Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 134: Thăng cấp, thăng cấp và thăng cấp.



Chương 133: Thăng cấp, thăng cấp và thăng cấp.

Sáng hôm sau, trên giường trong phòng ngủ.

Giờ Bạch Hồn khá hoảng hốt, hắn nhớ lại chuyện thân thể bên ngoài thế giới thực của Lâm Lục Dạ mới 16 tuổi.

Hắn vội vàng lên mạng tìm hiểu lại luật pháp của Liên Minh Nhân Loại trong thời đại này.

May mắn, chuyện đêm qua của hắn vẫn có thể nói là hợp pháp.

Dù sao thế giới này là một thế giới luôn chìm trong c·hiến t·ranh, ai mà biết được mạng sống của mình có thể bị lấy đi vào lúc nào.

Không những vậy, việc có được tuổi thọ dài dằng dặc còn khiến cho tỉ lệ sinh sản của chức nghiệp giả luôn ở mức rất thấp.

Việc gia tăng sức mạnh khiến cho thân thể cảm thấy khoái cảm hơn cả chuyện giường chiếu, càng làm nhiều người không để ý đến chuyện có đời sau.

Nên Liên Minh Nhân Loại không những không cấm thế hệ trẻ lập gia đình sớm mà còn tích cực ủng hộ.

Và tuổi kết hôn hợp pháp ở thời đại này là 14 tuổi.

Dù sao thì ở thời đại này, vì đủ các yếu tố siêu phàm tràn ngập trong không khí, trẻ con 12 tuổi không khác thanh niên 18 tuổi cho lắm.

Cánh cửa kim loại của căn phòng ngủ đã được mở ra.

Chỉ thấy Bạch Hồn dáng vẻ chật vật, ôm eo tựa tường chân đi bước cao bước thấp, hồn thể của hắn lúc sáng lúc tối như một cái bóng đèn sắp hết hạn sử dụng.

Đừng nói hắn không được.

Ngay hôm qua hắn vừa phải bẻ cong thực tế, vừa phải làm một bác sĩ chữa lành và khơi thông chướng ngại cho Lâm Lục Dạ không chỉ ở mặt tâm lý mà còn ở mặt vật lý nữa.

Nhờ có Bạch Hồn bận việc cả đêm mà giờ 6 linh hồn của Lâm Lục Dạ đã tạm thời được nối lại một chỗ, làm cô ta không còn là người tâm thần phân liệt.

Ai biết ngày hôm qua hắn khổ như thế nào chứ.

Tuy cùng một thân thể nhưng 6 linh hồn này lại không cùng chung giác quan với nhau, 1 người hành sự thì 5 người khác chỉ có thể ngước nhìn.

Kết quả là Bạch Hồn phải cố hết sức để lấp đầy cả 6 linh hồn, nhưng hắn vừa xử lý xong linh hồn thứ 6 thì linh hồn đầu tiên đã tiêu hóa xong.

Thế là hắn phải tuần hoàn thêm một lần nữa mới có thể an ổn mà chỉnh sửa lại linh hồn của cô nàng.

Ban đầu Bạch Hồn nghĩ rằng những kinh nghiệm về cuộc đời của nguyên chủ Lâm Bạch là vô nghĩa, kinh nghiệm của một tên công tử hoàn khố suốt ngày chỉ biết đ·ánh b·ạc, cá cược, chơi gái.

Nhưng hắn không ngờ được đêm qua hắn phải vận dụng những kỹ xảo có trong kí ức của Lâm Bạch mới có thể qua khỏi.

Vì không có thân thể nên Bạch Hồn chỉ có thể nạp đạn bằng cách dùng tinh thần lực vặn vẹo thực tế để tự chế đạn dược.

Nhưng tinh thần lực ở thế giới thực của hắn nào có dồi dào như ở trong thế giới giả lập ấy chứ.

Đã vậy phần lớn tinh thần lực của hắn đang được đầu nhập để chế tạo các Hư Ảo Thân, nhằm áp dụng lại cái chiến thuật được hắn sử dụng ở tu tiên giới.

Nên việc từ không sinh có tạo ra 12 loạt đạn đã móc sạch vốn liếng hắn có thể huy động rồi.

Nếu có người để ý, chắc chắn họ sẽ chứng kiến ngực trái của Bạch Hồn giống như có một v·ết t·hương đang dần hồi phục.

Đây là kết quả sau khi Lâm Lục Dạ tỉnh dậy vào buổi sáng ngày hôm nay.

Cô ta nói rằng đã đánh mất trái tim của Bạch Hồn ở tu tiên giới rồi, nên hôm nay cô muốn có một trái tim mới để làm kỷ niệm.

Và giờ Lâm Lục Dạ đang nằm trong phòng, ôm chặt lấy trái tim trong suốt như pha lê còn đang đập của Bạch Hồn vào trong ngực.

Thông qua trái tim đang nằm gọn trong hai quả đồi của Lâm Lục Dạ, Bạch Hồn có thể cảm nhận được một vài cảm xúc của cô nàng.

Cô ta vừa yêu hắn nhưng đồng thời cũng muốn g·iết c·hết hắn.

Bạch Hồn cảm nhận được luồng sát khí này mà cảm thấy lạnh cả sống lưng, khoan đã, sống lưng của hắn lúc này được ngưng tụ từ tinh thần lực, nên đáng ra không có nhiệt độ mới đúng.



May mắn Lâm Lục Dạ thức tỉnh khi cả 6 linh hồn đã được hợp nhất, nếu không hắn phải ngưng tụ và để lại 6 quả tim của mình ở trong căn phòng đó mất.

Chợt cánh cửa sau lưng hắn bắt đầu mở ra, Bạch Hồn cảm nhận được thận của mình đang gào thét mặc dù nó chỉ là một cơ quan vô dụng được nặn ra từ tinh thần lực để trang trí.

Lâm Lục Dạ bước ra khỏi căn phòng trong bộ đồ chiến đấu bó sát người, Áo Choàng Thần Ẩn khoác trên vai, cô nàng lao nhanh về phía Bạch Hồn và nắm chặt vào cổ áo hắn.

Cô lắc qua lắc lại khiến thân thể Bạch Hồn như muốn tan vỡ thành hàng ngàn mảnh linh hồn.

Sát khí cô tỏa ra khiến cho quy tắc không gian của hành lang hai người đang đứng trở nên vặn vẹo, nơi đây giờ trở thành một khu vực đặc biệt, mặc kệ ngươi có chạy về phía trước hay phía sau cũng sẽ trở lại vị trí cũ.

"Nói mau! Bạch Hồn! Có phải anh có một con bồ khác ở ngoài kia hay không?!

Những kỹ thuật đêm qua rõ ràng không thể nào được thực hiện bởi một tên tân thủ được!"

Bạch Hồn cố gắng ra hiệu cho Lâm Lục Dạ bình tĩnh, nhưng đến lúc cô nàng bình tĩnh để nghe lời hắn nói thì thân thể linh hồn của hắn cũng đã tan thành hàng ngàn mảnh.

Một đạo thần niệm được truyền thẳng vào trong đầu cô, giải quyết tất cả hiểu lầm.

Lâm Lục Dạ tỏ vẻ ngại ngùng một chút rồi sau đó gương mặt của cô trở lại vẻ lạnh lùng vốn có, 6 linh hồn đã hợp lại làm 1, cô hiện tại là người có thể khống chế tốt cảm xúc của mình.

Tất cả tạp niệm nhanh chóng biến mất khỏi đầu Lâm Lục Dạ, nàng đã xác định được mục tiêu tiếp theo cô phải làm.

Ở bất cứ thế giới nào, nếu muốn hiểu biết nhiều hơn thì đều cần đầy đủ sức mạnh.

Cô muốn đánh quái thăng cấp để trở nên mạnh hơn, muốn ra ngoài xem thế giới ngoài kia đặc sắc như thế nào.

"Được rồi, Bạch Hồn, ta muốn ra ngoài đánh quái thăng cấp..."

Một tháng sau đó.

Trên sa mạc đầy nắng và cát, không khí nóng nực khiến người cảm thấy khó chịu.

Chợt không gian xung quanh bắt đầu rung chuyển, từng vết nứt không gian xuất hiện xé nát toàn bộ vật chất xung quanh và không ngừng mở rộng.

Cuối cùng thì một khe nứt kết nối với một thế giới mới đã mở ra.

Một Kim Cương cấp bí cảnh cứ như vậy được hình thành.

Ngay trước khe nứt ấy, có một người đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài.

Lâm Lục Dạ đã đứng chờ bí cảnh này hình thành được 10 phút rồi, dù sao không gian chấn động mạnh yếu chính là hiển thị cấp độ của thế giới sắp hàng lâm.

Một tháng qua đi, sau khi đồ sát vài cái bí cảnh khe nứt, cấp độ hiện tại của cô nàng đã đạt tới Kim Cương cấp.

Và Lâm Lục Dạ đang cần gấp một bãi quái mới để tiếp tục thăng cấp.

Với trình độ khoa học kỹ thuật trong căn cứ của Lâm gia, việc có thể dò ra một bí cảnh mới cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Ngay khi khe nứt được mở ra, trong phạm vi hơn 5 cây số xuất hiện vô số các loài sinh vật kỳ lạ.

Có goblin, người sói, slime, ác ma... đủ thể loại các chủng tộc kỳ huyễn.

Nhưng đáng chú ý nhất trong đó là những kẻ ăn mặc như những lính đánh thuê thời trung cổ.

Đây là hiện tượng được người của thế giới này gọi vui là "bãi quái" là hình chiếu của các sinh vật tồn tại bên trong thế giới các bí cảnh khe nứt.

Đám quái vật này có tính công kích khá thấp, chỉ khi có sinh vật tiến vào một phạm vi nhất định chúng mới chủ động t·ấn c·ông.

Vì những quái vật này chỉ là hình chiếu, sức chiến đấu kém xa bản gốc tồn tại trong bí cảnh của chúng, nên ngoài kinh nghiệm ra, các chức nghiệp giả chẳng thể vớt được một chút chất béo nào.

Ngoài đám tân thủ muốn luyện tập để thăng cấp ra, chẳng có ai quan tâm đến việc tiêu diệt chúng làm gì, đằng nào đám quái vật này cũng ở yên một chỗ.

Lâm Lục Dạ vô cùng hào hứng khi chứng kiến hình bóng những quái vật hình người.

Nhìn v·ũ k·hí trên tay thì chắc chắn rằng thế giới đằng sau khe nứt kia có văn minh của riêng họ.



Mà có văn minh cũng đồng nghĩa với việc có những tri thức chưa được biết tới.

Đối với những kẻ mạnh lên nhờ tri thức như Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, nhìn thấy một nền văn minh mới kích động hơn gấp hàng ngàn lần tìm thấy thiên tài địa bảo.

Ngay sau đó, nét mặt hào hứng của Lâm Lục Dạ đã lập tức trở nên lạnh lùng khi có một kẻ đang đi ra từ hư không giống như một bóng ma đang hiện hình.

Bạch Hồn nhận thấy thái độ không chào đón của cô nàng bên cạnh, hắn chỉ đành nhẹ nhún vai.

"Sao vậy, ta không tới nơi đây được sao?"

Lâm Lục Dạ chỉ quay đầu sang chỗ khác với thái độ giận dỗi.

"Hừm, ta chỉ không chào đón một kẻ bám đuôi đi cùng mà thôi.

Đã một tháng qua đi kể từ ngày Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đi thêm bước nữa.

Sau ngày hôm ấy Lâm Lục Dạ luôn đi săn g·iết một mình, luôn lẩn tránh việc phải gặp mặt Bạch Hồn nhiều nhất có thể.

Có vẻ như Vĩnh Dạ Nữ Đế vẫn chưa biết phải đối mặt như thế nào với Bạch Hồn ở hiện tại.

Nhưng có vẻ Bạch Hồn vẫn không quan tâm thái độ giận dỗi của Lâm Lục Dạ, cái hắn quan tâm nhất vẫn là học tập thêm nhiều tri thức mới.

Chứng kiến thái độ của Bạch Hồn, cô nàng mới nhớ lại lý do tại sao cô muốn hắn làm đạo lữ của mình thay vì những kẻ khác.

Cô muốn hắn đi cùng mình trên con đường chẳng biết sẽ đi về nơi đâu này chứ không phải muốn hắn cùng cô rơi vào một bể tình ngu ngốc.

Bạch Hồn nhìn Lâm Lục Dạ đang thay đổi thái độ, hắn biết giờ này đạo lữ của hắn đã trở lại rồi.

Rất nhiều kẻ đã nói "nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng ta rút đao tốc độ".

Tương tự, Bạch Hồn cũng có châm ngôn riêng cho bản thân hắn.

Nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng tốc độ tiến bộ của ta, nhưng đạo lữ thì không.

Nếu một ngày nào đó, Lâm Lục Dạ đặt tình cảm nam nữ lên trên con đường hai người đã chọn.

Lúc đó cô ấy sẽ không còn là đạo lữ của hắn nữa mà chỉ còn là một nữ nhân, một người qua đường sớm muộn sẽ rời bỏ hắn.

Đến lúc đó, Bạch Hồn sẽ không ngần ngại rời bỏ cô.

Sẽ chẳng ai nợ ai cả vì hắn cũng đã tặng trái tim của mình cho cô đúng nghĩa đen tận hai lần rồi.

Và có vẻ Lâm Lục Dạ cũng đã hiểu được điều ấy.

Cô cũng nhận ra rằng, đến ngày mà một trong hai người đặt tình cảm nam nữ lên trên hết, gây cản trở một người khác tiến lên, thì đó cũng là ngày mà mối quan hệ giữa hai người chấm dứt.

Giờ này cả hai đều rất ăn ý kiềm chế dục vọng của bản thân mình, ngăn không cho viễn cảnh tồi tệ ấy xảy ra.

Có lẽ đây cũng là một loại tình yêu đi.

Cả hai người cùng bước vào trong khe nứt, ánh sáng chói lóa che mờ tầm nhìn.

Khi mắt thường có thể nhìn thấy cảnh vật cũng là lúc họ đã xuất hiện ở một thế giới mới.

Nhưng hai người chân còn chưa chạm đất, một lực hút cực mạnh đã lôi kéo cả hai tới một nơi khác.

Không gian, cảnh vật lại biến đổi một lần nữa.

Giờ Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đang đặt chân trên một bệ đá kỳ lạ với vô số những phù văn ma thuật.

Đây là một loại ngôn ngữ ma pháp rất đặc biệt, thứ mà trong kho lưu trữ thông tin của Bạch Hồn chưa bao giờ ghi nhận.



Bệ đá nơi hai người đang đứng có vẻ được đặt ở trung tâm của một thị trấn với phong cách giống như châu Âu thời trung cổ.

Nhìn qua có vẻ là vậy nhưng nơi này hỗn tạp hơn rất nhiều so với hai người nghĩ.

Bên phải là những kiến trúc hiện đại với đèn neon đang lóe sáng rực rỡ, bên trái là một đạo quan với lối kiến trúc đậm chất phương đông, đằng sau là một khu phố với những ngôi nhà như được xây dựng từ thời trung cổ.

Và những cư dân của thị trấn này cũng hỗn tạp không kém gì bản thân của thị trấn ấy.

Có thể thấy trên trời có kiếm tiên đang ngự kiếm mà đi, bên dưới có một đám thanh niên đang cưỡi xe máy phóng với tốc độ cao, một vài hiệp sĩ mặc bộ giáp sắt nặng nề đang khoác trên người bộ áo giáp sáng loáng cười cười nói nói đi ra từ quán rượu gần đó.

Hiện tại Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ được vô số ánh mắt tò mò soi mói.

"Tuyệt! Sau 20 năm cuối cùng cũng đã có người mới đến nơi này rồi!"

"Đã qua đi tận 20 năm rồi sao? Ta nhớ được người gần nhất đi tới thị trấn của chúng ta là tiến sĩ Storm."

Nhưng chợt một tiếng nói vang lên khiến cho tất cả mọi người phải chú ý.

“Mọi người, làm phiền một chút, ta muốn đi qua gặp hai người mới.”

Cả đoàn người tách sang hai bên nhường chỗ cho một nữ phù thủy đi qua.

"Tris đạo sư!"

"Ngày tốt lành, Tris đạo sư."

Người đang tới là một cô nàng phù thủy với gương mặt trẻ tuổi với mái tóc đỏ xơ cứng do nhiều ngày chưa gội đầu, gương mặt thanh thuần, đôi mắt tím đầy yêu dị, nhưng có vẻ toàn bộ nhan sắc của cô ta lại bị phong ấn bởi một cặp kính cận to tròn che nửa gương mặt.

Cô nàng đội một chiếc mũ phù thủy rách nát trên đầu, trên người cũng chỉ là một bộ trường bào màu nâu của các pháp sư cực kỳ đơn giản.

Tris vừa tay phải chỉnh kính, tay trái ôm sách hướng về phía hai người mới tới.

Nhìn qua thì Tris có vẻ như một con mọt sách, nhưng cả hai người đều cảm nhận được sức mạnh đã tỏa ra từ phù thủy này, một thứ sức mạnh đạt tới Vương Giả cấp, là một trong 16 khí tức mạnh nhất trong thị trấn này.

Bạch Hồn không cảm nhận được bất cứ ác ý nào từ những người dân trong thị trấn và từ nữ phù thủy.

"Ta hiểu hai vị rất hoang mang tại sao mình lại ở nơi đây nhưng xin hai vị bình tĩnh, ta sẽ giảng giải tất cả những thắc mắc của hai người, giờ mời đi theo ta."

Người dân trong trấn tách sang hai bên, dọn ra một con đường cho ba người rời khỏi.

Vừa đi Bạch Hồn vừa nghe ngóng câu nói của những người khác trong thị trấn.

"Tuyệt! Lại có hai vị đạo sư mới đến, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn!"

"Ta đã cố hết sức nhưng giờ vẫn chưa thể tốt nghiệp, hi vọng tài nghệ của 2 vị đạo sư mới sẽ phù hợp với ta, ta muốn cùng mọi người đi thám hiểm."

Sau khi nghe ngóng một vài thông tin, Bạch Hồn cũng hiểu rõ được chiến lực của thị trấn kỳ lạ này.

Có thể chia chiến lực của thị trấn thành hai phần.

Một là các mạo hiểm giả với sức chiến đấu trải dài từ Hắc Thiết đến Kim Cương cấp.

Đám mạo hiểm giả này học tập rất nhiều các hệ thống khác nhau, sức chiến đấu của họ cũng cao thấp không đều.

Nhưng đầu nguồn của tất cả những thứ sức mạnh này lại bắt nguồn từ 16 vị đạo sư.

Mỗi người trong số bọn họ lại đại diện cho một loại nghề nghiệp.

Và trong thị trấn này có Hiệp Sĩ, Mục Sư, Sát Thủ, Cung Thủ, Thuẫn Hiệp Sĩ, Tử Linh Pháp Sư, Quỷ Thuật Sư, Đạo Sĩ, Võ Sư, Nhà Giả Kim, Đầu Bếp, Thợ Rèn, Nhà Khảo Cổ, Chiêm Tinh.

Một Nhà Khoa Học tên Storm, vị đạo sư mới nhất xuất hiện cách đây 20 năm.

Và người cuối cùng là người đầu tiên trở thành đạo sư ở thị trấn này, Ma Pháp Sư Tris.

Cô ta mời Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ tới căn phòng riêng của cô trong thư viện của thị trấn.

Khi hai người bước vào trong phòng làm việc của Tris trong thư viện, họ đã phải kinh ngạc.

Bước vào trong căn phòng, họ thấy được ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng cả không gian, tất cả mọi đồ dùng trong căn nhà đều vô cùng sạch sẽ và tinh tế, cho người nhìn thấy một cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Đáng lý ra một người nhìn thường xuyên không gội đầu như Tris, căn phòng chắc hẳn phải bừa bộn lắm, nhưng ai mà nghĩ ra được chỗ ở của vị pháp sư này lại chỉn chu hơn họ nghĩ.