Tiêu Huyền lúc này còn cảm thấy mọi thứ giờ giống như là ảo mộng.
Mục đích ban đầu của hắn khi tiến vào địa bản của Hắc Vũ cung vốn không phải là gia nhập vào thế lực này.
Hắn chỉ muốn mượn uy thế của Hắc Vũ cung để có thể giúp mình trốn thoát mà thôi.
Nhưng Tiêu Huyền nào có ngờ được, vừa rồi lại có thành viên của Hắc Vũ cung đi vào và muốn hỏi xem hắn có muốn trở thành một nhân viên hạ tầng của Hắc Vũ cung hay không?
Dù cảm thấy vô cùng nghi hoặc nhưng Tiêu Huyền biết mình không còn con đường nào khác vào lúc này.
Hắn nghe được tiếng la đau đớn của Giang Thiên Hạc ở phòng bên cạnh, giống như lão ta đang phải chịu một h·ình p·hạt nào đó không dành cho con người.
Tiêu Huyền xem qua các điều lệ khi gia nhập vào Hắc Vũ cung, sau đó hắn cắn răng kí tên gia nhập.
Và giờ hắn không còn bị truy cứu về việc dám gây rối ở địa bàn của Hắc Vũ cung nữa.
Nhưng Tiêu Huyền nào có biết được, cái bản hợp đồng hắn kí tên vào ấy có vấn đề.
Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này rất hài lòng khi nhìn thấy chữ kí xác nhận của nhân vật chính.
Trong mắt của Bạch Hồn, thế giới lúc này giống như xuất hiện vô số các sợi tuyến khác nhau.
Những sợi tơ này là vô số nhân quả, vô số nhân quả dây dưa vào nhau tạo ra vô vàn các sự kiện, vô vàn các sự kiện đan dệt vào nhau và tạo ra vận mệnh.
Cái mà Bạch Hồn muốn ở đây là chứng kiến một vận mệnh nơi thiên đạo bị tiêu diệt, hắn và Lâm Lục Dạ có thể trở lại chủ thế giới.
Nhưng tất cả các vận mệnh về viễn cảnh ấy giờ đều quá xa xôi và mờ nhạt.
Hắn và Lâm Lục Dạ chỉ có thể chờ đợi thời gian trả lời vấn đề này.
Nhân vật chính đã về tay hai người, một con dao để đâm sau lưng thiên đạo đã có, việc còn lại chỉ là để mài con dao này thật sắc bén mà thôi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chỉ nháy mắt đã là ngày kỉ niệm 20 năm Hắc Vũ cung mở cửa thu đồ.
Dưới chân của tòa nhà Hắc Vũ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thị trấn phồn vinh, nơi vô số thành viên của thế lực này kinh doanh buôn bán.
Dù sao Hắc Vũ giống một công ty hơn là một tông môn, nên các thành viên của nó cũng tự do hơn rất nhiều.
Mọi người đều hiểu khá rõ về nội tình của hạ tầng và trung tầng của tổ chức này, nhưng thượng tầng của Hắc Vũ vẫn là một cái gì đó vô cùng bí ẩn.
Trên con đường náo nhiệt phía bên dưới thị trấn, một bóng người đang dẫn đầu một tiểu đội hơn 10 vị Thần Thông cảnh võ giả lên đường gấp gáp.
Người này chính là Tiêu Huyền, nhân vật chính của thế giới này.
Từ khi hắn gia nhập vào Hắc Vũ cung, cứ mỗi lần hắn ra ngoài là một lần trêu chọc phải các thế lực ẩn giấu trên Đại Huyền thế giới này.
Giả Kim Hội, Ma Pháp Hội, Dị Thần Hội,...
Vô số các thế lực được xem là tà đạo trên Đại Huyền thế giới.
Khác với người dân của Đại Huyền chỉ chú tâm vào tu luyện mà quên đi đánh quái thăng cấp.
Đám "tà đạo" này là con cháu của các mạo hiểm giả đã mắc kẹt ở thế giới này hàng ngàn năm.
Bọn họ vẫn nhớ được bảng trạng thái là gì, thăng cấp là gì.
Nên đám người này bình thường vẫn lẩn trốn rất sâu trong xã hội, nhưng một khi quật khởi là tốc độ phát triển cực nhanh.
Qua bao nhiêu năm, hận thù của đám người này với Đại Huyền hoàng triều chưa bao giờ biến mất, thậm chí mối hận này càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Nhưng đám tà giáo này lại không dám chống lại triều đình, thay vào đó chúng vung đồ đao xuống những con người đang bị cái triều đình ấy đàn áp.
"Tiêu trưởng lão, chúng ta lại phải đánh với Dị Thần Hội nữa sao?"
Tiêu Huyền sau nhiều năm lăn lộn tại Hắc Vũ cung, nhờ có mệnh làm nhân vật chính nên tốc độ phát triển của hắn nhanh khỏi phải nói.
Hiện giờ hắn đã đột phá tới Thần Cốt cảnh, có thể sánh ngang với Hợp Thể cảnh tu tiên giả.
"Đúng vậy, có vẻ như bọn chúng đang cố phá tan trận pháp đang bảo vệ thế giới này khỏi vực ngoại thiên ma."
Tiêu Huyền vừa nói ra câu này nghe có vẻ giống như một người trong chính đạo như bao người khác, nhưng hiện giờ trong lòng hắn ngọn lửa nhiệt huyết ấy đã lạnh đi rất nhiều.
Hắn giao thủ với các tổ chức tà giáo này rất nhiều lần, hắn cũng thu được vô số các tài liệu từ những hang ổ đã bị tiêu diệt.
Qua đó, hắn biết được thế giới mình đang ở vốn là một trong vô số các mảnh vỡ thế giới.
Hoàng thất của Đại Huyền vì lo ngại có kẻ đe dọa được sự thống trị của mình, nên tổ tiên của Tiêu Huyền đã đóng cửa thế giới này lại.
Biến những mạo hiểm giả vô tội mang theo những truyền thừa khác thành t·ội p·hạm, gắn cho họ cái danh vực ngoại thiên ma và tàn sát tất cả bọn họ.
Ban đầu Tiêu Huyền cũng không tin những ghi chép này.
Nhưng từ khi trở thành một nhân viên trung tầng của Hắc Vũ, có rất nhiều tài liệu bí mặt đã được hắn tìm đọc.
Dù không muốn tin đến đâu nhưng có vẻ những thứ này chính là sự thật.
Tuy có hơi khó chịu nhưng Tiêu Huyền chắc chắn sẽ đứng về phía tổ tiên của hắn, dù cho bọn họ có sai trái đến đâu chăng nữa.
Hơn nữa giờ Đại Huyền hoàng triều đã sụp đổ, phía đối diện, con cháu của những kẻ đáng thương ngày nào giờ đã trở thành những kẻ đáng trách.
Chúng đã trở thành một đám tà giáo đồ g·iết người không ghê tay.
Như vậy Tiêu Huyền hoàn toàn có thể xuống tay với đám người này mà không có bất kỳ áy náy.
Đoàn người do hắn dẫn đầu nhanh chóng biến mất khi mặt trời còn chưa ló rạng.
Rìa ngoài cùng của thế giới.
Một nơi được vô số yêu ma c·hiếm đ·óng, âm khí lan tràn, rừng cây đen trơ trọi kéo dài hàng vạn dặm.
Ở một khu vực tách biệt được xây dựng như một quảng trường với những cây cột khổng lồ bằng đá đen vây lại thành một vòng tròn.
Trong vòng tròn ấy lúc này là hàng trăm ngàn người b·ị đ·ánh gãy tay chân đang dãy dụa nằm đè lên nhau, giống như một ổ sâu bọ lúc nhúc.
Đứng trên đỉnh một cây cột đen, một người đàn ông bí ẩn với gương mặt được phủ kín bởi áo choàng đỏ đầy hoa lệ đang nhìn vào đám đông phía dưới như đồ tể nhìn súc vật.
Một người mặc áo bào đen khác đột nhiên xuất hiện.
Tên này quỳ xuống một chân và báo cáo.
"Đại tư tế, trong đợt đột kích lần này chúng ta đã bắt được 10 vạn người, nhưng đồng thời Thiên Thần Hội chúng ta cũng đã tổn thất hơn 1000 thành viên tinh anh."
Đại tư tế nghe vậy quay đầu lại nhìn thuộc hạ của mình với ánh mắt đầy sát khí.
"Phế vật! Đây là lần đầu tiên sau hơn 3000 năm chúng ta mới có kết quả thảm đạm như thế này.
Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?!"
Trước áp lực của đại tư tế, tên thuộc hạ chẳng thể làm gì hơn là cúi cái đầu xuống mà nhìn mặt đất, từng giọt mồ hôi lạnh lăn xuống làm ướt mặt đất bên dưới.
"Đại tư tế, không phải do bọn thuộc hạ vô năng.
Mấy năm qua vùng ngoài rìa của Đại Huyền đã phát triển thần tốc, giờ nơi đó toàn dân đều là người tu luyện, khó bắt hơn ngày xưa quá là nhiều."
Tên thuộc hạ đúng sự thật báo cáo.
Nghe vậy áp lực từ ánh mắt của đại tư tế có giảm đi đôi chút, hắn liếc mắt nhìn xuống biển người phía bên dưới.
Quả nhiên rất nhiều người b·ị b·ắt tới đây từ ba ngày trước, dù b·ị đ·ánh gãy gân tay gân chân vẫn có thể dãy dụa rất mạnh.
Tất cả người b·ị b·ắt đầu là người tu luyện qua.
Xem ra tên thuộc hạ kia nói không sai chút nào.
"Được rồi, ta không trách ngươi.
Nói đi, có chuyện gì đã xảy ra với Đại Huyền, ta không tin đám người ăn thịt không nhả xương kia lại đồng ý giúp cho người người có thể tu luyện."
Vì Dị Thần Hội và vô số các tà giáo khác thường xuyên hoạt động ở các vùng hoang vắng cách xa thành trì của Đại Huyền, vì vậy khả năng thu thập thông tin tình báo của đám người này là vô cùng thấp.
Đã 20 năm trôi qua nhưng những kẻ này vẫn chưa nhận biết được sự tồn tại của Bạch Hồn mạng xã hội.
Tên thuộc hạ không một chút che giấu, hắn lập tức thông báo tất cả mọi thứ hắn gặp được khi tiến vào lãnh thổ Đại Huyền.
Tên đại tư tế nghe xong cũng phải trầm ngâm.
Nhưng Bạch Hồn mạng xã hội có một đặc tính, khi một người nhận biết được sự tồn tại của nó, nó sẽ lập tức xuất hiện ngay trước mặt người đó.
Một mặt bảng xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến đại tư tế vô cùng bất ngờ, nhưng ngay sau đó hắn ta cười phá lên một cách điên loạn.
"Haha, kiểu dáng này, không thể nào sai được, quả nhiên là nó!
Thì ra là vậy, các đạo sư vẫn chưa bỏ rơi chúng ta!"
Thiết kế mặt bảng của Bạch Hồn mạng xã hội giống y hệt với mặt bảng trạng thái của các chức nghiệp giả.
Nhìn qua cũng biết hai thứ này có liên quan với nhau.
Mà các tà giáo đi theo thể hệ đánh quái thăng cấp lúc nào cũng cho rằng bảng trạng thái của chúng là do các đạo sư ở thị trấn mạo hiểm giả ban cho.
Nhưng thực tế, cái bảng mạng xã hội do Bạch Hồn quá lười thiết kế nên hắn chép lại y hệt mà thôi.
"Đây chính là điềm báo! Các đạo sư sắp sửa trở lại mảnh đất này và giải cứu chúng ta!"
Ánh mắt của đại tư tế lúc này điên cuồng hơn bao giờ hết.
"Các vị, chúng ta bắt đầu hiến tế thôi."
Mùi máu tanh bắt đầu lan tràn trong không khí.
Từng phù văn đỏ như máu được thắp sáng trên các trụ đá.
Nghi lễ hiến tế đã bắt đầu rồi.
Nhưng ngay lúc này, từ phương đông xuất hiện 11 luồng khí tức mạnh mẽ.
Uy áp lan tràn trong không khí làm người muốn nghẹt thở.
"Hừm! Đám tà giáo đáng c·hết!"
Tiếng thét vang vọng khiến cho đám Dị Thần Hội run rẩy suýt nữa không thể cầm chắc đồ đao trên tay.
"C·hết tiệt, làm sao có kẻ tìm tới đây nhanh như vậy chứ?"
Đám tà giáo mới tiếp xúc với Bạch Hồn mạng xã hội nên vẫn chưa biết được những kẻ chúng b·ắt c·óc có thể lên trên mạng cầu cứu những người khác.
Ngoài Hắc Vũ cung ra, cũng có rất nhiều thế lực đang phái người tới đây để giải cứu những người b·ị b·ắt cóc.
"Mau dừng tay cho ta!"
Nghe thấy tiếng thét này, đám tà giáo dưới quảng trường lại tiếp tục tăng tốc độ chém g·iết.
"Hắc Vũ cung, các ngươi đến quá muộn rồi! Haha."
Đại tư tế đứng ra chắn lại toàn bộ uy áp, hắn cười phá lên một cách đầy điên cuồng.
Quả như hắn nói, Tiêu Huyền và tiểu đội của hắn đã tới quá muộn.
Dù lần hiến tế này có dùng ít người như thế nào chăng nữa, nhưng không thể phủ nhận một sự thật là chất lượng tế phẩm lần này quá vượt trội so với những lần hiến tế khác.
Dùng 10 vạn tu sĩ để hiến tế có thể dễ dàng vượt qua việc hiến tế cả tỉ người.
Ánh sáng đỏ từ những trụ đá khổng lồ bắt đầu đan lại với nhau tạo thành một cột sáng khổng lồ chiếu lên trời cao.
Quy tắc, pháp tắc của thế giới lúc này bị cột sáng đỏ ấy vặn vẹo, khung cảnh giống như một cơn bão khổng lồ đang cuốn tới.
Trong tâm bão, có thể thấy vô số các phù văn lúc sáng lúc tối.
Đây là những gì còn lại của trận pháp đã phong tỏa Đại Huyền hoàng triều trong vô số năm qua.
Đã hơn 20 năm qua đi kể từ ngày Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ giảng đạo cùng với thiên đạo.
Cuộc giảng đạo này đã khiến cho quy tắc của cả thế giới bị đảo lộn hai lần, làm suy yếu đáng kể hiệu quả của trận pháp này.
Còn một lý do nữa là Đại Huyền gần như đã sụp đổ, không có bất cứ ai đứng ra bảo trì trận pháp đã duy trì hơn 3000 năm này.
Và giờ, chỉ cần thêm một nghi lễ hiến tế nữa, Phong Thiên Tỏa Địa trận hoàn toàn tan vỡ.
Có một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm xuất hiện trên bầu trời.
Không gian bị đục thủng một lỗ, có thứ gì đó đang tiến tới thế giới này.
Ngoài đám tà giáo đồ ra, tất cả mọi người đều hít khí lạnh.
Đó là một bộ xương người khổng lồ, trong suốt như ngọc, màu đỏ như máu, to lớn đến mức nào không rõ nhưng một nửa bầu trời đã bị bàn tay khổng lồ đầy xương xẩu ấy che khuất.
"Haha! Minh Giới Chi Môn thành công được mở ra rồi!"
Đám Dị Thần Hội này rõ ràng đang sử dụng một thuật triệu hoán của Tử Linh Pháp Sư, gọi ra Minh Giới Chi Môn tham gia chiến đấu.
Đây là một cấm thuật chuyên dùng trên chiến trường nhằm đảo ngược thế cục.
Không có thời gian để cho Tiêu Huyền và đám người Hắc Vũ cung ngẩn người.
Dưới sự điều khiển của đại tư tế, bàn tay xương xẩu khổng lồ kia nhanh chóng chui ra từ cánh cổng.
"C·hết đi!"
Bàn tay xương xẩu khổng lồ như một dãy núi lớn đánh xuống, nó nhắm thẳng tới vị trí Tiêu Huyền đang đứng.
"Khoan đã đại tư tế! Người của chúng ta vẫn còn đang ở đây mà!"
Những thành viên còn lại của Dị Thần Hội cũng phát kh·iếp khi nhìn cái thứ mà chúng vừa triệu hồi ra.
Giờ có là người ngu ngốc đến mấy cũng nhìn ra được đây là một đòn t·ấn c·ông không phân biệt địch ta, nó sẽ hủy diệt tất cả.
Bàn tay xương xẩu kia càng tới gần mọi người mới nhận ra nó to lớn như thế nào.
Một lục địa khổng lồ đang đánh xuống thì không ai ở đây có thể kịp thời chạy trốn.
Nhưng ngay trong giây phút tuyệt vọng này.
Trên bầu trời xuất hiện vô số những tia điện ẩn hiện trong đám mây như những con rồng khổng lồ.
Một thứ to lớn như vậy đột nhiên xuất hiện trong thân thể mình thì thế giới ý chí hay là thiên đạo cũng phải phản ứng lại.
Hàng vạn tia lôi kiếp có thể tiêu diệt Độ Kiếp Nhân Tiên dễ dàng bổ lên trên bàn tay của kẻ xâm nhập.
Nhưng chỗ sấm chớp ấy chỉ có thể làm bộ xương kia xuất hiện vài vết nứt không đáng nhắc tới.
Bàn tay khổng lồ vẫn cứ từ từ áp sát mặt đất.
Nếu để bàn tay ấy v·a c·hạm với mặt đất bên dưới, có lẽ một phần mười Đại Huyền hoàng triều sẽ bị hủy diệt.
Điều này chắc chắn ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích của thiên đạo.
Bầu trời lúc này liên tục xuất hiện những đợt sóng gợn vàng óng, đẩy lùi bàn tay xương xẩu kia trở lại thế giới của nó.
Hai bên tiếp tục giằng co được vài phút, do không chiếm được ưu thế trên sân khách nên bộ xương khổng lồ liên tục bị đẩy lùi.
Ngay sau đó, cánh cổng không gian kết nối với Minh Giới cũng biến mất theo.