Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 106: Bật Hack.



Chương 105: Bật Hack.

Lâm Lục Dạ quét mắt chiến trường, xác c·hết của các tiên nhân phủ kín mặt đất.

Chỉ còn duy nhất hai người đứng ở nơi đây, cô và Bạch Hồn.

Nhìn quanh vùng đất máu đã chảy thành sông này, Lâm Lục Dạ không nhịn được mà cảm khái.

"Thật không ngờ ta đã mạnh như vậy, g·iết tiên nhân cũng không khó hơn g·iết gà là bao." Một đứa Luyện Khí tầng một bật hack nói.

Chợt Lâm Lục Dạ cảm nhận được có vô số ánh mắt đầy ác ý đang nhìn về phía mình, những ánh mắt này bắt nguồn từ những chiến hạm đang phủ kín trời cao.

Cô nàng cảm nhận được có thứ gì đó nhìn xuyên qua cơ thể mình, chứng kiến Hư Ảo Giới tồn tại ở khe hẹp giữa thực và ảo.

Tiếp theo đó, không gian rung lắc dữ dội, Địa Lục giới vốn đang hấp hối nay sắp không chịu nổi nữa.

Thiên Tiên cảnh giống như là một tiểu thế giới, Chân Tiên cảnh tương đương trung thiên thế giới.

Và hiện tại, hàng ngàn thế giới như vậy sắp giáng lâm nơi đây.

Việc nhét một con voi vào trong tủ lạnh đã rất khó rồi, đừng nói gì nhét 1000 con voi.

Đánh nhỏ, đến già.

Sự xuất hiện của hàng ngàn vị cường giả Thiên Tiên cảnh và Kim Tiên cảnh khiến quy tắc của Địa Lục giới tan vỡ.

Mảng lục địa khổng lồ đang dần tan vỡ từ ngoài vào trong, linh khí suy giảm nhanh chóng.

Tham số vũ trụ không còn thích hợp cho bất kỳ văn minh tu tiên nào nảy sinh nữa.

Từ một bình địa vị diện thế giới đang dần phân giải, trở lại thành một vũ trụ rộng lớn như ban đầu.

Trong đám người một Chân Tiên cảnh đứng ra làm người đại diện.

Trên đầu có hai cây sừng, gương mặt tuấn lãng, cả người phủ kín đầy miếng vảy như đúc từ vàng ròng, dáng người cao lớn, phía sau là một chiếc đuôi rồng uốn lượn.

Người này là một thành viên của Chân Long tộc, một chủng tộc bá chủ sánh ngang với Diệp gia ở Tiên Vực, nên người này là người có tiếng nói nhất ở đây.

"Ta chưa bao giờ nghĩ lại có thể gặp một Thiên Tiên có thể ở nơi đây, một hạ giới.

Bình thường, Địa Lục giới không thể nào gánh chịu một quy tắc của Thiên Tiên cảnh như ngươi, nên đáng ra nó phải bị ngươi hủy diệt từ lâu rồi mới đúng.

Mà thôi, không cần biết tại sao một Thiên Tiên cảnh như ngươi lại có thể tồn tại ở hạ giới lâu như vậy, nhưng mau giao ra tiên hồn của những người đã bị ngươi g·iết.

Ta sẽ cân nhắc còn có thể cho ngươi bước vào luân hồi, một lần nữa chuyển thế trùng sinh."

Đáp lại những lời uy h·iếp đầy hách dịch của tên Chân Long tộc kia, chỉ có những tiếng cười không dứt từ phía Lâm Lục Dạ.

"A haha! C·hết cười ta! Giờ ta mới biết ta là một Thiên Tiên cảnh đấy!"

Lâm Lục Dạ không hề nói sai, bởi vì tu tiên cũng chỉ để cho biết, nên tu vi của Lâm Lục Dạ qua hơn 10 năm vẫn chỉ dừng lại ở Luyện Khí tầng 1.

Nhưng cô nàng dựa vào một cái Hư Ảo Giới lại khiến người lầm tưởng mình là Thiên Tiên cảnh.

Cả người đời và chính bản thân cô đều coi mình là tà ma ngoại đạo, thế quái nào lạng lách đánh võng lại đi vào chính đạo?

Lâm Lục Dạ xòe bản tay ra, rõ ràng trong tay cô hiện tại xuất hiện vô số các bóng người mờ ảo, đây chính là linh hồn của những thiên tài Tiên Vực.

"Các ngươi tìm mấy tên này sao?"

Nhìn thấy linh hồn của những người đ·ã c·hết, các Thiên Tiên cảnh chỉ muốn lao lên nhưng không dám.



"Thiếu chủ!"

"Nhị hoàng tử!"

"Chủ nhân!"

Ánh mắt của đám người này như muốn nứt ra, sát ý dâng trào.

Linh hồn của những tiểu bối trong nhà bọn họ giờ này gần như sắp hồn phi phách tán đến nơi, đủ thứ khí quan vặn vẹo mọc ra từ những linh hồn ấy, thậm chí một vài linh hồn đang tan chảy và dung hợp vào nhau tạo thành những thứ quái quỷ dị dạng.

Đám người kiềm chế lại cơn thịnh nộ của mình, giờ việc có thể lấy lại linh hồn hậu bối nhà mình từ tay ác ma kia mới là chuyện quan trọng nhất.

Từ đầu đến giờ, Lâm Lục Dạ vẫn luôn nở một nụ cười với đám người này, một nụ cười đầy vẻ trêu tức khiến người ta khó chịu.

Rắc!

Trong ánh mắt đầy ngỡ ngàng của bao nhiêu người, tiên hồn của các thiên tài đến từ Tiên Vực bị bóp nát trong lòng bàn tay cô nàng.

Sống c·hết có số, Lâm Lục Dạ biết tử kiếp của mình đã tới, trốn chạy là vô nghĩa, nên cần gì phải nể mặt mũi đám người kia.

"Không! Ta phải ăn nói thế nào với gia chủ đây!"

"Mau dừng lại cho ta!"

"Ngươi dám!"

Sát khí bùng nổ, uy áp từ tên Chân Long tộc kia đang tăng lên nhanh chóng, khí thế của một Chân Tiên như hắn tỏa ra có thể ép sập cả cái tiểu thiên giới này.

Đám người của Tiên Vực lúc này lấy tên Chân Long tộc Chân Tiên cảnh làm chủ.

Cảm nhận được long uy từ phía đối thủ, có gì đó trong thân thể Lâm Lục Dạ như bị khiêu khích.

Cả đám người hoài nghi khi thấy cô nàng mỉm cười, một nụ cười điên loạn.

Huyết mạch long tộc vốn được dung nhập vào thân thể Lâm Lục Dạ từ lâu nay thức tỉnh, một luồng long uy khác được giải phóng, đè ngược lại khí thế của tên Chân Long tộc kia.

Thậm chí luồng long uy này còn vượt qua cả Chân Long tộc, trấn áp khiến cho tất cả kẻ thù phải dừng bước vì sợ hãi.

"Ngươi cũng là người của long tộc?

Không đúng! Ngươi chỉ là một kẻ ngoại lai chiếm được một phần huyết mạch của long tộc chúng ta!

Nhưng tại sao cường độ huyết mạch của ngươi lại có thể mạnh hơn cả Chân Long tộc chúng ta chứ?"

Chỉ thấy thân thể Lâm Lục Dạ lúc này đã biến đổi, thân thể cô nàng đã chuyển lại về dạng bán long nhân giống y hệt 10 năm trước.

Khác với lớp vảy vàng kim chói mắt của Chân Long tộc, lớp vảy đang bao quanh Lâm lục Dạ lại thâm thúy như bóng đêm.

Gương mặt cô nàng nở một nụ cười đầy điên loạn, kết hợp với ngoại hình lúc này càng biểu hiện rằng cô là một con quái vật khát máu.

"Ngươi muốn biết tại sao huyết mạch của ta lại mạnh hơn cái huyết mạch Chân Long tộc của ngươi sao?

Được thôi, vì ngay từ đầu ta đã không quan tâm đến huyết mạch long tộc rồi."

Câu nói của cô nàng khiến cho các cao thủ từ các tộc kinh ngạc không thôi.

Ở cái tu tiên giới này, mặc kệ ngươi ở thượng giới hay hạ giới, có một điều chắc chắn đó chính là long tộc huyết mạch là thứ luôn được săn đón nhất.

Thậm chí nhiều người còn cuồng nhiệt đến mức cho rằng, chỉ cần có long tộc huyết mạch là có thể tuyên bố vô địch.



Nên những lời cô nàng vừa nó ra chẳng khác nào báng bổ tín ngưỡng của đám người này.

Lâm Lục Dạ tiếp tục nói ra những lời khiến người phải kinh ngạc.

"Vì huyết mạch của long tộc này thực sự quá bố láo, tự ý thay đổi kết cấu thân thể của ta, nên ta đành phải tạo ra một huyết mạch có thể khống chế lại cái thứ không nghe lời này."

Nghe tới việc huyết mạch của long tộc bị ghét bỏ như vậy, khiến cho Chân Long tộc Chân Tiên cảnh phẫn nộ không thôi.

Long uy của hắn bốc lên tạo thành hư ảnh của một Chân Long kéo dài đủ để cuốn quanh lục địa khổng lồ đang tan vỡ.

Đầu rồng to lớn nhìn xuống con sâu kiến phía bên dưới, nó cảm thấy như uy nghiêm của long tộc đang bị xúc phạm.

Phía Lâm Lục Dạ cũng phát ra một luồng uy áp, một thứ không phải long uy nhưng vượt qua cả long uy, đến cả con rồng vàng tên Chân Long tộc thả ra đang run sợ là biết ai áp chế ai.

"Huyết mạch của ta không phải huyết mạch long tộc, nhưng ngươi có thể gọi nó là Trấn Long huyết mạch, chuyên môn khắc chế mấy con rồng không chịu cúi cái đầu mà làm người."

Bầu trời vốn tràn đầy ánh lửa và tro bụi bỗng chìm trong màn đêm vô tận.

Hắc ám và vô số quy tắc đan vào nhau vẽ lên một bức tranh khổng lồ giữa không trung.

Một hư ảnh khác xuất hiện trên chiến trường này, đó là một cô gái xinh đẹp mặc hoàng bào, nhưng lại khoác sau lưng một chiếc áo choàng lông quạ, khí thế oai hùng bất phàm, một con hắc long bay xung quanh ngoan ngoãn như một con thú cưng.

Thần võ đạo của Lâm Lục Dạ cũng có một chút thủ đoạn của luyện khí sĩ, nặn ra một pháp tướng cũng là một loại thủ đoạn được cô đưa vào hệ thống tu luyện của mình.

Kết hợp võ đạo pháp tướng với huyết mạch uy áp khiến cho cả chiến trường này phải rung động, Chân Tiên cảnh trở lên còn có thể hoạt động, nhưng Chân Tiên cảnh trở xuống lại hoàn toàn bị trấn áp.

Một cảm giác muốn thuần phục nổi lên trong lòng đám người này.

Trấn Long huyết mạch có thể trấn áp cả Chân Long tộc, mà Chân Long huyết mạch có thể trấn áp vô số các tộc khác, nên theo quy tắc bắc cầu này, Lâm Lục Dạ chính là sinh vật đỉnh của chuỗi thức ăn.

"Ta! Ta không phục!"

Chân Long tộc Chân Tiên cảnh phẫn nộ tới cực điểm, hắn muốn lao lên xé nát cái hư ảnh kia, long tộc uy nghiêm sao có thể bị người trấn áp được.

Nhận thấy được mục tiêu của đối thủ, Lâm Lục Dạ mỉm cười.

Hư ảnh to lớn ở trên trời không chỉ đơn giản là một loại hư ảnh được tạo ra do uy áp, mà nó còn là võ đạo pháp tướng, là một thứ có thể đánh người.

Tên Chân Long tộc bay nhanh lên trời, hắn biến trở lại dáng vẻ vốn có, một con rồng oai vệ với lớp vảy vàng óng bao quanh, một con quái vật với chiều dài hàng trăm ngàn cây số.

Nhưng đứng trước võ đạo pháp tướng, kích thước của tên Chân Long tộc này chỉ giống như một con kiến bé nhỏ.

Lâm Lục Dạ không phải là người chơi phòng ngự phản kích, cô muốn là người chủ động làm chủ chiến cuộc.

Chỉ thấy pháp tướng của Lâm Lục Dạ bắt đầu động rồi, ngón tay ngọc ngà của nữ đế chạm vào một trong hàng tỉ ngôi sao đang lơ lửng quanh người.

Ngón tay hướng xuống, đồng thời ngôi sao cũng hóa thành một mũi tên ánh sáng, bắn thẳng vào con rồng đang cố gắng bay lên.

Các giác quan điên cuồng cảnh báo làm tên Chân Long tộc sợ hãi né tránh sang một bên.

Tuy thoát được một mạng nhưng mũi tên ánh sáng cũng đã bắn xuyên qua người hắn, long huyết vẩy đầy trời.

Mũi tên tiếp tục hướng về phía mặt đất, các Thiên Tiên cảnh bên dưới vội vàng chạy trốn, những kẻ không kịp tránh né lập tức tan biến trong cột sáng khổng lồ ấy.

Một tia sáng từ bầu trời bắn xuyên qua lục địa khổng lồ này, và bay vào trong hư vô.

Bị dính một đòn mạnh như vậy giống như bị dội một gáo nước lạnh, nỗi sợ hãi c·ái c·hết làm tên Chân Long tộc tỉnh táo hơn một chút.

Dù sao thì không chỉ có một mình hắn ở đây, nếu đánh không lại thì sao?



Gọi người!

Nhận thấy tất cả đồng minh của mình còn đang bị khóa cứng do uy áp từ huyết mạch của Lâm Lục Dạ, tên Chân Long tộc cắn răng chịu đựng.

Hắn thiêu đốt long huyết, tăng cường thực lực của chính mình.

Rống!

Một tiếng long ngâm vang đ·ộng đ·ất trời, giống như đánh thức tất cả những kẻ còn đang bị áp chế.

"Haha! Ta cử động được rồi!"

"Đây là sức mạnh huyết mạch của long tộc hay sao? Thật tuyệt vời."

Người của tất cả các thế lực có mặt ở đây cảm giác có một nguồn lực lượng uy nghiêm đang hóa giải sự áp chế của Lâm Lục Dạ lên người bọn họ.

Giờ đám người này có thể tham chiến được rồi.

Nhận thấy kẻ địch không còn bị áp chế nữa, Lâm Lục Dạ thu võ đạo pháp tướng vào trong thân thể mình, dù sao pháp tướng mạnh như vậy thì đương nhiên cũng cần một lực lượng khổng lồ để duy trì.

Trong lúc sử dụng pháp tướng, bản thể của Lâm Lục Dạ rất khó di chuyển, khó cho những tình huống cận chiến như thế này.

Đám Thiên Tiên cảnh lao lên, pháp thuật chúng thả ra nhìn không khác so với đám Nhân Tiên cảnh kia, nhưng những pháp thuật này lại kèm theo một thứ lực lượng nào đó, những thứ lực lượng khiến cô nàng cảm thấy nguy hiểm.

Đây chính là lực lượng của Thiên Tiên cảnh, thế giới lực lượng.

Đương nhiên Lâm Lục Dạ không muốn đối cứng, cô nhanh chóng tránh né pháp thuật của kẻ địch, lao đến trước mặt chúng, xé xác từng kẻ một chỉ bằng bàn tay của mình.

Thiên Tiên cảnh sử dụng thế giới lực lượng để phòng vệ, lớp màng bao bọc quanh một tiểu thiên giới là một lớp lá chắn cực mạnh, nhưng nay được gia trì chỉ để bao vây xung quanh một con người nhỏ bé, đủ để biết cường độ của lá chắn này sẽ mạnh như thế nào.

Với lớp lá chắn cứng như vậy, các Thiên Tiên cảnh hoàn toàn có thể chống lại cả một đại thiên thế giới p·hát n·ổ, nếu bọn họ có đầy đủ năng lượng và lực lượng quy tắc.

Nhưng lớp lá chắn khiến người tuyệt vọng của các Thiên Tiên cảnh nay gặp phải khắc tinh.

Vuốt rồng chỉ cần đảo qua, mặc kệ cho thủ đoạn phòng ngự có mạnh như thế nào chăng nữa cũng phải tan vỡ.

Đánh nát xác của đám Thiên Tiên, khiến tiên hồn của đám người này bị trọng thương có lẽ đã là cực hạn của cô nàng.

Lâm Lục Dạ xé nát xác một tên trong số chúng, Hư Ảo Giới trong thân thể cô nàng thu nhặt lại và đang tiêu hóa linh hồn của một Thiên Tiên cảnh, việc tiêu hóa linh hồn này tốn thời gian hơn cô nghĩ rất nhiều lần.

Rõ ràng, Nhân Tiên cảnh và Thiên Tiên cảnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, giống như một con người tầm thường và một thế giới rộng lớn.

Bên trong Hư Ảo Giới của Lâm Lục Dạ, một vòng xoáy màu đen mang theo vô số năng lượng và quy tắc liên tục bào mòn thân xác, tiên hồn của tên Thiên Tiên cảnh xấu số.

Muốn tiêu hóa xong một Thiên Tiên có lẽ cô nàng cần tốn một khoảng thời gian 10 phút là ít nhất, đây là trong tình huống lý tưởng, khi mà quần tinh trận đang vận chuyển hết công suất.

Tuy phía Tiên Vực đang b·ị đ·ánh cho chạy tứ toán, nhưng vẫn có một vài người nhìn ra điểm bất thường.

"Nếu ta không nhầm, con điên kia đang cố gắng thu hút toàn bộ sự chú ý của chúng ta, cố gắng câu giờ càng lâu càng tốt thì phải."

"Ý của ngươi là sao chứ?"

Một cảm giác như có gai ở sau lưng xuất hiện, không gian xuất hiện chấn động liên tục, đây không phải là chấn động do trận chiến đang diễn ra tạo nên, mà là chấn động tâm linh.

Ngay lúc này, khí tức của Bạch Hồn liên tục thăng hoa, khí tức của hắn đang điên cuồng được kéo lên, một cảm giác giống như tận thế bao phủ tất cả những người có mặt ở nơi đây.

"Lục Dạ, ta đang đột phá đến bước cuối cùng rồi, cố gắng cầm cự thêm một lúc nữa, chúng ta sẽ thoát khỏi nơi đây."

Lâm Lục Dạ đang chiến đấu nên khó mà phân thân, nhưng cô vẫn ra dấu tay đảm bảo chuyện này do cô bao trọn.

Trên Tru Tiên chiến hạm, cảm nhận được những rung động về tâm linh đang khiến không gian rung chuyển, Diệp Hiên không nhịn được mà lập tức rời ghế.

Cái cảm giác quen thuộc này, hắn nhớ ra nó, một cảnh tượng hắn đã chứng kiến trong tương lai.

Đó là khi mà gốc cây khổng lồ kia trồi lên khỏi mặt đất, cắn nuốt linh hồn của tất cả sinh linh trong Tiên Vực.