Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 175: Đại chiến bắt đầu.



Chương 174: Đại chiến bắt đầu.

Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, chẳng mấy chốc đã qua 15 năm.

Đại Huyền thế giới giờ này đã không còn Đại Huyền hoàng triều nữa.

Triều đại này nhanh chóng bị người lãng quên.

Bởi vì giờ này xuất hiện hai thế lực mới xuất hiện tranh giành thế giới này.

Một bên là Thiên Đạo Minh với sự chống lưng từ thiên đạo đã xuất hiện một lần nữa.

Đây có thể được coi là thế lực mạnh nhất thế giới vào lúc này khi sở hữu một số lượng Độ Kiếp Nhân Tiên vô cùng đông đảo.

Đối diện, lại là Nghịch Thiên Minh một lần nữa đã được tập hợp lại.

Số lượng các Thần Lực cảnh võ giả đã tạo thành một lực lượng mạnh mẽ đối kháng trực diện với các Nhân Tiên cảnh bên phe thiên đạo.

Ban đầu mọi người còn không tin tưởng vào chiến thắng của tổ chức này.

Nhưng sau khi một vài Độ Kiếp Nhân Tiên của Thiên Đạo Minh bị tiêu diệt.

Tất cả mọi người mới nhận ra một điều.

Thì ra tiên nhân cũng có thể bị g·iết, Tiên Nhân không phải là vô địch.

Nhờ có sự chung tay giúp sức của hơn 90% sinh linh trên thế giới, Nghịch Thiên Minh từ thế yếu giờ này đã có thể đương đầu với thế lực khổng lồ của thiên đạo.

Và khi tất cả sinh linh có lý trí từ Đại Huyền thế giới đoàn kết cùng một chỗ.

Khí vận của cả thế giới bùng nổ, Đại Huyền thế giới ý chí đã có thể lấy được hơn 50% quyền hạn thế giới.

Thế giới ý chí hiển linh, lập tức vạch trần thân phận ngoại lai của thiên đạo.

Điều này khiến cho vô số sinh linh trên thế giới phẫn nộ.

Kết quả, giờ này thiên đạo đã bị dồn vào đường cùng, nó không còn bất cứ lựa chọn nào khác ngoài việc đối đầu trực tiếp với Đại Huyền thế giới ý chí, nếu như nó không muốn bao nhiêu công sức đã đổ vào thế giới này trôi theo dòng nước.

Chiến tranh giữa hai phe đã được phát động, vùng đất từng là vòng trong của Đại Huyền hoàng triều giờ này đã trở thành chiến trường chính giữa hai phe.

Lúc này, không gian nơi các thiên đạo ý thức đang họp bàn, bầu không khí cãi vã đang nổ ra.

"Đáng c·hết! Đáng c·hết!"

"Ai nghĩ ra cái ý tưởng dung hợp các tiểu thế giới xung quanh vào trong Đại Huyền mau ra đây nghe chửi!"

Hóa thân của Bạch Hồn giờ này đang là đối tượng được truy nã gắt gao nhất bên trong hội đồng thiên đạo ý chí.

Đương nhiên Bạch Hồn nào dám ở lại chơi với ý thức của một đám nửa bước siêu thoát, nên hắn đã trốn chạy từ trước đó.

Vì vậy, hóa thân của Lâm Lục Dạ giờ này là người giá·m s·át hội đồng thiên đạo ý chí này thay cho hắn.

Sau một hồi náo loạn mà không thể tìm ra được người đã đề ra cái dự án tăng diện tích cho Đại Huyền thế giới ở đâu, các thiên đạo ý chí cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"C·hết tiệt, lúc đó chúng ta đúng là bị lòng tham làm mờ mắt mà.

Chúng ta đều cảm nhận được mình mạnh lên sau mỗi lần hấp thụ một mảnh vỡ thế giới mới.

Nhưng ai mà ngờ được Đại Huyền thế giới ý chí vẫn còn ở đó, nó cũng là kẻ được hưởng lợi từ việc dung nhập thêm các thế giới khác.

Giờ hay lắm, quyền hạn nó nắm trong tay cũng đã đủ để vật tay với chúng ta rồi."

Cả hội trường lúc này đều im ắng không một tiếng động.

Nếu ban đầu khi mà thiên đạo giáng lâm thế giới này, nó là kẻ chiếm quyền hạn cai quản thế giới tuyệt đối khi nó chiếm 99 phần còn Đại Huyền thế giới ý chí gần như c·hết máy khi chỉ chiếm 1 phần.

Nhưng sau khi dung nhập hàng trăm triệu mảnh vỡ thế giới.



Giờ quyền hạn thế giới đã tăng lên làm 1000099 phần, nhưng đối diện, Đại Huyền thế giới ý chí cũng đã được hưởng lợi và có được 1000001 phần.

Phần quyền hạn thế giới chênh lệch ban đầu giờ này đã nhỏ đến mức không đáng để nhắc tới.

Nên một trận chiến lúc này là không thể né tránh.

Nhưng cả thiên đạo và Đại Huyền thế giới ý chí nào có biết được, cái quyền hạn thế giới mà chúng nắm trong tay ban đầu vốn không hề thuộc về chúng.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này đang cười mỉm, hai người họ đang ở trên một mảnh vỡ thế giới chậm rãi tiến về phía Đại Huyền.

Đến giờ cả hội đồng thiên đạo và Đại Huyền thế giới ý chí vẫn chưa hề nhận thức được có thế lực thứ 3 nhúng tay vào trận chiến này.

Kế hoạch chơi c·hết thiên đạo và kiếm chác một chút ít lợi ích của hai người đã dần đi vào giai đoạn cuối.

Giờ họ chỉ cần chờ đợi chó cắn chó mà thôi.

Dưới mặt đất, căn cứ chính của Nghịch Thiên Minh.

"Inami huynh đệ, lâu lắm rồi không gặp lại."

Tiêu Huyền lúc này đã trở thành một người hoàn toàn khác với lúc trước.

Cái dáng vẻ một đao khách giang hồ đã một đi không trở lại.

Inami nhìn hắn mà suýt nữa không thể nhận ra.

Tên sát thủ gật đầu cúi chào như thể gặp lại một người bạn cũ.

"Minh chủ, lâu ngày không gặp."

Tuy thái độ của Inami với Tiêu Huyền không có gì khác biệt so với 15 năm trước.

Nhưng với thân phận hiện tại của Tiêu Huyền, vô số các ánh mắt bất thiện từ những tùy tùng của vị minh chủ này đang hướng về phía tên sát thủ.

Bình thường nếu có kẻ dám chào hỏi như vậy với Tiêu Huyền, đám tùy tùng này sẽ lập tức lao lên dạy dỗ cho kẻ đó một trận, cho chúng biết thế nào là lễ nghĩa khi chào hỏi với một vị đế vương.

Minh chủ của Nghịch Thiên Minh lúc này khoác lên người bộ hoàng bào uy nghiêm như một vị hoàng đế.

Cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên lắm khi Tiêu Huyền vốn là con cháu của hoàng thất Đại Huyền hoàng triều, hắn hoàn toàn có đủ uy vọng và thực lực để có thể xưng làm hoàng đế, nhặt lại hoàng quyền đã sụp đổ.

Còn những tội ác của Đại Huyền hoàng triều trước đây đã từng làm được ném thẳng lên đầu thiên đạo ngoại lai kia.

Vì vậy Tiêu Huyền lúc này đã có hai thân phận.

Một là hoàng đế đời thứ 15 của Đại Huyền hoàng triều.

Hai là minh chủ của Nghịch Thiên Minh.

Tuy nhìn hiện tại Tiêu Huyền và Inami còn có thể chuyện trò với nhau vui vẻ.

Nhưng thực tế mối quan hệ giữa hai người cũng bắt đầu có rạn nứt do cách biệt quá lớn về thân phận.

Đại Huyền thế giới ý chí cũng phải bó tay trước tình huống này.

Nó không thể làm gì hơn được khi buộc phải thành lập một hoàng triều chính thống để có thể một lần nữa ngưng tụ lại khí vận của cả thế giới.

Nhưng điều này cũng khiến cho khí vận khi có hai thiên mệnh chi tử ở cùng một chỗ bị giảm đi, tác dụng chỉ còn lại một nửa so với trước.

Bước trên hành lang hiện đại của tòa nhà Hắc Vũ cung, nơi đang là trụ sở của Nghịch Thiên Minh, đồng thời cũng là hoàng cung mới của Đại Huyền hoàng triều.

Tiêu Huyền đã giao tiếp xong với Inami, giờ hắn đang trên đường trở lại tầng trên cùng, vừa bước đi hắn lại nhớ về những ngày xưa cũ.

Còn tại sao trụ sở Hắc Vũ cung lại đổi chủ như vậy?

Mọi chuyện phải kể từ 50 năm trước, khi Tiêu Huyền trở lại vòng trong không bao lâu.



Đột nhiên các thành viên cao cấp của Hắc Vũ cung biến mất không một dấu vết.

Cánh cửa ngăn cách giữa trung tầng và cao tầng đã không còn tác dụng.

Hắc Vũ cung không có người lãnh đạo mà lâm vào một cuộc n·ội c·hiến kéo dài.

Mãi cho tới 15 năm trước, Tiêu Huyền trở về với sức mạnh tuyệt đối mới có thể trấn trụ được tình hình.

Từ đó trở đi, Tiêu Huyền nhanh chóng quật khởi, trở thành người nắm trong tay nhiều quyền lực nhất thế giới.

Chợt một thái giám từ phía sau với gương mặt đầy khó chịu bắt đầu tiến lên.

Tên hoạn quan bắt đầu thầm thì vào tai Tiêu Huyền những điều hắn cố nhịn không nói ra.

"Hoàng thượng, ngài hiện giờ chính là cửu ngũ chí tôn, làm sao ngài lại hạ mình nói chuyện với một tên người trong giang hồ như vậy được?"

Nghe thái giám bên cạnh nói vậy, sắc mặt Tiêu Huyền vẫn không hề đổi sắc.

"Có lẽ ngươi không biết nhưng cái tên ngươi nói là người trong giang hồ kia không hề đơn giản một chút nào.

Hắn là một kẻ rất mạnh, đủ sức để có thể sánh ngang với ta, là một quân cờ không thể thiếu nếu chúng ta muốn tiêu diệt thiên đạo.

Với cường giả thì ta cho hắn một chút tôn trọng thì có sao chứ? Với tên đó, lễ tiết gì sớm đã không còn quan trọng nữa."

Thái giám lập tức ngậm miệng lại, hắn cúi người rồi lui xuống.

Chợt hành lang rung chuyển, mặt đất giống như đang xảy ra một trận đ·ộng đ·ất cấp 8.

"Chuyện gì đang xảy ra?"

Tiêu Huyền lúc này nhíu mày lại, hắn biết một trận đ·ộng đ·ất thông thường chắc chắn không thể nào ảnh hưởng được đến tòa nhà này.

Trừ khi có thứ gì đó đang t·ấn c·ông nơi đây.

Chợt ánh đèn báo động đỏ thay thế đi tất cả các nguồn sáng trong tòa nhà, báo hiệu nơi đây đang có một cuộc tập kích bất ngờ.

Lúc này có một vài cao thủ khác trong cấm quân xuất hiện với thái độ vô cùng vội vã.

"Hoàng thượng, không ổn rồi, có người của Thiên Đạo Minh đang đột kích vào tận kinh thành!"

Tên cấm quân vừa mới thông báo xong, một âm thanh to lớn xuất hiện trên bầu trời.

"Tiêu Huyền! Ngươi quên 50 năm trước chúng ta có ước hẹn sẽ tỉ thí một trận nữa rồi sao?

Ta chờ ngươi ở địa chỉ cũ của Tô gia mà không thấy ngươi tới, nên không còn cách nào khác, ta phải tới tận cửa để tìm người.

Tiêu Huyền nghe ra được tiếng nói đầy khiêu khích của kẻ thù cũ, hắn lấy ra một thanh bảo đao rồi lập tức biến mất.

Trong nháy mắt, hoàng đế mới của Đại Huyền hoàng triều đã xuất hiện một lần nữa trên bầu trời.

Đối diện với hắn là Tô Hoành vẫn không có gì thay đổi, chỉ trừ gương mặt hắn lúc này bị che đi hoàn toàn bởi một chiếc mặt nạ đồng, một đôi cánh giống như thiên thần mọc ra sau lưng hắn.

Giờ này Tô Hoành không còn là một thiên mệnh chi tử bình thường nữa, hắn đã hoàn toàn trở thành một phần của hội đồng thiên đạo ý chí.

"Haha, cuối cùng thì hoàng đế mới của Đại Huyền cũng đã xuất hiện rồi sao?

Ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ sợ hãi trận chiến này mà cứ giả vờ quên đi việc đã từng ước chiến với ta chứ?"

Giọng nói đầy mỉa mai của tên này làm cho Tiêu Huyền cảm thấy vô cùng khó chịu.

Không phải Tiêu Huyền không muốn đi hoàn thành trận chiến được định ra vào 50 năm trước.

Mà do thân phận hiện tại của hắn là hoàng đế của Đại Huyền, không phải là một đao khách giang hồ lang thang như những tháng ngày trước đó.

Thân phận của hắn giống như một sợi xích trói chặt, khiến cho Tiêu Huyền làm bất cứ chuyện gì cũng phải cân nhắc lợi ích thật kỹ lưỡng.



Nhưng giờ này kẻ thù đã đột kích, đánh tới tận cửa như thế này, không có lý do gì để hắn không tham chiến nữa.

Hôm nay, trận chiến đã được bắt đầu từ 50 năm trước sẽ phải kết thúc tại đây.

"Ngươi nói rất đúng, thân phận hiện tại của ta không còn thích hợp để tham gia ước chiến kiểu người trong giang hồ ấy nữa.

Nhưng hôm nay ngươi đã tự mình đưa đầu đến cửa thì ta không thể không nhận."

Tiêu Huyền từ từ rút thanh đao trong tay ra, sắc mặt của Tô Hoành từ cười mỉm dần hóa thành nghiêm túc mỗi khi một li của thanh đao được rút dần ra khỏi vỏ.

Hắn cảm nhận được thứ đao khí vô cùng bá đạo đang ẩn chứa trong thanh đao ấy.

Biết được khi thanh đao kia được rút ra hoàn toàn, đao khí có thể gây ra nguy hiểm cho mình.

Tô Hoành quyết định ra tay trước, dù không biết mấy đòn t·ấn c·ông này có thể ảnh hưởng gì đến đối thủ hay không, nhưng hắn chắc chắn sẽ không thể để đòn tất sát của Tiêu Huyền được tung ra.

Đôi cánh chim sau lưng Tô Hoành giang rộng ra, từng chiếc lông chim hóa thành những mũi tên ánh sáng, bay thẳng về phía Tiêu Huyền còn đang tụ lực.

Tiêu Huyền thấy vậy đành thở dài.

"Đáng tiếc, ta vẫn muốn chứng kiến uy lực của một đao này như thế nào, nhưng nếu ngươi ra tay trước thì nếm thử một nửa uy lực của đao này đi."

Ánh đao được rút ra khỏi vỏ lóe lên lấn áp cả ánh sáng mặt trời.

Tiếng đao vang vọng kéo dài như rồng ngâm.

Tất cả những mũi tên ánh sáng được bắn tới dễ dàng b·ị c·hém thành mảnh vụn và nổ tung trên không trung tạo thành những đám mây lửa rực rỡ.

Tô Hoành biết đối thủ của mình không bị hạ gục dễ dàng như vậy.

Hàng trăm chiếc lông vũ lúc này quay quanh bàn tay hắn, chúng kết hợp với nhau tạo thành một thanh kiếm ánh sáng.

Ngay khi thanh kiếm thành hình cũng là lúc đám mây lửa trước mặt bị tách ra làm đôi.

Một vị hoàng đế đã rút thanh đao trong tay ra, sau lưng hắn là một pháp tướng khổng lồ cũng đang làm hành động tương tự.

Hai đạo đao khí một lớn một nhỏ được chém ra với tốc độ nhanh khiến người tránh không thể tránh.

Tô Hoành cũng dùng thanh kiếm trong tay vạch ra một đạo kiếm khí đối chọi lại với đao khí của đối thủ.

Nhưng kiếm khí của hắn chỉ có thể chặn lại đạo đao khí do pháp tướng chém ra, nhưng không thể chặn được đao khí do chính Tiêu Huyền phát ra.

Đạo đao khí của Tiêu Huyền đang bay bỗng dưng phân tách thành vô số các đạo đao khí khác, che kín cả bầu trời, không có bất kỳ chỗ trốn nào ở đây.

Xoẹt!

Ánh sáng của đao và kiếm khí tan đi, để lại một bầu trời đã b·ị c·hém ra vô số các vết nứt.

Tô Hoành lúc này nhìn có vẻ không ổn một chút nào, khi mà thân thể của hắn giờ này chẳng chịt các v·ết t·hương lớn nhỏ.

Nặng nhất có lẽ là một bên cánh của hắn đã b·ị c·hém đứt.

Đối diện, Tiêu Huyền nhìn có vẻ tiêu sái hơn hẳn khi mà đường kiếm khí vừa rồi chỉ có thể làm rách tay áo hắn.

Lần giao phong ngắn ngủi này cũng đã đủ cho thấy ai là kẻ mạnh hơn.

Tiêu Huyền nhìn vào tay áo đã b·ị c·hém rách của mình với gương mặt thất vọng.

"Nếu như ngươi chỉ có từng ấy bản lĩnh sau bao nhiêu năm thì đúng là làm ta cảm thấy quá thất vọng rồi."

Lưỡi đao của hắn chỉ về phía Tô Hoành.

"Hôm nay ngươi tự mình đem đầu đến đây để dâng cho trẫm, không tệ."

Nhìn thấy Tiêu Huyền đang tỏa ra uy nghiêm của một bậc đế vương, Tô Hoành lập tức cười phá lên.

"Haha, Tiêu Huyền, ta thấy cái dáng vẻ của ngươi lúc này thật giống với cái ngày ta lấy đi cơ duyên của ngươi 70 năm trước."

Chỉ thấy tất cả các v·ết t·hương trên người Tô Hoành lúc này bất đầu nhanh chóng hồi phục.

"Trận chiến giờ mới thực sự bắt đầu!"