cô quay người đi vào bếp rótmột cốc sữa, anh quả nhiên chưa ngủ, thấy tiếng bước chân liền mở mắtra, chau chau mày: “Sữa?”
“Biết là anh không thích, nhưng trong tủ lạnh chẳng còn gì cả, cà phê không thể uống lúc bụng rỗng.”
“Trẻ con mới uống nó.” Anh duỗi người ra——chỉ uống một nửa, liền đặtxuống, anh là người quá coi trọng vẻ bề ngoài, trong tình hình này cũngkhông mất bình tĩnh. Anh nói: “Anh nhận tấm lòng rồi, em uống đi. Anhhẹn người ta đánh bóng.” Không yêu cầu cô đi cùng, chắc chắn là nóichuyện công việc. Cô gật gật đầu, uống một ngụm sữa đó. Anh đứng dậy thu dọn đống tài liệu lộn xộn, bỗng nhiên nhớ ra, cười hỏi: “Em có hứng thú chơi cổ phiếu không?”
“Thị trường cổ phiếu gần đây không đượctốt.” Cô nói nhàn nhạt, tim lại đập thình thịch, anh không phải là người không có trật tự như thế, câu hỏi này nhất định có ý sâu sa. Anh hônnhẹ lên mặt cô, sau đó nói bên tai cô: “Vì việc em giúp anh lấy sữa, cómột tin nội bộ muốn bán cho em.”
“Ồ?” Cô miên cưỡng trấn tĩnh lại bản thân mình, hỏi phản lại: “Giá bao nhiêu? Em yêu cầu cái gì cũng phải có giá của nó.”
Anh cười lớn: “Anh thật sự đã dạy em quá nhiều rồi.”
Cô cười tươi: “Đã là giao dịch, đương nhiên em phải hỏi rõ.”
Anh lại hôn cô, hài lóng nói: “Anh chỉ cần em đi Nhật nghỉ phép với anh thôi. Anh còn cung cấp vé máy bay khứ hồi và chỗ ở khách sạn, điều kiện có tốt không?”
Cô liền đồng ý, hỏi: “Vậy sản phẩm thì sao?”
Anh vẫn là giọng điệu đùa cợt đơn thuần: “Ngài Dịch Chí Duy chuyên giaphân tích thị trường cổ phiếu nổi tiếng khuyên em nên mua Hằng Xương, có thể mua bao nhiêu, thì mua bấy nhiêu.”
Mặt cô hơi biến sắc,không cần hỏi nhiều cô liền hiểu, đây là cơ hội vô cùng có lợi, đó là cơ mật thương mại cao nhất, chỉ sợ ở Đông Cù, có tư cách biết trước sựtình cũng chỉ có 2,3 người.
Đây là cơ hội tốt nhất để Hoa Vũvùng dậy, cô kiềm nén sự vui mừng trong lòng, nhón chân lên hôn lên mặtDịch Chí Duy: “Cảm ơn anh!”
Về đến công ty, lập tức gọi điệncho người quản lý cổ phiếu của mình, dặn dò xong việc đó, lại lập tứcgom tất cả tiền có thể dùng chuyển vào tài khoản cổ phiếu.Cô cũng đãchần chừ mấy giây, nghĩ đến liệu đây có phải là một cái bẫy không, nhưng Dịch Chí Duy muốn chặn đánh Hoa Vũ dễ như trở bàn tay, chỉ cần khôngđảm bảo khoản vay nữa sẽ có thể hại Hoa Vũ muôn đời muôn kiếp không ngóc lên được, anh không cần phải quanh co nhiều như thế. Huống hồ, nếu ngay cả anh cũng không thể tin tưởng, cô không biết bản thân mình còn có thể tin ai nữa. Do đó cô quyết tâm dốc toàn bộ sức lực.
Thị trường cổ phiếu vẫn sóng yên bể lặng, một chút động tĩnh cũng không có. Đợiđến tối, Dịch Chí Duy cũng mất tích, điện thoại tắt máy, thư ký phònglàm việc luôn đáp: “Ngài Dịch đang họp.” Cô đương nhiên là bắt đầu sốtruột, buổi tối Dịch Chí Duy cũng không về nhà, cô mất ngủ cả đêm, liêntục gặp ác mộng. Lần này cô thế chấp quá lớn, chẳng may thua sẽ thất bại thảm hại, ngay cả chút ít tiền khổ sở khó khăn mấy tháng nay thắng được cũng sẽ một lần nữa bị thua hết sạch. Ngày hôm sau cả ngày vẫn không có tin tức gì, thần kinh cô đã căng đến cực điểm, đứng ngồi không yên.Người quản ký lại gọi điện đến hỏi: “Cô Phó, vẫn phải tiếp tục sao?”
Dù gì đã đánh cược lớn như vậy, dứt khoát chơi đến cùng, cô nhẫn nại: “Đương nhiên là tiếp tục.”
Hôm đó cô như đang đếm từng giây để qua ngày vậy, buổi tối lại nằm trên giường trằn trọc hơn nửa đêm mới ngủ, hai ngày không ngủ được, lần nàyngủ rất sâu, không ngờ lại không tỉnh. Cuối cùng người quan lý mừng rỡgọi điện đến gọi cô dậy: “Cô Phó! Hôm nay vừa mới mở cửa Hằng Xương đãtăng lên 24.8 điểm, tăng 6.1 điểm so với lúc cô mua vào, chỉ sợ buổichiều sẽ ngừng ở điểm chênh lệch nào nữa?”
Tinh thần cô phấn chấn lên, trong chốc lát liền ngồi xuống: “Chỉ số tương lai thì sao?”
“Điều có còn phải nói, cô Phó, lần này cô sẽ kiếm được món hời rồi!”