Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 212: Đánh chó.



Chương 211: Đánh chó.

Trên đường phố vắng người đi đường, hai nhóm người hiện tại đã đối mặt với nhau.

Từ hai bên đường, trong từng cửa hàng, từng quán trà, quán rượu, vô số ánh mắt đang nhìn xuống nơi đây, nhìn vào hai bên sắp xảy ra xung đột.

Một bên là đám người của Dã Cẩu bang, một đám d·u c·ôn lưu manh với đặc trưng là những vết sẹo dài trên da thịt, là kết quả sau khi lột da để tu luyện Hoán Cẩu Bì công.

Kẻ dẫn đầu đám người này là một g·ã đ·ầu t·rọc với thân hình cao lớn, mặc một bộ đoản đả được làm từ da chó, mùi hôi hắn phát ra như thể có ai đó dí cả cái chuồng chó lên mũi.

Trên thân hình cao lớn đầy cơ bắp ấy là một làn da với vô số những vết sẹo ngang dọc chằng chịt, đủ để thấy hắn đã liều mạng tu luyện Hoán Cẩu Bì công như thế nào.

Người này không ai khác ngoài Du Thương, Dã Cẩu bang bang chủ.

Nhận thấy được có người tìm đến gây chuyện, Số 4 lập tức đứng ra.

Giờ hắn đang có kế hoạch của riêng mình, không có thời gian chơi nhà chòi với đám tu sĩ cấp thấp này, nên tránh được một cuộc đụng độ không cần thiết chính là kết quả tốt nhất.

“Mấy vị huynh đệ này, liệu có thể nhường đưởng cho chúng ta được không?

Chúng ta đang có việc gấp, cần đi ra khỏi phường thị.”

Số 4 đã cố dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể để khuyên lui đám côn đồ này.

Nhưng đối với đám người Dã Cẩu bang, cách nói chuyện của tên Số 4 này đúng là đang không nể mặt chúng, ít nhất cũng nên cúi cái đầu xuống mà nói chuyện, hoặc muốn lễ phép hơn nữa thì quỳ xuống, tay dâng linh thạch.

Ánh mắt của Dã Cẩu bang chủ lúc này như một con chó dại đang nhìn chằm chằm vào con mồi, ánh mắt không có nhiều lý trí ấy liên tục đảo qua giữa Nham Long và Số 4.

“Gừ, thật lòng mà nói, ta tưởng thằng to xác kia là đại ca của đám các người, nhưng đáng tiếc là ta đã nhầm, ngươi mới là tên Trúc Cơ tu sĩ trong lời đồn kia, còn thằng to xác vừa rồi chỉ là một Luyện Khí kỳ sâu kiến.”

Số 4 lúc này nheo mắt lại, hắn không phải là một bác sĩ tâm lý, hắn cũng không có thói quen dùng tinh thần lực để đọc ý nghĩ, cảm xúc của đối phương như chủ thể của hắn, nên hắn khó có thể hiểu nổi trong đầu một thằng điên đang nghĩ cái gì.

Hắn nheo mắt lại nhìn vào Dã Cẩu bang chủ.

“Ý của ngươi là sao đây?”

Nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của Số 4 không hề tồn tại bất cứ kính ý nào cho mình, mùi máu chó trên người Dư Thương phát ra ngày càng nồng nặc.

Ngửi thấy mùi máu chó mà lão đại đang phát ra, đám đàm em trong Dã Cẩu bang cũng bắt đầu nhe răng chảy dãi, như một đám chó dại có thể lao lên cắn người bất cứ lúc nào.

Dư Thương nhe răng cười, hàm răng sắc bén của hắn lộ ra đầy vẻ uy h·iếp.

“Ngươi có vẻ không giống một tán tu cho lắm, việc nộp tiền bảo kê là gì mà ngươi cũng không biết, chưa nộp cho xong tiền bảo kê của tháng này thì đừng hòng chạy đi đâu được.”

Số 4 nheo mắt lại, tên cò mồi đã giới thiệu khu đất này cho hắn đã cam đoan khu vực này không có bang phái nào hoạt động, có vẻ trước khi rời đi hắn cần phải xử lý mấy tên dám hố mình, nhưng trước hết phải xử lý đám côn đồ trước đã.

“Tiền bảo kê sao? Rất tiếc, ta giờ muốn rời đi rồi, nên ta mặc kệ, cái cửa hàng ấy các ngươi muốn dùng như thế nào thì dùng.”

Nói rồi, Số 4 ném cả đống giấy tờ khế đất cho Dư Thương.

Nhưng tên Dã Cẩu bang chủ không hề tiếp đống giấy tờ ấy, hắn chỉ lẳng lặng nhìn chúng rơi xuống trước mặt mình như rác rưởi.

“Tốt tốt lắm.

Một đám chuột chuẩn bị đào tẩu mà vẫn còn có thể mạnh miệng được, thường thì ta chỉ đánh cho mấy con chuột gần c·hết mà thôi.

Nhưng với đám các ngươi, ta sẽ đánh gãy toàn bộ chân tay các ngươi, và đặc biệt là tên to xác làm ta nhầm là Trúc Cơ tu sĩ kia.



Thân hình to con của nó làm ta nhầm lẫn, nên vì vậy, nó phải c·hết!”

Nếu là người khác hoặc một người xuyên việt có tài ăn nói, có lẽ vụ việc lần này có thể kết thúc trong hòa bình với cái giá là vài trăm linh thạch, hoặc một tờ giấy nợ với lãi suất cắt cổ.

Nhưng có hi vọng gì ở Số 4, một tên suốt ngày trạch trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu?

Điểm trí tuệ của hắn điểm đầy ở linh cảm và khả năng nghiên cứu khoa học, chứ không phải ở mặt đối nhân xử thế.

Với lại chuyện đã đến nước này, không cần phải nói gì nhiều nữa.

Đánh thì đánh.

Trong lúc Dã Cẩu bang chủ còn đang nhe răng trợn mắt.

Nham Long đã nhận được lệnh của Số 4, thân thể cồng kềnh của hắn lại di chuyển vô cùng nhanh chóng, một nắm đấm to lớn đã xuất hiện ngay trước gương mặt đầy sẹo của Du Thương.

Nắm đấm được bọc trong vảy rồng v·a c·hạm, làm cho gương mặt của Dã Cẩu bang chủ biến dạng, cả hàm răng chó b·ị đ·ánh văng ra tứ phía.

Trong con mắt khó tin của những người xung quanh, Dư Thương bay ngược về phía sau, đụng vào trận pháp của một quán rượu, làm cho lồng ánh sáng của trận pháp xuất hiện nhiều vết nứt.

Khi Dã Cẩu bang chủ kịp phản ứng lại và mở mắt ra, hắn đã thấy một gã Luyện Khí tu sĩ với dáng người to con lao thẳng về phía mình.

“Hừm! Chỉ là Luyện Khí sâu kiến, thế mà cũng dám khiêu khích ta!”

Dư Thương bắt đầu thả ra Trúc Cơ cảnh uy áp, khiến cho tất cả các Luyện Khí tán tu xung quanh đều kh·iếp sợ không thể di chuyển được.

Nhưng cái chiêu trò lúc nào cũng thành công với các tu sĩ khác nay lại thất bại.

Dù nhìn qua Số 4 và đám đàn em chỉ là một đám Luyện Khí, Trúc Cơ, nhưng thực tế, đám người này là một đám có thể so với Độ Kiếp Nhân Tiên, Thiên Tiên cảnh, chỉ là chúng đang bị phong ấn mà thôi.

Nham Long vẫn lao tới như một con nai sừng tấm đang xung kích, cặp sừng khổng lồ chĩa về phía trước.

Hào quang màu vàng nâu bám lên cặp sừng rồng càng khiến cho thứ v·ũ k·hí này trở nên cứng rắn, nặng nề, và sắc bén hơn hẳn.

Lúc này giác quan dã thú của Dư Thương điên cuồng cảnh báo, dự cảm về sự nguy hiểm của cặp sừng ấy, nhưng đối phương lúc này đã tiếp cận quá gần, muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể ngạnh kháng.

Bang chủ Dã Cẩu bang gồng mình, cơ bắp trên người phồng to biến kích thước của hắn nhìn như to gấp đôi so với trước.

Hai bàn tay to lớn như một cặp kìm thép nắm chặt lấy cặp sừng rồng.

Lúc này, Dư Thương mới cảm nhận được sức mạnh của đối thủ kinh khủng đến nhường nào.

“Khốn nạn a! Ngươi giả heo ăn thịt hổ đúng không, làm thế quái nào lại có Luyện Khí tu sĩ mạnh như thế này!”

Máu bắt đầu chảy xuống từ hai lòng bàn tay, thấm đẫm mặt đất phía bên dưới.

Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy trên mặt Dư Thương, mỗi giây phút qua đi, hắn lại cảm thấy c·ái c·hết lại gần mình hơn bao giờ hết.

Cảm giác khi đối đầu với Nham Long giống như việc ngăn cản một ngọn núi đang đổ sập, dù rất mạnh chăng nữa thì Dã Cẩu bang chủ đang dần dần bị đẩy lui ra phía sau.

Nếu như sau lưng hắn không có trận pháp của quán rượu làm điểm tựa, có lẽ giờ này hắn đã bị Nham Long húc bay đến nơi nào không biết.

Và cuộc đọ sức giữa hai người cũng không thể kéo dài lâu, khi mà số vết rạn trên lồng sáng của cái trận pháp sau lưng Dư Thương càng ngày càng nhiều.

Mặt đất dưới chân hai gã to con lúc này cũng bắt đầu xuất hiện một vết rách to lớn, cả quán rượu cũng bắt đầu bị nghiêng về phía sau.

Đám tu sĩ đang núp ở quán rượu phía sau thấy vậy, chúng bắt đầu chống lại uy áp của Trúc Cơ tu sĩ mà chạy tứ tán.



Răng rắc!

Lồng ánh sáng của trận pháp tan vỡ, không còn chỗ dựa nữa, Nham Long tiếp tục dùng lực lượng khổng lồ tiến về phía trước, Dư Thương chỉ có thể đau khổ chống đỡ, cố gắng không để bản thân mình bị nghiền nát.

Oanh!

Nham Long dồn Dã Cẩu bang chủ về phía sau, v·a c·hạm thẳng vào quán rượu khiến cho công trình này sụp đổ như xếp gỗ.

Đám đàn em của Dã Cẩu bang chủ chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn, mọi chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh khiến người khó mà phản ứng.

Lúc này, nếu là người bình thường có lẽ sẽ biết đường mà rút lui, nhưng đám người Dã Cẩu bang này người người đều có thể so với chó dại.

Chuyện đại ca của chúng bị đè lên đánh không những không khiến đám người này cảm thấy sợ hãi, trái lại, điều này càng kích phát hung tính của loài chó điên.

“Các huynh đệ, bang chủ của chúng ta đang chiến đấu với kẻ địch, chúng ta mau xử lý đám người này rồi quay ra giúp đỡ bang chủ!”

Vô số những con mắt đỏ lừ nhìn về phía đám người Số 4, đó là ánh mắt của loài dã thú điên dại.

Đám người Dã Cẩu bang bắt đầu gào rú như một bầy chó điên, chúng cùng một lúc lao lên như muốn xâu xé kẻ địch.

Bạo Phong nhìn thấy cảnh này chỉ có thể thở dài.

“Ai, làm người không thích lại có kẻ thích làm chó, sống thật tốt không muốn lại muốn c·hết.

Ta thật không hiểu nổi trong đầu đám người này đang nghĩ gì nữa.”

Đám người Dã Cẩu bang không để ý, xung quanh người tất cả bọn chúng đã xuất hiện một sợi dây trong suốt vô cùng nhỏ bé.

Sợi dây ấy giống như là gió, nó hòa vào trong gió làm người khó mà phát hiện được.

Chỉ có một số ít thành viên tinh anh của Dã Cẩu bang mới nhận ra có nguy hiểm đang đến gần.

Bạo Phong chỉ nhẹ nhàng động đầu ngón tay, sợi dây vô hình bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, thắt chặt lấy đám người Dã Cẩu bang.

Nếu tia nước có thể dùng làm máy cắt thì tia gió của Bạo Phong cũng có thể làm được.

Bên trong thứ nhìn như sợi chỉ ấy là một dòng không khí lưu động vô cùng mạnh mẽ, chúng xoay tròn cuồng bạo như một cơn bão, có thể dễ dàng cắt xuyên qua tất cả những gì mà đám Dã Cẩu bang mang theo.

Mặc kệ là pháp bào, linh khí hay thân thể, tất cả đều bất lực khi chống lại sợi tơ gió ấy.

Đám người Dã Cẩu bang còn chưa kịp thét lên đau đớn thì thân thể chúng đã bị cắt thành vô số mảnh, nhiều kẻ c·hết khi chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.

Mặt đất hiện tại đã được phủ kín bởi vô số khối thịt vụn, tàn chi, tay gãy vương vãi khắp nơi.

Nhưng ở giữa cái đống máu thịt ấy, vẫn có những tiếng la hét đầy đau đớn của những kẻ sống sót.

Đó là những thành viên của Dã Lang bang đã nghe theo trực giác của dã thú mà sống sót được một mạng.

Những kẻ này không phải mất tay thì cũng mất chân, có người còn hấp hối khi chỉ còn nửa thân trên, nội tạng rơi ra đầy đất.

Bạo Phong muốn đi lên xử lý sạch đám người này, nhưng Lôi Điện đã ra tay trước.

Trong lòng bàn tay cô lúc này xuất hiện một khối lập phương màu đen, khối lập phương ấy không ngừng thay đổi, biến hóa theo ý nghĩ của cô nàng, tạo thành một con dao nhỏ như dao gọt quả.



“Ồn ào.”

Lời nói lạnh lùng đầy vẻ máy móc của cô nàng vang lên.

Chỉ sao một cái vung tay nhẹ, đầu của tất cả những kẻ còn đang la hét đã được chuyển nhà trong nháy mắt.

Bạo Phong lúc này vô cùng khó chịu khi b·ị c·ướp con mồi, nếu là một người khác thì tên này chắc chắn đã phải sỉ vả đối phương một trận, nhưng dù sao cũng là đồng bạn nên hắn cũng chẳng muốn nói gì nhiều.

“Chậc chậc, dùng lực lượng của không gian để chém g·iết mấy tên Luyện Khí tu sĩ, đúng là dùng đại pháo đánh con muỗi.”

Cô nàng người máy không quan tâm lắm đến những lời Bạo Phong vừa nói, cô chỉ bước đi theo chân Số 4.

“Chúng ta đi thôi, có lẽ Nham Long đã xử lý xong đối thủ rồi.”

Cách đó ba con phố.

Nham Long lúc này đang đứng trước tàn tích của Hồng Tụ lâu, một thanh lâu dành cho các tu sĩ.

Hắn đã ủi Dư Thương đi qua hơn ba con phố, phá hủy hơn 30 công trình và trận pháp bảo hộ của chúng.

Oanh!

Đống đổ nát trước mặt Nham Long lúc này nổ tung, hàng tá các loại vật liệu xây dựng bị hất bay lên trời, rồi sau đó chúng bị trọng lực níu kéo mà một lần nữa rơi xuống, tạo thành một cơn mưa vụn gỗ và đất đá.

Đi ra từ đ·ống đ·ổ n·át, đứng dưới cơn mưa lúc này chính là Dã Cẩu bang chủ.

Nhưng hiện tại trên thân thể hắn xuất hiện hàng chục các v·ết t·hương lớn nhỏ, nặng nhất có lẽ là hai bả vai, nơi cặp sừng của Nham Long đã đâm xuyên qua.

“Ta làm sao có thể thua ngươi được, ta là Trúc Cơ tu sĩ, ta là một thiên tài!

Ta là kẻ đã từng giao chiến với Kim Đan tu sĩ!

Ta làm sao có thể bị một tên Luyện Khí kỳ đánh bại được.”

Du Thương lúc này đã mất hết bình tĩnh, hắn hoàn toàn để cho sự điên cuồng của 49 con chó dại cắn nuốt tâm linh mình.

Từ những khối da từng được cấy ghép trên thân thể đám chó đen, từng cái đầu chó từ từ chui ra, biến Du Thương thành một con quái vật với vô số cái đầu chó mọc trên thân thể.

Mùi hôi rình của loài chó lúc này được nhân lên vô số lần, khiến cho bất cứ ai ngửi thấy cái mùi hôi ấy sẽ không thể ngửi được bất cứ thứ mùi gì trong vòng một tháng.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Hơn 49 cái đầu chó sủa cùng một lúc, 49 cái đầu của những con khuyển yêu đã đạt đến Trúc Cơ cảnh đồng thanh sủa khiến cho không khí bị biến dạng, dập dờn như sóng biển.

Sóng âm phát ra xé toạc mặt đất, khiến cho trận pháp bảo hộ của các công trình gần đó cũng bị ảnh hưởng, lồng chắn năng lượng lúc sáng lúc tối làm người lo lắng không thôi.

Nham Long lúc này cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, máu bắt đầu chảy ra từ mắt, mũi, lỗ tai của hắn.

“Âm ba công kích sao?”

Từng tiếng chó sủa này làm Nham Long đau đớn, ngọn lửa giận dữ bùng cháy, đốt lên thứ gì đó trong thân thể hắn.

Uy áp của loài rồng lúc này phát ra từ thân thể Nham Long, thứ uy áp khiến cho tất cả các sinh vật sống cảm thấy một áp lực kinh khủng.

Ở phía đối diện, tiếng chó sủa bỗng chốc dừng lại, ý thức của đám chó dại trở nên ngoan ngoãn khiến cho ý thức của Du Thương một lần nữa trở lại.

Khi mở mắt lần nữa, Dã Cẩu bang chủ chỉ cảm nhận được một cảm giác hít thở không thông, và đứng trước mặt hắn, tên Luyện Khí tu sĩ mà hắn luôn miệng khinh thường giờ này đã giơ cao nắm đấm.

Một nắm đấm bằng đất đá khổng lồ to bằng thân thể Nham Long.

Dư Thương có thể cảm nhận được c·ái c·hết của mình đang đến gần khi nhìn vào nắm đấm ấy.

“Không! Tha mạng a! Tha cho ta a!”