Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 213: Chào mừng đến với Bạch Hồn đại thế giới.



Chương 212: Chào mừng đến với Bạch Hồn đại thế giới.

Nắm đấm kết hợp với long uy từ trên cao nện xuống, tuy không lớn nhưng lại khiến người cảm giác như có một ngọn núi lớn từ trên trời rơi vào mặt đất.

Ngay lúc nắm đấm sắp rơi xuống, một tiếng quát từ phương xa truyền tới.

“Yêu nghiệt phương nào! Dừng tay ngay cho đạo gia!”

Một tiếng thét có kèm theo uy áp xuất hiện, uy áp của một Kim Đan tu sĩ.

Nếu là người khác, chắc chắn họ đã bị hù đến không thể cử động, nhưng với Nham Long, cái thứ uy áp của Kim Đan tu sĩ này cũng chỉ như gió thoảng qua mà thôi, không đáng để chú ý.

Nham Long hoàn toàn không để ý tới lời cảnh báo, nắm đấm khổng lồ cứ như vậy mà rơi xuống, nện thẳng vào người Dã Cẩu bang chủ Du Thương.

Oanh!

Khói bụi mịt mù, cả phường thị lúc này chấn động dữ dội, như thể vừa có một thiên thạch từ trên trời rơi xuống.

Đến khi khói bụi tan đi, khi mà Nham Long thu tay lại, dưới mặt đất không còn Dư Thương nữa mà chỉ còn lại một bãi thịt nát.

Lúc này, nguy cơ dự cảm khiến cho Nham Long quay đầu lại.

Hắn chứng kiến một đạo nhân đang bay lơ lửng trên trời, có thể bay mà không cần dùng bất cứ pháp khí nào hỗ trợ, đây chính là tiêu chí của một Kim Đan tu sĩ.

Và trong cái Lạc Phong phường thị này, chỉ có một Kim Đan tu sĩ duy nhất, đó chính là chủ nhân của phường thị này, Yên Vụ Đạo Nhân.

Chỉ thấy lão già này ăn mặc như một đạo sĩ, khoác bên ngoài một trường bào đã rách tung rách tóe, gương mặt biến dạng vì phẫn nộ, cái đầu hói to lớn bất thường, râu tóc bạc phơ, có khói với hai màu đen đỏ vờn ở quanh người.

Nhưng nếu không nhìn kỹ, rất có thể sẽ lầm tưởng chỗ khói kỳ dị ấy là máu thịt của một sinh vật sống nào đó.

Mấy ngày hôm trước, Yên Vụ Đạo Nhân nhận được đám thuộc hạ báo cáo, rằng trong phường thị nhà mình xuất hiện một Trúc Cơ tu sĩ lạ mặt.

Ban đầu, lão ta cũng không để ý đến tên Trúc Cơ tu sĩ này, vì trong phường thị của lão cũng đã có hơn 60 nhà có Trúc Cơ tu sĩ rồi, thêm một người nữa cũng không có vấn đề gì.

Vấn đề ở chỗ ngày hôm đó lão ta đang đi dạo ven đường và chứng kiến tên tu sĩ ngoại lai kia, ngay lập tức lông tơ của lão đã dựng ngược khi chứng kiến Số 4.

Một tên tu sĩ Trúc Cơ ấy vậy lại khiến cho một Kim Đan như lão cảm thấy uy h·iếp!

Vì vậy Yên Vụ Đạo Nhân muốn thăm dò sâu cạn của tên tu sĩ lạ mặt, lão không thể chấp nhận được có một mối nguy ngay trong lãnh địa của mình, lão muốn biết mục đích mà tên Trúc Cơ tu sĩ kia đến đây làm gì.

Sau vài ngày quan sát, cuối cùng lão cũng đã quyết định để chó săn dưới trướng mình là Dã Cẩu bang chủ Dư Thương đi làm cục đá dò đường.

Không biết thì không sao, nhưng mà chọc một cái thì hết cả hồn luôn.

Tuy lão không biết được thực lực của tên Trúc Cơ tu sĩ bí ẩn kia như thế nào, nhưng lão cũng hết hồn trước đám Luyện Khí tu sĩ mà tên đó mang theo.

Tên to xác đánh với Dư Thương mạnh khỏi phải nói, có vẻ như tên đó có huyết mạch của một chủng tộc á long nào đó nên thể chất mạnh khỏi phải bàn, đã vậy hắn còn có thể dựa vào cái huyết mạch bạc nhược ấy phát huy ra long uy, thứ mà chỉ có Chân Long tộc thuần chủng mới có thể phát ra.

Một người khác là thiếu niên trẻ tuổi trong bộ đồ kế toán tiên sinh, nhìn có vẻ bình thường nhưng lại sâu không lường được, hắn chỉ dùng một lượng linh khí rất nhỏ, chỉ bằng một nửa số linh khí mà một Luyện Khí tầng 1 dùng để thả Hỏa Cầu thuật, pháp thuật đơn giản nhất.

Ấy vậy, với cái lượng linh khí ít ỏi đó, nhưng thiếu niên kia lại sử dụng một thủ đoạn điều khiển linh lực vô cùng tinh xảo, đã có thể dễ dàng chém g·iết hàng chục kẻ địch cùng giai, điều mà hàng chục hàng trăm viên hỏa cầu chưa chắc đã làm được.

Lão còn bất ngờ đến hoảng sợ hơn nữa, sau khi lão chứng kiến thủ đoạn của vị mỹ nữ duy nhất trong đám người Số 4.



Lão đã thấy cái gì chứ?

Thiếu nữ kia đã sử dụng không gian lực lượng!

Cái thứ ở tu tiên giới này chỉ có Nguyên Anh tu sĩ mới có tư cách đụng chạm vào!

Thế mà cô gái kia lại dùng lực lượng của không gian, thứ có thể dễ dàng chém c·hết một Kim Đan tu sĩ như lão đi chém mấy tên Luyện Khí tán tu!

Nhưng sau một hồi suy nghĩ lại, lão cảm thấy cô gái kia khá vô tri, vì theo lẽ thường, nếu một Luyện Khí tu sĩ mà muốn điều động không gian lực lượng, có lẽ cô ta phải trả một cái giá rất đắt.

Cuối cùng, lão đưa ra một kết luận.

Đám người Số 4 là một đám tu sĩ đã có được cơ duyên nghịch thiên nào đó, thậm chí có nhiều thứ đám người này còn chưa biết cách nên dùng như thế nào.

Nên đây là một đám người có uy h·iếp, nhưng không nhiều, có thể xử lý.

Ánh mắt của Yên Vụ Đạo Nhân khóa chặt lấy Nham Long dưới đất, ánh nhìn chằm chằm như thể con mắt muốn chui ra ngoài của hắn khiến người phải sợ hãi, giọng nói khàn khàn như ma quỷ vang lên.

“Tiểu tử, ngươi tai điếc sao?

Đạo gia ta đã nói là dừng tay rồi mà? Ngươi chán sống rồi sao?”

Bầu không khí lúc này vô cùng tĩnh lặng, lão đạo sĩ đang chờ đợi đối phương thanh minh, đám tán tu xung quanh sợ hãi Yên Vụ Đạo Nhân mà không dám hít thở, còn Nham Long vì không hề để tâm đến những lời đe dọa kia mà tỏ ra im lặng.

Thậm chí, tên thuộc hạ của Số 4 lúc này còn muốn thử cảm giác vượt cấp chiến đấu là như thế nào.

Cái lần n·ội c·hiến đánh với Số 1 không tính, vì lúc đó là cả một đám cùng nhau bao vây quần ẩu Số 1, làm sao có thể tính là khiêu chiến được.

Cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Nham Long, Yên Vụ Đạo Nhân lúc này đột nhiên nở một nụ cười vặn vẹo, để lộ ra hàm răng vàng khè bất quy tắc của lão.

“Các ngươi đừng tưởng là có một chút cơ duyên mà muốn làm gì thì làm, cậy có một chút ngoại vật mà muốn vượt cấp chiến đấu là một điều rất ngu xuẩn đấy.”

Trong lúc Yên Vụ Đạo Nhân còn đang nói nhảm, Số 4 và hai người khác cũng đã đến để hội hợp với Nham Long, đồng thời họ cũng nghe được những lời mà lão đạo sĩ già đang nói.

Đã từ rất lâu rồi, Nham Long mới quay đầu lại hỏi Số 4.

“Chỉ huy, ngài có hiểu được lão già kia đang nói mê sảng cái gì không?

Ta rõ ràng vượt cấp chiến đấu dựa vào chính mình, nào có cơ duyên nào hay cái ngoại vật gì đó đâu?”

Nghe vậy, Số 4 vừa giải thích vừa nhìn Yên Vụ Đạo Nhân với ánh mắt khi nhìn đồ đần.

“A, cái này thì đơn giản ấy mà.

Khi một con người gặp một vấn đề, sự vật, sự việc vượt quá tầm hiểu biết của họ, họ sẽ cố giải thích những thứ ấy bằng vốn kiến thức của mình và khẳng định điều đó là sự thật, dù cho thứ họ lý giải và sự thật lại là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Cái đấy người ta gọi là não bổ thì phải.”

Đám đàn em của Số 4 nghe vậy gật đầu.

“Ra là vậy, lão già kia vừa não bổ chúng ta sở hữu một thứ v·ũ k·hí nào đó có thể vượt cấp chiến đấu, nên giờ lão ta muốn chơi cái trò g·iết người đoạt bảo như trong tiểu thuyết.”



Số 4 lúc này bước ra một bước về phía trước, đám đàn em của hắn đã thể hiện đầy đủ rồi, giờ đến lượt hắn lên sân.

Chứng kiến tên Trúc Cơ tu sĩ bí ẩn cuối cùng cũng ra tay, Yên Vụ Đạo Nhân Lúc này cảm nhận được một cảm giác chẳng lành phát ra từ người tên tu sĩ ấy, cái cảm giác giống như một sinh vật khi phải đối mặt với thiên địch của mình.

Số 4 vừa đi vừa bóp ngón tay, nghiêng đầu nghiêng cổ khởi động xương cốt, dáng vẻ thong dong tự tin, hoàn toàn không giống với thái độ của một Trúc Cơ tu sĩ khi đối đầu Kim Đan cảnh.

Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Xem nào, ta nên dùng chiêu nào để chơi với lão đây?

Hasagi hất tung lão sau đó dùng Mộng Tưởng Nhất Đao chém lão?

Không được, lão ta vốn đã lơ lửng trên không từ trước rồi nên khỏi phải hất tung luôn, mà ta nghĩ đến cảnh mình rút đao ra từ ngực cũng thấy cay con mắt.

Sexy no jutsu cộng với Đạo Tâm Chủng ma, đảm bảo bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng sẽ bị tâm ma ám ảnh cả đời, đạo tâm phá toái.

Không, không được, mặt ta tuy rất dày nhưng vẫn chưa đủ dày để có thể thi triển chiêu thức ấy.

Mấy tên chỉ huy khác mà biết được chuyện này thì ta xác định là khỏi phải thò mặt ra đường luôn.

Nếu như Kamehameha cộng với lại Thiên Niên Sát, bọc thêm chút bá khí nữa?”

Ánh mắt Số 4 lúc này sáng rực lên.

“Cái này được, đảm bảo lão già kia sẽ thông thấu từ đuôi lên đầu luôn, kiệt kiệt!”

Linh giác của lão đạo sĩ lúc này điên cuồng cảnh báo về độ nguy hiểm của Số 4, khi nhìn vào nụ cười nham hiểm trên miệng tên hóa thân của Bạch Hồn, Yên Vụ Đạo Nhân không hiểu tại sao hoa cúc của mình co thắt lại.

Với tu sĩ, đặc biệt là những tu sĩ đã đạt tới Kim Đan cảnh, linh giác của những người này vô cùng n·hạy c·ảm, có thể phát hiện ra những mối nguy hiểm tiềm tàng và đưa ra cảnh báo.

Nên Yên Vụ Đạo Nhân vô cùng tin tưởng vào linh giác của mình.

Nếu đối phương đã nguy hiểm như vậy, lão phải lấy ra toàn bộ con bài chưa lật của mình.

“Hừm, Trúc Cơ tiểu tử! Hôm nay ngươi c·hết ở đây chính là một vinh dự của ngươi!

Bởi vì ta không chỉ là một Kim Đan tu sĩ, ta đã đạt tới cảnh giới nửa bước Nguyên Anh!”

Chỉ thấy quanh người Yên Vụ Đạo Nhân lúc này bắt đầu xuất hiện một cái bóng khổng lồ mờ ảo.

Cái bóng hình người ấy có gương mặt giống y hệt Yên Vụ Đạo Nhân, nhưng hình dáng thân thể của nó lại cực kỳ vặn vẹo với những bướu thịt và xúc tu mờ mờ ảo ảo, như thể phần thân thể ấy được cấu tạo từ sương mù đen và đỏ.

“Tiểu tử! Đây chính là khác biệt về cảnh giới giữa chúng ta! Đây chính là thứ mà chiến lực thông thường không thể nào đánh phá!”

Yên Vụ Đạo Nhân lúc này cảm nhận được thân thể mình tràn đầy sức mạnh, nguyên anh pháp tướng của lão như hòa cùng vào với đất trời, giơ tay nhấc chân có thể hội tụ vô số mây mù, sương độc.

Quan trọng nhất chính là lực lượng thần hồn mạnh mẽ, có thể dễ dàng lau đi linh hồn của một Kim Đan cảnh chứ đừng nói tới Trúc Cơ tu sĩ.

Lão biết đám người Số 4 có rất nhiều cơ duyên, bí mật, nhưng lão không tin đám có cảnh giới thấp như vậy có thể vận dụng được thủ đoạn liên quan đến thần hồn để chống lại Nguyên Anh tu sĩ.

Lão đã thấy được gương mặt của Số 4 biến sắc ngay khi nhìn thấy nguyên anh pháp tướng của lão, quả nhiên tên Trúc Cơ tu sĩ kia sợ rồi, hắn không có bất cứ thủ đoạn nào có thể chống lại được thần hồn công kích.



Chỉ thấy gương mặt Số 4 lúc này vô cùng đau đớn, hắn bắt đầu gào thét lên đầy đau khổ.

Nhưng nội dung của những lời gào thét ấy có gì đó hơi sai sai.

“Không a! Thế quái nào ngươi lại còn dùng thần hồn công kích?!

Ta đâu có muốn trận chiến này kết thúc nhanh như vậy a!”

Lúc này, linh giác của Yên Vụ Đạo Nhân lại cảnh báo tên Trúc Cơ tu sĩ trước mặt có gì đó rất không đúng, nó dự cảm việc lão đạo sĩ dùng nguyên anh pháp tướng chính là một sai lầm c·hết người.

Thực tế, Số 4 không sợ nhất chính là việc đối thủ dùng thần hồn công kích, bởi vì tất cả các đối thủ dùng loại thủ đoạn này đều sẽ bị Bạch Hồn và đám hóa thân của hắn khắc chế hoàn toàn.

Nếu như Yên Vụ Đạo Nhân không sử dụng nguyên anh pháp tướng, thay vào đó là những thủ đoạn mà Kim Đan tu sĩ thường dùng, có lẽ lão còn có thể sống lâu hơn một chút.

Ngay khi pháp tướng chỉ cách Số 4 chưa đầy 10 mét, lão đạo sĩ chợt cảm nhận được một lực hút cực mạnh phát ra từ phía đối phương.

Một lực hút chuyên nhằm vào linh hồn, nó khiến cho nguyên anh pháp tướng của lão đạo sĩ không thể nào trốn thoát.

Yên Vụ Đạo Nhân bất lực khi nhìn nguyên anh pháp tướng và thần hồn của lão dần bị lôi ra khỏi thân thể.

Lúc này lão mới nhận ra, mình giống như một con dê ngu ngốc lao thẳng vào miệng cọp.

Hình ảnh cuối cùng mà lão có thể thấy được, đó chính là một gốc cây màu trắng khổng lồ với kích thước lớn như một đại thiên thế giới, và tên Trúc Cơ tu sĩ lão t·ấn c·ông chính là một nhánh rễ của thực thể khổng lồ ấy.

Khi ánh mắt mở ra một lần nữa, Yên Vụ Đạo Nhân cảm thấy linh hồn mình giống như lạc vào một không gian kỳ lạ, một không gian với vô số những linh hồn đang du đãng và đang dần biến đổi thành những dạng sống mới.

Trước mắt lão lúc này chính là gốc cây khổng lồ mà lão từng thấy trước khi c·hết, một gốc cây tỏa ra ánh sáng trắng thần thánh, thứ ánh sáng không gay gắt như mặt trời mà êm dịu như ánh trăng.

Bên trong gốc cây ấy, lão thấy được có vô số các tiểu thế giới, vô số các lục địa mờ ảo như nằm giữa hư ảo và thực tại, chúng có thể thực sự tồn tại nhưng chúng cũng có thể chỉ là một suy nghĩ thoáng qua.

Lúc này, Yên Vụ Đạo Nhân chợt nhận ra thần hồn của lão có gì đó không đúng, nó đang dần bị một loại bức xạ linh hồn không thể diễn tả nào đó ăn mòn, biến đổi cấu trúc thành mộ dạng sống mới.

Cái đầu hói của lão bỗng dưng tỏa sáng thứ hai xuân, da đầu bong tróc nhường chỗ cho một mái tóc bạch kim dài óng ả, gương mặt xấu xí già cả bong tróc ra, để lộ một gương mặt mới trẻ trung, đẹp trai hơn hẳn, đôi tai người bình thường dần trở nên nhọn hoắt, lưng còng của ông lão cũng trở nên thẳng tắp.

Quá trình chuyển đổi một linh hồn tu sĩ thành một Bạch Hồn Tinh Linh diễn ra chỉ trong nháy mắt.

Giờ nhìn qua Yên Vụ Đạo Nhân, có người nói lão ta là một thanh niên cũng không vấn đề.

Trong lúc đang mê mang, lão vẫn thều thào về c·ái c·hết của mình.

“Không! Không muốn a! Ta muốn đột phá Nguyên Anh cảnh!

Đạo gia ta còn chưa sống đủ! Ta còn muốn trường sinh!”

Nhưng ngay sau đó, một luồng thông tin xuất hiện ngay trong đầu lão, khiến cho Bạch Hồn Tinh Linh mới được tạo ra này bình tĩnh trở lại.

“Cái gì, ta hiện tại đã trường sinh bất tử rồi sao?

Không chỉ vậy, thực lực hiện tại của ta cũng có thể so với Hóa Thần lão tổ, mà thực lực hiện tại ta được ban cho còn chưa phải hạn mức cao nhất.”

Chợt, lão phát hiện ra, thân thể linh hồn mình bắt đầu rơi vào trong một rễ cây khổng lồ, trên rễ cây ấy cũng có những người mới được chuyển hóa giống y hệt lão.

Vô số Bạch Hồn Tinh Linh đã chờ sẵn ở đó, đây là cách ma cũ chào hỏi ma mới trong thế giới của Bạch Hồn.

“Chúc mừng người mới đã về dưới trướng của Bạch Hồn tôn chủ, và chào mừng các ngươi đến với Bạch Hồn đại thế giới.”