Thần Khí Mặt Nạ Bất Hủ được đeo trên mặt Tô Hoành đang làm đúng các chức năng của nó.
Mọi hiệu ứng xấu trên người hắn đều nhanh chóng bị loại bỏ, kể cả đó có là v·ết t·hương nặng như thế nào chăng nữa.
Tiêu Huyền lúc này nhìn về phía đối thủ của mình với ánh mắt vô cùng cẩn trọng.
Hắn biết đối thủ của mình nhìn qua tuy có vẻ rách nát như một tên ăn mày nhưng thực tế tất cả các v·ết t·hương được hắn gây ra đều đã lành lặn như lúc ban đầu.
"Chậc, phiền toái."
Một đao vừa rồi tuy rất mạnh nhưng không phải lúc nào Tiêu Huyền cũng có thể chém ra một đòn mạnh như vậy.
Nếu đối thủ là kẻ có thể liên tục khôi phục và có khả năng đánh lâu dài thì sớm muộn trận chiến này sẽ nghiêng dần về phía đối phương.
Vì vậy, trong đầu của Tiêu Huyền lúc này chỉ có một ý tưởng duy nhất, đó chính là bóp c·hết Tô Hoành trong một đòn duy nhất, chỉ cần hắn ta c·hết ngay lập tức thì việc hồi phục cũng chính là vô nghĩa.
"Tiêu Huyền, chuẩn bị c·hết đi!"
Trên người Tô Hoành lúc này đang nổi lên vô số các loại hào quang khác nhau, mỗi hào quang này đều đại diện cho một loại cấm thuật.
Đốt Mệnh Thuật, tăng cường toàn bộ thực lực của người dùng dựa vào số tuổi thọ họ đã thiêu đốt.
Toái Tâm Pháp, tự làm p·hát n·ổ trái tim của mình để đổi lấy thực lực gấp trăm lần trong nháy mắt.
Hiến Thân Thuật, từ bỏ một bộ phận trong thân thể để đổi lấy sức mạnh tạm thời, càng đổi nhiều bộ phận, thực lực gia tăng càng mạnh, và Tô Hoành hiến tế toàn bộ phần dưới đầu của mình.
Còn vô số các loại cấm thuật gia tăng sức mạnh trong nháy mắt khác được sử dụng.
Thân thể của Tô Hoành liên tục tổn thương rồi lại khôi phục trong nháy mắt.
Mặt Nạ Bất Hủ phối hợp với hàng tá các cấm thuật nguy hiểm đã cho ra một con quái vật mạnh mẽ khủng kh·iếp.
Tiêu Huyền cũng cảm thấy tình hình không ổn chút nào.
Hắn vung thanh đao của mình lên trên không, pháp tướng khổng lồ sau lưng hắn dần thu nhỏ lại và trở thành một phần của cây đao.
Một đao bổ ra, tốc độ còn nhanh hơn trước hàng chục lần.
Không gian dễ dàng bị cắt ra khi lưỡi đao lướt qua, để lại phía sau những vết rách không gian như những vết sẹo trên thân thể của thế giới.
Tô Hoành nhìn lưỡi đao đang nhắm vào cổ mình mà cười lạnh, một nụ cười giống như ngoác tới tận mang tai.
Leng keng!
Tiếng vang chát chúa như thể kim loại v·a c·hạm nhau chứ không phải lưỡi đao cắt vào da thịt.
Lúc này thanh đao của Tiêu Huyền đang bị đối phương bắt lấy một cách dễ dàng, nằm gọn trong lòng bàn tay trái của Tô Hoành.
Lực lượng khổng lồ ngăn cản không cho đao của Tiêu Huyền có thể tiến về phía trước dù chỉ một li.
Tiêu Huyền lúc này đã không còn cái dáng vẻ thong dong như lúc trước nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi dùng sức nhưng đao của hắn giống như bị hàn chặt vào lòng bàn tay kẻ địch.
Rắc rắc!
Từng vết rạn bắt đầu xuất hiện trên thanh bảo đao, bàn tay với lực lượng khủng kh·iếp kia đang dần dần nghiền nát món v·ũ k·hí thành mảnh vụn.
"Tiêu Huyền, ngươi quá yếu rồi đấy."
Tô Hoành mới chỉ sử dụng sức mạnh từ một cánh tay mà thôi, hắn còn một cánh tay khác.
Oanh!
Lực lượng khổng lồ và tốc độ nhanh khủng kh·iếp dễ dàng đánh thanh bảo đao nát thành bã vụn.
Không dừng lại ở đó, cánh tay phải của Tô Hoành dễ dàng đâm xuyên qua thân thể của Tiêu Huyền, để lại một cái lỗ lớn đủ để cho một viên đạn đại bác chui lọt qua.
Tiêu Huyền bay ngược về đằng sau với tốc độ nhanh khủng kh·iếp.
Hắn v·a c·hạm vào trụ sở của tòa nhà Hắc Vũ phía sau lưng khiến cho phần trên của công trình khổng lồ này bị nghiền nát ngay lập tức, mặc kệ cho bao nhiêu phù văn phòng vệ đã sáng lên nhằm ngăn cản uy lực từ cú v·a c·hạm.
Tiêu Huyền tiếp tục bay về phía sau và v·a c·hạm vào mặt đất giống như một viên thiên thạch.
Cả một vùng đất rộng lớn phía bên dưới vì v·a c·hạm mà chia năm sẻ bảy, để lại những khe nứt sâu hàng ngàn dặm.
Sóng xung kích từ vụ v·a c·hạm quét qua thổi bay tất cả mọi thứ còn đứng trên mặt đất, kể cả những ngọn núi vững chắc cách xa hàng vạn dặm cũng bị bào mòn.
Giờ chỉ còn tòa nhà Hắc Vũ còn có thể trụ lại được trước cú v·a c·hạm khủng kh·iếp này.
Nếu không có tòa nhà ấy ngăn chặn phần lớn uy lực thì có lẽ giờ này Đại Huyền thế giới đã b·ị đ·ánh đến rạn nứt.
"Tiêu Huyền, như ta đã nói rồi đấy, ngươi quá yếu."
Tô Hoành ném đi những mảnh vụn của thanh bảo đao vẫn còn sót lại trong lòng bàn tay hắn.
Nhưng hắn không để ý, có những lớp bụi vàng óng vẫn tồn tại bên trong mảnh vỡ của thanh đao.
Pháp tướng của Tiêu Huyền vẫn tồn tại trong thanh đao, trong những mảnh vỡ của món v·ũ k·hí đã tan nát.
Đến khi Tô Hoành kịp nhận ra chuyện này thì cũng đã quá muộn.
Pháp tướng của Tiêu Huyền một lần nữa đã được ngưng tụ ra từ những mảnh vỡ.
Kích thước của pháp tướng lúc này đã được thu nhỏ lại chỉ còn một người bình thường, nhưng sức mạnh của nó được ngưng tụ lại mạnh không biết bao nhiêu lần.
Một đao khách vàng óng với thanh đao trong tay đã trong tư thế sẵn sàng vung đao.
Dù cho cơ thể của pháp tướng giờ này có đang rạn nứt như một món đồ sứ bị hỏng, thanh đao cầm trong tay pháp tướng ấy vẫn toát lên đao khí sắc bén có thể chặt đứt vạn vật.
Lúc này, Tô Hoành vẫn vô cùng tự tin, trong trạng thái vô số cấm thuật chồng chất lên nhau này, hắn có thể nói là vô địch.
Nhưng ngay sau đó, một cảm giác giống như tử thần đã đến để đòi mạng hắn xuất hiện.
Tất cả chỗ cấm thuật đang có tác dụng lên cơ thể hắn ta đã bắt đầu hết hiệu lực.
Là một kẻ thần trí vốn đã điên loạn, Tô Hoành gần như không để ý tới chi tiết nhỏ nhặt này.
Kết quả, đi sai một bước thua cả bàn cờ.
Lưỡi đao sắc bén lướt qua để lại một vệt máu, đầu của Tô Hoành lúc này bay lên cao xoay liên tiếp vài vòng.
Khí vận của Đại Huyền thế giới lúc này có sự trợ giúp của hai thiên mệnh chi tử, trong khi đó bên phe thiên đạo lại chỉ có một thiên mệnh chi tử.
Đủ để biết vận may lúc này đứng về phe nào.
Khi đầu Tô Hoành rơi xuống đất cũng là lúc Tiêu Huyền đứng lên từ đ·ống đ·ổ n·át.
Với một cái lỗ to tướng ngay trước ngực cũng không thể khiến cho hắn m·ất m·ạng ngay lập tức.
Dù sao Tiêu Huyền trên người cũng có đủ loại thần thông giúp tăng khả năng khôi phục, dù chỉ còn lại một giọt máu hắn vẫn có thể trùng sinh.
Nên v·ết t·hương này nhìn có vẻ nặng nhưng thực tế lại không quá nghiêm trọng với Tiêu Huyền.
"Như ta đã nói rồi, Tô Hoành, hôm nay ngươi tới đây chỉ là để tặng đầu người mà thôi."
Dù dáng vẻ hiện tại của Tiêu Huyền vô cùng chật vật, nhưng khí thế của hắn vẫn tỏa ra một vẻ uy nghiêm bá đạo.
Trận chiến đã kết thúc chóng vánh, đến cả hội đồng thiên đạo cũng không nghĩ ra được tại sao Tô Hoành lại có thể thua được.
"A! Chẳng lẽ chúng ta đành phải chắp tay nhường lại thế giới này cho kẻ khác sao?"
"C·hết tiệt! Vừa rồi rõ ràng chúng ta vẫn còn đang áp đảo cơ mà!"
Đám hội đồng thiên đạo lại một lần nữa loạn hết cả lên khi chúng không nhận được một kết quả vừa ý mình.
Chợt một tiếng nói vang lên, một tiếng nói chỉ thẳng vào vấn đề thay vì những lời than vãn vô ích.
"Vừa rồi thiên mệnh chi tử bên phe ta thất bại có vẻ như do khí vận của hắn quá thua thiệt so với đối phương."
Hội đồng thiên đạo nhìn lại, quả nhiên họ thấy được phía đối diện vẫn đang duy trì hai thiên mệnh chi tử, áp đảo hơn hẳn thiên mệnh chi tử của thiên đạo về khí vận.
"Thì ra là vậy sao? Xem ra nếu bên kia đã ăn gian trong trận chiến này, các vị, chúng ta cũng không cần phải cố kỵ gì nữa."
"Phải, chúng ta sẽ đối mặt với thế giới này."
Chiến trường dưới mặt đất.
Tiêu Huyền đang bước từng bước rời khỏi chiến trường, đột nhiên hắn cảm nhận được có gì đó sau lưng mình.
Ánh sáng hiện lên vô cùng nổi bật giữa nơi tăm tối do đang bị bao phủ bởi tro bụi này.
Hắn quay người lại và chứng kiến một cảnh tượng khó tin.
Từ cái xác không đầu của Tô Hoành, có thứ gì đó đang lấy cái xác ấy làm cánh cổng để tiến vào thế giới này.
Thấy kế hoạch của mình đã thành công, hóa thân của Lâm Lục Dạ trong hội đồng thiên đạo cũng tan biến, cô không muốn cùng với đám thiên đạo ý chí bị điên kia ở cùng trong một thân xác.
Trong tầm mắt của cô và Bạch Hồn.
Một thực thể được gọi là thiên đạo, thứ đang bao quanh thế giới này đang dần biến mất, chính xác hơn là nó đang giáng lâm vào trong thân xác của một kẻ được gọi là Tô Hoành.
Thân thể không đầu của Tô Hoành lúc này giống như một quả bóng bay được thổi phồng.
Thể xác máu thịt của hắn đang bị xé nát từ trong ra ngoài, để lộ ra từng thớ cơ bắp giống như được đúc ra từ vàng ròng.
Trên từng thớ cơ bắp ấy, vô số những con mắt, những cái miệng vẫn đang đóng chặt lại.
Tiêu Huyền rất muốn lao lên chém c·hết cái thứ quái dị ấy nhưng không thể.
Thân thể hắn lúc này đã cứng lại vì sợ hãi, giống như một nhà giam đang khóa chặt hắn.
Một nhà giam với xiềng xích là sợ hãi đang ngăn cản không cho đao khách tiến lên dù chỉ một bước, một cảm giác bất lực mà rất lâu rồi Tiêu Huyền không cảm nhận được.
Giờ đây, hắn không phải đối mặt với một con rối của thiên đạo nữa.
Hắn đang phải đối mặt với một thực thể có thể sánh ngang với Đại Huyền thế giới ý chí.
Với sức mạnh của thiên đạo đã biến đổi cái xác của Tô Hoành nhiều đến nỗi khó có thể nhận ra đây từng là một con người.
Đứng trước mặt Tiêu Huyền lúc này là một gã khổng lồ không đầu với làn da vàng kim cao hàng chục cây số.
Chỉ với kích thước to lớn đó cũng đủ để làm người cảm thấy ngạt thở chứ đừng nói có thể nảy lên chút tâm tư đối đầu với thực thể ấy.
Lúc này, không biết bao nhiêu con mắt, cái miệng trên từng thớ cơ của thực thể ấy bắt đầu được mở ra.
Khi bị nhìn qua bởi hàng tỉ con mắt, Tiêu Huyền lại cảm nhận được từng làn da khối thịt của mình giống như đang bị tan chảy, các tế bào giống như đang sợ hãi, chúng muốn rời khỏi thân thể này và chạy trốn một mình.
Hàng tỉ cái miệng bắt đầu được mở ra, âm thanh của đám nửa bước siêu thoát này vốn đã có sẵn vô số cái loại ô nhiễm nay càng trở nên vặn vẹo hơn.
Nghe thấy âm thanh do cái thứ quái dị này phát ra, Tiêu Huyền cảm giác giống như mình đang nghe được vô số các loại tri thức khác nhau.
Đám tri thức tưởng chừng như vô hình vô chất này giờ với Tiêu Huyền chúng lại giống như những con côn trùng màu đen đủ mọi loại hình dáng, liên tục bò qua bò lại trong đầu hắn.
Hắn muốn vung đi đám tri thức này nhưng không thể, càng lên cảnh giới cao, việc muốn lãng quên điều gì đó lại càng khó.
"Thiên mệnh chi tử?"
"Sâu kiến mà thôi!"
Tên khổng lồ không đầu bắt đầu bước những bước chân nặng nề của hắn.
Cả thế giới giống như đều phải rung chuyển khi mỗi bước chân chạm vào mặt đất.
Trong cơn đau đớn, Tiêu Huyền cố ngóc đầu lên và nhìn.
Hắn chỉ thấy được một bước chân khổng lồ đang ngày càng được phóng to trong tầm mắt hắn.
"Đây là kết thúc sao?"
Tiêu Huyền giờ này đã bị dồn vào đường cùng, hắn chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ bàn chân kia giáng xuống bên dưới và kết thúc tất cả.
Ngay lúc này, cái bóng của Tiêu Huyền lại bắt đầu dập dờn như mặt nước.
Một cái tay chui ra từ bóng tối, túm lấy chân Tiêu Huyền và kéo hắn vào trong cái bóng trước khi bàn chân khổng lồ kia rơi xuống.
Oanh! Ầm!
Cả vùng đất một lần nữa bị cày xới bởi lực lượng khổng lồ.
Chấn động lan tỏa làm cho cả thế giới phải rung chuyển, từng khe nứt khổng lồ xuất hiện khắp nơi trên thế giới.
Khi người khổng lồ thiên đạo nhấc chân lên, thật kỳ lạ là hắn không thấy bất cứ dấu vết nào của thiên mệnh chi tử còn ở đó.
Hội đồng thiên đạo ý chí biết được thân thể của Tiêu Huyền mạnh như thế nào, cú dẫm đạp vừa rồi cùng lắm cũng chỉ có thể nghiền nát thân thể hắn thành từng tế bào mà thôi.
Không đến cái mức có thể nghiền nát Tiêu Huyền tới từng phân tử mà sạch sẽ được như vậy.
Chứng tỏ tên thiên mệnh chi tử này đã được người giải cứu.
Rống!
Người khổng lồ thiên đạo lúc này vô cùng giận dữ, tiếng gầm thét đầy phẫn nộ phát ra từ hàng tỉ cái miệng khiến cho bất cứ sinh linh nào có mặt trên thế giới này cũng phải sợ hãi.
Cách chiến trường vừa rồi hàng trăm ngàn dặm, Inami chui lên từ cái bóng của một ngọn cây.
Trên vai hắn lúc này đang vác Tiêu Huyền đang hấp hối.
"Minh chủ, ngươi không sao chứ?"
Lúc này Tiêu Huyền giống hệt như một bãi bùn nhão đúng nghĩa đen.
Toàn bộ cơ bắp, xương cốt, hay nội tạng của hắn lúc này đều đã tan chảy.
Nếu như không có làn da đủ dẻo dai để bọc lại cái đống bầy nhầy ấy có lẽ giờ Tiêu Huyền đã chảy ra đầy đất chứ đừng nói tới việc Inami có thể đem hắn tới tận nơi đây.
Lúc này Tiêu Huyền cảm thấy được mình sống không bằng c·hết.
Nếu không phải sức sống của hắn quá mạnh mẽ, có lẽ giờ này hắn đ·ã c·hết.
Những thứ ô nhiễm do thiên đạo kia tỏa ra rõ ràng là thứ mà Tiêu Huyền không thể chống cự.
Nó giống như một loại virus biến đổi không ngừng, tiến hóa không ngừng, khiến cho khả năng thích nghi tiến hóa cực mạnh của thần võ đạo cũng khó lòng so kịp để thích nghi.
Nhưng đây liệu có phải là kết thúc?
Đại Huyền thế giới đã thất bại khi chống lại thiên đạo sao?
Chắc chắn là không, vì trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu.
Binh đối binh, tướng đối tướng.
Nay tướng của phe địch đã lộ mặt, tướng của Đại Huyền thế giới ý chí cũng đến lúc cần phải xuất hiện.
Hai thiên mệnh chi tử Inami và Tiêu Huyền không biết, khí vận của cả thế giới lúc này giống như một vòng xoáy với trung tâm là hai người bọn họ.