Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 217: Phân chia thiên hạ.



Chương 216: Phân chia thiên hạ.

Lúc này, đám tu sĩ sôi trào vì những gì chúng vừa thu thập được.

Chỉ là một tiểu viện nhỏ bé, ấy vậy mà khiến cho đám người này cảm giác như vừa đi đánh c·ướp bảo khố của một tông môn cỡ nhỏ.

Nếu một tiểu viện nhỏ bé đã có thể đem lại thu hoạch lớn như vậy…

Ánh mắt đám tu sĩ nhìn về phía những công trình khổng lồ được đặt trong thành phố ngầm này, ngọn lửa tham lam trong ánh mắt chúng bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Chỗ tài nguyên này đối với đám tu sĩ có thể coi như tài sản vô giá, nhưng với Số 4, chỗ tài nguyên này chỉ là một chút râu ria không đáng chú ý.

Nếu nói ai trong dàn chỉ huy của Bạch Hồn giàu có nhất, thì đương nhiên đó chính là tên Số 4 này.

Trong lúc Số 1 còn chăm chăm đi chinh chiến, Số 3 đang mò cá khi chế v·ũ k·hí, Số 5 canh cửa kho chè chén suốt ngày.

Chỉ có Số 4 chăm chỉ tìm kiếm tài liệu cho những lần thí nghiệm của mình.

Chỗ nguyên liệu mà tên này cất trong không gian trữ vật của hắn có nhiều đồ khá cao cấp, nhiều thứ đạt tới cấp độ Chân Thần, tương đương với Chân Tiên cảnh bên tiên đạo.

Nên hắn chỉ cần lấy một vài mảnh vụn của những nguyên liệu ấy, đem đi pha loãng hàng triệu lần, cũng trở thành thiên tài địa bảo vô giá trong mắt các Nguyên Anh, Hóa Thần tu sĩ.

Cộng với công nghệ sản xuất đan dược và v·ũ k·hí tiên tiến, liên tục được cải tiến bên trong Bạch Sắc Địa Phủ…

Số 4 đã sản suất ra vô số đan dược, v·ũ k·hí chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, với nguồn nhân lực chỉ có hắn và Lôi Điện.

Tin tức của đội thám hiểm di tích đầu tiên nhanh chóng được lan ra phạm vi bên ngoài Hổ Đầu sơn.

Những thu hoạch đầu tiên cũng được lấy ra khỏi ngọn núi khiến người nhìn mà đỏ mắt không thôi.

Thứ tài phú ẩn giấu bên trong ngọn núi đó còn nhiều gấp vô số lần đám người đã tưởng tượng.

Nhưng muốn lấy được những tài phú ấy ra ngoài giờ đều phải thông qua các thế lực Nguyên Anh cảnh chia cắt.

Nếu là lúc trước, các Nguyên Anh tông môn sẽ muốn nuốt riêng tất cả thu hoạch, không để lại bất cứ cơm thừa canh cặn nào cho các thế lực còn lại.

Giờ này lại là một tình huống hoàn toàn khác, số lượng tài nguyên ẩn chứa trong di tích quá nhiều, khiến cho các thế lực Nguyên Anh cảnh này biết được mình không thể nào nuốt riêng được.

Trước khi có thế lực cấp độ Hóa Thần cảnh, hoặc thế lực còn cao hơn tới thăm dò nơi đây, bọn họ có thể lựa chọn tăng tốc quá trình khai quật di tích, bằng cách để càng nhiều tu sĩ gia nhập vào cuộc thịnh yến này.

Vì vậy các thế lực Nguyên Anh cảnh tạo thành một liên minh, đóng chốt ở bên ngoài cửa động, thu thuế đối với tất cả những người đi ra đi vào di tích.

Người của thế lực cấp Kim Đan phải nộp ba phần thu hoạch, người của Trúc Cơ thế lực phải nộp bảy phần thu hoạch, còn Luyện Khí tán tu là thảm nhất khi phải nộp chín phần thu hoạch.

Nhưng hành động này lại trái ngược với kế hoạch của Số 4, đó chính là làm càng nhiều người tiếp cận với chỗ tài nguyên và tri thức trong di tích.

Vì vậy, Số 4 đã chuẩn bị một món quà đặc biệt dành cho đám tán tu.

Đó chính là khi có một tán tu thu nhặt được hơn 100 cuốn sách trở lên, tâm linh kẻ đó sẽ bị ô nhiễm bên trong những cuốn sách ăn mòn, biến đổi thành Bạch Hồn Tinh Linh ngay lập tức.

Một trận pháp dịch chuyển sẽ được mở ra, sẽ đưa những hạt giống tri thức này rời đi, mang theo những tri thức của Bạch Hồn lan tỏa khắp những nơi mà các Bạch Hồn Tinh Linh này đi qua.

Trong phòng an toàn, Số 4 mỉm cười khi nhìn từng cột sáng xuất hiện, từng kẻ mang theo tri thức rời khỏi nơi thị phi này.

Chúng mang theo hạt giống tri thức, và sớm muộn cũng sẽ phủ kín cả mặt đất.



Sau đó, hắn quay sang nhìn về phía những ngọn tháp cao cực kỳ dễ thấy bên trong khu di tích, nơi đang xuất hiện vô số những t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc, như thể đang có hàng chục quả bom nguyên tử liên tục được kích nổ bên trong những công trình ấy.

Di tích của Số 4 lúc này vẫn chưa bị người nhìn ra là hàng giả không phải là không có lý do, chính là nhờ vào chất lượng của những công trình ở nơi đây quá tốt.

Trận văn bao phủ cộng với những tài liệu đặc biệt được sử dụng, khiến cho các công trình trong di tích này có thể thoải mái chống lại những trận chiến quy mô Nguyên Anh cảnh dễ dàng.

Bạo Phong nhìn vào màn hình, hắn tỏ vẻ hào hứng.

“A, có vẻ như đám Nguyên Anh tu sĩ đã thành công đánh bại thủ vệ chúng ta bỏ vào ở tàng kinh các rồi, như vậy là chúng ta sẽ sớm ăn mòn được tầng lớp lãnh đạo ở khu vực này thôi.”

Số 4 nghe vậy chỉ cười nhẹ.

“Đúng vậy, chỉ cần đợt tranh giành cơ duyên này kết thúc, chúng ta sẽ làm chủ cả khu vực phía nam của Đông Châu này, lúc đó KPI của chúng ta có thể bắt kịp với Số 1 và Số 3.”

Nhưng sau đó, Số 4 đành thở dài đầy vẻ tiếc nuối.

“Thật đáng tiếc a, xem ra cái kế hoạch muốn bành trướng của ta phải ngâm nước nóng rồi.”

Đám đàn em nghe vậy nhìn về phía Số 4 với ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.

“Ai, đừng nhìn ta làm gì, ta vừa nhận được tin tức mới nhất từ chủ thể.

Đó là giới hạn hoạt động của chúng ta sẽ chỉ quanh quẩn ở phía nam Đông Châu này mà thôi, không được phép đi sang chấm mút những địa bàn khác vì nơi đó có người rồi.”

Trong lúc Số 4 đang than ngắn thở dài, trên tàu Spectre, phòng chỉ huy.

Bạch Hồn lúc này đang nhìn chằm chằm vào hình chiếu hologram được đặt trên mặt bàn họp.

Ngồi phía đối diện hắn lúc này là Lâm Lục Dạ.

Cô cũng chính là lý do tại sao Bạch Hồn dừng hành động bành trướng của ba vị chỉ huy của mình lại.

Sau khi khôi phục lại sức mạnh của mình, Lâm Lục Dạ cũng muốn bành trướng ra xung quanh, cô cũng muốn tranh giành lấy một phần của Đông Châu này.

Khác với Bạch Hồn dựa vào thâm nhập, đồng hóa linh hồn của các sinh linh để hoàn thành quá trình c·hiếm đ·óng lãnh thổ.

Lâm Lục Dạ chơi trực tiếp hơn hắn rất nhiều lần, dù sao cô nàng cũng không cần linh hồn hay người sống, thứ cô cần chính là tài nguyên và tri thức mà thôi.

Nên nếu so sánh, Bạch Hồn thực sự còn hiền chán so với cô vợ của hắn.

Ngày hôm qua, vị Vĩnh Dạ Nữ Đế đã lôi ra từ Hắc Ám Thế Giới trong thân thể cô một lực lượng q·uân đ·ội khổng lồ, chuẩn bị càn quét phần còn lại của Đông Châu.

Một đen một trắng, hai vị tà thần lúc này ngồi đối diện nhau, chuẩn bị bàn việc phân chia thiên hạ.

Trên lý thuyết, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ hoàn toàn không có bất cứ xung đột nào với nhau, lực lượng quyến tộc của hai người cũng từng hợp tác qua rất nhiều lần và đều không có xích mích gì, nhưng có một lý do chính khiến cho lực lượng của hai người không thể c·hiếm đ·óng cùng một chỗ.

Đó chính là hai người đang lên kế hoạch cắn nuốt thế giới này như đã từng làm hồi còn ở Đại Huyền thế giới.

Nhưng hai người họ đồng thời cũng biết được giới hạn của mình ở nơi đâu, bọn họ không định cắn nuốt cả Xích Phong giới này bởi vì nó quá lớn.

Riêng khu vực Đông Châu cũng đã lớn bằng 50 lần Đại Huyền thế giới.

Vì vậy, kế hoạch của hai người chỉ đơn giản là “gặm” phần Đông Châu này mà thôi.



Để tiện cho kế hoạch ấy, và để có thể ăn càng nhanh càng tốt, việc phân chia lãnh thổ là hoàn toàn cần thiết.

Bạch Hồn lúc này vô cùng nghiêm túc nhìn cô vợ của mình, tuy là người một nhà nhưng không phải chuyện nào hắn cũng nhún nhường Lâm Lục Dạ được.

“Lục Dạ, giờ này lực lượng của ta đã tạm thời bành trướng được một nửa của Đông Châu rồi.”

Hắn chỉ vào bản đồ Đông Châu được hiển thị trên hình chiếu.

“Số 1 lúc này đã khống chế được một thánh địa ở nơi này, Cực Đạo tông có phạm vi phóng xạ khá lớn, từ cực tây tới một nửa trung tâm của Đông Châu.

Vũ khí của Số 3 ở phía bắc cũng đã được đưa lên vô số chiến trường, giờ ta cũng đang từ từ ăn mòn nơi đây.

Số 4 vì vừa mới khởi bước nên phạm vi ảnh hưởng vẫn chưa rộng, nhưng với tình hình hiện tại, phía nam sớm muộn gì cũng nằm trong tay ta.”

Có thể nói, Bạch Hồn đã dần c·hiếm đ·óng được hơn một nửa phần lục địa của Đông Châu.

Lâm Lục Dạ lúc này nhìn vào tấm bản đồ mà trầm ngâm, ngón tay cô nhẹ nhàng thao tác, một khu vực mới không hề thua kém lãnh thổ mà Bạch Hồn đang xâm chiếm được vẽ ra.

“Ta chiếm một nửa khu vực trung tâm và phần lục địa phía đông? Cũng được thôi, không sao cả.

Nhưng mà đạo lữ của ta, ta sẽ chiếm thêm khu vực Đông Hải Bách Đảo này nữa.”

Bạch Hồn nhìn vào phần bản đồ vừa được Lâm Lục Dạ vẽ ra, nhìn về phía Đông Hải Bách Đảo.

Đó là một vùng biển rộng lớn nổi bật với hơn 200 hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, mỗi hòn đảo gọi là đảo thôi nhưng diện tích của chúng lại có thể so với một tiểu thiên giới, cái lớn có thể so với diện tích lục địa của trung thiên giới.

Nếu tính cả diện tích mặt biển, có lẽ phần lãnh thổ được cô nàng khoanh vùng còn to gấp rưỡi phần đất mà Bạch Hồn đang chiếm.

Nhìn vào phần lãnh thổ ấy, Bạch Hồn gật gật đầu.

Có thể nói khu vực này nhìn có vẻ rộng nhưng với Bạch Hồn, chúng không có nhiều lợi ích cho lắm.

Hắn đúng là cũng cần năng lượng và vật chất để có thể mạnh lên thật, nhưng cái hắn cần nhất vẫn luôn là linh hồn, càng nhiều linh hồn càng tốt.

Phần lãnh thổ Lâm Lục Dạ muốn đúng là rộng lớn thật, nhưng những nơi đó đều là những vùng thưa dân, nên phần lãnh thổ ấy chưa chắc đã nhiều bằng một phần mười các vùng Bạch Hồn đang chiếm về mặt dân số.

Mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ, Bạch Hồn đã chuẩn bị cắt nhường một phần địa bàn hoạt động cho Lâm Lục Dạ nếu cô nàng chịu trả chút giá, nhưng có vẻ những suy nghĩ này là không cần thiết.

Lâm Lục Dạ có thể rất tham, nhưng cô cũng hiểu rất rõ Bạch Hồn, cô biết hắn có thể tỏ ra cứng rắn nhưng vẫn sẽ âm thầm nhún nhường cô, và cô không cần hắn phải nhượng bộ trước mình.

Vì cả hai bên đều hiểu rõ lẫn nhau nên vụ phân chia tài sản, nhầm, là phân chia thiên hạ này diễn ra vô cùng chóng vánh.

Bước ra khỏi phòng họp, đi trên hành lang kim loại của tàu Spectre, Bạch Hồn lúc này không còn phải lo lắng khi có v·a c·hạm lợi ích với Lâm Lục Dạ, nhưng hắn vẫn còn một vài điều lo lắng nữa.

Vì vậy hắn không nhịn được mà trực tiếp hỏi thẳng cô.

“Lục Dạ, chuyện em dẫn quân ra từ Hắc Ám Thế Giới ra liệu có ổn không vậy?

Nếu như khiến cho thiên đạo của thế giới này chú ý, chúng ta sẽ buộc phải rời đi nơi khác.”

Lo lắng của Bạch Hồn là hoàn toàn có căn cứ, khi mà chỉ một tia khí tức không thuộc về thế giới này xuất hiện đã có thể dẫn tới lôi kiếp, đừng nói gì tới một đội quân từ một thế giới xa lạ, dùng những thủ đoạn không thuộc về thế giới này xuất hiện.

Dù chuyện đối đầu với cả Xích Phong giới này là chuyện không sớm thì muộn, nhưng chắc chắn hiện tại không phải là thời cơ thích hợp nhất để bắt đầu một trận chiến.



Lâm Lục Dạ cũng hiểu được lo lắng của hắn, dù sao nếu cô đặt mình vào trường hợp của hắn, cô cũng sẽ lo lắng cho những khoản đầu tư của mình trôi xuống sông xuống biển.

“Haha, đạo lữ của ta, đừng lo lắng quá, ngươi nhìn vào đội quân của ta rồi ngươi sẽ biết tại sao ta tự tin như vậy thôi.”

Cánh cửa kim loại ở cuối hành lang được mở ra.

Một khoang chở hàng rộng lớn có thể chứa 200 sân bóng đá lúc này đã chật ních người.

Đây là một đội quân giáp trụ màu đen, trên người lúc nào cũng tỏa ra hắc khí đang xếp hàng đợi lệnh

Bạch Hồn nhìn qua cũng có thể đếm được nơi đây có ít nhất 1 triệu quân, sức mạnh của mỗi người đều có thể so với Hợp Thể tu sĩ.

Chỉ cần dựa vào sức mạnh của những người này, trừ các thánh địa ra, Lâm Lục Dạ hoàn toàn có thể quét ngang toàn bộ Đông Châu.

Đó là còn chưa kể xe tăng, máy bay, hoặc những cỗ máy c·hiến t·ranh đi bằng hai chân cao hàng trăm mét đang xếp ở một góc.

Quân bị để trang bị cho đội quân này không chỉ là những v·ũ k·hí hiện đại thông thường, chúng còn có thể phối hợp với những tu sĩ điều khiển nó để đạt được hỏa lực vượt trội, hoặc vượt cấp chiến đấu.

Có một điều rất đặc biệt ở đội quân được Lâm Lục Dạ lấy ra, tất cả mọi thứ, từ binh lính tới quân bị đều trong trạng thái nửa năng lượng hóa, nhờ vào đó, bọn họ mới có thể thoát ra được Hắc Ám Thế Giới mà giáng lâm hiện thực.

Khi nhìn vào những binh sĩ và v·ũ k·hí này, Bạch Hồn hiểu tại sao Lâm Lục Dạ lại không hề lo sợ sẽ bị thiên đạo của Xích Phong giới này gạt bỏ rồi.

Tất cả binh lính hay quân bị đều được cấy ghép thêm một phần thiên phú mới nhất của Lâm Lục Dạ, Chúa Tể Hỗn Loạn, thứ thiên phú có đặc tính rất sát với khí tức của thiên đạo mới.

Nó khiến cho khí tức của đám người này trở nên vô cùng hỗn loạn, trong mắt thiên đạo cũ chẳng khác nào một đám tu sĩ của thời đại mới, một đám tu tiên giả quỷ dị.

Đến lúc này, Bạch Hồn hoàn toàn bỏ xuống được nỗi lo của mình.

Nhìn Bạch Hồn thở phào nhẹ nhõm như vậy, Lâm Lục Dạ đưa cho hắn một cuốn sách có bìa đen giống như một bia mộ cũ nát.

“Xem qua chút đi, đạo lữ của ta.

Ta đúng là rất thích đánh trực diện, đi thẳng về thẳng nhưng ta cũng đâu có ngốc mà dẫn quân ồ ạt, mọi thứ đều phải có quá trình của nó.”

Mở cuốn sách ra và xem nội dung bên trong, Bạch Hồn cũng đoán được cô vợ của hắn muốn làm gì.

Cuốn sách này bên trong có chứa vô số kinh văn giống như kinh phật, nhưng đối tượng cầu nguyện ở đây lại là Vĩnh Dạ Nữ Đế, cũng chính là Lâm Lục Dạ.

Cô ta muốn giả thần giả quỷ, nhấc lên c·hiến t·ranh tôn giáo hay sao?

Bạch Hồn phát hiện ra, nên trong những lời cầu nguyện ấy thực chất lại ẩn chứa một loại công pháp tu luyện, nhưng thủ đoạn chiến đấu của công pháp này lại chỉ có một cách.

Đó là lấy chính bản thân mình làm mô giới, các tu sĩ khi luyện công pháp này sẽ có thể chiến đấu bằng cách triệu hồi các “thiên binh thiên tướng” hay chính là những binh sĩ áo giáp đen ở đây để chiến đấu.

Nói chung các tín đồ của Lâm Lục Dạ sau này chính là một đám triệu hoán sư.

Giờ Bạch Hồn có thể chắc chắn, Lâm Lục Dạ muốn chơi c·hiến t·ranh nhân dân.

Ở cái thời đại quỷ dị tu tiên này, những người bình thường là những người chiếm số lượng đông nhất, nhưng họ cũng là những người khổ nhất.

Họ có thể bị ngược sát, bị tu sĩ đem đi làm tài nguyên tu luyện bất cứ lúc nào.

Họ khác với những tu sĩ bước vào tiên đạo, họ vẫn nhớ được cuộc sống trước kia như thế nào.

Một cuộc sống tuy gian khổ, nhưng còn sung sướng hơn cái thời đại quỷ dị tu tiên này gấp trăm lần.

Giờ mọi thứ chẳng khác nào một đồng cỏ úa, và Lâm Lục Dạ muốn ném vào trong một mồi lửa.

Để ngọn lửa c·hiến t·ranh hỗn loạn bùng cháy lên!