Phía bên dưới một khu rừng rậm rạp, cây cổ thụ cao hàng chục, hàng trăm mét mọc lên um tùm.
"Mau đuổi theo! Ác tặc đang chạy theo hướng Thanh Bình quận!"
Tiêu Huyền lúc này đang chạy dưới đất nhanh như một cơn gió.
Thần thức và các giác quan của hắn quá mạnh mẽ, dễ dàng phát hiện và né tránh tất cả những vật cản phía trước.
Phía sau lưng hắn là vô số người của các gia tộc, môn phái đuổi theo.
Có Kim Đan cảnh chưởng môn, cũng có Nguyên Anh cảnh lão quái vật.
Còn tại sao hắn bị đuổi g·iết như thế này phải nói 3 ngày trước.
Cái ngày mà hắn chém g·iết Giang Đào và mấy tên Thối Thể cảnh thuộc hạ của hắn.
Quả nhiên đúng nhiên Tiêu Huyền dự đoán, tên Giang Đào kia mang trên người một con át chủ bài.
Ngay khi Tiêu Huyền chém g·iết tên Trúc Cơ tu sĩ ấy, một tia thần niệm của Kim Đan lão tổ đã xuất hiện để xác nhận kẻ đã chém g·iết con cháu nhà mình.
Kim Đan lão tổ đến thì Tiêu Huyền cũng không sợ, đừng nói gì tới chỉ là một tia thần niệm cỏn con.
Nhưng c·ái c·hết người ở đây đó chính là ngày hôm đó không chỉ có người của một thế lực ra ngoài kiếm thảo dược.
Huỳnh Hoa Thảo trước đây được xem như một loại linh dược vô dụng, nhưng không đồng nghĩa với việc chúng là cỏ dại đầy đất.
Giờ kiếm được lại linh dược đó là đảm bảo cho thế lực xuất hiện một vị Tinh Huyết cảnh thần võ đạo, một lực chiến có thể sánh ngang Kim Đan tu sĩ.
Vì vậy thông tin Tiêu Huyền sở hữu loại thảo dược này đã đến tai vô số thế lực.
Không chỉ vậy, trong số những người Tiêu Huyền gặp trên quan đạo ngày hôm đó, cũng có một người tu luyện ra một loại đồng thuật đặc biệt.
Một loại đồng thuật chuyên dùng cho dân ă·n t·rộm ă·n c·ắp, với khả năng nhìn xuyên qua túi trữ vật và biết được trong cái túi ấy có chứa gì.
Và hắn đã thấy được số linh dược khổng lồ, đảm bảo cho một người tu luyện đến Thần Bì cảnh, cái cảnh giới sánh ngang với Phân Thần đại tu sĩ trong truyền thuyết.
Biết mình không thể ăn c·ướp được chỗ linh dược ấy từ tay Tiêu Huyền, tên tán tu đã nảy ra một ý khác.
Hắn đã bán thông tin ấy cho rất nhiều các thế lực khác nhau để kiếm được chút lợi ích.
Rất nhiều thế lực lớn nhỏ sôi trào vì thông tin này.
Nên ba ngày qua, Tiêu Huyền gần như không có bất cứ một giây phút nghỉ ngơi nào.
Hắn bị người rượt đuổi từ đông sang tây, từ nam lên bắc.
Chạy qua chạy lại không biết bao nhiêu vòng mới quay trở lại Thanh Bình quận.
Còn lý do tại sao Tiêu Huyền lại quay lại quận thành này là do ngày hôm nay là ngày Hắc Vũ cung chính thức mở cửa thu đồ đệ.
Tiêu Huyền tuy biết mình chắc chắn không thể nào bái nhập vào thế lực này, nhưng hắn chắc chắn các thế lực đang truy đuổi hắn không dám làm loạn trên lãnh thổ của Hắc Vũ cung.
Dù sao uy danh của thế lực này chính là do đánh mặt tất cả các tông môn khác mà đạp lên.
Đến giờ Hắc Vũ cung còn chưa bị người diệt là đủ biết thế lực này bá đạo đến mức nào rồi.
Tất cả những kẻ truy đuổi Tiêu Huyền giờ bỗng dưng biến sắc.
Bọn họ đều đoán được nơi tiếp theo thiếu niên kia sẽ đi tới.
Hắc Vũ cung!
Đó là cái thế lực mà bất kì tông môn hay gia tộc nào ở vòng ngoài này khi nhắc tới đều phải biến sắc.
"Tất cả mọi người mau tăng tốc!
Có con bài chưa lật nào thì mau dùng đi!
Nếu như để tiểu tử kia có thời gian tiêu hóa tất cả tư nguyên hắn có được, hắn sớm muộn gì cũng có thể trở thành một cường giả sánh ngang với Phân Thần cảnh trong truyền thuyết!
Đến lúc đó các vị không sợ hắn sẽ đến nhà và báo thù từng thế lực chúng ta vì đã đắc tội hắn hay sao?"
Người nói ra những lời này là Giang Thiên Hạc, là Kim Đan lão tổ của Giang gia chống lưng cho Giang Đào, kẻ đã dẫn tới tất cả mọi chuyện ngày hôm nay.
Lão ta biết các thế lực khác còn có một cơ may nhỏ nhoi có thể được Tiêu Huyền tha thứ vì đắc tội.
Nhưng chắc chắn thiếu niên kia sẽ không bỏ qua cho Giang gia.
Vì vậy lão muốn kéo thêm người xuống nước, càng nhiều người càng tốt.
Nhưng đồng thời, lão cũng không muốn đặt niềm tin vào người khác sẽ liều mình chặn Tiêu Huyền lại.
Giờ Giang Thiên Hạc đã chuẩn bị dùng tất cả những gì mình đang có.
Hàng tá các thứ bí pháp được Giang gia lão tổ sử dụng.
Một đám mây giống như được bao phủ bởi sương máu và pháp lực được bọc quanh người lão.
Tốc độ của vị lão tổ này tăng nhanh lên vô số lần, có thể sánh ngang với một Nguyên Anh cảnh đang bay ở tốc độ bình thường.
Tiêu Huyền cảm nhận được có gì đó đang bám theo sau mình, thiếu niên ngoảnh đầu lại thấy một bóng người với tốc độ cực nhanh đang đuổi sát mình.
Bóng người kia tốc độ cực nhanh, dù có va sụp núi đá hay cây rừng cũng không khiến cho tốc độ người này chậm đi dù chỉ một giây.
Biết là không thể chạy lại, Tiêu Huyền bắt đầu chủ động đánh chặn trước.
Hàng loạt các ma pháp trận xuất hiện quanh người hắn, mỗi ma pháp trận này đều vô cùng nhỏ bé bằng với kích thước quả bóng bàn.
Từng tia sáng với kích thước của trâm cài tóc được bắn ra với tốc độ cao, như thể vô số chiếc súng máy đang xả đạn về phía sau.
Nhận thấy được những đòn công kích như mưa dông gió giật này, Giang gia lão tổ chỉ đành cắn răng mà lao lên phía trước.
Từng tia sáng bắt đầu nổ tung chói lóa như pháo hoa.
Tuy phạm vi của những viên đạn ma pháp này rất nhỏ, sức sát thương cũng không mạnh.
Nhưng nếu t·ấn c·ông với tần suất cao thì Kim Đan tu sĩ cũng không hề dễ chịu chút nào.
Bay ra khỏi lớp khói bụi, chỉ thấy quần áo trên người của Giang gia lão tổ lúc này đã có nhiều chỗ cháy xém, khiến cho một lão tu sĩ tiên phong đạo cốt giờ nhìn chẳng khác lão ăn mày.
Nhưng lão già này lại liều mạng hơn Tiêu Huyền nghĩ.
Khi hai người chỉ còn cách nhau khoảng 200 mét.
Tốc độ của Giang Thiên Hạc đột nhiên tăng tốc.
Lão lao tới với tốc độ cao, trong lòng bàn tay của lão cũng bắt đầu bốc ra hơi độc khiến cho tất cả các giác quan của Tiêu Huyền lúc này đều cảnh báo nguy hiểm.
Không thể né tránh, thiếu niên buộc phải giao chiến.
Tiêu Huyền rút thanh đao ra, một lưỡi đao làm bằng sắt thép bình thường nhưng sau khi được bọc bởi vô số các phù văn đạo pháp và các ma pháp trận.
Sức mạnh của một phàm vật giờ cũng có thể so với pháp khí của các tu sĩ.
Đủ loại pháp thuật tăng phúc nở rộ làm cho đao khí được chém ra càng trở nên sắc bén và nguy hiểm hơn gấp vô số lần.
Đao khí lăng lệ v·a c·hạm với chưởng ấn tràn đầy độc tố.
Oanh!
Một v·ụ n·ổ xuất hiện giữa không trung, thứ khói độc đủ mọi màu sắc sau đó lan tỏa trong phạm vi 50 dặm đầu độc môi trường xung quanh.
Tất cả những Kim Đan cảnh đến đây truy đuổi cũng không dám tới gần khu vực này.
Các Nguyên Anh lão tổ cũng chỉ đứng xa nhìn mà không dám đi vào.
Cái thứ c·hất đ·ộc ấy cũng không gây nguy hiểm cho các vị Nguyên Anh tu sĩ, nhưng đối với họ, cái lớp khói độc ấy lại giống như một thứ gì đó khiến họ cảm thấy ghê tởm.
Khi khói độc tan đi, khung cảnh của khu rừng phía bên dưới bắt đầu được để lộ ra.
Thảm thực vật héo úa, xác của các con vật nhỏ nằm rải rác khắp nơi.
Nếu có thứ gì có thể động đậy được thì chúng cũng đang cố gắng chạy khỏi nơi đây.
Giang Thiên Hạc lúc này đang ôm cánh tay phải đã nổ tung của mình một cách chật vật.
Khí tức của lão lúc này rõ ràng đã rất suy yếu, từ một Kim Đan giờ cũng chẳng mạnh hơn một Trúc Cơ đỉnh phong là bao.
Lão giờ đang dõi theo một bóng người đang cố gắng rời khỏi khu rừng tràn đầy c·hất đ·ộc này.
Tiêu Huyền tuy trên người không có một v·ết t·hương nhưng thần sắc của thiếu niên này rõ ràng không được tốt cho lắm.
Gương mặt hắn tái nhợt, nước dãi đang không ngừng chảy ra từ miệng một cách mất kiểm soát.
Hắn cố gắng rời khỏi khu rừng này nhưng chỗ c·hất đ·ộc đó quả thực quá mạnh, nhìn cái đám Kim Đan cảnh vẫn còn chần chờ không dám bước vào là biết.
Nhưng một cơn gió lớn quét qua, thổi bay đi toàn bộ khói độc trong không khí.
Một cảm giác tươi mát truyền vào trong xoang mũi của tất cả mọi người.
Thì ra một Nguyên Anh cảnh đã ra tay rồi.
Giờ Tiêu Huyền đã hoàn toàn bị bao vây, lên trời không đường xuống đất không cửa.
Ngay trong lúc thiếu niên đang tuyệt vọng.
Đột nhiên có hai bóng người xuất hiện trên bầu trời.
Khí tức nguy hiểm đe dọa, khiến cho tất cả tu sĩ có mặt không dám động đậy.
Áo choàng lông quạ, mặt nạ quạ, đây chẳng phải đặc trưng của Hắc Vũ cung sao?
Một giọng nữ trẻ tuổi nhưng đầy uy lực vang lên.
"Các vị, ngày hôm nay là ngày Hắc Vũ cung chúng ta mở cửa thu đồ đệ.
Nếu các vị có ân oán gì thì có thể rời khỏi địa bàn của chúng ta mà giải quyết."
Thấy người của Hắc Vũ cung xuất hiện, người của các thế lực khác lúc này đã muốn thu tay lại.
Dù sao theo lời đồn thì người của Hắc Vũ cung là một đám điên sùng bái b·ạo l·ực.
Mọi người ở đây đầu óc đều rất bình thường nên không có ai muốn tình nguyện đi lên làm bao cát.
"Hai vị hiểu lầm, hôm nay mọi người chúng ta tới đây vốn chỉ để xem náo nhiệt mà thôi."
"Đúng, đúng vậy."
"Chúng ta hôm nay muốn tới để chiêm ngưỡng uy thế của Hắc Vũ cung, chỉ là tiện đường đi qua nơi đây mà thôi."
"Còn hai người kia vốn có ân oán từ trước đó nên họ đánh nhau ở đây không liên quan gì tới chúng ta."
Ánh mắt của hai thành viên Hắc Vũ nhìn xuống.
Một áp lực đến nghẹt thở giống như muốn đè bẹp Giang Thiên Hạc và Tiêu Huyền.
"Là hai vị đã gây rối trong phạm vi quản lý của Hắc Vũ cung chúng ta sao?"
"Vậy thì mời hai vị đi cùng chúng ta vài ngày."
Chỉ thấy hai thành viên của Hắc Vũ cung xòe lòng bàn tay ra, một lực hút cực mạnh lập tức lôi kéo hai người kia bay lên không trung.
Kim Đan tu sĩ hay Tinh Huyết cảnh võ tu lúc này đều dễ dàng b·ị b·ắt như gà con.
Nhìn bốn bóng người kia càng lúc càng xa xôi, người của các thế lực khác nhìn theo mà tiếc hận không thôi.
Nếu như chỗ tài nguyên tu luyện trong tay Tiêu Huyền bị phát hiện, có lẽ trong tương lai Hắc Vũ cung sẽ xuất hiện một vị đại năng có thể sánh ngang Phân Thần cảnh tu sĩ.
Cả khu vực vòng ngoài có lẽ sẽ bị thế lực này thống trị lâu dài.
Một ngọn núi gần Thanh Bình quận thành.
So với những ngọn núi cao tận mây xanh mà các tông môn hay trú đóng, chỉ có thể nói ngọn núi này thực sự quá thấp.
Nhưng ngọn núi này lại chính là địa điểm mà Lâm Lục Dạ lựa chọn để Hắc Vũ cung thành lập.
Lý do chính là nơi này gần Bạch phủ, căn cứ chính của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.
Nếu như có bất cứ chuyện không ổn nào diễn ra như có kẻ địch quá mạnh đánh đến cửa, hai người họ còn có thể cho chút trợ giúp để cứu vớt tình hình.
Còn tại sao hai người không đặt trụ sở chính của mình ngay tại Hắc Vũ cung?
Đó là để đề phòng trường hợp kẻ địch quá mạnh thì hai người có thể lấy tổ chức này ra làm mồi nhử mà sau đó rút lui chiến thuật.
Việc ngày hôm nay Hắc Vũ cung mở cửa thu đồ đệ đã truyền khắp bốn phương tám hướng từ trước đó.
Giờ không biết có bao nhiêu gia tộc lớn nhỏ mang theo con em nhà mình tới, hy vọng có thể được bái vào trong thế lực thần bí được cho làm mạnh nhất nhì vòng ngoài của Đại Huyền hoàng triều này.
Giờ trước mặt mọi người lại là một trận pháp bao quanh một ngọn núi nhỏ, giống như một tấm màn đen che khuất tất cả mọi thứ.
Ở phía sau tấm màn đen này mới chính là Hắc Vũ cung thực sự.
Không ai biết Hắc Vũ cung được xây dựng trông như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn qua quy mô của cái trận pháp bảo hộ sơn môn cũng đủ biết thế lực này chịu chơi như thế nào rồi.
Chợt tấm màn đen che trước mặt giống như bị một bàn tay vô hình vén lên cao và dần tan biến vào không gian, để lộ ra một ngọn núi to lớn nguy nga cao tới tận mây trời.
Nhưng ngọn núi này lại có gì đó quái lạ.
Cả ngọn núi lúc này là một đế hình tam giác nhìn qua vô cùng mất tự nhiên, nó chiếm một diện tích khoảng 300 km vuông.
Vách đá của núi thẳng tắp, tất cả các vách đá này đều được bọc bởi lưu ly thủy tinh đen.
Có thể thấy một vài thành viên Hắc Vũ đang đi lại ngay bên trong cái vách đá ấy.
Đây không phải là một ngọn núi hay một tông môn như mọi người đã tưởng tượng, đây là một tòa nhà khổng lồ cao hơn 20 cây số, với khoảng 5000 tầng.
Còn tại sao gọi là Hắc Vũ cung?
Trên đỉnh của tòa nhà này có một nơi được gọi là chủ điện, nó được xây dựng với lối kiến trúc giống y hệt các cung điện dành cho hoàng tộc ở thế giới này.
Ai dám nói Hắc Vũ cung không có cung điện?
Tiếp theo đó, buổi lễ mở cửa thu đồ của thế lực này diễn ra vô cùng thuận lợi, dù mọi thứ diễn ra trong sân khấu rộng lớn ở đại sảnh tầng 1 thay vì ở quảng trường như các tông môn và thế lực khác.
Thế lực Hắc Vũ cung lúc này được chia làm ba phần.
Phần thứ nhất là hạ tầng nhân viên, đây là tầng dành cho các đệ tử mới gia nhập, họ có quyền sinh hoạt, tu luyện ở tầng từ 1 đến 2000 của tòa nhà.
Phần thứ hai là trung tầng nhân viên, là những thành viên tinh anh từ hạ tầng chuyển lên, là những người đã tu luyện có thành tựu.
Họ sẽ được sinh hoạt tu luyện và nắm giữ nhiều vai trò quan trọng từ tầng 2000 đến 4000.
Hiện tại do Hắc Vũ cung mới mở cửa tuyển đệ tử nên khu vực này còn trống chỗ.
Và cuối cùng là thượng tầng nhân viên, đây là các hóa thân của Lâm Lục Dạ đảm nhiệm vai trò này.
Mọi bí mật của Hắc Vũ cung đều sẽ nằm ở 1000 tầng trên cùng, vì vậy thượng tầng nhân viên sẽ là những người canh giữ các bí mật này.
Thành viên trung tầng của Hắc Vũ cung gần như cả đời sẽ không có cơ hội thăng tiến.
Trừ khi bọn họ đã tuy luyện đến cái mức hóa thành quyến tộc của Lâm Lục Dạ vào lúc nào không hay.
Đương nhiên thông tin này là bí mật.
Người ngoài sẽ chỉ hiểu biết về trung tầng của Hắc Vũ cung là cùng.
Và có một thông tin khác xuất hiện khiến cho tất cả tu sĩ và các gia tộc đều phải điên cuồng.
Đó chính là hạ tầng nhân viên của Hắc Vũ cung có thể tuyển nhận cả nam giới, khác hẳn với những tin đồn về thế lực này từ trước đó.
Chuyện này xảy ra đương nhiên là do sự xuất hiện của Tiêu Huyền trong ngày hôm nay.
Chỉ cần thu nhân vật chính thì giữa hai bên sẽ xuất hiện một tuyến nhân quả.
Việc Hắc Vũ cung đầu tư cho Tiêu Huyền càng nhiều thì trong tương lai, Tiêu Huyền sẽ phải làm nhiều thứ để trả lại cho Hắc Vũ cung.
Kể cả đó có là chuyện đối nghịch với cả thiên đạo chăng nữa.