Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 174: Nào có dễ như vậy.



Chương 173: Nào có dễ như vậy.

Hóa thân của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này ngồi một góc, nhìn xem đám người này cãi nhau.

Bạch Hồn lúc này nở một nụ cười lạnh.

"Xem ra qua 35 năm, Đại Huyền thế giới đã trở nên mạnh mẽ và có thể đấu tay đôi được với thiên đạo rồi.

Nếu để 2 tên khí vận chi tử thành công chiếm được một phần vùng trong của Đại Huyền, thế giới ý chí có thể lấy lại được hơn nửa quyền hạn, áp chế ngược lại thiên đạo ngoại lai."

Lâm Lục Dạ bên cạnh tựa đầu vào vai hắn, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

"Nhưng hai ta bày ra nhiều trò như vậy đâu phải là để cho Đại Huyền thế giới ý chí dành chiến thắng."

Từ đầu đến giờ, hai người họ luôn nhìn về Đại Huyền thế giới giống như một cặp vợ chồng nông dân đang nhìn nông sản trong vườn ngày càng thành thục.

Vì vậy, hai người họ không thể để cho bất cứ bên nào giành chiến thắng.

Kết quả họ mong muốn chính là lưỡng bại câu thương.

Trước mặt hai người, hội đồng thiên đạo lúc này bắt đầu tranh cãi nhau, mọi thứ lại ồn ào như mọi khi.

Lại một lần nữa, nếu như vấn đề của đám thiên đạo ý chí này không được thống nhất, chúng vẫn có thể tiếp tục cãi nhau cho tới khi Đại Huyền thế giới ý chí đánh đến tận cửa.

Nên hóa thân của Bạch Hồn một lần nữa đứng ra.

"Các vị, có thể nghe ta một lời nói được không?"

Cả hội trường lập tức yên lặng lại.

Tất cả ánh mắt lúc này đổ dồn vào hóa thân của Bạch Hồn.

Mọi người đều nhận ra chủ nhân của giọng nói này là ai, một trong những kẻ có tiếng nói nhất bên trong hội đồng thiên đạo này.

Bị ý thức của một đám nửa bước siêu thoát nhìn vào làm hắn cảm giác mình giống như một học sinh tiểu học lên giảng bài cho một đám người trưởng thành.

Nếu lúc trước không biết thì thôi, nhưng khi biết mình lẫn vào giữa một đám người đã sống qua không biết bao nhiêu cái vạn năm, giờ Bạch Hồn nghĩ lại cũng cảm thấy khá ngại.

Hắn mới chỉ là một đứa trẻ sống hơn một vạn năm thôi mà.

May mắn, đám "người lớn" này là một đám tâm thần, nếu không giờ này Bạch Hồn sẽ cảm thấy mình giống như một thằng hề trên sân khấu.

"Ta biết các vị đang rất gấp, nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục cãi nhau như thế này, người dành chiến thắng sau cùng vẫn sẽ là Đại Huyền thế giới ý chí."

Giờ hội trường đã hoàn toàn yên tĩnh, chợt một giọng nói vang lên ở một phương hướng khác, đó là một thiên đạo ý chí đang khoác trên mình một chiếc áo choàng bí ẩn, là hóa thân của Lâm Lục Dạ.

"Được rồi, ngươi có gì thì mau nói đi, vấn đề lớn nhất chúng ta gặp phải hiện tại chính là vùng đất trung tâm của Đại Huyền đang bị thế giới ý chí thu hồi lại.

Dù hiện tại vùng đất này chỉ là một chấm nhỏ trên bản đồ rộng lớn nhưng nắm trong tay vùng đất này chính là nắm trong tay một nửa quyền hạn thế giới."

Bạch Hồn lúc này bắt đầu trình bày kế hoạch ứng phó Đại Huyền thế giới ý chí của hắn.

"Ta đoán các vị ở đây đều đã nghe qua trấn vận bảo khí, những loại đồ vật có thể ngăn cản khí vận của một quốc gia trôi đi đúng chứ?

Nếu Đại Huyền thế giới ý chí muốn lấy lại vòng trong thì cứ việc nhường lại vùng đất này cho nó, nhưng chúng ta sẽ lấy đi tất cả khí vận."

Không gian trước mặt Bạch Hồn lúc này xuất hiện một hình chiếu ba chiều, trên hình chiếu ấy lúc này có 3 món đồ vật.

Nhân Đạo Đỉnh, Thiên Tử Kiếm, Truyền Quốc Ngọc Tỷ.

Đây là 3 bảo vật của Đại Huyền hoàng triều đã gắn bó với quốc gia gần như sụp đổ này trong hơn 3000 năm qua.

Có thể nói loạn trong giặc ngoài mà quốc gia này vẫn chưa sụp đổ cũng là nhờ công lao của 3 món trấn vận bảo khí này.



"Đại Huyền thế giới ý chí muốn chiếm lại khí vận để khôi phục lại quyền hạn, nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy."

Kế hoạch di dời khí vận của Bạch Hồn rất nhanh chóng được hội đồng thiên đạo ý chí đồng ý và thông qua.

Trên bầu trời của kinh thành Đại Huyền hoàng triều, nơi cuối cùng triều đại mục nát này còn có thể điều khiển.

Lúc này bầu trời xuất hiện vô số đạo kim quang, ánh sáng hoàng kim vĩnh cửu lấn áp đi cả ánh sáng của mặt trời.

Từ trên trời, hàng ngàn tiên nhân xuất hiện.

Tất cả tu sĩ hay phàm nhân nhìn thấy đều không thể nhịn được mà lập tức quỳ xuống thần phục.

Tiên nhân hạ phàm ngay tại kinh đô của Đại Huyền hoàng triều, chẳng lẽ triều đại này được tiên nhân phù hộ, nó còn có thể tiếp tục cai trị thế giới này sao?

Rất nhiều thám tử của các thế lực phản loạn, các thế gia, tông môn muốn lật đổ Đại Huyền đều đổ mồ hôi lạnh khi nghĩ tới kết quả này.

Nhưng trong cung điện, mọi thứ lại hoàn toàn khác so với mọi người tưởng tượng.

Hoàng đế của Đại Huyền, một người đàn ông trung niên to béo giờ này không còn cái giá đỡ của một hoàng đế nữa.

Như bao đại thần văn võ, hay cung nữ hoạn quan xung quanh, hắn cũng phải quỳ xuống, mọi người lúc này đều bình đẳng như nhau.

Hóa thân của Bạch Hồn lúc này cũng như những thiên đạo hóa thân khác, hắn cao cao tại thượng nhìn xuống hoàng đế của Đại Huyền như thể đang nhìn một con sâu kiến.

Trên tay của kẻ này giờ là ba món bảo vật có thể được luyện chế thành khí vận bảo vật.

Nhân Đạo Đỉnh, Thiên Tử Kiếm, và Truyền Quốc Ngọc Tỷ.

"Các vị tiên nhân, bổn hoàng không biết đã làm gì mà khiến cho các vị tiên nhân phẫn nộ, nếu có gì sai lầm bổn hoàng nguyện ra gấp 10 lần cái giá để chuộc lại sai lầm này!"

Nhưng hóa thân của Bạch Hồn lại không hề để ý tới người đứng đầu hoàng triều dù chỉ là một ánh mắt.

"Được rồi các vị, còn không mau bày trận luyện chế khí vận bảo vật?"

Vị trí của Đại Huyền hoàng cung có thể nói nằm ở chính giữa vòng trong này, là nơi tất cả các khí vận có thể dễ dàng hội tụ.

Hơn nữa khu vòng trong này giờ đang được bao quanh bởi trận pháp ngăn cách do 108 tòa đạo trường là những tiếp điểm.

Giờ các thiên đạo ý chí chỉ cần sửa chữa lại cái trận pháp ngăn cách này một chút, từ một loại trận pháp chuyên dùng để vây khốn, nó sẽ hóa thành một loại tụ tập khí vận trận pháp.

108 tòa tiên nhân đạo trường lúc này sáng rực như mặt trời, khí vận vốn là vô hình vô chất nhưng dưới tác động của ngưng vận trận pháp, hiện giờ nó lại là thứ có thể nhìn được sờ được.

Một vòng xoáy khổng lồ bao trọn vùng vòng trong này, giờ toàn bộ khí vận của vùng đất, hơn 50% quyền hạn của thế giới được chia ra làm ba và được luyện vào bên trong 3 món khí vận bảo vật.

Hoàng đế của Đại Huyền hoàng triều lúc này ánh mắt như muốn nứt ra khi chứng kiến ba món truyền quốc pháp bảo của nhà mình bị luyện thành khí vận bảo vật.

Tuy hắn không biết mấy tên tiên nhân kia đang làm gì, nhưng hắn cảm nhận được nếu để cho 3 món bảo vật kia rời khỏi hoàng cung cũng sẽ là lúc Đại Huyền hoàng triều hoàn toàn sụp đổ.

Lúc đó hắn chẳng là gì khác ngoài một con chó nhà có tang, một vua mất nước.

Khí vận bảo vật đã luyện chế xong.

Để luyện ra 3 khí vận bảo vật này, 108 tòa tiên nhân đạo trường đã phải đứng trước sức ép của cả một thế giới.

Và chúng đã tan vỡ hoàn toàn ngay sau khi kế hoạch thành công.

Trận pháp đang bao vây vòng trong của Đại Huyền giờ không còn nữa, tất cả mọi người đều có thể ra ngoài.

"Không! Đó là của trẫm!

Hoàng triều của trẫm!"

Đại Huyền hoàng đế lúc này giống như hóa điên, hắn liên tục kêu gào không muốn 3 món khí vận bảo vật kia bị lấy đi, giống như một đứa trẻ to xác đang bị lấy đi món đồ chơi yêu thích.



Hóa thân của Bạch Hồn vốn cũng không muốn quan tâm đến tên này cho lắm, nhưng hắn phải nhíu mày ngay khi một sợi dây nhân quả được kết nối giữa hắn và tên hoàng đế kia.

Dù đoạn nhân quả này không đau không ngứa, nhưng Bạch Hồn cũng không thích bị nhiễm nhân quả.

Vì vậy hắn lấy ra một cuốn bí tịch và một túi trữ vật ném xuống bên dưới.

"Khí vận của Đại Huyền đã hết, sớm muộn gì nó cũng phải sụp đổ.

Đây là một bản tu tiên công pháp có thể dẫn thẳng tới Chân Tiên cảnh, còn trong túi trữ vật này chứa tài nguyên tu luyện đủ để ngươi đạt tới Đại Thừa cảnh.

Những thứ này ta coi như trả hết nhân quả."

Nói rồi hóa thân của Bạch Hồn rời đi với 3 món khí vận bảo vật.

Hoàng đế lúc này cảm giác giống như từ địa ngục bò lên thiên đường, đúng là trong cái rủi có cái may.

Nhưng khi hắn còn chưa kịp vui mừng, chợt một võ tướng trở nên điên cuồng.

Hắn không thèm để ý ai là hoàng đế nữa rồi, trong mắt hắn chỉ có cuốn bí tịch kia mà thôi.

Tiên nhân đã nói rồi, Đại Huyền khí vận đã hết, đi theo Đại Huyền lúc này là không có tiền đồ.

Nếu như vậy tại sao hắn không ra tay trước, c·ướp lấy truyền thừa rồi trở thành cường giả số một thế giới, đến lúc đó ai còn có thể nói gì với hắn.

Hoàng đế chỉ là một Kim Đan cảnh tu sĩ, hắn làm sao có thể đối đầu với một Hóa Thần cảnh lão tướng.

Hắn ngơ người ở đó, tè ra quần rồi trơ mắt nhìn cơ duyên b·ị c·ướp đoạt.

Thấy lão tướng quân đắc thủ, đang có ý định muốn chạy trốn.

Quan to quan nhỏ trong triều lúc này nào có giữ được cái vẻ đạo mạo vớn có.

Cả đám lúc này hai mắt tham lam đuổi theo t·ruy s·át lão tướng quân, ai có thể cưỡng lại sức hút từ tiên nhân truyền thừa chứ?

Mọi sự hỗn loạn trong hoàng cung nhanh chóng kết thúc.

Nhưng giờ chỉ còn lại Đại Huyền hoàng đế với cái quần ướt sũng thẫn thờ ngồi bệt trên mặt đất, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa điện, nhìn lên trời xanh.

Đại Huyền sớm muộn gì cũng phải sụp đổ, nhưng nó quá lớn để có thể sụp đổ nhanh chóng.

Nhưng Bạch Hồn muốn mọi thứ càng loạn càng tốt.

Dù sao chỉ cần thế giới này loạn hết cả lên, khí vận của cả thế giới đều sẽ lên xuống thất thường, khiến cho Đại Huyền thế giới ý chí khó mà nắm bắt tất cả quyền hạn của thế giới trong tay.

Nhưng Đại Huyền thế giới vẫn còn hai thiên mệnh chi tử trong tay, nó vẫn có thể lật bàn bất cứ lúc nào.

Nhưng nào có dễ như vậy.

Ba ngày sau.

Trụ sở của Nghịch Thiên Minh.

Lúc này cả vùng vòng trong đang diễn ra vô số chuyện làm người nhức đầu không thôi.

Thứ nhất chính là tiên nhân giáng lâm Đại Huyền hoàng cung, lấy đi ba món bảo vật truyền quốc.

Thậm chí tiên nhân truyền ngôn Đại Huyền hoàng triều khí số đã hết.

Thứ hai đó chính là tiên nhân truyền thừa đáng lẽ được tiên nhân tặng cho Đại Huyền hoàng đế nay lại b·ị c·ướp đi, khiến cho hoàng gia uy nghiêm hoàn toàn biến mất.



Giờ vô số các quan lại trong triều đang đánh nhau c·hết sống chỉ để có được truyền thừa.

Thứ ba, Thiên Đạo Minh đột nhiên tuyên bố giải tán.

Ba ngày trước Thiên Đạo Minh đột ngột tuyên bố giải thể, tất cả các thành viên của liên minh này rất nhanh chóng biến mất khỏi vùng trung tâm của Đại Huyền thế giới.

Cửa đi nhà trống đến một mảnh vụn cũng không để lại.

Cuối cùng, trận pháp do 108 tòa tiên đạo đạo trường bày ra bao vây quanh khu vực trung tâm của Đại Huyền thế giới cuối cùng cũng biến mất sau hàng chục năm.

Điều đầu tiên mà những kẻ trong Nghịch Thiên Minh làm sau khi trận pháp tiêu tan đó chính là chạy ra khỏi cái vùng đất đáng nguyền rủa này.

Bọn họ sợ hãi nếu không chạy kịp có lẽ cái trận pháp kia sẽ xuất hiện một lần nữa, khiến cho bọn họ bị trêu đùa giống như một con chuột đang bị mèo vờn.

Ngay lập tức, hơn phân nửa Nghịch Thiên Minh lập tức tan rã.

Dù sao trong liên minh này cũng có hơn một nửa thành viên là những người từ ngoài mà đến, căn cơ của bọn họ không ở nơi đây.

Thời gian cả chục năm đã qua đi, có thể người nhà của bọn họ có khi đã coi bọn họ là n·gười c·hết, nhà cửa đã bị người c·hiếm đ·óng.

Bạn đời của họ có lẽ đã thay người mới rồi cũng nên.

Chỉ hi vọng khi họ trở về mọi thứ vẫn còn y như cũ.

Không ai muốn chứng kiến cảnh còn người mất cả.

Lúc này Tiêu Huyền, minh chủ của Nghịch Thiên Minh cũng chẳng có lý do gì để ngăn lại đám người này rời đi.

Nói thẳng lúc này hắn cũng rất muốn trở về xem Hắc Vũ cung còn ở đó hay không.

Dù cho lúc đó có bị ép phải gia nhập vào tổ chức đó nhưng không thể không nói đãi ngộ của hắn ở trong Hắc Vũ cung cũng không tồi, bầu không khí hòa hợp hơn mấy cái gia tộc và tông môn rất nhiều.

Nếu không có chỗ tích lũy từ Hắc Vũ cung, làm sao lại có được Tiêu Huyền ngày hôm nay.

Sau khi xác nhận Thiên Đạo Minh cũng không còn, trận pháp bao vây vùng trong của Đại Huyền thực sự đã tan biến.

Nghịch Thiên Minh cũng nhanh chóng tan rã, dù sao liên minh này cũng là một đám người vì đối phó với Thiên Đạo Minh và có thể sinh tồn trong vùng trung tâm tạo thành.

Nay không còn gì có thể uy h·iếp nữa thì ai đi đường nấy.

Đương nhiên còn một vài người vẫn ở lại và giữ vững Nghịch Thiên Minh này.

Dù sao Thiên Đạo Minh biến mất đồng nghĩa với việc Nghịch Thiên Minh có thể tùy ý chia cắt lợi ích ở vòng trong của Đại Huyền.

Nơi giao giới giữa vòng trong và vòng ngoài, trên tàn tích của một tòa tiên nhân đạo trường.

Tiêu Huyền và Inami lúc này đang đứng trên đ·ống đ·ổ n·át.

"Minh chủ, dù ta chỉ gia nhập vào Nghịch Thiên Minh trong vòng 1 tháng nhưng ta cũng cảm ơn minh chủ đã chiếu cố."

Nói rồi Inami ném một vật thể được bao bọc trong lớp vải đen về phía Tiêu Huyền.

Tiêu Huyền bắt lấy, hắn còn chưa kịp nói lời khách sáo nào thì tên sát thủ tóc che mắt đã biến mất không một dấu vết.

Hắn cũng chỉ đành nhún vai nhận lại món quà này.

Khi mở món quà ra, hắn nhận ra được đây là một thanh đao với tạo hình vô cùng hoa lệ, thậm chí là đang tỏa ra hào quang đúng nghĩa đen.

Đây là một trang bị Inami đã đánh quái rơi ra nhưng hắn lại không sử dụng.

Nhìn và thanh đao mới, Tiêu Huyền lại nhìn vào thanh đao cũ của mình.

Đó vẫn là thanh đao đã theo hắn không biết bao nhiêu năm tháng, chỉ là một thanh đao bình thường được rèn từ sắt thép.

"A, huynh đệ, ngươi chê ta nghèo sao?"

Nghịch Thiên Minh tan rã cũng khiến cho khí vận của Đại Huyền thế giới ngừng tăng trưởng.

Thế giới ý chí cũng đành bất lực trước tình cảnh này.