Yên Vụ Đạo Nhân lúc này còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Có quá nhiều chuyện đã xuất hiện chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khiến cho lão đi từ thiên đường xuống địa ngục, rồi lại từ địa ngục đi lên thiên đường.
Chứng kiến Yên Vụ Đạo Nhân còn đang ngơ ngác vì chưa tiếp nhận được sự thật, một Bạch Hồn Tinh Linh dẫn đường khác tới để dẫn đạo lão.
“Haha, huynh đệ, nhìn ngươi còn đơ người như vậy chắc là do vẫn không tin được cơ duyên còn rơi xuống đầu mình sau khi c·hết đúng không?”
Thấy có người tiếp cận mình, Yên Vụ Đạo Nhân vô cùng cẩn thận mà quay đầu nhìn lại phía sau lão, nhưng rất nhanh chóng, thái độ của lão đã phải chuyển biến khi nhận ra người đến là ai.
“Tiền, tiền, tiền bối… Không đúng, tại hạ thất lễ, phải gọi là thánh chủ mới đúng.”
Lão vội vàng ôm quyền làm lễ.
“Tiểu nhân Yên Vụ, bái kiến Cực Đạo thánh chủ!”
Người đang hướng dẫn Yên Vụ Đạo Nhân lại là một người quen, người đó lại chính là Cực Đạo tông chủ.
Ở Đông Châu, sức mạnh của Cực Đạo tông đã đi sâu vào lòng người, nên dù cho tông môn này chưa bao giờ xưng thánh địa, nhưng do có quá nhiều người kính nể sức mạnh của tông môn này, nên không biết từ lúc nào, các tu sĩ bên ngoài đã coi tông môn này là thánh địa chân chính.
Đào Dương vốn đang phụ trách công việc phổ biến Chí Tôn Cốt với Số 1, nhưng do toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới đều đã trở thành quyến tộc của Bạch Hồn, nên lão có thể nói đã hết việc.
Vì vậy, lão xin phép vài ngày nghỉ, đi tham quan cái Bạch Sắc Địa Phủ, muốn du lịch cái thế giới hư ảo bên trong thân thể Bạch Hồn.
Nhưng trong kỳ nghỉ này, Cực Đạo tông chủ lại thấy bất ngờ khi ở nơi đây có thể bắt gặp một người quen biết hắn.
“Ồ, thật không nghĩ ra được ở nơi đây ta lại có thể gặp được người quen, không biết đạo hữu là?”
Nhưng có vẻ Yên Vụ Đạo Nhân vẫn chưa nhận thức được mình hiện tại không còn là một Kim Đan tán tu nữa, lão vẫn rất khúm núm khi nói chuyện với Cực Đạo tông chủ.
“Không dám, không dám, tại hạ chỉ là một tán tu nhỏ bé, chỉ là hồi trẻ lịch luyện, có một lần may mắn được chứng kiến thánh nhan của thánh chủ ngài mà thôi.”
Khi nói xong những lời ấy, Yên Vụ Đạo Nhân cảm nhận được ánh mắt của vị Cực Đạo tông chủ có gì đó hơi lạ.
“Ai, người mới, đằng nào chúng ta cũng là n·gười c·hết rồi, ngươi còn dùng mấy cái thứ nghi thức của người sống làm cái gì chứ?
Mặc cho thân phận hồi còn sống có cao bao nhiêu chăng nữa, sau khi tới nơi này rồi chúng ta cũng chỉ là nhân viên của Bạch Hồn tôn chủ mà thôi.
Với lại ta chỉ nghe qua vài câu nịnh hót cũng biết ngươi có thiên phú làm thái giám rồi, ta quen biết một vài Bạch Hồn Tinh Linh đang nghiên cứu hạng mục Tịch Tà Kiếm Phổ và Quỳ Hoa Bảo Điển, không biết lão đệ ngươi có hứng thú hay không?”
Nghe vậy, gương mặt của Yên Vụ Đạo Nhân bắt đầu biến đổi, nếu như lão còn là người sống thì có lẽ giờ này lão đã tức sạm mặt lại, nhưng với cái thân thể luôn phát sáng như của các Bạch Hồn Tinh Linh, thì thật khó để có thể chứng kiến biểu cảm ấy.
Với Yên Vụ Đạo Nhân, dù là một Kim Đan tu sĩ đã sống vài trăm năm, nhưng cũng chưa bao giờ nghe tới Tịch Tà Kiếm Phổ hay Quỳ Hoa Bảo Điển là công pháp nào, tuy vậy, mớ tri thức kỳ quái đang chảy vào trong đầu lão từng giây từng phút lại nói cho lão hai thứ đó là gì.
Yên Vụ Đạo Nhân lúc này cũng bắt đầu nhận thức được về thân phận mới của mình, lão nghiến răng nghiến lợi trả lời Đào Dương.
“Hừm, không cần Cực Đạo tông chủ phải phí tâm, tại hạ tự nhận mình không đủ biến thái để gia nhập vào cái dự án ấy.”
Nói rồi lão phất tay áo rời đi, tìm kiếm một công việc thích hợp bên trong Bạch Sắc Địa Phủ này.
Bỏ đi mấy chuyện phiền lòng khi gặp phải Cực Đạo Tông Chủ, Yên Vụ Đạo Nhân vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, lão vừa đi vừa ngắm khung cảnh của một thế giới kỳ lạ.
Trên một con đường giống như được lát bằng đá cẩm thạch, hai bên đường là đủ thứ kiến trúc kỳ lạ như một nồi lẩu, từ kiến trúc phương đông tới kiến trúc phương tây, từ huyền huyễn tới khoa huyễn.
Tuy tạp là vậy nhưng sự sắp xếp ngay ngắn, tài tình của người đã thiết kế ra thành phố này lại khiến cho những nguyên tố ấy lại hòa hợp được cùng nhau.
“Thật không nghĩ ra được, ta sau khi c·hết rồi lại có được đại cơ duyên như vậy, có được sức mạnh này thì ta cũng chẳng thèm sống lại làm cái quái gì.”
Yên Vụ Đạo Nhân vừa đi vừa cảm khái, nhưng cảm xúc của lão đã bị chặt đứt ngay sau đó.
“Gâu! Gâu!”
Nghe được tiếng chó sủa quen thuộc này, Yên Vụ Đạo Nhân quay đầu nhìn lại.
Ở một góc đường, lão ta thấy được Du Thương, Dã Cẩu bang chủ, chó săn cũ của lão lúc này đang ngồi buồn bã trên một chiếc ghế đá ven đường, xung quanh hắn là các thành viên cũ của Dã Cẩu bang và một bầy chó vô cùng đông đảo.
Lúc này Yên Vụ Đạo Nhân nhận ra, có lẽ thứ “cơ duyên” này không dành cho lão, đây là thứ cơ duyên dành cho tất cả những người đ·ã c·hết gần những nơi bị Bạch Hồn ảnh hưởng.
Còn một sự thật khác khiến lão muốn sụp đổ.
Khi tất cả mọi người đều là siêu nhân thì lúc đó ai cũng là người bình thường, cái tu vi sánh ngang với Hóa Thần cảnh mà lão đang có không thể giúp lão xưng tông làm tổ ở cái thế giới này.
Với một kẻ từng nắm trong tay hàng chục triệu sinh mạng, việc mất đi quyền lực khiến cho lão cảm thấy vô cùng thống khổ.
Không thể nào còn có thể cao cao tại thượng, không thể nào áp đảo chúng sinh được nữa.
Giờ lão đã hiểu câu, thà làm đầu gà không làm đuôi phượng mà mấy tên tán tu khác hay treo trên miệng là gì rồi.
Giờ này, Yên Vụ Đạo Nhân thực sự rất muốn sống lại một lần nữa.
Nhưng những cảm xúc tiêu cực ấy nhanh chóng bị hàng tá những kiến thức kỳ quái đè bẹp, những tri thức giống như có ma lực, uốn nắn lại tính cách của lão sao cho phù hợp hơn với thế giới này…
Bên ngoài thế giới thực.
Cả đám tán tu núp ở những công trình xung quanh bãi chiến trường lúc này đang trừng mắt ra, bọn họ vẫn không thể tin được vào những gì mình vừa thấy.
Bọn họ đã chứng kiến cuộc xung đột này từ đầu đến cuối, cả đám cứ nghĩ rằng mình có thể học được một chiêu nửa thức, có thể mở mang kiến thức khi có tu sĩ cấp cao đánh nhau.
Nhưng đến cuối cùng, cái duy nhất bọn họ thấy được và nhìn hiểu được đó chính là Nham Long dùng ưu thế tuyệt đối về thân thể nện c·hết một Trúc Cơ tu sĩ.
Còn lại bọn họ chẳng thể thấy được gì cả.
Tia gió do Bạo Phong thả ra?
Nó giấu kín đến nỗi những kẻ bị cắt bởi sợi chỉ bé tí ấy cũng không hề nhận ra sự tồn tại của nó, đừng nói gì tới một đám ăn dưa cách chiến trường hàng chục mét, cái duy nhất mà chúng thấy được đó chính là hàng chục bang chúng của Dã Lang bang bị cắt vụn.
Nhát chém không gian của Lôi Điện?
Đó là một chiêu thức không hề màu mè, không gian lực lượng vô hình vô chất, không thể nhìn được bằng mắt thường, nên cái đám tán tu chứng kiến được chính là đầu mấy kẻ còn sống sót đột nhiên rơi xuống đất.
Còn về biểu hiện của tên Trúc Cơ tu sĩ dẫn đầu đám người kỳ lạ kia?
Đến lúc này, đám tán tu chỉ có thể nói, chúng nhìn qua mà chẳng thể nào hiểu nổi.
Bọn chúng chỉ thấy Kim Đan tu sĩ trấn thủ phường thị này ra tay, sau đó lão sử dụng một thủ đoạn nào đó triệu hồi ra một hư ảnh khổng lồ.
Chỉ nhìn vào hư ảnh ấy, linh giác của tất cả các tu sĩ đều cho ra một kết luận, chịu c·hết, không thể nào chạy trốn được.
Bọn họ cảm nhận được có một nguồn năng lượng mạnh mẽ đang lưu chuyển trong lòng bàn tay của hư ảnh kia, một nguồn năng lượng cuồng bạo có thể dễ dàng lau sạch đi cả Lạc Phong phường thị này.
Cả đám đang chờ c·hết thì bóng mờ mà Yên Vụ Đạo Nhân gọi ra đột nhiên biến mất, không những vậy, lão ta tự dưng không động đậy rồi rơi cái bịch xuống mặt đất như con diều đứt dây.
Từ đó đến giờ, đã vài phút trôi qua nhưng vẫn chưa thấy lão ta động đậy.
Còn tên Trúc Cơ tu sĩ kỳ lạ kia vẫn đang la hét trong đau đớn, có lẽ hắn đã phải dùng một con bài chưa lật rất mạnh mới có thể g·iết c·hết Yên Vụ Đạo Nhân trong nháy mắt.
Nhưng thực tế, Số 4 lúc này chỉ đang la hét vì không thể đi ra trang bức mà thôi, rõ ràng hắn còn có vô số tuyệt chiêu chưa sử dụng, ấy thế mà đối thủ của hắn chỉ cầm cự chưa quá 1 giây.
Thấy Số 4 hét quá dài, Bạo Phong không nhịn được, thằng nhóc đi lên phía trước mà cho chỉ huy của mình một cú đá, hoàn toàn không nể mặt mũi tên này chút nào.
“Chỉ huy, đừng có hét nữa, chúng ta còn cần phải rời khỏi nơi đây.”
Số 4 sau khi lăn vài vòng trên mặt đất cũng đứng dậy, hắn phủi đi lớp bụi trên chiếc áo choàng đen của mình, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc, như thể kẻ vừa la hét vừa rồi không phải chính hắn.
“Đi thì đi thôi, nhưng trước khi đi chúng ta cần phải nhặt chút chiến lợi phẩm trước đã.”
Số 4 tiếp cận xác của Yên Vụ Đạo Nhân, nhặt lên cái nhẫn trữ vật trên tay của lão.
Bên trong đó ngoài 20000 khối linh thạch ra còn có vài môn công pháp tu tiên, và vài món pháp bảo, thiên tài địa bảo, da người, xương người, và khá nhiều khí quan thân thể khác được chất đống một chỗ.
Tuy trên lý thuyết thì Số 4 không phải con người, và hắn cũng chẳng phải người tốt lành gì, thậm chí còn là một nhà khoa học mổ xẻ thân thể người không ghê tay.
Nhưng Số 4 vẫn cảm thấy chán ghét mấy cái thứ nguyên liệu từ thân thể người này, đơn giản là vì thủ pháp giải phẫu quá thô ráp, chúng không hề được bảo quản tốt và một vài nguyên liệu bắt đầu bốc mùi.
Quan trọng nhất là oán khí trên những nguyên liệu này quá nồng nặc.
Với Bạch Hồn và đám hóa thân của hắn, oán khí giống như một đống chất thải, tuy không gây nguy hiểm nhưng làm người cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, Số 4 lập tức dùng một mồi lửa đốt sạch đống nguyên liệu bốc mùi ấy, cộng với cả thanh pháp khí được rèn ra từ cột sống người thành tro.
Tiếp theo đó, hắn tiếp tục đào bới cái túi trữ vật ấy và không hề có thêm bất cứ thu hoạch nào.
Nhưng ngay lúc này, trong lòng Số 4 chợt nảy lên một ý tưởng, ý tưởng về việc bổ sung cho cái kế hoạch mà hắn đã nghĩ ra từ trước đó.
Cầm trong tay ba miếng linh thạch, dưới sức mạnh của giả kim thuật, ba khối linh thạch rất nhanh chóng đã được gộp vào một chỗ, và được tạo hình thành một cái lệnh bài bằng ngọc, nhìn có vẻ rất không đáng chú ý.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Số 4 đã khắc lên trên tấm lệnh bài ấy vô số các loại trận pháp khác nhau, biến lệnh bài ấy trở thành một chiếc máy chiếu phim cỡ lớn.
Sau đó hắn truyền “mồi câu” của mình vào trong tấm lệnh bài ấy, kèm theo đó là một trường tinh thần lực đặc biệt, thứ sẽ khiến người ta chú ý đến tấm lệnh bài trong vô thức, đảm bảo đám tán tu này sẽ không bỏ qua “mồi”.
Tiếp theo đó, Số 4 ném ngọc bài ấy đi, để nó lẫn bên trong đống tạp vật của Yên Vụ Đạo Nhân.
“Được rồi, chẳng còn thứ gì có giá trị ở đó nữa, chúng ta mau đi thôi.”
Số 4 dẫn theo đám đàn em của mình rời khỏi Lạc Phong phường thị, bỏ lại phía sau một mớ hỗn độn.
Nhìn 4 bóng người kia dần biến mất khỏi phạm vi phường thị, đám tán tu lúc này mới dám thở mạnh, bọn họ từ nãy tới giờ đều lo sợ đám người kia sẽ quay ra đồ sát cả phường thị.
Lo sợ cũng phải, vì lúc này không phải là một thế giới tu tiên bình thường nữa, đây là một thế giới quỷ dị tu tiên, chuyện cường giả không vui có thể quay ra đồ sát sạch cả một khu vực không phải là không thể xảy ra.
Với các tán tu, 3 trong 4 người kia đều có khả năng g·iết người trong vô hình cực kỳ quỷ dị, nên không ai dám đi lên trước vì sợ chạm phải loại nguyền rủa nào đó.
Thế giới quỷ dị tu tiên này, phần lớn cường giả đều là những kẻ có tính khí thất thường, ai mà biết bọn họ sẽ để lại cái gì trong tạp vật ấy.
Đám tán tu chỉ quây xung quanh đống đồ mà Số 4 bỏ lại và nhìn với ánh mắt đầy thèm khát, không ai trong số họ muốn lên làm cục đá dò đường.
Mãi tới 1 tiếng đồng hồ sau đó, một thiếu niên tán tu ăn mặc rách rưới như một tên ăn mày bị đám người đưa tới.
Một gã tu sĩ to lớn nhấc cổ áo và xách cậu thiếu niên như xách gà, rồi ném cậu ta vào đống tạp vật mà Số 4 để lại như ném rác rưởi.
Rơi vào trong đống tạp vật, thiếu niên lăn qua lăn lại qua đống bình bình lọ lọ đựng đan dược, qua vài cuốn bí tịch, và qua cả ngọc bài mà Số 4 để lại.
Khi thấy thiếu niên vẫn có thể bình yên sau khi tiếp xúc với những đồ vật ấy, ánh mắt đám tán tu lúc này hóa thành ánh mắt của loài thú săn mồi.
Thiếu niên vừa bị ném vào là kẻ xui xẻo nhất.
Khi cậu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy có hơn 10 loại pháp thuật đã dán thẳng mặt mình, muốn tránh không thể tránh.
Việc thiếu niên tán tu nổ thành sương máu giống như một tín hiệu bắt đầu cho một cuộc tranh đoạt.
“Của ta! Đan dược là của ta!”
“Mau tránh ra, công pháp đó ta chạm vào trước!”
Cuộc hỗn chiến diễn ra khiến cho mọi thứ trở nên vô cùng hỗn loạn.
Mãi cho tới khi có người chạm phải miếng ngọc bài được Số 4 để lại, mọi thứ mới trở nên bình tĩnh.
Trong con mắt khó tin của bao người, miếng ngọc bài phát ra ánh sáng chói mắt và lơ lửng giữa không trung, chỉ cần nhìn qua cũng thấy được đây chắc chắn là một bảo vật hiếm thấy.
Đến khi ánh sáng mà ngọc bài phát ra dịu đi, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi không có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc tất cả mọi người còn không hiểu, một số người có ánh mắt sắc bén đã nhìn lên trên trời.
Chứng kiến sự bất thường của những người này, đám tán tu cũng ngẩng đầu lên và nhìn theo.
Chúng thấy được tấm ngọc phù lúc này giống như một chiếc máy chiếu, chiếu lên trên tầng mây âm u hình dáng của một tấm bản đồ.
Cả phường thị lúc này sôi trào, tất cả mọi người, thậm chí là cả những người cách phường thị hàng chục dặm cũng thấy được hình dáng của tấm bản đồ ấy.
Một tấm bản đồ dẫn tới di tích động phủ của một Hóa Thần tu sĩ!