Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 216: Thám hiểm di tích.



Chương 215: Thám hiểm di tích.

Đã một tuần trôi qua.

Kể từ ngày thông tin về động phủ của Hóa Thần tu sĩ bị lộ ra, xung quanh Đầu Hổ sơn lúc này không còn là rừng núi hoang vắng nữa, nơi đây đã thành lập nên thị trấn mới với vô số tu sĩ ra ra vào vào.

Dù không phải là kẻ đi vào thám hiểm chăng nữa, vẫn có rất nhiều tu sĩ tìm được cơ duyên của mình trên những sạp bán đồ được bày ngoài đường phố, hoặc kinh doanh buôn bán kiếm linh thạch.

Nếu chỉ có 5 thế lực lớn ở phía nam Đông Châu tới đóng quân thì mọi thứ đã không náo nhiệt như thế này.

Sau 7 ngày, đã có thêm 60 thế lực Nguyên Anh cảnh từ những nơi khác tới muốn chia một chén súp.

Còn chưa kể vô số thế lực Kim Đan cảnh khác muốn thò một chân trong lần thám hiểm này.

Đám tán tu thấy các thế lực lớn đang tranh giành với nhau, nên rất nhiều người tới nơi đây để kinh doanh, bán hàng, hy vọng có thể mò được một chút chỗ tốt.

Trên Hổ Đầu sơn.

Lúc này cả ngọn núi nhìn qua vẫn bình thường không có gì lạ, nhưng thực tế, trong lòng núi lúc này đã bị đục rỗng.

Quy mô của kế hoạch cảu Số 4 rất lớn, lớn đủ để đặt cả một thành phố hiện đại vào trong lòng của ngọn núi cao hơn 7000 mét này.

Đủ thể loại hang hốc, cung điện ngầm đã được đào và xây dựng một cách cẩn thận, khiến cho mọi thứ trong lòng ngọn núi này không hề giống động phủ của Hóa Thần tu sĩ chút nào, nhìn kiểu gì nó cũng giống di chỉ của một ẩn thế tông môn hơn.

Số 4 phân công công việc rất rõ ràng.

Bạo Phong nhận nhiệm vụ chép sách, chế tạo ra những bí tịch công pháp từ Luyện Khí đến Hóa Thần cảnh.

Lôi Điện phụ trách chế tạo máy móc, đủ các loại thiết bị, v·ũ k·hí cho di tích.

Nham Long đào đất, phụ hồ, xây cất công trình.

Số 4 là người bày trận, tạo ra đủ các thể loại cơ quan, trận pháp bảo vệ cho di tích này khỏi những cuộc tranh giành cơ duyên của đám tu sĩ trong tương lai.

Nham Long lúc này nhìn không hề có chút tinh thần nào cả, hắn đang nằm ngửa trên mặt đất sau khi đặt viên gạch lát nền cuối cùng cho khu công trình khổng lồ này.

Nhìn vào cái thành phố ngầm to lớn mà mình kiến tạo, Nham Long chỉ muốn chửi bậy mà thôi.

Cái số lượng công tác phi lý này rõ ràng không phải thứ dành cho một kẻ có sức mạnh chỉ ngang Luyện Khí tu sĩ như hắn.

Lúc này, Bạo Phong mặc quần đùi áo cộc, đeo một chiếc kính râm, một tay cầm cốc trà sữa, tay còn lại xách theo một túi trà sữa khác tới gần.

Nhìn kiểu gì cũng thấy kẻ này đang đi nghỉ phép chứ không phải đi làm.

“Người anh em, làm chút trà sữa để giải nhiệt đi.”

Nham Long đang rất mệt, nhưng nghe thấy có đồ uống, hắn cũng cố gắng ngồi dậy.

Vừa uống trà sữa, hắn vừa dùng ánh mắt u oán nhìn về phía Bạo Phong.

Ban đầu Nham Long cũng rất chăm chỉ làm việc, hắn tin rằng Bạo Phong cũng khổ như mình nên cũng không có ý kiến.

Nhưng sau khi thấy tên này ngồi chơi nhàn nhã còn mình thì khổ cực đào đất xây nhà, tâm tính của Nham Long suýt nữa thì sập.

Thì ra tên Bạo Phong này đã nhờ Lôi Điện chế ra cho hắn một dàn máy in, và hắn cứ ngồi yên một chỗ, tải xuống cả đống công pháp bí tịch trong kho lưu trữ dữ liệu của Bạch Hồn về để in ấn.

Nếu như Lôi Điện không xuất hiện kịp thời, tài trợ hàng tá những người máy tự động để phụ trợ quá trình thi công, có lẽ Nham Long đã bỏ gánh không làm ngay từ những ngày đầu tiên.

Uống từng ngụm trà sữa như muốn nuốt cơn tức vào trong lòng, Nham Long đứng dậy và rời đi, nhưng trước khi rời đi hắn không nhịn nổi được nỗi lòng của mình.

“Nếu lần sau còn làm hoạt động kiểu này, ta muốn ngồi phòng máy.”



Bạo Phong ở phía sau nghe vậy cũng chỉ đành nhún vai.

“Ta làm sao biết được, đến lúc đó phải xem chỉ huy của chúng ta lại phân công như thế nào chứ.”

Hai người rời đi, bỏ lại ở phía sau hai cốc trà sữa đã bị uống sạch ở một di tích cổ kính không một bóng người.

Trung tâm của thành phố dưới lòng đất, lúc này Số 4 và Lôi Điện đã chờ sẵn ở nơi đây.

Công việc thiết kế và thi công một di tích trong lòng núi đã hoàn thành, giờ còn thiếu nghi thức cắt băng nữa thôi.

Nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, Số 4 biết người bên phía mình đã đến đủ.

“Được rồi, chúng ta đi tới phòng quan sát bí mật thôi, trận pháp bảo hộ sẽ tự tắt trong 3 phút nữa.”

Đám người Số 4 đã tạo ra một khu vực hoàn toàn riêng biệt trong khu di tích này, một khu vực được bọc bởi vô số các loại trận pháp, kết hợp với đủ loại kỹ năng tinh thần lực, gây ra tâm lý ám chỉ làm người ta không thể chú ý tới khu vực ẩn đó.

Tất cả để tiện cho việc giá·m s·át và đảm bảo kế hoạch có thể thành công mỹ mãn.

Sau 3 phút, trận pháp tự động tắt giống y như những gì đã được lên kế hoạch từ trước.

Hổ Đầu sơn, bên ngoài màn sáng của trận pháp phòng hộ.

“Đại nhân, tha cho ta a!”

Một tên tán tu Luyện Khí tầng 1, ăn mặc rách rưới như một gã ăn mày lúc này đang gào khóc cầu xin.

Hắn ta đang bị một thanh niên với cơ thể khổng lồ, chiều cao 5 mét nắm trong lòng bàn tay như nắm một con chuột.

Dựa vào cách ăn mặc của thanh niên khổng lồ, đủ để thấy kẻ này không phú thì quý, pháp lực ngưng luyện cực kỳ chắc chắn, khác hẳn với tên tán tu pháp lực phù phiếm kia.

Sau lưng gã to con ấy là biểu tượng của Cự Kình tông, một Kim Đan tông môn.

Lúc này, tên tán tu nhìn về phía màn sáng của trận pháp mà cảm thấy tuyệt vọng.

Trong 7 ngày vừa qua, không biết đã có bao nhiêu tán tu c·hết ở bên ngoài trận pháp này.

Dù biết còn có một tuần màn sáng này sẽ tự động biến mất, nhưng có nhiều người không chờ được lâu như thế.

Một vài Nguyên Anh lão tổ tự mình ra tay, dùng từng đòn công kích có thể dễ dàng lau đi phạm vi cả ngàn dặm đánh vào màn sáng của trận pháp, nhưng những đòn đánh ấy giống như đá chìm đáy biển, không thể nổi lên một bọt sóng.

Màn sáng của trận pháp vẫn tồn tại ở đó như chế giễu sự vô tri của đám người này.

Có lão tổ không tin tà, nếu không thể dùng pháp thuật để phá trận thì dùng nhục thân đi chọi cứng với trận pháp.

Kết quả, một vị Nguyên Anh lão tổ chuyên luyện thể phải rời khỏi cuộc chơi khi bị trọng thương, một cánh tay đã nổ tung thành sương máu ngay khi chạm vào trận pháp.

Lúc đó không còn ai tự tin rằng có thể phá vỡ trận pháp của Hổ Đầu sơn được nữa.

Nhưng vẫn có một số người không cam tâm, bọn họ không tin rằng trận pháp này thần dị như vậy, chắc chắn nó vẫn sẽ có một vài chỗ hở.

Vì để tìm ra chỗ hở không tồn tại này, sinh mạng của không biết bao nhiêu Luyện Khí tán tu đã bị đem đi lấp.

Mấy ngày qua, tên tán tu này đã chứng kiến không biết bao nhiêu tán tu khác tan xác khi chạm phải trận pháp ấy, và giờ có lẽ hắn là người tiếp theo.

Sau đó tên tán tu dễ dàng bị đệ từ của Cự Kình tông ném đi như một món đồ chơi.

Hắn đã nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận c·ái c·hết của mình, nhưng sau đó, hắn chỉ cảm nhận được mình va vào mặt đất và lăn vài vòng.



Mở mắt ra, tên tán tu đã phát hiện ra hắn giờ đã xâm nhập thành công vào trong trận pháp phòng ngự.

Nhận thấy mình không c·hết, tên tán tu sợ ngây người một lúc, sau đó, hắn chợt nhớ ra điều gì đó.

“Đúng rồi, cơ duyên, trên ngọn núi này có cơ duyên của Hóa Thần tu sĩ!

Và ta là người đầu tiên có mặt ở nơi đây!”

Ngay lúc này, gương mặt của tên tán tu vặn vẹo, tràn ngập vẻ oán độc hận thù.

“Hừm, Cự Kình tông, chờ lấy, ta sẽ chiếm lấy cơ duyên, sau đó trở lại, g·iết sạch cả cái tông môn nhà các ngươi!

Ba mươi năm…”

Nhưng tên tán tu còn chưa kịp hô khẩu hiệu, cái vẻ oán độc của hắn không còn duy trì lâu hơn được nữa, vì sau lưng hắn xuất hiện vô số các tiếng la hét.

“Trận pháp được mở ra rồi!”

“Mau, mau phát tín hiệu, trận pháp không còn nữa!”

“Cơ duyên! Ta tới đây!”

Tên tán tu quay đầu lại, hắn chứng kiến trận pháp dần tan biến, vô số tu sĩ lao lên phía trước, và thấy được cái bóng khổng lồ của một bàn chân sắp sửa đè lên hắn.

Hắn nhận ra bàn chân to lớn này, đây chẳng phải là bàn chân của tên Cự Kình tông vừa ném hắn vào trận pháp sao.

Sự khác biệt giữa một tên Trúc Cơ chuyên luyện thể với một Luyện Khí tầng 1 là vô cùng lớn, lớn gấp nhiều lần khi so sánh một khối sắt với lại đậu hũ.

Nên tên Trúc Cơ tu sĩ bước qua, để lại phía sau một đống bùn máu.

Đủ thể loại pháo hiệu được bắn lên thắp sáng một vùng trời, báo hiệu cho trận pháp bảo hộ di tích động phủ Hóa Thần tu sĩ đã được mở ra.

Vô số tu sĩ chen chúc hướng lên ngọn núi Hổ Đầu, vạch từng gốc cây, khe đá, tìm kiếm cái gọi là động phủ.

Cả ngọn núi giống như bị người lật tung lên, nhưng cũng rất nhanh sau đó, một Kim Đan tu sĩ đã phát hiện ra một con đường đá bị vùi lấp.

Đạn tín hiệu bắn lên trời làm tất cả mọi người chú ý.

Dù sao mục đích khi chế tạo ra di tích của Số 4 không phải là để che giấu “cơ duyên” hắn muốn để càng nhiều người tiến vào trong di tích càng tốt, nên hắn để lại rất nhiều manh mối.

Đi men theo con đường đá, rất nhanh chóng, các tu sĩ đã đứng trước một vách đá khổng lồ dựng đứng như một bức tường.

Thấy điểm dừng của con đường đá ngay ở trước vách đá này, rất nhiều tu sĩ không hiểu tại sao.

Chẳng lẽ lối vào động phủ đã bị tảng đá khổng lồ này che mất?

Một vài tu sĩ muốn nhảy lên trên vách đá, xem thử xem có tìm thêm được con đường nào mới hay không.

Nhưng ngay khi chạm vào vách đá, trận pháp ẩn hình trên đó lập tức tan vỡ như bong bóng, chỉ để lại tên Luyện Khí tán tu mộng bức rơi xuống vực thẳm phía dưới.

Đám tu sĩ ở cái thời đại quỷ dị tu tiên này dành một giây để mặc niệm, ghi nhớ công lao của hắn, còn một tên Luyện Khí tu sĩ rơi xuống một vách vực sâu như vậy liệu có c·hết hay không, cái đó đám người này không quan tâm.

“Nơi này được bố trí trận pháp rất cao minh, mà che giấu cẩn thận như vậy thì cái cửa hang này có lẽ chính là lối vào di tích đi.”

Một giọng nói vu vơ vang lên ngay giữa đám người còn đang trầm mặc, như thể đốt lên ngọn lửa tham lam trong mắt đám tu sĩ.

Nhiều kẻ không nhịn được mà bắt đầu nhảy xuống vách đá, muốn là kẻ đầu tiên tìm ra cơ duyên.

Sau một đoạn đường leo vách vực mà xuống, cuối cùng đám tu sĩ cũng tìm ra được lối vào chân chính.

Một cánh cổng đá khổng lồ, bên trên đó có một tấm bảng hiệu làm bằng đá tảng to lớn, có khắc rõ ba chữ Bạch Hồn tông.



Ba chữ này giống như có ma lực, chỉ cần nhìn nhiều cũng khiến cho hồn phách của tu sĩ như muốn lìa khỏi thân thể, nhiều người nhìn một lần sau không muốn nhìn lại lần nữa.

Nhưng sau đó, bọn họ phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc.

Thần hồn của mỗi người sau khi nhìn qua tấm bảng ấy đều trở nên mạnh mẽ hơn hẳn, chỉ khác là trong thần hồn của mỗi người giờ có thêm một nhánh cây trắng không đáng chú ý mà thôi.

Đến lúc này, đám tu sĩ không nhịn được mà cảm khái.

Quả nhiên là di tích của Hóa Thần tu sĩ, đi đến cổng thôi cũng là một đại cơ duyên.

Đám tu sĩ tiếp tục tiến sâu vào bên trong, tất cả đã bị choáng ngợp khi chứng kiến một tông môn, không, phải là một thành phố ngầm khổng lồ trong lòng núi.

Dù ở nơi tăm tối chăng nữa, thành phố này vẫn tỏa ra ánh sáng lung linh như những ánh sao, đủ thứ bảo thạch được khảm nạm khắp nơi duy trì nguồn sáng cho nơi đây tới vĩnh cửu.

Nơi đầu tiên mà đám tu sĩ này tiến vào để tìm kiếm cơ duyên chính là một khu tiểu viện.

Nhưng Số 4 cũng không thể nào để đám tu sĩ có thể lấy đi cơ duyên dễ dàng như vậy được.

Cái gì quá dễ dãi để có được thì người ta sẽ không coi trọng nó.

Nên hắn bày ra một chút thử thách nho nhỏ cho đám tu sĩ thám hiểm nơi đây.

Các tu sĩ khi bước vào khu tiểu viện đã gặp phải thử thách đầu tiên.

Đó là một con rối bằng đá nhìn qua cực kỳ thô ráp, nhưng nếu nhìn kỹ, trên người nó có vô số các phù văn, trận pháp được thắp sáng.

Không nói không rằng, con rối đá và đám tu sĩ vô cùng ăn ý mà lao vào chiến đấu.

Từng phù văn và trận pháp trên người con rối đá khiến cho phòng ngự của nó vô cùng mạnh mẽ, hàng chục pháp thuật dán mặt chào hỏi nhưng không thể gây nên thiệt hại quá đáng kể trên người con rối đá.

Trái lại, chỉ cần con rối đá chạm nhẹ một cái, một Luyện Khí tu sĩ có thể dễ dàng bị trọng thương và bị loại khỏi vòng chiến đấu.

Một nắm đấm của con rối đá rơi xuống có thể tạo ra sóng xung kích cực mạnh, dễ dàng quét bay một nhóm hàng chục tu sĩ.

“Tất cả mọi người mau tản ra, bao vây tiêu hao nó! Đừng để nó tiếp cận!”

Nhưng rất nhanh chóng, đã có tu sĩ lấy lại được bình tĩnh và chỉ huy tất cả mọi người.

Con rối đá tuy rất mạnh nhưng cách t·ấn c·ông của nó quá đơn nhất, đi thẳng về thẳng nên rất nhanh chóng đã b·ị b·ắt bài.

Tuy vậy, cũng phải mất hơn 10 phút để đám tu sĩ có thể tiêu diệt nó.

10 phút điên cuồng sử dụng pháp thuật đã làm đám người này tinh bì lực tẫn, ngồi bệt xuống dưới đất mà thở không ra hơi.

Giờ đám người này chỉ hi vọng cơ duyên bên trong khu tiểu viện này xứng đáng với những gì bọn họ bỏ ra.

Sau một hồi lục soát, cả đám tu sĩ lúc này mừng như điên.

“Trời ạ, thiên cấp Luyện Khí công pháp dùng để kê chân bàn!”

“Phí của trời a, ai lại đem một môn kiếm pháp tinh diệu như thế này làm giấy vệ sinh!”

“Ngăn kéo nào cũng đầy ắp lọ đan dược, Trúc Cơ đan nhiều như đường đậu a!”

“Lão phu tiêu tốn hơn nửa đời người mới tìm ra được nửa cuốn Trúc Cơ công pháp, nhưng thế quái nào ở gian phòng này lại có một giá sách toàn Trúc Cơ công pháp thế này, phẩm cấp cũng không thấp nữa.

Lão phu không phục a! Phốc!”

“Đan lô, đỉnh luyện khí đều đầy đủ, phẩm cấp khá cao, thật không biết làm đệ tử của cái Bạch Hồn tông này là cảm giác gì nữa.”

Để cho càng nhiều người trở thành Bạch Hồn Tinh Linh càng tốt, Số 4 đã bỏ không ít đồ ở rất nhiều ngóc ngách, làm cho người ta cảm tưởng hắn ta đang thiết kế bản đồ cho một trò chơi chạy bo ăn gà nào đó.