Tiểu Mai và Đào Trung lúc này cũng cảm nhận được có người đang lảng vảng bên ngoài khu căn cứ, nhưng thực lực của đám người này quá yếu, hoàn toàn không có một chút uy h·iếp nào cả.
Người trong căn cứ lúc này vẫn yên lặng quan sát, họ muốn nhìn xem đám người kia tới nơi đây có mục đích gì.
Bên ngoài căn cứ, đám Kim Đan tu sĩ càng lúc càng đến gần bức tường bên ngoài, chúng cảm nhận được thần niệm của mình bị hạn chế lại, chỉ có thể dò xét được trong phạm vi 50 mét.
“Xem ra chúng ta đã tới đúng nơi rồi, chỉ cần tốn thêm chút thời gian nữa là có thể tìm ra được cơ duyên thôi.”
Sát khí mà 3 tên Kim Đan tu sĩ này tỏa ra như hóa thành thực chất, tạo thành một luồng khói đen làm người phải kiêng kỵ.
“Chúng ta đã tìm ra được nơi mà mình cần tới, xem ra đám phế vật các ngươi giờ cũng đã hết giá trị lợi dụng.”
Nghe đám tu sĩ nói vậy, đám thợ săn lúc này sợ xanh mặt.
Dù có cung tên trong tay nhưng những tên này nào còn có tâm tư phản kháng, trong lòng chúng lúc này đã nhận định rằng mình c·hết chắc.
Chiếc áo choàng đen được ném xuống đất, để lộ ra thân thể thực sự của đám đệ tử Hắc Thủy tông.
Thân thể của chúng lúc này không thể nào có thể xem là thân thể người được nữa.
“Yêu…Yêu quái!”
Đám thợ săn thét toáng lên trong sợ hãi, chúng muốn bỏ chạy nhưng hai chân chúng giờ nặng nề như bị rót chì, cả đám ngã lăn xuống đất.
“Phàm nhân đúng là phàm nhân, làm sao có thể hiểu được cơ thể của tiên nhân chúng ta chứ?”
Chỉ thấy đám tu sĩ này giống như chỉ còn lại một bộ xương và đôi mắt, còn lại da thịt, đầu tóc, nội tạng của chúng giống như đều được thay thế bằng một loại chất lỏng màu đen, trong suốt giống như slime.
Đó còn chưa kể sau khi bỏ xuống lớp áo choàng đen, trên người đám này còn xuất hiện một thứ mùi kinh khủng giống như nước cống trộn mắm tôm nữa.
Nên nói đám tu sĩ Hắc Thủy tông này không phải là người chẳng có gì là sai cả.
Bên trong căn cứ lúc này, Đào Trung và Tiểu Mai cũng đã hiểu sơ qua được về chuyện gì đang diễn ra ngoài kia.
Trong lúc Đào Trung còn đang xem kịch, Tiểu Mai đã nảy ra một ý tưởng, cô muốn thực hiện nó ngay và luôn.
Lúc này, đám nội môn đệ tử của Hắc Thủy tông chuẩn bị ra tay, nghiền nát đám thợ săn, để chúng ôm bí mật ở nơi đây biến mất mãi mãi.
Từ trên người chúng, từng dòng nước đen mang theo mùi tanh hôi xuất hiện, di chuyển trong không trung linh hoạt như những con rắn.
Dòng nước đen ấy chỉ cần đi qua, không cần phải có tiếp xúc trực tiếp cũng có thể khiến cho một mảng lớn cây cối c·hết ngay lập tức.
Nhìn vào cảnh tượng diễn ra trước mắt, đám thợ săn cũng đã tưởng tượng ra cảnh mình sẽ bị hòa tan trong thứ nước bẩn thỉu kia như thế nào rồi.
Nhưng đám Kim Đan tu sĩ còn chưa kịp ra tay, một cột lửa đột nhiên xuất hiện, ngăn cách chúng với mấy tên thợ săn.
Bước ra từ trong cột lửa ấy là một thiếu nữ trong bộ đồ hầu gái màu đen, đeo trên mặt một chiếc mặt nạ kim loại đen bóng đang không ngừng phát ra ngọn lửa nóng bỏng.
“Các ngươi thân là tu sĩ mà lại bắt nạt người bình thường, không biết thế giới này có thể có nhiều tu sĩ như các ngươi là nhờ vào những người bình thường này nuôi sống sao?”
Người bước ra từ ngọn lửa ấy không ai khác ngoài thị nữ Tiểu Mai của Lâm Lục Dạ.
Người bình thường sống c·hết gì cũng không liên quan đến cô, nhưng chắc chắn Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ sẽ không vui, khi họ chứng kiến những người bình thường này cứ c·hết đi như vậy.
Phải biết chất lượng linh hồn và nhục thân của người bình thường và tu sĩ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nên nếu như đám thợ săn này có c·hết thì chúng cũng phải c·hết khi trở thành tu sĩ.
Lúc đó, c·ái c·hết của chúng mới là có giá trị nhất với hai người họ.
Nên là một quyến tộc của Lâm Lục Dạ, Tiểu Mai cực kỳ căm ghét những hành động lãng phí của đám tu sĩ này.
Trong mắt cô, đây chẳng khác nào đổ thóc giống ra mà ăn.
Dù không biết thiếu nữ trước mặt là ai, mạnh như thế nào, và tại sao lại tự dưng xuất hiện, nhưng đám Kim Đan tu sĩ của Hắc Thủy tông không nhịn được mà phản bác trước luận điệu của Tiểu Mai.
“Vị đạo hữu này, dù không biết ngươi là ai nhưng phàm nhân dù sao cũng chỉ là một ngọn cỏ ven đường không đáng nhắc tới mà thôi, nếu như đạo hữu thích thì cứ việc giữ lấy mà dùng, chúng ta không quan tâm.
Nhưng cơ duyên ở nơi đây chúng ta nếu tìm ra được có thể chia đều a.”
Đám đệ tử của Hắc Thủy tông lại nhắc tới hai chữ cơ duyên.
Trong mắt chúng, Tiểu Mai cũng như bọn chúng, cũng là một tu sĩ tới khu rừng này để tìm kiếm cơ duyên.
Dựa vào khí tức để phán đoán, chúng cho rằng chỉ khi cả ba người bọn chúng liên thủ với nhau mới có thể đấu lại được tu sĩ bí ẩn này.
Nghe những lời này lại làm Tiểu Mai không được vui cho lắm.
Mấy tên này tới đây không có mục đích tốt lành gì, thứ cơ duyên chúng đang tìm kiếm chính là căn cứ bí mật của Lâm Lục Dạ.
Và Tiểu Mai sẽ không nương tay với những kẻ đang ngấp nghé bí mật của chủ nhân nhà mình.
Ánh mắt cô ta đảo tới nơi nào là nơi ấy nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, từng dòng nước đen cũng nhanh chóng sủi bọt rồi biến mất ngay giữa không trung.
Đám Kim Đan tu sĩ lúc này cảm nhận được một cảm giác vô cùng nghẹt thở, tu vi thực sự của Tiểu Mai có lẽ cao hơn chúng rất nhiều.
Một cảnh giới? Hai cảnh giới? Hoặc nhiều hơn vậy?
Chúng không biết.
Cái duy nhất chúng biết được là nữ tu sĩ bí ẩn kia có thể bóp c·hết bọn chúng bất cứ lúc nào, dễ dàng như bóp c·hết đám sâu kiến.
“Đạo hữu! Khoan đã! Chúng ta nhất định đang có hiểu lầm nào đó!”
Nhưng không có bất cứ hiểu lầm nào ở đây cả, kẻ thù thì vẫn là kẻ thù.
Đám người này sẽ có tư cách nói chuyện với cô lần nữa, nhưng đó là sau khi cả đám hóa thành Bạch Hồn Tinh Linh của Bạch Hồn.
Ba tên nội môn đệ tử của Hắc Thủy tông hóa thành những vũng nước đen, chúng muốn sử dụng độn thuật để bỏ chạy, nhưng nào có dễ như vậy.
Cả đám vốn đang trong trạng thái chất lỏng bỗng dưng cảm thấy toàn bộ năng lượng trong thân thể mình trở nên hỗn loạn, có thứ trường lực kỳ lạ nào đó đã xuất hiện ở nơi đây, ảnh hưởng trực tiếp lên kim đan của đám người này.
Trước khi ngã xuống trước bầy quái vật vô cùng vô tận ở giang hồ cao võ thế giới, cảnh giới cao nhất mà Tiểu Mai từng đạt tới chính là Pháp Lực cảnh.
Khi được hồi sinh một lần nữa trên thế giới mới này, cô nàng vẫn giữ nguyên được cảnh giới của mình ở thời đỉnh cao.
Không dừng lại ở đó, sức mạnh của cô còn được tăng lên một lần nữa, khi mà Lâm Lục Dạ ban cho cô tu vi Hóa Thần cảnh của tiên đạo.
Hai thể hệ kết hợp và được điều hòa bởi thiên phú Chúa Tể Hỗn Loạn, kết quả cuối cùng đã giữ nguyên ưu điểm của cả hai bên.
Giờ này, đám đệ tử của Hắc Thủy tông đang liên tục kêu gào trong đau đớn.
Trường lực vặn vẹo mà Tiểu Mai phát ra quá khủng kh·iếp, khiến cho thân thể vốn không phải con người của đám tu sĩ càng trở nên kinh khủng hơn nữa.
“Tha mạng a! Tiền bối tha mạng a!”
Thứ chất lỏng giống như slime bao quanh bộ xương giờ này hoàn toàn mất kiểm soát, chúng hóa thành những chiếc xúc tu màu đen điên cuồng bay múa trong không khí.
Đau đớn của đám tu sĩ không kéo dài lâu nữa, vì ngay hiện tại, thứ nhìn như slime màu đen bao quanh khung xương bắt đầu sôi trào, tiếp theo đó, chúng bắt đầu bốc lửa và cháy như nhựa đường.
Tiếng la hét của đám người này ngày càng yếu dần cho tới khi mọi thứ trở nên yên lặng.
Trong tầm nhìn linh hồn.
Có 3 cái bóng mờ từ đống tro tàn chui ra, rơi vào bên trong một chiếc bình màu trắng trong suốt, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Đóng nắp Linh Hồn Bình Lại, Đào Trung gật đầu nhìn về phía Tiểu Mai.
Thì ra từ nãy tới giờ tên này vẫn luôn núp ở trên cây xem kịch, hắn nhìn và phía cô về giơ ngón tay cái.
“Tiểu Mai tiểu thư quả nhiên lợi hại a, ta đứng ở xa như vậy mà vẫn cảm thấy linh hồn như muốn vặn vẹo đâu.”
Nếu không tính cảnh giới mà chỉ tính sức chiến đấu, Tiểu Mai có thể đánh với một Phân Thần cảnh tu sĩ.
Nhưng cô còn có một con bài tẩy nữa là chiếc mặt nạ ở trên mặt cô, đó là “bảo cụ” của cô, một thứ có thể giúp cho anh linh này tăng sức chiến đấu lên thêm một cấp độ cao hơn.
Nên nếu sử dụng bảo cụ, cô thậm chí có thể vượt cấp đánh với Hợp Thể tu sĩ.
Tiểu Mai nhìn về phía vị đồng đội Bạch Hồn Tinh Linh của mình rồi gật đầu chào hỏi, dù sao hai bên vốn cũng không quen biết nên cô cũng chẳng có gì để nói với hắn.
Cô quay lại nhìn về phía đám thợ săn, những kẻ hiện tại còn đang co ro vì sợ hãi.
Ngay sau đó, Tiểu Mai nở một nụ cười giống như đa cấp đang chào hàng, cô cầm trong tay một cuốn kinh thư, thứ thực chất chính là một loại công pháp tu luyện do Lâm Lục Dạ sáng tạo.
Cô tiến gần đến đám thợ săn và bắt đầu chào hàng, nhầm, là truyền đạo.
Mỹ nhân mà được anh hùng cứu giúp, không lấy thân báo đáp thì kiếp sau cũng làm trâu làm ngựa.
Tiểu Mai không tin đám thợ săn này sau khi được cô cứu giúp lại dám từ chối lời mời gia nhập Hắc Bạch thần giáo.
“Haha, các vị liệu có hứng thú gia nhập Hắc Bạch thần giáo…”
Cứ như vậy, Lâm Lục Dạ bắt đầu có những cây đinh đầu tiên đóng lên trên đất Đông Châu này.
Thời gian trôi qua nhanh.
Một tháng sau.
Trong phòng thí nghiệm của Lâm Lục Dạ trên tàu Spectre.
Khu nghỉ ngơi, một khu vực đặc biệt với đầy đủ tiện nghi, được bao bọc xung quanh bằng những tấm kính chống nổ cực mạnh, luôn đảm bảo giờ nghỉ ngơi của nhân viên nghiên cứu sẽ không b·ị đ·ánh gãy, kể cả khi có sự cố thí nghiệm gây ra một v·ụ n·ổ h·ạt n·hân chăng nữa.
Lâm Lục Dạ lúc này đang ngồi ngẩn người trên ghế sofa trắng, rõ ràng cô nàng vẫn đang trầm tư suy nghĩ chứ không hề có cho mình một giây phút bình yên.
Trên tay cô là một tách cà phê vẫn còn đang bốc lên hơi nước.
Thứ đồ uống này từ lâu đã không còn tác dụng với một thực thể như cô nữa, giờ cô uống thứ cà phê này không phải là để tỉnh táo, cô uống chỉ vì nhớ cái hương vị của nó mà thôi.
Gương mặt của cô nàng có vẻ không được tốt cho lắm.
Một tháng vừa qua, vấn đề thông tin liên lạc đã được cô giải quyết hoàn toàn.
Dù sao lúc này cô cũng đã kết nối được với Quần Tinh Trận, cái kho dữ liệu bên trong thân thể mình, nên nguồn tri thức của cô có thể đem ra tham khảo là vô cùng lớn.
Cô đã kết hợp những tri thức về thần giao cách cảm của Bạch Hồn, đống tri thức của đám nửa bước siêu thoát hồi còn ở Đại Huyền thế giới, cộng với cái hệ thống mạng lưới nguyền rủa đã bị cô vứt xó hồi còn làm lãnh chúa ở Pháo Đài Phương Bắc.
Và cuối cùng Lâm Lục Dạ cũng đã sáng tạo ra hệ thống thông tin liên lạc của riêng mình, một lần nữa ném đám Bạch Hồn Tinh Linh về đúng vị trí của chúng, để chúng đi mê hoặc nhân tâm như dự tính ban đầu thay vì làm cái điện thoại.
Hệ thống liên lạc của cô nàng giờ có thể so với mạng lưới thần giao cách cảm của Bạch Hồn, nó được dựa trên một hệ thống nguyền rủa, nguyền rủa bất cứ ai có ấn tượng về Lâm Lục Dạ đều sẽ liên kết được với cô.
Một lời nguyền không đau, không ngứa, không nhìn khoảng cách, miễn là hai bên còn ở trong cùng một cái vũ trụ.
Đương nhiên, cô nàng cũng sẽ khống chế danh sách những người bị nguyền rủa ấy.
Nếu cứ để nguyền rủa khuếch tán vô tội vạ thì Diệp Hiên, hay tất cả những người trong Liên Minh Nhân Loại từng nhìn thấy cô nàng cũng có khả năng liên lạc được với cô.
Lâm Lục Dạ cũng không rảnh mà nghe tất cả các cuộc gọi làm gì, nên khống chế lại hệ thống nguyền rủa này ngay từ đầu là tốt nhất.
Nhìn vào tấm bản đồ được hiển thị trên màn hình trước mắt, giờ tất cả các điểm đều đã chuyển sang một màu xanh lam, thay vì đỏ lừ chói mắt như lúc trước.
Số lượng các điểm cũng không dừng lại ở 500 điểm như một tháng trước nữa, giờ con số các căn cứ của Lâm Lục Dạ đã lật gấp 10 lần.
Không những vậy, quá trình “truyền đạo” của Hắc Bạch thần giáo cũng bắt đầu được khởi động, tạo ra thêm nhiều căn cứ nhỏ trên bản đồ.
Mỗi căn cứ nhỏ ấy là một điểm sáng nhỏ xíu được hiển thị trên màn hình, nhưng góp gió thành bão.
Giờ nhìn chúng nhiều như một biển sao.
Việc có được thành công trong hệ thống liên lạc cũng không làm cô nàng vui lên được, vì hiện tại, cô không chỉ muốn sánh ngang với hệ thống của Bạch Hồn, cô muốn vượt mặt hắn.
Lâm Lục Dạ muốn một bước đúng chỗ, không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong, giải quyết đi tất cả những vấn đề liên lạc từ nay về sau.
Đảm bảo sau này, kể cả khi cô và đám quyến tộc của mình có ở hai vũ trụ riêng biệt chăng nữa, hệ thống thông tin liên lạc vẫn có thể hoạt động hiệu quả.
Để làm được điều ấy, Lâm Lục Dạ đã phải mò mẫm rất lâu trong kho lưu trữ dữ liệu của mình.
Và cuối cùng, cô cũng đã tìm ra được đáp án mà mình mong muốn.
Đó chính là sử dụng một một thứ nguyên khác làm trung gian, có được nó thì dù cho phải liên lạc với vô số vũ trụ khác nhau cũng không phải vấn đề.
Nhưng nghĩ tới đây, cô nàng lập tức nằm bẹp lên trên bàn cà phê với thái độ đầy vẻ chán nản.
“Ai, biết là nó rất tiện nhưng mà vấn đề ở đây chính là ta không có một thứ nguyên không gian riêng biệt a.”
Tiếp theo đó, Lâm Lục Dạ nảy ra một ý tưởng.
Tầm nhìn của cô lúc này biến đổi, vô số các sợi khí cơ tung bay trong không trung, như thể cô nàng đã đặt chân tới một thế giới hoàn toàn mới.
Lâm Lục Dạ lúc này tìm kiếm sợi khí cơ của mình, một sợi khí cơ mang theo khí vận của cô, cô muốn biết cơ duyên mình sắp bắt gặp được có thể giải quyết vấn đề trước mắt.
Một sợi tơ khí vận màu vàng kim lơ lửng trong không trung, sợi tơ biểu hiện cơ duyên trong tương lai của Lâm Lục Dạ.
Cô men theo phương hướng mà sợi tơ ấy chỉ vào, và thật bất ngờ.
Khi mà phương hướng của sợi tơ cơ duyên lại ở ngay trong lòng bàn tay cô.