Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 135: Mạo hiểm giả thế giới.



Chương 134: Mạo hiểm giả thế giới.

Đã qua vài giờ kể từ khi Ma Pháp Sư Tris mời hai người xa lạ vào trong căn phòng của mình.

Ba ly hồng trà đặt trên bàn cũng đã nguội lạnh.

"Đó là tất cả những gì ta biết về thế giới này, ta rất xin lỗi nhưng cũng hi vọng hai người sớm có thể tìm được đường về nhà."

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này trầm ngâm, bọn họ cũng đã hiểu được phần nào tình huống của mình hiện tại.

Thế giới nơi hai người đặt chân tới là một thế giới, không đúng phải là vô hạn các thế giới song song đã phá toái ghép lại với nhau.

Nguyên nhân các thế giới song song này ghép lại với nhau là như thế nào thì không ai biết rõ, nhưng tất cả mọi người chỉ biết được một điều duy nhất, đó chính là ngoài thị trấn này ra, tất cả những nơi khác đều rơi vào thời không hỗn loạn.

Khi hai người mới đặt chân tới thế giới này, một trận pháp triệu hồi đã được khởi động ngay lập tức, dịch chuyển hai người tới thị trấn mạo hiểm giả.

Khi đa vũ trụ bị hủy diệt, một người được gọi là Bạch Vũ Thần đã ngăn cản thời không loạn lưu che chở cho một thị trấn không bị ảnh hưởng bởi hỗn loạn.

Nhưng bên ngoài kia còn rất nhiều những người cần cứu vớt.

Bạch Vũ Thần đã cải tạo lại trận pháp triệu hồi anh hùng từ thế giới khác, khiến nó có thể triệu hồi tất cả những người còn sống sót ở vô số các mảnh vỡ thế giới.

Nhưng hạng người có thể sống sót sau khi đa vũ trụ hủy diệt thì chẳng có bất cứ ai là đơn giản, họ đều là những cá nhân mạnh mẽ vượt trội, nắm trong tay vô số các tri thức từ quá khứ tới tương lai.

Và kể từ ngày vùng tịnh thổ này được tạo ra, chỉ có 16 cá nhân được triệu hồi tới nơi đây, thêm Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nữa là 18 người.

Hai người cũng không trách thị trấn này vì đã triệu hồi họ tới đây, ai mà biết được không gian loạn lưu do các đa vũ trụ v·a c·hạm với nhau có thể kinh khủng như thế nào.

Thị trấn nơi hai người đang ở giống như một tiểu thế giới, nơi duy nhất không rơi vào thời không tuần hoàn.

Muốn rời khỏi tiểu thế giới này chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là đi qua cánh cổng thời không để tới các mảnh vỡ thế giới khác.

Mỗi một mảnh vỡ thế giới lại kết nối với vô số các mảnh vỡ thế giới khác giống như một mê cung vô cùng vô tận.

Muốn ghi lại bản đồ của mê cung này chỉ có thể nói là bất khả thi, khi mà các cánh cổng không gian trong các mảnh vỡ thế giới đóng mở không cố định.

Khe nứt từ chủ thế giới kết nối tới thế giới này lại nằm trong vô số mảnh vỡ thời không ấy.

Việc hai người muốn tìm được lối ra chính xác để rời đi thế giới này giống như mò kim đáy biển.

Đây là một tin tức xấu, khi chỉ còn một tháng nữa là kế hoạch của Bạch Hồn phải khởi động, nếu Lâm Lục Dạ không kịp trở lại thì mọi chuyện sẽ trở nên mất kiểm soát.

Bạch Hồn còn muốn nhân cơ hội này tiêu diệt cùng lúc Diệp Hiên và Lâm Bạch.

Nếu để hai kẻ sở hữu hệ thống sống sót thì đúng là một mối nguy rất lớn.

Nhưng may mắn, vẫn còn cơ hội để cứu vớt kế hoạch này.

Dòng chảy thời gian ở các mảnh vỡ thế giới cũng khác nhau rất lớn.

Có thể trong tiểu thế giới này thời gian mới trôi qua một ngày, nhưng ở mảnh vỡ thế giới khác, thời gian đã trôi qua hàng trăm năm.

Đây có lẽ là tin tốt duy nhất đối với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, vì đến giờ này, bọn họ vẫn có thể liên lạc được với người của mình ở chủ thế giới.

Dựa theo những tính toán của Bạch Hồn, thời gian bên trong thị trấn này trôi nhanh gấp không biết bao nhiêu lần thời gian ở chủ thế giới.



Hắn tính qua, nếu không có gì sai sót thì 80 năm ở thị trấn này tương đương với 1 giây ở chủ thế giới.

Hai người họ sẽ có nhiều thời gian để nghĩ cách rời khỏi thế giới này, đồng thời cũng có thời gian tiện thể học tập các kiến thức ở thế giới mới.

Đừng nhìn cái thị trấn mạo hiểm này bé nhỏ, nhưng chiến lực của thị trấn này không thể coi thường.

16 vị đạo sư đang ở lại trong thị trấn không phải là người thật, bọn họ chỉ là hình chiếu của các vị đạo sư kia để lại mà thôi.

Bản thể thực sự của các vị đạo sư còn đang đi mạo hiểm khắp các mảnh vỡ thế giới, chu du bên trong vô số thời không loạn lưu, truy tìm chân tướng tại sao thế giới lại hủy diệt.

Khi biết được chuyện này, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng phải cân nhắc lại chiến lực của mình.

Hình chiếu khác với phân thân, nó mong manh và yếu ớt hơn phân thân rất nhiều, sức mạnh cũng chỉ tương đương với một cái lông chân không đáng chú ý trên cơ thể người.

Mà sức mạnh của hình chiếu Ma Đạo Sư Tris đã làm hai người có cảm giác uy h·iếp, đủ để thấy bản thể của nữ phù thủy này mạnh như thế nào.

Bạch Hồn cũng không biết thế quái nào bí cảnh này chỉ phát ra khí tức tương đương Kim Cương cấp nữa, có lẽ cái Kim Cương cấp được máy móc hiển thị chỉ là một trong vô số mảnh vỡ thời không của thế giới này.

Rời khỏi thư viện, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đi dạo trên phố dưới ánh hoàng hôn rực lửa.

Thị trấn này tuy là một tiểu thế giới rất nhỏ bé nhưng vẫn có mặt trời lên mặt trăng lặn, vẫn có quy luật ngày đêm giúp con người không quên đi khái niệm thời gian.

Hai người đi mãi, cuối cùng họ rời khỏi khu dân cư, tiến vào khu phố buôn bán của thị trấn.

Khu phố này bố cục cũng vô cùng đơn giản.

Một cửa hàng v·ũ k·hí, một cửa hàng máy móc công nghệ cao ở bên trái.

Cửa hàng giả kim với đủ loại ma dược đủ màu sắc, cửa hàng thú cưỡi ở bên phải.

Thậm chí có thể thấy cả đan dược phù triện của người tu tiên ẩn hiện trong các gian hàng.

Cuối con phố là một cánh cổng thời không, là lối ra duy nhất của thị trấn này.

Rất nhiều mạo hiểm giả ra ra vào vào cánh cổng thời không ấy.

Đi thêm một chút nữa, có thể thấy khu chợ được bày ra ngay trước cổng, các mạo hiểm giả lấy vật đổi vật, đủ các thể loại tài liệu quái vật được tìm thấy, đồng thời cũng có rất nhiều thứ kỳ quái được trưng bày.

Thị trấn nhỏ này chỉ có dân số khoảng 15000 người, và tất cả đều sở hữu sức mạnh siêu phàm, mọi người đều biết mặt nhau nên việc có hai người xa lạ xuất hiện rất nhanh đã khiến người để ý.

Nhưng tất cả mọi người nhìn vào hai người lạ này không có bất cứ vẻ chán ghét nào, thậm chí Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ còn cảm nhận được sự sùng bái từ các mạo hiểm giả.

Với người dân của thị trấn này, người lạ xuất hiện cũng đồng nghĩa với sức mạnh của các mạo hiểm giả lại được tăng thêm một phần nên chẳng có ai muốn bài xích người từ ngoài tới.

Còn một phần nữa khiến dân bản địa an tâm, đó chính là lĩnh vực do Bạch Vũ Thần để lại có chứa quy tắc Trật Tự Tuyệt Đối, khiến cho việc trị an trong thị trấn cực tốt khi không có bất cứ ai có thể nảy lên bất cứ ý tưởng phạm tội nào.

Đương nhiên Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ không nằm trong cái số này, hai người họ có thể bẻ cong quy tắc và phạm luật bất cứ lúc nào.

Nhưng tại sao hai người họ phải làm vậy nhỉ?

Bớt đi mấy cái chuyện ba dưa hai táo chẳng phải tốt hơn sao?



Việc có trật tự tuyệt đối cũng khiến cho người trong thị trấn này có thể an an ổn ổn mà mạnh lên.

Với lại, ngay cả các vị đạo sư trong thị trấn cũng không có ý kiến gì về quy tắc này, việc gì Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ phải đi đánh vỡ nó.

Bạch Hồn cũng nhìn thử vào trong cái quy tắc đang bao phủ lên thị trấn, ngay sau đó hắn đã nhận được phản hồi từ Trật Tự Tuyệt Đối.

"Ta cứu các ngươi là để các ngươi tập trung vào giải cứu thế giới, không phải để các ngươi lục đục nội bộ với nhau, tự mình tiêu hao một cách vô nghĩa."

Tiếp theo đó hắn muốn nhìn quy tắc này một lần nữa nhưng chỉ nhận được.

"Thích gây sự à? Đ* **! Cút!"

Sau hai lần nhìn qua, Bạch Hồn cũng biết được phần nào tính cách của vị Bạch Vũ Thần bảo hộ cho thị trấn này.

Hắn nhìn cái vẻ mặt muốn đánh nhau của Lâm Lục Dạ khi nhìn lên trời, có lẽ cô cũng vừa nhận được một lời nhắn tương tự.

Hai người tiếp tục đi tới cánh cổng thời không, nơi đây được phân chia thành nhiều làn giao thông giống như một trạm thu phí phiên bản dị giới.

Một nữ nhân viên trong bộ đồ hải quan xuất hiện ngăn trở hai người tiến về phía trước.

"Xin hỏi hai vị có chắc chắn khi tiến vào mảnh vỡ thế giới bằng tay không?"

Bạch Hồn ngó trái ngó phải, chỉ thấy tất cả các mạo hiểm giả trước khi tiến vào dị giới đều được vũ trang vô cùng đầy đủ.

"Nếu hai vị không có v·ũ k·hí thì có thể nhận ở hộp mù v·ũ k·hí được đặt ở đằng kia."

Đồ tặng miễn phí thì chẳng có lý do gì mà không lấy, dù sao số v·ũ k·hí các mạo hiểm giả lấy được sau mỗi lần mạo hiểm quá nhiều, khiến cho giá trị của những v·ũ k·hí ma thuật cấp độ thấp cho cũng chẳng ai thèm lấy.

Bạch Hồn sau khi mở mù hộp miễn phí, hắn nhận được một con dao ma thuật cấp độ thấp nhất.

Hắn khá ngạc nhiên khi trang bị ở thế giới này lại được phân chia cấp độ giống y hệt với bên Liên Minh Nhân Loại.

Dao Găm Đặc Công (Hắc Thiết cấp):

Sắc Bén: Tăng 200% sát thương.

Bạch Hồn nhìn món đồ này mà muốn ném lại chỗ cũ, mấy món đồ rác rưởi như thế này chỉ có tác dụng với Hắc Thiết cấp, cấp độ cao hơn đeo lên là hoàn toàn vô dụng.

Hắn đang định ném đi thì chợt nhớ ra điều gì đó.

Hiện tại Bạch Hồn rất mạnh, sau khi thu thập lại 90% linh hồn của mình, hắn đã trùng tu lại con đường hắn từng tu luyện ở tu tiên giới.

Nhờ có tài nguyên sung túc, năng lượng đầy đủ.

Bạch Hồn chỉ dùng 1 phút đột phá Thần Tàng cảnh viên mãn, dựng nên 5 Hư Ảo Thân cấp độ Nguyên Anh cảnh.

Nhận thấy thân thể mình không còn phụ thuộc vào hình dáng con người nữa, hắn lại chế thêm vài chục Hư Ảo Thân mới có sức chiến đấu tương đương Nguyên Anh cảnh.

Bạch Hồn đã biến mình thành một dạng sống đặc biệt.

Nhìn qua hắn có vẻ hình người dáng người, nhưng nếu tách một tế bào trên thân thể hắn ra, nó sẽ hóa thành một phân thân khác của hắn có suy nghĩ độc lập của riêng mình, có thể mắng người, có thể đánh nhau với sức chiến đấu tương đương Bạch Ngân cảnh.

Nhưng hắn lại không phát điên khi trong thân thể có quá nhiều suy nghĩ khác nhau, hắn lấy ý thức của mình làm chủ ý thức, còn tất cả những ý thức còn lại chỉ có 50% ý thức riêng biệt và phụ thuộc hoàn toàn vào ý thức chính.

Giờ mức năng lượng của Bạch Hồn chỉ tương đương Kim Cương cấp, nhưng về chỉ số tinh thần hắn có thể đè Vương Giả cấp đánh.



Tuy mạnh là vậy nhưng nhờ ơn của Lâm Bạch, đến giờ hắn vẫn còn là một tên cấp độ 1, một Hắc Thiết cấp.

Vì vậy, trên lý thuyết hắn vẫn có thể trang bị con dao ma thuật này, nên giờ hắn rất muốn sử dụng món v·ũ k·hí này, xem nó có thực sự hoạt động không.

Trong lúc Bạch Hồn còn đang hứng thú quan sát món đồ tân thủ kia, Lâm Lục Dạ bên cạnh lấy ra cây cung của cô đưa ra trước mặt của cô nàng giữ cổng.

Một cây cung phản khúc đen tuyền với hắc khí tỏa ra như vừa được vớt lên từ đáy của địa ngục.

Nhận thấy thứ năng lượng đáng sợ phát ra từ đó, cô nàng gác cổng vô cùng sợ hãi, cô không tự chủ được mà lùi lại.

Cảm nhận được loại lực lượng siêu phàm hoàn toàn mới, cô nhân viên gác cổng biết được hai vị này là ai rồi.

"Xin hỏi hai vị là hai đạo sư mới tới sao? Nếu vậy xin hai vị thứ lỗi."

Lối đi dẫn tới cánh cổng thời không được mở ra, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ gật đầu chào rồi rời đi.

Trước khi bước vào dòng xoáy thời không trước mắt, Lâm Lục Dạ quay đầu lại nói chuyện một cách đầy lạnh lùng.

"Trước khi ta rời đi, ta sẽ nói thẳng, hai ta không phải là đạo sư của mấy người, vì vậy mấy người nên cân nhắc lại cách xưng hô của mình, ta không muốn nhiễm quá nhiều nhân quả."

Nhưng đáp lại lời nói lạnh lùng ấy, cô nàng nhân viên giữ cửa đáp lại bằng một nụ cười.

"Vâng, thưa đạo sư."

Lâm Lục Dạ nghe vậy cũng chỉ đành lắc đầu mà rời đi, bọn họ thích xưng hô với cô như thế nào thì xưng hô, cái quan trọng là cô có công nhận mối quan hệ đó hay không.

Người sống ở tu tiên giới lâu rồi ít nhiều cũng nhiễm cái thói quen không muốn chọc vào nhân quả.

Chứng kiến hai người đồng thời bước vào cánh cổng, hội canh cổng quay sang cười với nhau.

"Ta nghe ông nội kể lại, khoảng 200 năm trước khi Giang đạo sư, người dạy võ đạo cho chúng ta xuất hiện cũng từ chối truyền thụ kinh nghiệm cho chúng ta y như hai vị này vậy."

"Trương đạo sư dạy tu tiên cho chúng ta mà chẳng vậy, nghe nói 300 năm trước vị đạo sư này còn nói một câu xanh rờn "pháp không thể khinh truyền".

Nhưng sau đó vị đạo sư này cũng bị tình cảm chân thành của mọi người thuyết phục trở thành đạo sư của chúng ta sao."

"Nói thẳng ra, tất cả các vị đạo sư khi tới nơi này đều có vẻ khó chịu vì bị triệu hồi tới, nên họ mới biểu hiện như vậy, nhưng chỉ cần thời gian đi qua thì sớm muộn mọi người cũng đổi ý."

Chợt cô nàng cảnh quan vừa giao tiếp với Lâm Lục Dạ vỗ đầu.

"C·hết rồi! Hình như ta quên mất một chuyện vô cùng quan trọng!

Ta quên không nhắc hai vị đạo sư hôm nay là ngày các mảnh vỡ thế giới đại đổi mới rồi!"

Ngày các mảnh vỡ thế giới đại đổi mới, là ngày thời không của các mảnh vỡ thế giới đồng loạt bị hủy diệt bởi vô số các lý do khác nhau.

Sau đó, chúng sẽ tan biến vào hư không như bọt nước.

Tuy ngày này là kiếp nạn đối với các thế giới nhưng đồng thời chúng cũng là cơ duyên.

Các thế giới sau khi sống sót sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí có thể biến thành một tiểu thế giới, không có nguy cơ bị hủy diệt bất cứ lúc nào nữa.

Vào ngày này, tất cả những mảnh vỡ thế giới đều vô cùng nguy hiểm, đủ thứ quái vật kinh khủng sẽ được sinh ra.

Thông thường các mạo hiểm giả đều tránh đi thám hiểm vào ngày này để tránh t·hương v·ong không cần thiết.