Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 219: Từ trên trời rơi xuống.



Chương 218: Từ trên trời rơi xuống.

Tàu Spectre đang di chuyển trên bầu trời của Đông Châu với tốc độ đáng kinh ngạc.

Khả năng ẩn giấu của nó cũng rất tốt khi bay qua trận pháp của một vài thế lực cỡ lớn mà không bị phát hiện.

Nhưng nghĩ lại thì đây lại là chuyện bình thường, đến cả thiên đạo của cái Xích Phong giới này cũng rất khó tóm được cái đuôi của chiến hạm ấy, đừng nói gì tới mấy tông môn dưới kia.

Cửa khoang bên dưới của con tàu được mở ra từ từ, những chiếc móc kim loại khổng lồ đang cố định khoang đổ bộ nhanh chóng di chuyển, đưa khoang đổ bộ vào vị trí chính xác.

Khi những tiếng đếm ngược kết thúc, móc kim loại lập tức được mở ra, thả cho khoang đổ bộ rơi tự do xuống những tầng mây phía bên dưới.

Một điểm đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa không trung, nhưng ngay sau đó, điểm đen ấy cũng biến mất.

Ở những thế giới siêu phàm, khi có một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, thì có tới chín phần những thứ đó đều là đồ tốt.

Và để tránh việc khoang đổ bộ của nhà mình bị hiểu lầm là đồ tốt, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã cho thêm vào “pháo đài từ trên trời rơi xuống” ấy thêm một lớp trận pháp ẩn hình, tránh cho xuất hiện những rủi ro ngoài ý muốn.

Trong lúc tàu Spectre còn đang bay vòng vòng, rải thêm vài khoang đổ bộ.

Khoang đổ bộ đầu tiên đã bắt đầu làm công việc của nó.

Từ trên trời cao, hàng tá những thiết bị quan sát bắt đầu hoạt động, vẽ bản đồ, ghi chép lại toàn bộ địa hình, phân tích giao thông, đánh dấu các khu dân cư, xác định phạm vi hoạt động và sự tồn tại của người tu luyện trong phạm vi cả chục vạn dặm.

Nhận thấy được một cảm giác giống như vừa bị người theo dõi, phía dưới mặt đất, rất nhiều tu tiên giả xù lông, nghi thần nghi quỷ, nhưng chúng hoàn toàn không thể tìm được người vừa nhìn trộm mình.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, không biết bao nhiêu tin tức tình báo đã được khoang đổ bộ đầu tiên thu hết vào trong kho dữ liệu.

Trước khi “pháo đài” từ trên trời rơi xuống này đáp xuống đất, một kế hoạch tác chiến sơ bộ đã được lập ra.

Khoang đổ bộ này không chỉ là một vật thể rơi tự do, nó còn được trang bị khá nhiều động cơ đẩy cỡ nhỏ, giúp điều hướng một cách chính xác trước khi rơi xuống.

“Đã xác nhận trong phạm vi 100 cây số không xuất hiện tu sĩ.”

“Đã tìm được nơi hạ cánh an toàn.”

“Đã khóa mục tiêu.”

“Chuẩn bị khởi động động cơ phản lực, chúng ta sẽ đáp đất trong khoảng 10. 9. 8…”

Giọng nói máy móc từ hệ thống máy tính vang lên.

Ngoại trừ 2 anh linh và 1 Bạch Hồn Tinh Linh có ý thức tự chủ nên còn có chút lo lắng, tất cả những thành viên còn lại trong khoang đổ bộ đều là lính được sản xuất hàng loạt, nên chúng là những cỗ máy chiến đấu không tồn tại khái niệm sợ hãi.

Ở tàu Spectre, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng đang dõi theo nhóm đầu tiên xâm nhập vào lãnh thổ địch.

Dù sao lần nào đầu tiên cũng là lần có ý nghĩa nhất.

Chỉ thấy động cơ đẩy của “căn cứ” bắt đầu hoạt động, làm cho khối kim loại cao bằng ngôi nhà ba tầng đang rơi như thiên thạch bắt đầu giảm tốc.

Rất nhanh chóng, khoang đổ bộ đã tiếp đất thành công, không có bất cứ hư hại nghiêm trọng nào xảy ra với “pháo đài” và cả đoàn đội bên trong nó.

Cánh cửa kim loại nhanh chóng được mở ra, hàng trăm binh lính chỉnh tề bước ra ngoài.

Rất nhanh chóng, vô số vật tư được để bên trong những nhẫn trữ vật đã được sử dụng, tạo thành một khu căn cứ tạm thời lấy khoang đổ bộ làm hạch tâm.

Nhìn tháp canh, xưởng chế tạo, tường rào nhanh chóng mọc lên trong chưa đầy 30 giây, tất cả làm Bạch Hồn nhớ tới một trò chơi nào đó ở kiếp trước của hắn.



Không đúng, đó không phải là trò chơi, đó là mấy cái quảng cáo game di động ở đời trước.

Chỉ thiếu mỗi đoạn zombie hay kẻ địch vây thành nữa thôi là mọi thứ sẽ giống y hệt.

Trận pháp nhanh chóng được bật lên, che giấu đi toàn bộ sự tồn tại của căn cứ.

Tiếp theo đó, từng toán mật thám được đưa tới những khu tập trung đông dân cư, do thám tình báo trước khi “Hắc Bạch thần giáo” chính thức đi vào hoạt động.

Nhận thấy được mọi thứ vẫn đúng như kế hoạch, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng không quan tâm đến căn cứ mới được xây dựng nữa, dù sao thì việc thu thập thông tin tình báo cũng không thể hoàn thành trong sớm chiều được.

Tiếp theo đó, tàu Spectre liên tục sử dụng bước nhảy không gian để di chuyển khắp Đông Châu và cả vùng Đông Hải Bách Đảo.

Mất một ngày một đêm để con tàu có thể đi hết được một chặng đường dài như vậy.

Trong phòng chỉ huy, trên màn hình hologram lúc này xuất hiện bản đồ khu vực đã được Lâm Lục Dạ khoanh vùng từ trước.

Trên tấm bản đồ ấy lúc này còn có thêm 500 điểm đỏ, tương đương với vị trí mà 500 khoang đổ bộ đã rơi xuống.

Cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này đều đang chờ đợi, chờ đợi những điểm đỏ ấy chuyển màu.

Và vài phút sau đó, lần lượt có 4 điểm đỏ đã chuyển sang màu xanh lam.

“Báo cáo, đại đội số 1 đã bắt được liên lạc.”

“Báo cáo, đại đội số 431 đã bắt được liên lạc.”

“Báo cáo, đại đội số 492 đã bắt được liên lạc.”

“Báo cáo, đại đội số 491 đã bắt được liên lạc.”

Những điểm sáng màu xanh lam chính là những căn cứ đã có thể kết nối liên lạc thành công với bộ chỉ huy, còn những điểm đỏ là căn cứ ở quá xa nằm ngoài tầm phủ sóng.

Một trong những điểm rất khó khi tác chiến ở Xích Phong giới này, đó chính là diện tích lục địa quá lớn.

Riêng khoảng cách gần nhất là căn cứ chính và căn cứ số 1 đã rất xa, rơi vào khoảng vài ngàn năm ánh sáng, đừng nói gì tới khoảng cách của những căn cứ ở xa hơn.

Điều này vừa gây ảnh hưởng đến quá trình tiếp tế, tiếp viện, vừa khiến cho việc liên lạc trở nên hết sức khó khăn.

Hiện tại việc còn có 496 đại đội được gửi đi chưa bắt được liên lạc chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Lâm Lục Dạ lúc này cảm thấy vô cùng may mắn khi Bạch Hồn cũng tham gia vào cuộc chiến này, đúng là đàm binh trên giấy và thực tế chiến trường là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Cô đã quên rằng mình hiện tại không còn ở trong trạng thái đỉnh cao, và người dưới trướng cô cũng bị suy yếu giống như vậy.

Điều này suýt nữa đã ủ thành một sai lầm lớn, đó chính là đánh giá quá cao khả năng trao đổi thông tin tình báo của q·uân đ·ội mình.

Lúc trước cô nàng có tự tin bao nhiêu thì lúc này cảm thấy bất lực bấy nhiêu.

May mắn, trong các đại đội do thám của Lâm Lục Dạ vẫn còn các Bạch Hồn Tinh Linh, nên mọi chuyện vẫn còn chưa đến tình huống tệ nhất.

Khả năng liên lạc bằng thần giao cách cảm của Bạch Hồn mạnh hơn hẳn so với tất cả các thủ đoạn liên lạc của cô, nên hiện giờ, những Bạch Hồn Tinh Linh bên trong các đại đội do thám không còn là những “thần côn” chuyên đi lừa bịp nữa, họ đã trở thành những chiếc điện thoại sống.

Nhưng có một điều khiến cho Lâm Lục Dạ hiện tại khá lo lắng, đó chính là quá trình xâm lấn của cô khó có thể sánh được với tiến độ của Bạch Hồn.



Đối với cô, việc thua kém Bạch Hồn trong một cuộc cạnh tranh còn khiến cô khó chịu gấp nhiều lần khi thua một trận chiến.

Trong khi Bạch Hồn và các chỉ huy của hắn có thể trò chuyện với nhau từ phương bắc tới phương nam của Đông Châu, thì khả năng thần giao cách cảm của đám Bạch Hồn Tinh Linh kém quá nhiều so với các chỉ huy khác của Bạch Hồn.

Phải biết khoảng cách liên lạc từ căn cứ chính tới căn cứ số 1 còn chưa bằng 1% khoảng cách Bạch Hồn liên lạc với Số 4, chỉ huy hiện đang cách hắn xa nhất.

Vì vậy, Lâm Lục Dạ biết cô không thể dựa vào Bạch Hồn để liên lạc mãi được, cô muốn tạo ra một hệ thống liên lạc của riêng mình.

Còn nên làm như thế nào?

Cô nàng liếc nhìn về phía Bạch Hồn, chẳng phải đã có một ví dụ sống sờ sờ ở đó hay sao?

Lâm Lục Dạ quay người rời khỏi phòng với hàng tá những ý tưởng về một hệ thống liên lạc mới.

Còn Bạch Hồn, hắn cũng đang có những kế hoạch của riêng mình.

Hiện tại hắn cũng đang gặp vấn đề về khoảng cách quá lớn giống như Lâm Lục Dạ.

Dù cho mỗi giây, mỗi phút qua đi, không biết lại có bao nhiêu người bị ăn mòn trở thành một Bạch Hồn Tinh Linh, nhưng không đủ người vẫn là không đủ người.

Giả sử có một giọt mực có thể nhuộm đen tới vô hạn, nó có thể nhuộm đen một cốc nước chỉ trong vài giây, nhưng rất khó để nó có thể nhuộm đen cả một đại dương trong một khoảng thời gian tương tự.

Đám Bạch Hồn Tinh Linh cũng giống như vậy, số lượng sinh linh được đám này đồng hóa chỉ chiếm một phần rất nhỏ, giống như giọt nước trong biển cả không đáng để nhắc tới.

Vì vậy, vấn đề trước mắt của Bạch Hồn chính là gia tăng thêm nhân lực, tốt nhất là lấy ra càng nhiều quyến tộc bên trong cái Bạch Sắc Địa Phủ của hắn ra thế giới bên ngoài.

Và để làm được điều ấy, hắn cần phải trang bị đầy đủ cho người của phe mình, sao cho họ không bị thế giới này nhận ra là “vực ngoại thiên ma” mà gạt bỏ.

Hắn nhìn lại về phương hướng Lâm Lục Dạ đang rời khỏi căn phòng.

Chẳng phải ở đó có một người đã làm được điều ấy rồi sao?

Hắn có thể tham khảo cái thiên phú Hỗn Độn Chúa Tể của cô nàng mà.

Đây cũng không phải là lần đầu Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ mượn công nghệ của nhau để nghiên cứu, nên chẳng có gì phải ngại ở đây cả.

Đồng thời, Bạch Hồn cũng đã nghĩ tới việc hắn nên tăng thêm hiệu suất ăn mòn đồng hóa của đám Bạch Hồn Tinh Linh nhà mình, cứ từ từ ăn mòn như thế này là quá chậm, không đủ hiệu suất.

Vì vậy, Bạch Hồn cũng nhanh chóng rời đi, chuyển ổ vào bên trong phòng thí nghiệm.

Có lẽ cả hắn và Lâm Lục Dạ sẽ phải bế quan dài dài bên trong phòng thí nghiệm ấy, nên hắn đã ra lệnh cho đám quyến tộc của mình chăm sóc Adplina trong thời gian hai người vắng mặt.

Còn về vấn đề tiền tuyến?

Khi còn đang bay trên bầu trời Đông Châu, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng đã nhận ra điểm yếu c·hết người của kế hoạch lần này.

Vì vậy, điều đầu tiên mà các đại đội trinh sát phải làm khi đáp xuống những nơi được khoang vùng không phải là kích động khởi nghĩa nông dân, hay là đi truyền đạo về Hắc Bạch thần giáo.

Thứ được ưu tiên hơn cả chính là thiết lập được mạng lưới thông tin liên lạc giữa các căn cứ.

Các đại đội trinh sát khi rơi xuống sẽ dựa theo bản đồ mà phái người, cho binh lính đi về phía đối phương, tìm kiếm đồng bạn, cùng chung tình báo.

Và căn cứ số 1 lúc này đang là những người đầu tiên thi hành kế hoạch ấy.

Ba người chỉ huy trong căn cứ này cũng không phải gương mặt nào quá xa lạ.

2 anh linh lần lượt là Lâm Dương và Tiểu Mai, hai người đã từng phụ tá Lâm Lục Dạ hồi còn ở giang hồ cao võ thế giới.



Còn Bạch Hồn Tinh Linh được cử đến lại là Đào Trung, thiếu tông chủ của Cực Đạo tông.

Cả ba người hiện tại đang đứng trước một khu xưởng sản xuất vừa được lắp ráp chưa đến nửa ngày, họ đang đợi chờ thứ được sản xuất bên trong xuất xưởng.

Cánh cửa thép được mở sang hai bên, một tàu đổ bộ với kích cỡ tương đương một chiếc máy bay tiêm kích được băng chuyền vận chuyển ra ngoài.

Lâm Dương và một tiểu đội 15 người tiến về tàu đổ bộ ấy.

Hắn quay đầu nhìn lại về hai chỉ huy khác, ánh nắng mặt trời chiếu vào cái đầu bóng loáng ấy khiến người phải lóa mắt.

“Được rồi hai vị, ta sẽ đi trước dò đường, để có được liên lạc với căn cứ số 2 càng sớm càng tốt, hai vị chúc ta may mắn đi.”

Đào Trung và Tiều Mai lúc này phải đeo kính râm mới có thể nhìn thẳng vào hắn.

Chợt Đào Trung lúc này mới chợt nhớ ra điều gì đó.

“Ta biết ngươi rất gấp, rất muốn hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, nhưng thiết bị liên lạc còn chưa nắm trong tay thì ngươi vội vã cái gì.”

Nói rồi, Cực Đạo tông thiếu tông chủ lấy ra từ trong nhẫn trữ vật hàng loạt những cọc tiêu bằng kim loại, hình dáng giống hệt những cọc tiêu từng được Bạch Hồn sử dụng để đánh dấu các thế giới.

Đây là một phiên bản khác của Thời Không Cọc Tiêu, và giờ những cọc tiêu này có thể đóng vai trò như những trạm thu phát tín hiệu, là một loại trang bị chiến lược trong cuộc chiến.

Lâm Dương lúc này biết mình đã quá vội vàng, hắn gãi đầu rồi cầm theo đống cọc tiêu lên trên tàu đổ bộ.

Nhìn con tàu ngày càng bay xa rồi đột ngột biến mất, Đào Trung nhìn vào cũng phải lắc đầu.

Chỉ hi vọng kế hoạch lần này không xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn.

Nhưng ngay lúc này, bên ngoài căn cứ, đang có một đoàn người tiến lại gần nơi đây.

Bên trong nhóm người này có 3 tu sĩ đều đạt tới Kim Đan cảnh, còn có một nhóm 5 người đi trước bọn họ lại chỉ là những người bình thường.

“Các ngươi nói, từng chứng kiến một vật thể từ trên trời rơi xuống ở gần nơi đây sao?”

Một tu sĩ được che kín trong chiếc áo choàng đen đi lên phía trước, hắn liên tục đảo mắt ra xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Ánh mắt hắn liếc qua về phía các phàm nhân, như thể muốn xem thật kỹ đám người này có đang nói láo hay không.

Những người bình thường trong đoàn người mặc áo da, đeo cung tên, nhìn qua cách ăn mặc cũng đủ để biết họ là những thợ săn ở gần khu rừng này.

Cảm nhận được sát khí bức người từ đám tu sĩ, các thợ săn run rẩy trả lời.

“Đúng vậy, đúng vậy, thưa tiên trưởng, chúng tiểu nhân thực sự đã chứng kiến một khối sắt rất lớn từ trên trời rơi xuống.”

“Đúng vậy a, tiên trưởng, ta còn tò mò không biết đó là thứ gì nên muốn đi xem thử, nhưng khối sắt khổng lồ ấy lại tự dưng biến mất.”

Đám tu sĩ Kim Đan nghe vậy quay ra nhìn nhau, chúng đều không cảm nhận được đám thợ săn này đang giấu giếm bất cứ thông tin nào.

3 Kim Đan tu sĩ này đều là đệ tử nội môn của Hắc Thủy tông, một tông môn có Phân Thần lão tổ tọa trấn.

Khi đi ngang qua thị trấn gần khu rừng này, bọn họ bắt gặp 5 tên thợ săn đang bàn luận về một vật từ trên trời rơi xuống.

Đánh hơi được mùi cơ duyên, đám tu sĩ lập tức xách 5 tên thợ săn này lên, bắt chúng dẫn đường tìm tới nơi cơ duyên rơi xuống.

Tới nơi đây, dù chưa biết được thứ cơ duyên ấy là gì, những đám Kim Đan tu sĩ này biết được, mình không tới sai nơi.

Trong thần thức của chúng, có thứ gì đó bị che giấu ở ngay đây.