Trên quan đạo ướt nhẹp lầy lội vì cơn mưa rào đêm qua.
Thiếu niên Tiêu Huyền lúc này làn da đen sạm không còn trắng bóc như trước, hắn mặc áo gai nhuộm màu nâu đất, đầu đội nón tre, bên hông là một thanh trường đao.
Dáng vẻ hiện tại của hắn đúng là tiêu chuẩn của một đao khách hành tẩu giang hồ.
Hắn cũng không còn cái giá của một vị thế tử hoàng tộc nữa.
Với thế cục thiên hạ hiện nay, Đại Huyền hoàng triều có lẽ chỉ còn trên danh nghĩa, thậm chí bị người hủy diệt cũng không chừng.
Hắn chẳng có gì để kiêu ngạo về xuất thân trước đây của mình, thân phận của một thế t·ử v·ong quốc thì có gì để tự hào chứ?
Lúc này Tiêu Huyền đang trên đường tìm kiếm linh dược để tăng lên tốc độ tu luyện của mình.
Sau hơn 1 tháng tu luyện thần võ đạo, cảnh giới của Tiêu Huyền lúc này đã đạt tới Tinh Huyết cảnh.
Đạt tới cảnh giới này hắn đã có thể sử dụng một vài loại thần thông phép thuật có sức công phá không thua kém Kim Đan tu sĩ ra tay.
Tiêu Huyền ban đầu cũng rất ngạc nhiên, hắn không biết là mình đang luyện võ hay đang tu tiên đây nữa.
Dù sao thần võ đạo mà Lâm Lục Dạ sáng tạo ra cũng tham khảo rất nhiều từ hai thể hệ siêu phàm là Luyện Khí sĩ và Pháp Sư.
Nhờ vậy cô nàng tạo ra một thể hệ pháp võ đồng tu cực kỳ lợi hại.
Nên chuyện người tu luyện có thể sử dụng pháp thuật hay đạo thuật cũng rất bình thường.
Ngày hôm nay Tiêu Huyền tới Thanh Bình quận này để thu hoạch chỗ Huỳnh Hoa Thảo mà hắn tìm được trong một khe đá.
Đây là một dược liệu quan trọng để chế ra dược tề giúp tăng tốc độ ngưng tụ tinh huyết.
Thần võ đạo của Lâm Lục Dạ đã trải qua không biết bao nhiêu phiên bản, thể hệ này giờ cũng đã khá là hoàn thiện với đầy đủ mọi thứ đi kèm như đan dược, phù lục, v·ũ k·hí,...
Lâm Lục Dạ khi tới thế giới này đã dùng thần thức quét qua cả thế giới, cô biết trên thế giới này có những dược liệu nào, có tác dụng gì chỉ trong tích tắc.
Và việc thôi diễn các phương thuốc cũng vô cùng đơn giản khi cô giao việc thôi diễn này cho 3 ngôi sao trong Quần Tinh Trận của mình.
Chỉ trong vài phút, cô nàng dễ dàng thôi diễn ra hàng chục ngàn phương thuốc khác nhau, đủ để phục vụ đột phá cho tất cả các cảnh giới.
Đó là nguồn gốc của vô số cách điều chế những loại đan dược, những thứ được Tiêu Huyền tìm thấy trong truyền thừa thần võ đạo trên mạng xã hội của Bạch Hồn.
Hắn có thể phát triển nhanh như ngày hôm nay là nhờ vào những phương thuốc này.
Một khía cạnh khác, nhờ thần võ đạo là một thể hệ ít người để ý tới nên Tiêu Huyền mới thừa cơ kiếm được cả một đống dược liệu quý giá không bị người để ý.
Nhưng dạo gần đây, hắn cảm thấy việc tìm được dược liệu cho thần võ đạo ngày càng khó khăn.
Đúng lúc này, Tiêu Huyền đi qua hai người giang hồ khác.
Tiếng bàn luận của hai người này rơi vào tai hắn.
"Ngươi nghe nói gì không? Thanh Bình quận chúng ta sắp xuất hiện một môn phái tu luyện mới rồi thì phải."
"Hắc Vũ cung đúng không? Nhưng hai nam tử như chúng ta bàn luận về chuyện này thì có ích lợi gì chứ?
Dù sao thì Hắc Vũ cung chiêu mộ đệ tử vô cùng nghiêm khắc.
Nghe nói môn phái đó chỉ chọn nữ đệ tử."
Hắc Vũ cung, Tiêu Huyền từng nghe qua cái tên này từ đâu đó rồi.
Giờ này hắn mới mở ra Bạch Hồn mạng xã hội sau hơn một tháng bỏ ngỏ nó.
Dù sao Tiêu Huyền cũng là một thế tử ở cái thời đại cổ đại, nên hắn cũng không có thói quen ngâm mình trên mạng xã hội như người hiện đại.
Khi mở mạng xã hội ra, Tiêu Huyền lúc này mới bất ngờ khi thấy từ khóa Hắc Vũ cung nằm trong top 10 những từ được tra tìm trên mạng xã hội.
Giờ hắn mới thấy được tầm quan trọng của mạng xã hội như thế nào.
Rất nhanh chóng Tiêu Huyền đã biết tại sao dạo này hắn cảm thấy linh dược ít đi rất nhiều.
Thì ra Hắc Vũ cung xuất hiện khiến cho mọi người biết tới một con đường tu luyện mới có thể sánh ngang với việc tu tiên truyền thống.
Nên những linh dược vốn không được mọi người để ý giờ bắt đầu trở thành mặt hàng bán chạy.
Vì tốc độ tu luyện của thần võ đạo nhanh hơn tu tiên quá nhiều.
Nên thể hệ này đã trở thành chìa khóa quật khởi cho vô số thế lực mới nổi.
Tiêu Huyền tra tìm trên mạng, hắn rất nhanh chóng thấy được có một gia tộc nhỏ làm kinh doanh buôn bán dược liệu đã quật khởi nhanh chóng.
Bọn họ dồn rất nhiều linh dược và tạo ra một Tinh Huyết cảnh thần võ đạo trong một thời gian ngắn.
Kết quả là gia tộc này giờ đã đá đít một tông môn tu tiên, trở thành bá chủ một vùng.
Nhiều người thấy được lợi ích lớn như vậy nên có vô số thế lực mới nổi bắt đầu quật khởi.
Các tông môn tu tiên cũng rơi vào trong vòng xoáy này, người người nhà nhà đều phải chạy đua vũ trang nếu không muốn thế lực nhà mình bị thời đại đào thải.
Giờ giá cả của một cọng linh dược dùng để tăng tốc tu luyện cho Thối Thể cảnh cũng đã tăng lên cả trăm lần.
Dùng thần thức nhìn vào trong túi trữ vật của mình, Tiêu Huyền chứng kiến cả một núi dược liệu đủ để cho hắn đột phá tới Thần Bì cảnh.
Cảnh giới được cho là có thể sánh ngang với Phân Thần cảnh đại năng trong truyền thuyết.
Lúc này thiếu niên thở phào đầy may mắn, xem ra hắn là kẻ đã đứng trên đỉnh cơn s·óng t·hần càn quét thời đại này.
Nhưng Tiêu Huyền chỉ đi thêm được vài bước, hắn lại phát hiện phía sau mình xuất hiện vài cái đuôi bám theo sau.
Lúc này thiếu niên cảm thấy vô cùng nghi hoặc, hắn trêu ai ghẹo ai mà sao lại có người bám theo hắn?
Chẳng phải đám tán tu coi hắn là dê béo ở Tiểu Hà trấn đã bị hắn g·iết sạch rồi sao?
Hay là anh chị em nhà mấy tên đó lần tìm tới tận nơi đây?
Ở một phương hướng khác, có vài kẻ ăn mặc giống như người giang hồ, chúng được một người nhìn như công tử của gia tộc lớn dẫn đầu đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Huyền.
"Tam Cẩu, ngươi nói ngươi ngửi thấy mùi thảo dược trên người tên đó sao?"
Vị công tử phe phẩy chiếc quạt giấy trên tay, bên cạnh hắn là một tên gia đinh với làn da ngăm đen đang cúi đầu đầy hèn mọn.
"Đúng vậy thưa công tử.
Trên người tên đó rõ ràng còn có mùi của Huỳnh Hoa Thảo, cái mũi của tiểu nhân chưa bao giờ sai cả.
Sau khi tiểu nhân đột phá Thối Thể cảnh thì cái mũi của tiểu nhân càng có thể ngửi chính xác hơn nữa."
Càng nhìn cái vẻ mặt đắc ý của Tam Cẩu, vị công tử càng lộ rõ vẻ khinh thường.
Hắn tên là Giang Đào, là con em của Giang gia, một gia tộc có Kim Đan cảnh tọa trấn.
Thân là một thiên tài có tiếng, mới 28 tuổi mà hắn đã có thể đột phá tới Trúc Cơ cảnh, trở thành một đại tu sĩ mà người người kính ngưỡng.
Nhưng mấy năm gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra làm địa vị của hắn ngày càng xuống dốc không phanh.
Bắt đầu với việc Bạch Hồn mạng xã hội xuất hiện khiến một tên ăn mày ngoài đường cũng có thể bước vào con đường tu luyện.
Vô số thiên tài vốn bị long đong nay có cơ hội đổi đời, thiên kiêu yêu nghiệt xuất hiện như nấm mọc sau mưa.
Tiếp theo đó, thần võ đạo tự dưng xuất hiện đe dọa tới khả năng thống trị của các tu sĩ.
Tuy Thối Thể cảnh của thể hệ này không có gì nổi bật, vẫn có thể bị tu sĩ treo lên đánh.
Nhưng khi bước vào Trúc Cơ cảnh, thần võ đạo tu sĩ có thể sánh ngang với tu tiên giả.
Cái c·hết người nhất ở đây đó là tốc độ tu luyện của thần võ đạo vô cùng nhanh, tài nguyên cần có cũng rẻ hơn rất nhiều so với bồi dưỡng một tu tiên giả.
Còn tu tiên giả?
Ngoài sống lâu hơn một chút cũng chẳng có gì đặc biệt.
Giờ hào quang thiên tài của Giang Đào đã chỉ còn là quá khứ, hắn cảm thấy đãi ngộ của mình giờ cũng chẳng khác Luyện Khí kỳ tu sĩ là bao.
Vì vậy hắn chẳng thể nào cho đám võ giả thế hệ mới này thái độ tốt được.
Giờ một thiên tài như Giang Đào vốn nên được gia tộc cung phụng đủ thứ tài nguyên nay lại phải tự mình ra ngoài thu thập linh dược để đem về đổi tài nguyên tu luyện.
Huỳnh Hoa Thảo chính là một trong số những loại linh dược được treo giá rất cao trên bảng nhiệm vụ của Giang gia.
Nếu có đủ tài nguyên, chắc chắn Giang Đào có thể bước vào Trúc Cơ trung kỳ.
Vì vậy, loại tài nguyên này hắn chắc chắn phải có được.
Tiêu Huyền chợt cảm thấy có 3 bóng người đang lao nhanh về phía trước, chắn đường đi của hắn.
Mấy tên này đều tỏa ra khí tức của Thối Thể cảnh, không đáng để lo lắng.
Nhưng ở phía sau lưng Tiêu Huyền, có khí tức của một Trúc Cơ tu sĩ đang tiếp cận.
Dù mấy tên này không có chút nào uy h·iếp, nhưng Tiêu Huyền vẫn rất cẩn thận.
Hắn không muốn chiến đấu với kẻ thù mà hắn không hề biết bất cứ thông tin nào về chúng.
Không biết bao nhiêu tu sĩ vì khinh thường Tiêu Huyền là một phàm nhân mà đã bị vô số pháp bảo trong tay hắn nện c·hết.
Nên Tiêu Huyền không bao giờ coi nhẹ bất cứ kẻ địch nào, mặc kệ chúng có yếu đến đâu chăng nữa.
"Các vị, không biết mấy vị chặn đường tại hạ là có ý gì?"
Tiêu Huyền dáng vẻ vô cùng cẩn trọng khi tiếp xúc với người lạ.
Với những kẻ hành tẩu giang hồ lâu năm thì cách chào hỏi này hoàn toàn bình thường.
Nhưng đối với những kẻ lớn lên trong các đại gia tộc, đặc biệt là các gia tộc tu hành.
Hành động giao tiếp cẩn thận như thế này chỉ chứng tỏ ngươi là một kẻ yếu đuối có thể dễ dàng bắt nạt.
Dù sao thế giới của võ giả và tu sĩ là hai thế giới rất khác nhau.
"Tiểu tử! Chúng ta biết trên người ngươi có Huỳnh Hoa Thảo!
Còn không mau giao nộp cho thiếu gia của chúng ta!"
Không hổ là chó săn chuyên nghiệp, tên gia đinh Tam Cẩu bắt đầu nhảy ra đe dọa, dáng vẻ dọa người của hắn chẳng khác nào một con chó điên có thể cắn người bất cứ lúc nào.
Trong mắt chúng, Tiêu Huyền chỉ là một người giang hồ có chút thân thủ mà thôi.
Ánh mắt của Tiêu Huyền lúc này ánh lên sự nghi ngờ.
Chuyện hắn đi ngắt lấy linh dược chỉ mình hắn biết mà thôi, nhưng tại sao lại có người nhảy ra muốn c·ướp linh dược của hắn?
Chẳng lẽ đám người này đứng từ xa theo dõi hắn sao?
Trong lòng Tiêu Huyền lúc này đã nảy lên sát ý.
"Ta giao linh dược, nhưng các ngươi phải nói cho ta biết tại sao các ngươi biết ta vừa đi hái thuốc về?"
Đáp lại lời hắn, Tam Cẩu chỉ vào cái mũi của mình rồi nói một cách đầy tự hào.
"Đây là bản lĩnh giữ nhà của ta, mùi linh dược trên tay ngươi mới như vậy thì cách một dặm ta cũng ngửi được."
Tiêu Huyền nghe vậy thì trong lòng thả lỏng, xem ra đám người này cũng chẳng phải cao thủ gì, chỉ là một đám người dắt theo cái mũi chó mà thôi.
Giác quan thứ 6 không hề cho ra bất kỳ cảnh báo, Tiêu Huyền cũng dùng thần thức thăm dò tất cả đám người này, ấy vậy mà không có bất cứ ai phát giác được.
Xem ra đám người này có 90% là một đám yếu gà.
"Tiểu tử, nói nhiều như vậy rồi mà ngươi còn không giao đồ ra sao?
Giao ra Huỳnh Hoa Thảo!"
Tiếng thét của Tam Cẩu vô cùng lớn.
Trên quan đạo này tuy vắng người nhưng cũng có vài chục người đang đi lại, những người này không phải võ giả thì cũng là tu sĩ.
Ngoài 4 người này ra, vô số ánh mắt tham lam khác cũng đã nhắm chặt Tiêu Huyền.
Giang Đào nghe thuộc hạ của mình thét lớn như vậy thì vô cùng tức tối.
Mọi chuyện đang vô cùng tốt đẹp, chỉ cần dọa dẫm một chút thôi cũng có thể khiến tên võ giả kia giao ra linh dược rồi.
Nhưng ngay lúc này, không biết có bao nhiêu con mắt đang đổ dồn về đây.
Tiêu Huyền cũng biết được điều đó, thiếu niên cảm nhận được thêm vô số ác ý thì cũng không kiềm chế nữa.
Giả trang yếu đuối vào lúc này chỉ khiến càng nhiều rắc rối kéo tới mà thôi.
Thiếu niên bất ngờ nhảy lên, tung ra một cú đá ngang mang theo khí áp sắc bén nhắm thẳng vào cổ của 3 tên gia đinh trước mặt.
Cú đá nhanh tới nỗi khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mấy tên Thối Thể cảnh võ giả mới bắt đầu tu hành làm sao có thể theo kịp được tốc độ này.
Cả 3 chiếc đầu lâu bay lên cùng một lúc, vết cắt sắc bén như thể bị đao kiếm chém qua chứ không phải dấu vết của một cú đá.
Chỉ có Giang Đào phía sau mới có thể thấy rõ, nhưng hắn là một Trúc Cơ tu sĩ mà cũng suýt không bắt kịp đòn t·ấn c·ông ấy, đủ để thấy Tiêu Huyền áp đảo hắn quá nhiều.
Nhưng với Giang Đào mà nói, võ phu chỉ là võ phu, nào có thể sánh ngang được với tu sĩ chứ.
"To gan! Ngươi dám g·iết người của Giang gia chúng ta!"
Tiêu Huyền lúc này cảm nhận được phía sau lưng mình có một đợt sóng nhiệt xuất hiện.
Nếu là bình thường hắn mà nhìn thấy có lẽ đã phải chạy trốn, nhưng giác quan thứ 6 của hắn lại giống như cam đoan đòn t·ấn c·ông kia không thể gây hại đến hắn.
Vì vậy Tiêu Huyền thử đánh cược vào cảm giác của mình.
Oanh!
Nơi thiếu niên vừa đứng giờ này chìm trong biển lửa.
Cách đó không xa Giang Đào đang gấp lại chiếc quạt giấy của hắn, chỉ thấy những hoa văn đỏ lửa trên chiếc quạt dần mờ nhạt xuống.
Giang Đào nhìn về phía trước với thái độ vô cùng khinh thường.
Võ phu cũng chỉ là võ phu.
Hắn chỉ cần sử dụng một phép thuật với pháp khí cũng đủ khả năng hủy diệt mấy tên võ tu này một cách dễ dàng.
Nhưng rất nhanh chóng ánh mắt của hắn đã phải sững sờ khi chứng kiến một bóng người đi ra từ lửa.
Thiếu niên Tiêu Huyền không có một chút tổn hại bước ra, trên người hắn xuất hiện một lớp màn khí bao bọc thân thể.
Lớp vỏ này chính là kình khí kết hợp với linh khí và tinh thần lực tạo thành.
Dù đã biết được Tinh Huyết cảnh gần như miễn dịch tất cả những loại công kích từ Trúc Cơ cảnh trở xuống, nhưng lần đầu lấy thân thử hiểm vẫn làm Tiêu Huyền vô cùng hồi hộp.
"Không thể nào! Ngươi chỉ là một võ phu tầm thường, làm sao có thể..."
Thanh đao dắt bên hông Tiêu Huyền cũng vốn không phải là đồ trang trí.
Giang Đào còn chưa kịp nói hết câu thì đao khí được Tiêu Huyền chém ra đã nhẹ nhàng lấy đầu hắn.