Nhận thấy việc để Lâm Lục Dạ triển khai quân trên tàu Spectre không được ổn cho lắm, con tàu có thể chở được 10 triệu quân, nhưng trong tương lai, nó khó có thể chở được 10 tỷ quân và cả đống khí tài kèm theo nữa.
Vì vậy Bạch Hồn phải cho tàu hạ thấp độ cao, lơ lửng ngay phía bên trên một cánh rừng nằm ở trung tâm của Đông Châu này.
Phía bên dưới con tàu, một khu căn cứ mới đang nhanh chóng được xây dựng.
Dù đám binh lính Lâm Lục Dạ đem ra chuyên ngành là về chiến đấu, không phải là về xây dựng, nhưng đừng quên trên tàu Spectre, Bạch Hồn vẫn dự trữ vài triệu “lính mới”.
Đồng thời trên tàu Spectre của Bạch Hồn vẫn tồn tại một dây chuyền sản suất công nghiệp nặng, có thể dễ dàng sửa chữa được các máy móc mà Lâm Lục Dạ lấy ra từ Hắc Ám Thế Giới.
Rất nhanh chóng, một căn cứ mới đã được Bạch Hồn xây dựng ngay trong khu rừng vắng, một căn cứ với quy mô lớn như một thành phố.
Nhưng đây mới chỉ là bề mặt của căn cứ ấy, Lâm Lục Dạ dự kiến còn lấy ra khoảng 10 tỷ quân, kèm theo hàng tá khí tài quân sự nữa.
Đương nhiên cô ta sẽ không làm như vậy ngay lúc này, rêu rao như thế kiểu gì cũng sẽ thu hút ánh mắt của thiên đạo.
Với lại cô cũng đang bị phong ấn, nên mỗi giờ, Lâm Lục Dạ chỉ có thể triệu hồi ra khoảng 10 vạn binh sĩ nửa năng lượng thể.
Số lượng ấy có thể còn ít hơn nếu trong lần triệu hồi đó, cô gọi thêm các phương tiện c·hiến t·ranh.
Bạch Hồn cũng phải đau đầu khi biết được dự định của cô nàng, quy mô căn cứ được xây dựng quá lớn cũng sẽ khiến người chú ý, vì vậy, hắn chỉ có thể đào sâu phía dưới mặt đất để mở rộng căn cứ.
Tuy vậy, diện tích phần mặt đất của căn cứ cũng quá khổng lồ, rất khó để có thể che giấu, dù cho khu rừng bao quanh căn cứ có không ít những cây cổ thụ cao hàng trăm mét làm màn chắn tự nhiên.
Vì vậy, Bạch Hồn phải tự mình ra tay bố trí đủ loại trận pháp.
Một màn sáng bao quanh khu căn cứ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một mảng rừng tự nhiên, như thể chưa từng có vết tích của một căn cứ quân sự tồn tại ở nơi đây.
Trong phạm vi 100 cây số bao quanh căn cứ, bất cứ sinh linh nào thâm nhập vào nơi đây đều sẽ bị mê trận ảnh hưởng, không thể nào đi thẳng một mạch mà tiến vào căn cứ.
Kể cả có tiếp cận được căn cứ, nhưng chỉ cần không có sự cho phép của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, nếu không có sức mạnh tương đương Độ Kiếp cảnh, không ai có thể vượt qua được rào chắn năng lượng được bày ra.
Nhìn các công trình của căn cứ nhanh chóng được hoàn thành, Lâm Lục Dạ giống như nhận ra được ý đồ của Bạch Hồn.
“Đạo lữ của ta, ngươi cũng có hứng thú gia nhập vào kế hoạch của ta sao?”
Bạch Hồn nghe vậy gật đầu, chuyện này cũng chẳng có gì đáng phải giấu giếm cả, hắn thẳng thắn nói ra dự định của mình với cô.
“Không có gì đâu, như em đã nói rồi, ta phụ trách mê hoặc nhân tâm, còn người của em phụ trách truyền bá kinh văn là được rồi.
Đồng thời, người của ta cũng sẽ phụ trách thu thập lại linh hồn của tất cả những người đ·ã c·hết trận nữa.”
Nghe vậy, Lâm Lục Dạ chỉ suy nghĩ một giây rồi đưa luôn ra câu trả lời.
“Nếu vậy thì cũng được thôi, nhưng có lẽ lúc đó ta sẽ phải nghĩ lại tên cho giáo hội của mình một chút.”
Nói rồi cô nàng lấy ra một tờ giấy, sau đó tô tô vẽ vẽ một lúc.
Khi lấy tờ giấy lên, nội dung được ghi trên đó cũng được lộ rõ.
Đó là một bông hoa sen màu đen nhưng đã bị gạch chéo và để sang một bên, phần còn lại là một biểu tượng mới.
Một biểu tượng hình bông sen với hai màu đen trắng ở hai bên, nhưng càng nhìn vào biểu tượng ấy, Bạch Hồn lại càng cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao xung quanh bông sen ấy lại có xúc tu thế này?
Lâm Lục Dạ chỉ vào biểu tượng mới, cô bắt đầu nói về ý tưởng của mình.
“Ban đầu ta lấy ý tưởng tôn giáo này từ tổ chức phản loạn đa vũ trụ, dân tạo phản chuyên nghiệp là Bạch Liên giáo.
Vì vậy ta quyết định lập ra một cái tôn giáo là Hắc Liên giáo.”
Cô chỉ vào biểu tượng đã bị gạch đi của mình, biểu tượng hoa sen màu đen.
Nhưng Bạch Hồn lúc này lại trầm ngâm suy nghĩ đến một hướng khác.
Bạch Liên giáo và Hắc Liên giáo, nghe qua tên của nó chắc chắn sẽ khiến nhiều người liên tưởng hai tổ chức này với nhau, thậm chí còn coi chúng đều là một.
Nếu như vậy, sau này Lâm Lục Dạ lỡ có dùng cái danh Hắc Liên giáo mà gây chuyện, khiến cho một hay nhiều vị siêu thoát giả nào đó chú ý, có lẽ người ta sẽ tìm đến Bạch Liên giáo để hỏi tội đi.
Bạch Liên giáo là một thế lực cấp độ đa nguyên vũ trụ, đi đâu cũng thấy có mặt thì chắc chịu được lửa giận của đám siêu thoát giả này.
Hắn đang nghĩ vu vơ thì giọng nói của Lâm Lục Dạ kéo hắn về hiện thực.
“Còn nếu ngươi muốn nhập cổ phần vào kế hoạch lần này, ta nghĩ rằng mình nên thay đổi tên gọi và biểu tượng của giáo phái một chút.
Giờ giáo phái này sẽ có tên gọi là Hắc Bạch Liên thần giáo.”
Nghe tới đây, cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều trầm ngâm lại, hai người có vẻ không ưng ý với cái tên mới cho lắm.
“Ngươi cũng thấy cái tên này có vấn đề sao? Đạo lữ của ta?”
“Đúng vậy, có lẽ chúng ta nên rút ngắn nó xuống là Hắc Bạch thần giáo mà thôi.”
Nghe lời Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ lập tức sửa lại cái tên cho tổ chức mới được cô tạo thành.
Trong lúc Lâm Lục Dạ đang chuẩn bị người, Bạch Hồn cũng đã điều động đám nhân viên của mình đến nơi đây.
Khác với Lâm Lục Dạ, Bạch Hồn vẫn chưa thể đem q·uân đ·ội từ Bạch Sắc Địa Phủ của hắn đến dương gian này được, hắn chưa cho người của phe mình trang bị các biện pháp cần thiết để ngăn cách khí tức và chống lại sự ăn mòn của thiên đạo.
Vì thế, người được hắn điều tới chính là những tu sĩ bản thổ đã bị chuyển hóa làm Bạch Hồn Tinh Linh.
Vì hắn đã thông báo cho người phía dưới mình từ rất sớm, nên hàng triệu các tu sĩ ở Đông Châu, từ phần đất bị Bạch Hồn c·hiếm đ·óng đã xuất hiện.
Lâm Lục Dạ cũng khá ngạc nhiên trước hiệu suất của Bạch Hồn, cô còn chưa kịp tuyển người làm sứ giả truyền đạo cho mình thì tên này đã chuẩn bị nhân lực đầy đủ.
Với sự giúp đỡ của Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ cũng nhanh chóng lựa chọn ra được những anh linh trong thế giới Hắc Ám Của Mình, những người thích hợp nhất để tham gia truyền đạo cho cô.
Hiện giờ, trước mặt Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này là cả một đống tạp vật.
Bảng trạng thái lơ lửng trên đầu Lâm Lục Dạ lúc này sáng rực hơn bao giờ hết, nó đang hiển thị dữ liệu về di vật của những n·gười đ·ã k·huất, cả trong thế giới thực lẫn thế giới giả lập.
Ánh sáng tím lóe lên, một vật phẩm vốn chỉ là những con số nay được cụ hiện thành một vật thật.
Phải nói khả năng của vị Vĩnh Dạ Nữ Đế này tiện dụng hơn máy in 3d quá nhiều lần, thậm chí cô cũng có thể in ấn được cả người sống với cái khả năng ấy.
“Được rồi, tỉnh dậy nào, quân đoàn anh linh của ta.”
Mỗi di vật khác biệt lúc này lơ lửng trên không trung, từng dòng phù văn ma pháp rực sáng bao quanh, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều có một loại phù văn mới nhập vào trong những di vật ấy.
Nhìn vào đống di vật này, Bạch Hồn cũng không biết được cô vợ của hắn đã trải qua bao nhiêu lần luân hồi nữa.
Những vật phẩm nhìn vô cùng thông thường nhưng chứa bên trong đó lại là ý chí, tín niệm, tinh thần, và sự liên kết với chủ nhân của chúng khi còn sống, là minh chứng cho sự tồn tại của những nhân vật lịch sử, dù chỉ là những anh hùng tồn tại trong thế giới giả lập chăng nữa.
Và giờ, chính những di vật ấy là mô giới để lôi kéo, giúp cho chủ nhân của chúng một lần nữa được tái hiện trên cõi đời này.
Trong con mắt của Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ đang dùng nhân quả từ những vật phẩm này, để xác định tọa độ thời gian và lôi kéo chủ nhân của chúng đến thế giới hiện tại.
Đương nhiên thứ được cô nàng lôi kéo ra chỉ là một hình chiếu, một dạng thông tin nắm trong đó tính cách, kí ức của anh linh khi còn sống.
Dữ liệu đã có đủ rồi, và giờ là công đoạn tạo ra thể chất cho những người này.
Nếu là lúc trước, anh linh của Lâm Lục Dạ cũng chỉ tương đương những con sói bóng tối được cô triệu hồi, thì nay mọi thứ rất khác.
Thân xác bọn họ không còn được đắp nặn bằng bóng tối thuần khiết nữa, thay vào đó, thân thể mới của họ là một thân thể được kết hợp từ máu thịt và năng lượng.
Nhìn quá trình đắp nặn thân thể này, Bạch Hồn cảm thấy quen quen.
Phải rồi, đây chính là công nghệ chế tạo thân thể của hắn, nhưng mà được Lâm Lục Dạ lấy về và chế ra một phiên bản mới của riêng cô.
Rất nhanh chóng, một đội quân anh linh hàng ngàn người đã xuất hiện trước mặt hai người họ.
Nhìn qua đội quân này, ai trong số họ đều có làn da xám trắng, có thể thấy rõ trên da thịt họ những mạch ma thuật đang lưu chuyển.
Giáp trụ, quần áo, v·ũ k·hí của tất cả những người này đều là một màu đen thuần thúy của bóng đêm, một vài đường văn màu đỏ giống như mạch điện di chuyển liên tục bên trên những vật dụng ấy.
Bạch Hồn nhìn qua mà chỉ thấy đám người này giống như vừa được tẩy lễ bởi bùn đen của chén thánh.
Hắn cũng không thấy bất ngờ cho lắm, dù sao thì đám người này cũng do Lâm Lục Dạ chế tạo ra, anh linh của một tà thần mà không kỳ kỳ quái quái mới lạ.
Gương mặt của những người này nam có, nữ có, trẻ có, già có,… tất cả đều đang mộng bức trước tình cảnh hiện tại.
Nhưng rất nhanh chóng, một luồng thông tin được cài sẵn vào trong đầu đã nói cho tất cả bọn họ hiểu biết về tình hình hiện tại.
Cả đám người biết mục đích tồn tại của mình ở thế giới mới là gì, và bọn họ cần phục vụ ai.
Đội quân anh linh lập tức quỳ một chân xuống, tỏ lòng trung thành của mình với “master” hiện tại của họ.
“Vĩnh Dạ Nữ Đế bất diệt!”
“Bạch Hồn Tôn Chủ bất diệt!”
Nếu là lúc trước, Lâm Lục Dạ sẽ còn chuẩn bị một bài diễn thuyết dài dằng dặc, cô giờ là người ngồi ở vị trí cao rồi, nên muốn hành đám cấp dưới một chút.
Nhưng sau khi chứng kiến hiệu suất của Bạch Hồn, cô cũng chẳng còn tâm tư mà diễn với chả thuyết nữa.
Tiếp theo đó, Lâm Lục Dạ phân chia nhân lực thành từng nhóm ba người.
Gồm 2 anh linh và 1 Bạch Hồn Tinh Linh.
2 anh linh một người chuyên về chiến đấu, có chiến lực tương đương Hợp Thể cảnh tu sĩ đóng vai trò làm hộ pháp, người còn lại chuyên về công việc bàn giấy, hành chính.
Còn Bạch Hồn Tinh Linh đi theo đã được huấn luyện về khả năng ăn nói, một vài thủ đoạn kiểm soát cảm xúc của người khác, là người phát ngôn ở mỗi nơi Hắc Bạch thần giáo đi qua.
Nhưng điều đó vẫn là chưa đủ, Lâm Lục Dạ muốn chơi chiến thuật nở hoa trong lòng địch cho đỡ mất thời gian, thay vì đẩy một đường từ tây sang đông.
Đồng thời cũng tránh cho đám tu sĩ nhận ra hướng hành quân của Hắc Bạch thần giáo mà lập nên phòng tuyến, biến cuộc c·hiến t·ranh đáng lẽ là c·hiến t·ranh tiêu hao sang c·hiến t·ranh chớp nhoáng.
Lâm Lục Dạ không có nhiều thời gian để chơi với đám tu sĩ này, nên cô sẽ lựa chọn phương án nhanh nhất có thể.
Còn về phương tiện vận chuyển để kế hoạch này trở nên khả thi?
Dù Lâm Lục Dạ giờ chưa thể triệu hồi ra những chiến hạm chở quân cỡ lớn ra thế giới thực, nhưng ở bên ngoài, chẳng phải vẫn còn tàu Spectre ở đó hay sao.
Với tốc độ của mình, con tàu ấy có thể đi một vòng quanh Đông Châu này mới có thể hết nhiên liệu.
Đồng thời, những khoang đổ bộ cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Đây chính là phương tiện đáp đất của q·uân đ·ội Lâm Lục Dạ trong chiến dịch lần này, thay vì dùng phương án thả dù hoặc dùng tàu đổ bộ.
Những khoang đổ bộ này có kích thước rất lớn, chúng có hình dáng của một hình chóp cụt cao 10 mét, ngang với một ngôi nhà ba tầng, phần đáy rộng làm nó nhìn giống như một lô cốt khổng lồ.
Với kích thước lớn và khả năng phòng ngự mạnh, kể cả khi lỡ r·ơi x·uống b·iển kẻ thù, khoang đổ bộ này cũng sẽ là một pháo đài phòng ngự vững chắc.
Cấu tạo bên trong của khoang đổ bộ này gồm ba tầng.
Tầng trên cùng là một khẩu pháo phòng không với hỏa lực đủ mạnh, có thể dễ dàng bắn tan phòng ngự của Phân Thần tu sĩ.
Tầng giữa và đáy đều là các khoang chở quân, với diện tích đủ để mang theo 200 quân cùng một lúc.
Trung tâm của tầng giữa có một căn phòng riêng biệt dành cho các chỉ huy, với đủ các thiết bị thông tin liên lạc và cả bản đồ chiến thuật.
Ở bốn cạnh của khoang đổ bộ còn có một vài khẩu pháo phòng ngự cỡ nhỏ, chuyên dùng để chống lại những cuộc đột kích nhỏ lẻ.
Phần đáy của khoang đổ bộ còn có một động cơ đẩy, giúp giảm động năng khi v·a c·hạm với mặt đất, ở phần dưới còn có nhiều bộ phận giúp “công trình” từ trên trời rơi xuống này có thể giảm xóc và giữ thăng bằng.
Đương nhiên một “pháo đài” từ trên trời rơi xuống như vậy không thể nào chỉ để cho vẻn vẹn 3 người đổ bộ, Lâm Lục Dạ còn sắp xếp thêm 150 binh lính đi kèm, còn các khí tài quân sự như máy bay, xe tăng đều đã được để gọn trong nhẫn trữ vật.
Từng đoàn từng đoàn người tiến vào bên trong khoang đổ bộ, sau đó những khoang đổ bộ khổng lồ ấy lại được những anh linh nhấc bổng lên và xếp gọn vào trong tàu Spectre.
Không phải Bạch Hồn không muốn dùng máy móc để làm công việc vận chuyển này, nhưng Lâm Lục Dạ chê tốc độ để thi triển máy móc còn chậm hơn cả việc để đám anh linh vận chuyển đồ bằng sức người.
Bạch Hồn trầm cảm một lúc khi nghe thấy điều đó, nên giờ hắn đang nảy lên ý tưởng ném chỗ máy móc không có tác dụng đi chỗ khác cho đỡ chật chỗ.
Toàn bộ khoang đổ bộ đã được vận chuyển hoàn tất trong 10 phút sau đó.
Lần này Lâm Lục Dạ muốn thả 500 khoang xuống những khu vực mà cô đã khoanh vùng, đồng nghĩa với việc cô muốn thả hơn 75000 quân xuống những khu vực rộng lớn bằng vài cái đại thiên thế giới.
Đây là một lực lượng quân sự quá mỏng, thậm chí còn chỉ chiếm một phần nhỏ trong quân số đã được cô gọi ra.
Nhưng trong c·hiến t·ranh, mấy ai sẽ tung ra con át chủ bài lên chiến trường ngay trong ngày đầu tiên đâu?
Những người đi đầu tiên chỉ đơn giản là lực lượng trinh sát mà thôi.