Gấm Rách

Chương 20: Hôn quân mất nước vì ham mê mĩ sắc



Cô không biết mấy ngày nay bản thân mình có được coi là sống rất hạnhphúc không, vì cô đã trở nên có chút mơ hồ đối với khái niệm hạnh phúc,cô là sống rất vui vẻ, nhưng vui vẻ chính là hạnh phúc sao?

Công ty vùng mình lên đầy ngoạn mục , trên báo nói cô là “Kỳ nữ xoaychuyển tình thế”, viết quá trình cô cứu cơ nghiệp gia tộc thanh mộttruyền kỳ. Những người trong giới kinh doanh càng nhìn cô với ánh mắtkhác, tới tấp khen cô có kiến thức. Thật ra, là lườm nguýt quan hệ củacô với Dịch Chí Duy. Vốn dĩ Dịch Chí Duy chịu giúp cô đảm bảo khoản vay, đã khiến người khác thì thào bàn tán, lần này cô ở chỉ số tương lai vàthị trường cổ phiếu đánh một trận đẹp như vậy, ngoài việc cô có dũng khí đánh cược lớn, khiến người ta nghi ngờ đoán rằng liệu có phải cô có tin tức nội bộ không. Cơ mật kinh doanh mũi nhọn đó, nhân viên hành chínhcao cấp của Đông Cù cũng không thể biết được, Dịch Chí Duy chịu tiết lộnhư vậy, có thể thấy được vị trí của cô trong lòng Dịch Chí Duy.

Trong mắt các nhân viên Đông Cù, hành động này của Dịch Chí Duy quả thật là khiến họ vô cùng thất vọng. Ông chủ xưa nay giỏi giang sáng suốt.Sát phạt quyết đoán, lần này lại tiết lộ cơ mật kinh doanh quan trọngnhư thế cho một người phụ nữ không có liên quan, quả thật chính là hônquân mất nước vì ham mê mĩ sắc. Đặc biệt người phụ nữ này là con gái của Phó Lương Đông, tuy là oán hận của đời trước đã xa vời, nhưng chẳng may người phụ nữ này có ý đồ, vậy tổn thất của Đông Cù chỉ có thể tính bằng đơn vị trăm triệu, con số này quá lớn, quả thật là nhìn thấy mà giậtmình.

Ông chủ xưa nay công tư phân minh, lần này lại vì sắc mà mêmuội đầu óc như thế, cho nên họ không chỉ vô cùng đau lòng, hơn nữa cảmthấy cần thiết phải ngăn chặn tình trạng này tiến thêm một bước trở nênnghiêm trọng hơn. Sau khi nghe nói ông chủ sẽ đi nghỉ ở Nhật Bản vớingười phụ nữ này , việc này có thể nhẫn nhịn thì việc gì không thể nhẫnnhịn chứ, liền cử một người đi khuyên ngăn Dịch Chí Duy bị hồng nhan họa thủy làm mê muội đầu óc.

Người họ cử đi chính là em trai duy nhấtcủa Dịch Chí Duy–Dịch Truyền Đông, anh ta vẫn còn đang đi học, nhân dịpnghỉ hè đến Đông Cù thực tập, người Dịch Chí Duy yêu thương nhất chínhlà người em trai này. Các trọng thần của Đông Cù xưa nay biết tính khícủa Dịch Chí Duy, sợ anh thẹn quá hóa giận, bản thân mình không chịuđược liền đi đường vòng, cho nên xúi giục Dịch Truyền Đông ra mặt.

Dịch Chí Duy họp hành chính xong, đang ở vòng làm việc dặn dò công việctrong thời gian nghỉ ngơi, thấy em trai đi vào, liền nói: “Anh đang tìmem đó, anh phải đi nghỉ ngơi 2 ngày, em nên làm công việc gì, anh đãgiao phó cho họ rồi, họ sẽ theo đó mà dạy em.”

Dịch Truyền Đông vừa kính trọng vừa yêu quý người anh trai huyền thoại một tay xây dựng nên Đông Cù, chỉ đáp: “Vâng.”

“Ở nhà với mẹ nhiều một chút, nhắc nhở bà chú ý sức khỏe.”

“Vâng.”

“Anh đi khoảng 1 tuần. Không có việc gì chứ……”

Dịch Truyền Đông không đợi anh nói vế sau “Không có việc gì thì đi rangoài làm việc”, cướp lời nói: “Anh trai, em có lời muốn nói với anh.”

“Ồ? Cái gì? Tiền không đủ dùng? Muốn mua cái gì?”

Dịch Truyền Đông nói: “Không phải.” Nhìn nhìn thư ký đứng yên lặng ởbên cạnh, Dịch Chí Duy ngẩng đầu lên, thư ký hiểu ý liền lùi ra ngoài,cẩn thận đóng cửa lại.

“Có lời muốn nói với anh?” Dịch Chí Duy nhìn người em trai cao bằng mình, người em anh thay chức cha nuôi lớn! Ngoài yêu thường, bản thân luôn hết mình nghĩ vì nó, nó có việc gì khó nói gì chứ, đỏ mặt nói không ra lời. Do đó anh cười: “Tiểu tử ngốc, thích côgái nào rồi phải không?”

“Không phải!” Sau khi dứt khoát phủ nhậnliền đỏ mặt, chần chừ một lát, lại tìm được lời: “Anh trai, có phải làanh đã thích ai không?”

“Mẹ bảo em đến hỏi?” Mẹ luôn thúc anh kết hôn, nghe đến mức tai mọc cả kén.

“Không phải…….anh trai, anh sẽ đi Nhật cùng cô Phó à?”

“Đúng thế.” Anh hiểu rồi, Truyền Đông đến là vì Phó Thánh Hâm.

Quả nhiên, Dịch Truyền Đông lắp bắp nói: “Có thể không đi cùng cô Phó được không?”

Anh cười: “Truyền Đông, trước đây anh và mấy người bạn gái ấy ra nước ngoài du lịch, em chưa từng hỏi qua.”

Dịch Truyền Đông vẻ mặt dần dần tự nhiên: “Nhưng cô Phó không giốngthế. Người ta đang nghị luận đấy, bảo rằng lần này nhất định là nóitrước việc mua Hằng Xương cho cô Phó. Hơn nữa, cô ta là con gái của PhóLương Đông……..”

“Ồ.” Dịch Chí Duy không cho là như vậy, cười cười nhẹ, “Anh biết, còn có người nói anh bị mĩ sắc làm cho mê muội đấy.”

Dịch Truyền Đông nghiêm túc nói: “Cô Phó quả nhiên là mối họa, sángsuốt như Đường Minh Hoàng, cuối cùng cũng vì Dương Ngọc Hoàn mà mất đigiang sơn, huống hồ…”

“Huống hồ sự uy vũ anh minh của anh trai emvẫn chưa thể so với Đường Minh Hoàng.”Anh cười ha ha, cười đủ rồi, mớinói, “Đừng lo lắng, anh trai cậu vẫn chưa hồ đồ đến mức đó, Phó ThánhHâm có phải là mối họa hay không, sau này em sẽ biết.”

Trên máy bay đi Nhật, anh liền coi chuyện đó là chuyện cười kể cho Phó Thánh Hâmnghe, bộ dạng nghiêm chỉnh cảnh cáo cô: “Sau này em không có việc gìnhất định không được đến tòa nhà làm việc của Đông Cù, không biết là họhận em bao nhiêu đâu, cẩn thận họ học người xưa, coi sự thay đổi của MãNgôi thành sự thay đổi của Đông Cù.

Phó Thánh Hâm cũng cười, tronglòng lại không hề nhẹ nhõm. Cô biết người nhà họ Dịch hận cô——- rốt cuộc họ là kẻ thù, hồi đó Dịch Đông Cù bệnh tim tái phát mà qua đời, Đông Cù thất bại hoàn toàn, đến tận lúc Dịch Chí Duy trưởng thành nhận lấy công ty mới dần dần đi vào quỹ đạo. Ở giữa, người nhà họ Dịch chịu khổ không ít, đặc biệt là bà Dịch, có một dạo mất vì chồng mà thần kinh khôngbình thường, cho nên Dịch Chí Duy nhất định rất cực khổ, anh là contrưởng, tinh thần mẹ thất thường, em trai nhỏ vẫn đang bọc tã lót, anhnhất định chịu rất nhiều cực khổ mới có ngày hôm nay.

“Sao sắc mặt khó coi vậy, say máy bay à?”

“Không phải.” Cô tựa vào vai anh,”Em đang nghĩ, nhà họ Phó quả thật có lỗi với nhà họ Dịch.”

Anh cúi đầu, vừa đúng có thể hôn cô. Rõ ràng là anh không vui vẻ lắmkhi nhắc đến việc này—anh đã không muốn nghe, vậy cô sẽ không nói.