Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 221: Cổ thần khôi phục.



Chương 220: Cổ thần khôi phục.

Lâm Lục Dạ vô cùng bất ngờ khi chứng kiến phương hướng mà sợi dây khí vận đã chỉ cho cô.

Điều này chỉ chứng tỏ một điều, cô nàng vốn đã nắm trong tay cơ duyên về một không gian thứ nguyên riêng biệt từ trước.

Nhưng ngoài Hắc Ám Thế Giới là một thế giới riêng biệt ra, cô đâu còn một chiều không gian thứ nguyên khác chứ?

Tầm nhìn của Lâm Lục Dạ lại biến đổi một lần nữa, trở lại với thế giới thực.

Cô nàng nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay mình với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Cơ duyên vốn ở ngay đây sao?

Lúc này, thân thể của cô nàng lại một lần nữa mất kiểm soát, lòng bàn tay cô giống như muốn một phân thành hai, nhưng ngay sau đó, có những thứ vật chất màu đen giống như nhựa đường xuất hiện kiềm chế chúng lại.

Dù đã thích nghi được với hoàn cảnh ở thế giới mới, nhưng thi thoảng thân thể Lâm Lục Dạ vẫn sẽ tạm thời mất kiểm soát ở một số bộ phận.

Điều này có thể rất kinh dị đối với những người khác, nhưng với Lâm Lục Dạ, chuyện này chỉ đơn giản giống như người bình thường vô tình ngáp khi đang mệt mỏi.

Nếu là bình thường, cô nàng sẽ không thèm chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này.

Nhưng do cô vừa thực hiện bói toán lên chính bản thân mình, nên cô cực kỳ chăm chú, muốn biết không gian thứ nguyên mà mình vốn sở hữu ở nơi đâu.

Nhìn một vài dải khói đen bay ra từ lòng bàn tay mình, lúc này cô nàng mới sực nhớ đến thứ vật chất giống như bóng tối mà mình đang sở hữu có nguồn gốc từ đâu.

Đó chính là từ thiên phú Hắc Ám của cô nàng, thiên phú mà Lâm Lục Dạ đã gần như không sử dụng kể từ ngày cô chế tạo ra Vĩnh Dạ Luân Hồi thể.

Từ khi biết được trong cái thiên phú ấy có một vị cổ thần bóng tối đang ngủ say, Lâm Lục Dạ lúc nào cũng sống trong sợ hãi.

Sự sợ hãi ấy khiến cho cô nàng phát triển con đường tu luyện của mình đi đến một hướng cực đoan, đó chính là tinh thần, năng lượng, hay cả thân thể cô nàng lúc nào cũng giống như có thể mọc chân ra và chạy trốn.

Chỉ cần trốn được một phần chính là có thể thêm một cơ hội sống sót khi mà cổ thần khôi phục.

Còn thứ hắc ám từ sau khi cô hoàn thành Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể?

Đó là phần năng lượng trong Hắc Ám Thế Giới, phần hắc ám do cô hoàn toàn kiểm soát, không thể nói nó là một với thứ hắc ám thuộc về cổ thần Spherias.

Về bản chất, phần hắc ám này là năng lượng thuần khiết, nhưng bị nhiễm tính chất của thiên phú Hắc Ám SSS sau nhiều năm đặt cạnh nhau.

Nên thứ “hắc ám có kiểm soát” mà Lâm Lục Dạ sử dụng từ bao lâu nay không phải từ thiên phú SSS cấp, thực chất nó chỉ là một phiên bản thấp kém và dễ điều khiển hơn bản gốc mà thôi.

Đây là một sự thật mà Lâm Lục Dạ chưa bao giờ dám thừa nhận ngay trước mặt Bạch Hồn, tất cả chỉ là vỏ bọc ngụy trang cho cái niềm kiêu ngạo mong manh của cô nàng.

Sau bao nhiêu năm, Lâm Lục Dạ cũng dần quên luôn đi sự tồn tại của cái thiên phú SSS cấp này.

Cô nhớ lại được, có vẻ như bản chất của thiên phú này là mở ra cánh cổng không gian dẫn đến vị diện mà Spherias đang ngủ say.

Còn mấy cái thứ hắc ám có thể hủy diệt thế giới kia chỉ là một sản phẩm phụ không đáng nhắc tới, giống như khí CO2 mà con người thải ra mỗi khi hít thở.

Nên thiên phú Hắc Ám chẳng phải là một không gian riêng biệt mà Lâm Lục Dạ đã sở hữu sao?

Một thứ nguyên có bản chất cao hơn rất nhiều lần Hắc Ám Thế Giới và vô số vũ trụ, thế giới cô nàng từng đặt chân qua.

Nó là một không gian thứ nguyên hoàn hảo để Lâm Lục Dạ có thể liên lạc liên vũ trụ.

Hít sâu một hơi, Lâm Lục Dạ cảm nhận được trái tim của mình bắt đầu đập nhanh hơn hẳn, điều mà lâu rồi cô không cảm nhận được.



Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cô nàng một lần nữa đi khám phá không gian bên trong thiên phú Hắc Ám.

Từng tia thần niệm nhanh chóng xâm nhập vào bên trong không gian đầy khắc nghiệt này.

Thứ hắc ám kinh khủng giống như có thể cắn nuốt chư thiên vạn giới vẫn luôn ở nơi đây, tràn ngập khắp mọi nơi.

Thứ hắc ám có sức mạnh kinh khủng có thể c·hôn v·ùi mọi loại năng lượng và vật chất.

Dù mọi thứ ở nơi đây chỉ toàn là một màu đen, nhưng Lâm Lục Dạ vẫn cảm nhận được, không gian này giống như sôi trào khi thần niệm của cô xuất hiện ở nơi đây.

Nhưng mọi thứ rất nhanh chóng trở lại bình tĩnh, khi mà thứ hắc ám ấy phát hiện ra kẻ xấu số đi lạc vào nơi đây lại là một người quen.

Lâm Lục Dạ lúc này thở phào nhẹ nhõm, cô cứ nghĩ rằng sẽ phải nhìn thấy thân xác của Spherias ngay khi xâm nhập vùng không gian này.

Với cô nàng, việc nhìn thấy Spherias một lần là quá đủ rồi, cô đã suýt nữa bị ma diệt toàn bộ ý thức khi nhìn thẳng vào thực thể ấy, nên kể cả khi thực thể ấy có đang ngủ say, cô nàng cũng không dám nhìn thẳng.

Lúc này, Lâm Lục Dạ bắt đầu với những thí nghiệm mới về khả năng truyền tin thông qua không gian của thiên phú Hắc Ám.

Một tiểu thế giới mới hoàn toàn trống trơn đã được cô nàng chế tạo ra, đi kèm trong thế giới đó là một dấu ấn ghi lại tọa độ không gian, một ký tự được tạo nên bòng bóng tối thuần kiết của thiên phú Hắc Ám.

Ý thức của Lâm Lục Dạ bắt đầu thi triển một loại thuật pháp đặc biệt, từng phù văn huyền ảo được thắp sáng lên trong không gian tăm tối này.

“Được rồi, thử chút nào.”

Ngay lúc này, trong không gian đang giam giữ Spherias, Lâm Lục Dạ có thể cảm nhận được tầm nhìn của cô đang không ngừng cất cao, mọi khoảng cách trở nên vô nghĩa.

Xích Phong giới, Hắc Ám Thế Giới, hay cả tiểu thế giới vừa được chế tạo.

Tất cả chúng lúc này giống như hóa thành những bong bóng xuất hiện bên trong một đại dương tăm tối, khoảng cách là vô nghĩa, không gian giống như bị phủ định.

Cả ba thế giới lúc này giống như được bày ra ngay trước mặt cô, chỉ cần chạm nhẹ là cô có thể lập ra mạng lưới liên lạc với bất cứ nơi đâu mà cô để lại dấu ấn.

“Xong rồi!”

Lâm Lục Dạ đã thành công khi thực hiện hệ thống liên lạc mới.

Lúc này, một ý tưởng mới lại nảy ra bên trong suy nghĩ của cô nàng.

Đã có thể liên kết thông tin với nhau, chắc hẳn không gian đặc biệt này còn có thể trở thành một trạm trung chuyển, giúp cho cô có thể vận chuyển hàng hóa xuyên vũ trụ, hoặc biến nơi đây thành kho trữ hàng chung cho cô và toàn bộ đám hóa thân, quyến tộc của mình.

Nhưng vừa nghĩ tới cái ý tưởng nguy hiểm này, Lâm Lục Dạ đã lập tức ném nó vào sọt rác.

Phải biết nơi này chính là nơi mà Spherias đang ngủ say, tương đương với phòng ngủ của người ta.

Cô đã ở trong căn phòng này để nói chuyện thì thôi đi, nay còn định biến phòng ngủ của người ta thành kho hàng ngay cái lúc mà người ta đang ngủ.

Không nói đến việc làm thế nào để đống hàng hóa không bị ăn mòn trong cái không gian hắc ám này.

Phải biết thần thức của Lâm Lục Dạ, một kẻ có thể được xem như đồng căn đồng nguyên với cái không gian ấy khi tiến vào đã khiến không gian u tĩnh này sôi trào.

Lâm Lục Dạ cũng không muốn tưởng tượng không gian này có thể ồn ào như thế nào nữa khi có ngoại vật xâm nhập.

Có lẽ lúc đó Spherias ngủ say đến mấy cũng phải tỉnh đi.



Sau khi thí nghiệm xong, thần thức của cô nàng từ từ thối lui ra khỏi không gian này.

Nhưng ngay tại giây phút cuối cùng, có thứ gì đó đã để mắt tới cô.

Lúc này, Lâm Lục Dạ biết mình không xong rồi.

Không gian tăm tối lúc này xuất hiện ánh sáng tím yêu dị, thứ ánh sáng khiến người nhìn vào không hề cảm nhận được chút nào ấm áp.

Thứ người ta cảm nhận được từ ánh sáng ấy chỉ là sự lạnh lùng, cô tịch, là cảm giác tuyệt vọng khi đối mặt với màn đêm của tận thế.

Thần thức của Lâm Lục Dạ đã chứng kiến thứ phát ra ánh sáng tím đầy vẻ yêu dị ấy.

Đó là một không gian vũ trụ khổng lồ…

Không đúng!

Đó là một con mắt, một con mắt đang phát ra ánh sáng tím đỏ đan xen như đang chiếm lấy một nửa không gian.

Có đ·ánh c·hết Lâm Lục Dạ cũng không quên được con mắt ấy, con mắt của Cổ Thần Bóng Tối Spherias!

Đó là thứ cuối cùng cô nàng chứng kiến trước khi trở lại hiện thực.

Trong không gian tăm tối, một con mắt khác được mở ra, chiếu sáng toàn bộ không gian, chiếu sáng ra thân thể đã rạn nứt như một con búp bê sứ của Spherias.

Rõ ràng thực thể này có lẽ vốn không hề ngủ say, gương mặt với nụ cười đầy vẻ trêu tức của Spherias nói lên tất cả điều đó.

Một nụ cười nhạt như thể đang xem con sâu kiến nào đó cố gắng dãy dụa để thoát khỏi lòng bàn tay của mình…

Thế giới bên ngoài, trong phòng nghỉ.

Lâm Lục Dạ lúc này có vẻ không được tốt cho lắm, một kẻ đáng ra đã quên đi cảm giác đau đớn giờ lại phải cắn răng chịu đựng đau đớn.

Nhưng trước khi toàn bộ lý trí bị cơn đau khủng kh·iếp ấy đè bẹp, Lâm Lục Dạ đã dựng lên một trận pháp không gian cực mạnh, ngăn cách hoàn toàn không gian trong ngoài, như thể cô ta vừa tiện tay tạo ra một tiểu thế giới.

Nhận thấy được hoàn cảnh đã thay đổi, cảm nhận được Bạch Hồn sẽ không nhận ra được bất cứ sự bất thường nào từ cô vào lúc này.

Lâm Lục Dạ cũng không muốn kiềm chế bản thân mình làm gì nữa.

Thân thể cô lại một lần nữa hoàn toàn mất kiểm soát, không biết bao nhiêu Lâm Lục Dạ đã được phân tách ra từ thân thể chính, chỉ biết cô nàng giờ đã phủ kín toàn bộ căn phòng nghỉ.

Ánh mắt của Lâm Lục Dạ lúc này đã biến đổi, có thể thấy rõ nó đang phát ra ánh sáng xen lẫn giữa hai màu đỏ tím, giống y hệt ánh mắt của cổ thần bóng tối, làn da cô có vài chỗ bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt, giống như thể những phần cơ thể ấy chỉ là một món đồ làm từ sứ trắng.

Cô nàng thét lên đầy đau đớn, nhưng không khó có thể nghe được, bên trong những tiếng thét ấy lại tồn tại hai giọng nói hoàn toàn riêng biệt.

“Ta không phải là Spherias!”

“Không ngươi là Spherias, là kiếp sau của cổ thần bóng tối!”

Lúc này, chỉ còn lại cái đầu chính của cô nàng là còn có thể ý thức được mình là ai, liên tục phản bác lại những giọng nói như thể ô nhiễm linh hồn kia.

Nhưng khi Lâm Lục Dạ mở mắt ra một lần nữa, cô chứng kiến hàng ngàn cái đầu của mình đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của chúng là ánh mắt khiến cô phải hoảng sợ và trốn tránh từ bấy lâu nay.

Tất cả đều là ánh mắt của Spherias!

“Trách nhiệm!”

“Trách nhiệm!”



“Trách nhiệm!”

“Là kiếp sau của một cổ thần, ngươi phải có trách nghiệm khôi phục lại toàn bộ sức mạnh của mình!”

Lâm Lục Dạ cảm nhận được, linh hồn cô lúc này giống như bị nhấn chìm hoàn toàn trong bóng tối.

Ngay lúc linh hồn cô như thể muốn bị lau sạch, bên trong ý thức của cô, một vài nhánh rễ cây màu trắng bắt đầu phát sáng.

Đây là tàn dư tinh thần lực của Bạch Hồn để lại trong linh hồn cô.

Khi mọi thứ bị nhấn chìm bên trong màn đêm đen, một tàn lửa nhỏ cũng có thể rực rỡ hơn bao giờ hết.

Lâm Lục Dạ giống như tìm được ngọn cỏ cứu mạng, cô nắm chặt lấy cảm giác ấy, giữ cho bản thân mình tỉnh táo, chống chịu lại dòng lũ tâm linh và lượng tin tức khổng lồ khi chứng kiến Spherias.

10 phút sau đó, căn phòng nghỉ đã hoàn toàn trở thành một đống bừa bộn, nhưng bên trong ấy không có hàng trăm, hàng ngàn Lâm Lục Dạ bị đè ép cùng một chỗ nữa.

Chỉ có một Lâm Lục Dạ duy nhất lúc này còn đang quỳ gối hít thở sâu trên mặt sàn đã tan nát.

Ánh mắt c·hết lặng, miệng mũi hít thở càng nhiều không khí theo bản năng, nhìn cô lúc này giống như một người suýt c·hết chìm vừa được lôi khỏi mặt nước.

10 phút vừa rồi đối với cô đúng là một sự dày vò, một giây một phút trôi qua đều giống như ngàn năm, vạn năm qua đi.

Bình tĩnh hơn một chút, Lâm Lục Dạ lúc này bắt đầu kiểm tra lại trạng thái thân thể của mình.

“Hù c·hết ta, lần sau có c·hết ta cũng không động lại vào cái thiên phú Hắc Ám ấy.”

Nhưng rà soát rà soát, Lâm Lục Dạ lại phát hiện ra, không biết từ lúc nào, cô lại có thêm một kỹ năng mới.

Nó là nổi bật như vậy khi đang phát sáng ngay trên cái bảng trạng thái của cô, thần hồn của cô.

Với Lâm Lục Dạ, chuyện này không thể nào xảy ra được, trừ khi bản thân cô muốn làm, nếu không sẽ không có bất cứ thứ gì có thể phát sáng như vậy.

Tò mò, cô nàng kiểm tra thử tên kỹ năng ấy.

Con Mắt Của Hắc Thần.

Một kỹ năng cô khẳng định mình chưa bao giờ học và chưa bao giờ nghiên cứu ra nó.

Nhưng ngay khi Lâm Lục Dạ vừa mới nhìn qua thứ kỹ năng ấy, Con Mắt Của Hắc Thần đã tự động được kích hoạt.

Giờ này, ánh mắt của Lâm Lục Dạ có thể nhìn thấy được những thứ mà cô chưa bao giờ thấy.

Một con mắt giúp cô tự động phân tích tất cả những gì mà mình nhận biết được, kể cả một cấu trúc phân tử bình thường lúc này cũng hóa thành vô tận huyền bí.

Những thứ bình thường nhất đối với cô lúc này cũng trở nên thần bí, ẩn tàng sâu trong vô số tri thức đều là cấm kỵ, thứ tri thức mà cô không thể nào hiểu nổi và sẽ nổi điên nếu cố giải thích chúng.

Đống tri thức cấm kỵ mà Lâm Lục Dạ có được từ đám nửa bước siêu thoát chẳng là cái thá gì nếu so sánh với những gì cô đang chứng kiến.

Lâm Lục Dạ lúc này cố gắng nhắm mắt lại, cô không muốn thấy quá nhiều thứ không nên thấy.

Dòng lệ màu đen liên tục chảy xuống từ hai mắt cô nàng.

Nhưng trong trạng thái này, Lâm Lục Dạ lại có thể chứng kiến thân thể mình, chứng kiến sự thật về tất cả những gì mà cô cho rằng mình luôn nắm chắc trong lòng bàn tay.

Đó là một sự thật còn kinh khủng hơn những tri thức cấm kỵ cô thấy được ở thế giới bên ngoài.

Lúc này tất cả mọi thứ khiến cô như muốn sụp đổ, Lâm Lục Dạ thực sự tuyệt vọng rồi.