Diệp Hiên vội vàng di chuyển, trong nháy mắt, hắn đã đi ra ngoài boong tàu của Tru Tiên chiến hạm và chính mắt nhìn xuống bên dưới chiến trường.
Cảm giác bất an của hắn ngày càng lên cao.
Hắn có dự cảm, nếu không nhanh chóng làm điều gì đó, cuộc chiến này sẽ trở thành một cuộc chiến vô ích.
Không những không thể bóp c·hết mối nguy hiểm trong tương lai, thậm chí còn bồi dưỡng, khiến cho tai họa này đến sớm với Tiên Vực cả trăm ngàn năm.
Hành động ngày hôm nay của Diệp gia và toàn bộ đồng minh sẽ chỉ là một trò cười không hơn không kém.
Hít sâu một hơi, Diệp Hiên cuối cùng cũng ra một quyết định mà không ai sẽ ngờ tới.
"Ra lệnh! Nạp đạn pháo chính Tru Tiên chiến hạm cho ta!"
Tiếng nói của Diệp Hiên vang vọng khắp con tàu, khiến tất cả mọi người đều phải há hốc mồm kinh ngạc.
Thế trận phía bên dưới tuy có hơi bất ngờ, nhưng người Diệp gia vẫn đánh giá thế trận này vẫn chưa tuyệt vọng đến mức phải sử dụng v·ũ k·hí cuối cùng.
Nếu vận dụng sức mạnh của Tru Tiên chiến hạm, đây không chỉ là dùng đại pháo đánh con muỗi, mà là dùng bom nguyên tử đánh con muỗi rồi!
Diệp Hiên điên rồi!
Đó chính là suy nghĩ của tất cả mọi người ngay lúc này.
Trên boong tàu hiện tại còn xuất hiện thêm 15 bóng người, trong đó có cả gia chủ hiện tại của Diệp gia, những bóng người còn lại đều là các trưởng lão nắm quyền cao chức trọng trong gia tộc.
Ánh mắt của Diệp Hiên thâm trầm xuống, hắn biết chuyện khai hỏa pháo chính của Tru Tiên chiến hạm không thể thông qua nhẹ nhàng được.
Vì việc khai hỏa khẩu pháo này không chỉ tiêu tốn một lượng lớn tài nguyên, số lượng tương đương với tài sản tích súc của Diệp gia trong hàng trăm năm, mà còn liên lụy rất nhiều thứ.
Phải biết Địa Lục giới nằm trong lãnh thổ của Diệp gia.
Trên dưới, trái phải, có 5 trung thiên thế giới, và hàng trăm tiểu thiên thế giới.
Nếu khai hỏa Tru Tiên chiến hạm, sức mạnh hủy diệt có thể xóa sổ hàng trăm thế giới.
Điều này tương đương với một cường quốc dùng bom h·ạt n·hân trong chính lãnh thổ nhà mình.
Dù Diệp gia có giàu nứt khố đổ vách chăng nữa, muốn phá của cũng không thể phá như thế.
Hiện tại, trong mắt đám người này, Diệp Hiên đã được đánh cái mác thiếu gia ăn chơi.
Diệp Hiên qua biểu cảm của những người này cũng có thể đoán được mấy lão già này đang nghĩ gì.
Vì vậy hắn không giải thích bất cứ thứ gì với họ, mà quay sang nơi khác ra lệnh bất chấp thái độ của những người này.
"Hiện tại, với quyền hạn của nguyên soái tối cao chỉ huy chiến dịch!
Ta ra lệnh nạp đạn cho pháo chính ngay lập tức!"
Nghe Diệp Hiên vẫn có ý đồ làm càn, toàn bộ trưởng lão đoàn mặt đỏ tía tai, cảm thấy vị thiên tài này kiêu căng đã quen rồi, thậm chí đến cái mức không nhìn sắc mặt của trưởng bối.
"Diệp Hiên! Đừng tưởng cái vị trí tộc trưởng tương lai chắc chắn thuộc về ngươi!"
"Đúng vậy! Ngươi muốn làm cái gì đây, ngươi phải nhớ rằng, đến cả tộc trưởng cũng không thể vượt quyền đơn phương khai hỏa Tru Tiên chiến hạm."
"Cái chiến dịch này ta đoán cũng chỉ là một trò chơi của ngươi đi, xem như lão phu nhìn lầm, ngươi không phải là thiên tài tu luyện gì, ngươi chỉ là một tay ăn chơi mà thôi!"
Diệp gia là một thế lực gia tộc với mối quan hệ vô cùng phức tạp.
Đây là một gia tộc không hề phân chi thứ hay chi mạch, chỉ cần ngươi chứng minh được sức mạnh của mình thì ngươi sẽ có được đãi ngộ tương ứng.
Diệp gia gia chủ nhiệm kỳ này có được không phải do cha hắn làm gia chủ, mà là do chính bản thân phấn đấu vươn lên, đánh bại tất cả những kẻ cạnh tranh khác.
Nhưng làm gia chủ không chỉ cần có thực lực, mà còn cần hội đồng các trưởng lão bỏ phiếu thông qua.
Cuối cùng, điểm thực lực và điểm bỏ phiếu cao nhất mới có thể trở thành gia chủ.
Sau sự kiện lần này, Diệp Hiên biết, dù hắn có mạnh đến đâu thì cái ghế gia chủ cũng đã rời xa hắn.
Nhưng hắn không hề hối hận vì quyết định đã ban ra.
Nếu không thể sống sót, có hảo cảm trong mắt đám trưởng lão hay không cũng không quan trọng nữa.
Diệp Hiên che giấu phẫn nộ trong lòng, hắn không hề giải thích thêm về hành động của mình.
"Các vị vội vàng làm gì, vãn bối mới chỉ ra lệnh lên đạn cho pháo chính mà thôi, còn muốn khai hỏa hay không, các vị nhìn xuống chiến trường dưới kia rồi quyết định."
Nghe vậy, hội đồng trưởng lão nhìn nhau rồi gật đầu, bọn họ cũng tò mò, rốt cuộc dưới chiến trường kia có thứ gì mà lại khiến một Tiên Vương như Diệp Hiên muốn vận dụng con át chủ bài của gia tộc.
Dưới Địa Lục giới.
Chiến trường lúc này càng đánh càng khốc liệt.
Sau khi biết được ý đồ của Lâm Lục Dạ.
Tất cả mọi người không quan tâm vây công con điên đó làm gì nữa, tất cả đều tập trung t·ấn c·ông Bạch Hồn, hay "Lâm Bạch" đang dần thuế biến.
Lấy mạng hắn ta chính là mục tiêu tối cao trong trận chiến.
Chỉ cần g·iết được hắn, tất cả mọi người sẽ không còn lý do gì mà ở lại đấu với Lâm Lục Dạ nữa.
Sau khi dần tiêu hóa kí ức của một Thiên Tiên cảnh khác, Lâm Lục Dạ mới biết được có thể dùng thế giới để làm v·ũ k·hí nện người khác.
Cô nàng biến Hư Ảo Giới trong thân thể thành một bộ giáp bao quanh người, Lâm Lục Dạ lao vào chiến trường trong ánh mắt c·hết kh·iếp của đám Thiên Tiên.
Giờ này, đám người kia phải ra lựa chọn, một là bị thế giới lực lượng đ·ánh c·hết, hoặc là vận dụng thế giới lực lượng để đối kháng, mặc kệ tiểu thế giới trong thân thể có thể vỡ nát.
Do ra tay quá ác, không còn có kẻ nào có can đảm đối mặt một nữ võ thần đang điên cuồng chiến đấu.
Nắm đấm của cô nàng lập tức chào hỏi một Thiên Tiên cảnh may mắn nào đó không kịp chạy ra xa.
Oanh!
Hai nắm đấm v·a c·hạm vào nhau, nhìn qua có vẻ là vậy, nhưng thực tế, đây chính là một cuộc v·a c·hạm giữa hai thế giới.
Một mảng lục địa khổng lồ của Địa Lục giới bắt đầu tan vỡ, dư ba do hai thế giới v·a c·hạm vào nhau quá khủng kh·iếp, khiến mảng lục địa khổng lồ chìm xuống, tách ra và trôi dạt trong hư không vô tận.
Lâm Lục Dạ vẫn đứng ở đó, nhưng đối thủ của cô hiện tại đã bay ngược ra với một cánh tay đã vỡ nát.
Tiểu thiên giới bên trong thân thể của hắn đã b·ị đ·ánh vỡ chỉ sau một cú v·a c·hạm.
Đối với tên Thiên Tiên kia, con đường đột phá Chân Tiên cảnh của hắn đã b·ị đ·ánh nát.
Một Thiên Tiên bị phá vỡ tiểu thế giới chẳng khác nào một cao thủ võ lâm b·ị đ·ánh nổ đan điền.
Thấy đối thủ đã mất đi khả năng chiến đấu, Lâm Lục Dạ cũng lười truy kích, vì cô nàng còn phải đẩy lùi không biết bao nhiêu kẻ địch nữa.
Địa Lục giới đã b·ị đ·ánh đến tan nát, diện tích của nó càng ngày càng nhỏ đi, đến hiện tại, diện tích của nó cũng chỉ còn lại một nửa so với trước.
Trận chiến này vẫn sẽ tiếp diễn, mỗi giây vẫn có hàng trăm ngàn đối thủ có Thiên Tiên cảnh trở lên muốn xử lý Bạch Hồn.
Nhưng xui xẻo cho chúng, nhiều kẻ còn chưa kịp đến gần đã b·ị đ·ánh bay, tiểu thế giới bên trong thân thể b·ị đ·ánh nát, trở thành một phế nhân.
Tốc độ Lâm Lục Dạ khi mới dùng các thủ đoạn của Nhân Tiên cảnh vốn đã rất nhanh rồi, nhưng sau khi hấp thu kí ức của Thiên Tiên cảnh, biết được cách vận dụng lực lượng của thế giới.
Giờ Lâm Lục Dạ có thể di chuyển 100 vòng xung quanh Địa Lục giới đang tan vỡ này chỉ trong một giây.
Xung quanh Bạch Hồn lúc này là một khu vực chân không, không có bất kỳ mối đe dọa nào xuất hiện ở đây, nhưng từ trung tâm nhìn ra phương xa, chỉ thấy những đám mây khói bụi cao tới hàng ngàn dặm vẫn bao phủ nơi đó.
Những v·ụ n·ổ khủng kh·iếp, tiếng la thất thanh không ngừng diễn ra.
Đám Thiên Tiên cảnh lúc này thật sợ rồi, cả đời chúng chưa bao giờ nhìn thấy một Thiên Tiên cảnh nào đánh nhau liều đến vậy.
Thường thì các Thiên Tiên cảnh khi đánh nhau vẫn dùng lực lượng quy tắc để đánh nhau là chủ yếu, chỉ khi bị dồn vào đường cùng mới có thể tế ra tiểu thế giới bên trong thân thể để nện người.
Thế giới rất cứng rắn, nhưng không phải không thể bị phá hủy.
Hai thế giới v·a c·hạm với nhau chính là ngọc đá cùng tan, dù có chiến thắng đối phương nhưng chắc chắn thế giới của mình cũng sẽ bị rạn nứt, thậm chí không thể khôi phục.
"Thế quái nào thế giới của ả điên kia vẫn còn nguyên vẹn cho được, chẳng lẽ đó là một trung thiên thế giới hay sao mà độ cứng lại kinh khủng như vậy?"
"Ta không tin a! Va chạm với nhiều thế giới như vậy mà cái thế giới của con điên đó không có nổi một vết nứt hay sao?"
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử tu tiên giới lại có nhiều Thiên Tiên cảnh bị phế bỏ đến vậy.
Nhưng đám người này đâu biết được, Hư Ảo Giới của Lâm Lục Dạ kinh khủng đến nhường nào.
Lần đầu tiên dùng thế giới để nện người, cô nàng khá hoảng sợ khi chứng kiến Hư Ảo Giới xuất hiện một vết rách to tướng.
Nhưng không biết có phải Hư Ảo Giới cũng sở hữu khả năng của Tẩy Tủy cảnh hay không, vết rách trên vỏ bọc thế giới nhanh chóng khôi phục, thậm chí còn cứng rắn hơn so với trước.
Với người khác, càng đập thế giới của họ càng nát, nhưng với Lâm Lục Dạ, càng đập thì Hư Ảo Giới của cô càng cứng.
Nhờ không biết bao nhiêu kẻ thù tặng đầu người, giờ lớp vỏ bọc của Hư Ảo Giới chỉ cần đụng nhẹ cũng có thể phá vỡ tiểu thế giới của bất kỳ Thiên Tiên nào, quét ngang vô địch.
Tu tiên giả không phải là người trong q·uân đ·ội, họ là một đám người cực kỳ ích kỷ, không có kỉ luật cũng không có ý chí chiến đấu.
Sự sợ hãi nhanh chóng lan tràn, các Thiên Tiên cảnh giờ mạnh ai người nấy chạy.
Họ tới nơi đây chỉ vì những lợi ích mà Diệp gia đã hứa hẹn, nhưng nếu con đường phía trước đã không còn, sự hy sinh trong cuộc chiến này còn ý nghĩa gì chứ?
Nhận thấy được lòng người đã tản, lượng lớn tu sĩ b·ị đ·ánh chạy.
Không thể chần chờ được nữa, Chân Tiên cảnh đã tham chiến.
Dẫn đầu đám người này lại chính là tên Chân Long tộc vừa b·ị đ·ánh trọng thương kia.
Lâm Lục Dạ vừa đánh phế một Thiên Tiên cảnh ngay trên trời, chợt một cảm giác nguy hiểm xuất hiện sau lưng cô.
Theo bản năng, cô đấm một cú móc về phía sau lưng.
Một nắm đấm được bọc trong một lớp vảy hoàng kim đánh tới.
Rắc!
Khác với những lần trước, khi mà nắm đấm của Lâm Lục Dạ có thể dễ dàng dành chiến thắng, giờ này toàn bộ tay phải của cô giờ đã b·ị đ·ánh gãy.
Hư không lực lượng rò rỉ từ Hư Ảo Giới khiến cho không gian xung quanh tràn đầy những vết nứt.
"Quả nhiên Chân Tiên cảnh đại nhân có khác, cuối cùng thì thế giới của con nhỏ đó cũng đã b·ị đ·ánh vỡ rồi!"
Đám người hò reo vui mừng khi thấy Lâm Lục Dạ ăn phải quả đắng.
Lâm Lục Dạ bay xuống mảng lục địa phía bên dưới với tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng,
Nếu cô không kịp làm gì, thân thể cô sẽ bay xuyên qua lục địa này như một viên đạn, điều đó cũng có nghĩa là cô sẽ bị loại khỏi chiến trường này.
Bạch Hồn đang thuế biến sẽ phải gặp nguy hiểm, nếu như hai người bị tách ra không thể hỗ trợ cho nhau.
Trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, thân thể Lâm Lục Dạ linh hoạt như một con mèo, nhanh chóng biến đổi tư thế khi v·a c·hạm mặt đất.
Hai chân Lâm Lục Dạ đã chạm vào mặt đất, lực lượng từ cú đấm của tên Chân Long tộc kia bị cô vận dụng kình lực một cách khó tin, truyền áp lực lên toàn bộ bề mặt lục địa thay vì một điểm duy nhất.
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, từ trên Tru Tiên chiến hạm, có thể chứng kiến một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
Cả mảng lục địa khổng lồ của Địa Lục giới đang chuyển động, bị nghiêng hẳn một góc 30 độ ngay trong hư không.
Uy lực kinh khủng như vậy đủ để thấy được sức mạnh của Chân Tiên cảnh mạnh như thế nào.
Ở tu tiên giới, khái niệm tiên chính là chỉ một nhóm tu sĩ đã thoát khỏi gông xiềng của thiên địa, vượt qua thiên địa.
Chân Tiên cảnh là chân chính tiên, chân chính vượt qua Thiên Đạo.
Nhân Tiên cảnh hay Thiên Tiên cảnh đều không được các tu sĩ ở Tiên Vực coi như tiên, vì hai cảnh giới này đều có địa vị nằm dưới Thiên Đạo hoặc cùng lắm cũng chỉ là ngang bằng.
Đương nhiên Thiên Đạo này là Thiên Đạo của tiểu thiên thế giới.
Lâm Lục Dạ nhìn lại vào cánh tay phải đã vỡ nát của mình, từng mầm thịt như những xúc tu nhanh chóng mọc ra, tạo thành một cánh tay mới.
Chỉ cần dùng võ đạo pháp tướng, cô có thể dễ dàng chiến thắng Chân Tiên cảnh, nhưng nếu làm vậy thì bản thể của cô lại không thể di chuyển.
Nếu không, Lâm Lục Dạ đã mở ra trạng thái đồ sát, việc gì phải chật vật như thế này.
Còn về vết nứt đang bao trùm một nửa cái Hư Ảo Giới?
Không cần phải lo lắng, lực hút từ Hư Ảo Giới, và cả thiên phú Hắc Ám vẫn không hề suy giảm, đủ loại năng lượng, quy tắc liên tục được hấp thu, bổ sung cho phần thế giới đã vỡ nát.
Lúc này, một đám người do tên Chân Long tộc dẫn đầu đang nhìn cô với ánh mắt đầy khinh miệt.
"Thế giới của ngươi đã vỡ nát, ta muốn xem ngươi còn thủ đoạn nào có thể chống lại chúng ta."
Nhưng đáp lại chúng, vẫn là Lâm Lục Dạ với cái vẻ mặt điên cuồng khát máu.
Không biết do tâm lý của cô nàng bị ảnh hưởng do Lâm Bạch ở bên ngoài đang điều chỉnh thời gian, khiến bộ não luôn phải căng thẳng, hay do đã trải qua quá nhiều tuyệt vọng từ những kiếp trước.
Thấy Lâm Lục Dạ vẫn tiếp tục lao lên như chó dại, tên Chân long tộc coi thường cô nàng ra mặt.
Một Thiên Tiên cảnh mất đi thế giới thì cũng chỉ là một Nhân Tiên cảnh mạnh hơn đôi chút mà thôi.
Chỉ dựa vào vài đầu quy tắc thì làm ăn được gì, muốn đánh phá phòng ngự của hắn cũng khó.
Nhưng chỉ vì một giây phút lơ là, khi mở mắt ra, tên Chân Long tộc phát hiện ra lồng ngực của mình đã bị đấm xuyên qua, quả tim của hắn giờ đang đập trong tay Lâm Lục Dạ.
Cảm giác c·ái c·hết đang đến gần làm hắn vô cùng bối rối.
Đường đường là một Chân Tiên cảnh, làm sao có thể c·hết dễ dàng như thế này được.
Bình thường thì sức sống của một Chân Tiên cảnh có thể giúp hắn sống sót dễ dàng.
Nhưng Lâm Lục Dạ cười rồi.
Thế giới cấp quy tắc, Tức Tử: Chỉ cần phá hủy trái tim hoặc đầu óc, có thể g·iết c·hết kẻ địch ngay lập tức.
Bóp!
Trái tim tan vỡ, ánh mắt của tên Chân Long cảnh mất đi sức sống.
Thân xác của hắn từ trên trời rơi xuống trong ánh mắt khó tin của bao nhiêu người.