Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 222: Tuyệt vọng!



Chương 221: Tuyệt vọng!

Nhìn vào trong thân thể, linh hồn, thế giới của mình.

Dưới tác dụng của kỹ năng Con Mắt Của Hắc Thần, Lâm Lục Dạ đã chứng kiến những thứ khiến cô muốn tuyệt vọng.

Trên tất cả những gì cô đã và đang có, Lâm Lục Dạ đều thấy được những đoạn văn có chứa bên trong đó những thông tin, tri thức mang theo khí tức của Spherias.

Giờ thì vị cổ thần ấy đã là bóng ma trong lòng Lâm Lục Dạ, cô sợ hãi khi nhìn thẳng vào những đoạn văn ánh sáng lên màu tím yêu dị này.

Nhưng cuối cùng, Lâm Lục Dạ cũng cắn răng đọc những đoạn thông tin ấy lên.

Cô càng bất ngờ hơn khi bên trong đó ẩn chứa 3 loại bí thuật trùng sinh.

Máu Thịt Trùng Sinh.

Năng Lượng Trùng Sinh.

Thần Hồn Trùng Sinh.

Càng đọc Lâm Lục Dạ càng thấy chúng quen thuộc.

Những loại trùng sinh bí thuật này tiên tiến hơn, giống như là một bản nâng cấp của Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể.

Và quan trọng, với kỹ năng Con Mắt Của Hắc Thần, Lâm Lục Dạ có thể thấy được thời gian mà những kinh văn này đã được khắc lên khắp người cô.

Đó chính là khoảng thời gian ngay khi cô vừa hoàn thành Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể, mưu toan dùng vô tận luân hồi, vô tận chuyển kiếp để làm sạch đi mối liên kết của cô với vị cổ thần bóng tối này.

Nhưng kế hoạch ấy đương nhiên đã thất bại, vì trong những cái đầu vừa xuất hiện, thuyết phục cô tin mình là kiếp sau của Spherias, có một cái đầu chính là Luân Hồi Thân phiên bản mới nhất của cô nàng.

“Ra là vậy sao, thì ra ngươi đã luôn quan sát ta, chê cười ta sao?”

Lâm Lục Dạ nghĩ tới những kế hoạch bỏ trốn khi cổ thần khôi phục mà mỉm cười, một nụ cười đầy vẻ đắng chát.

Cô cười nhạo vì chính bản thân mình vô tri.

“A, Spherias, có lẽ ngươi đã luôn nhìn chằm chằm ta đi.

Mọi hành động, nỗ lực của ta trong mắt ngươi có lẽ cũng chỉ là một con khỉ đang làm trò, không đáng để nhắc tới.”

Giờ tất cả mọi thứ thuộc về Lâm Lục Dạ đều đã bị vị cổ thần bóng tối đánh dấu ấn ký, dù cho cô có chạy đến chân trời góc biển cũng là vô nghĩa.

Và đó vẫn chưa phải là tin xấu nhất với Lâm Lục Dạ, khi cô nhìn vào Con Mắt Của Hắc Thần, cái kỹ năng đã chiếm một phần trong thần hồn của cô.

Có một văn bản khác được tặng kèm với cái kỹ năng ấy.

Lâm Lục Dạ cũng chẳng còn gì để mất nữa, cô không ngần ngại mà mở nó ra.

Và thứ mà cô thấy được đó lại là một cuốn tiểu thuyết?

Nội dung trong cuốn sách ấy chẳng có gì để nói, kể về một vị nữ đế kinh tài tuyệt diễm, bị kẻ thù ám toán vây công, đánh cho mất đi kí ức, từ tiên giới rơi vào phàm trần, sau đó gặp một thanh niên nghèo trên núi cao nhặt về nhà.

Hai người tâm đầu ý hợp, nữ đế mất trí nhớ nên đem lòng yêu tên sơn dân rồi cùng hắn có một đứa con.

Nhưng sau khi đứa con chàu đời, vị nữ đế này lại lấy lại được kí ức của nàng.



Và thứ kí ức chỉ kéo dài được vài năm quá là ngắn ngủi, làm sao có thể so với thời gian của một nữ đế đã sống qua vô số thời đại.

Nên những kí ức của nữ đế khi bị mất trí nhớ dần dần bị cọ rửa, trở thành một phần nhỏ không đáng chú ý, trở thành một giọt nước không đáng nhắc tới trong biển cả kí ức,

Ba năm sau, nữ đế hoàn toàn lấy lại được tất cả kí ức của mình, cô trước tiên g·iết c·hết người chồng và cả đứa con của mình, chấm dứt trò chơi gia đình vô vị này, một lần nữa rời đi, bước lên hành trình báo thù chân chính.

Cuốn tiểu thuyết viết đến nơi đây thì tự dưng bị đoạn chương.

Lâm Lục Dạ trầm ngâm sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết.

3 năm ngoài thế giới thực cũng là lúc mà toàn bộ phong ấn trên người cô sẽ tự động được giải trừ, có lẽ sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.

Rất có thể Spherias sẽ lựa chọn khôi phục vào khoảng thời gian ấy.

Xích Phong giới này rộng lớn như vậy, nồng độ năng lượng cũng rất cao, là môi trường hoàn hảo cho vị cổ thần bóng tối có thể khôi phục.

Ngay lúc này, trong đầu Lâm Lục Dạ bắt đầu xuất hiện vô số kí ức mới, một dòng lũ tin tức như thể muốn xóa sạch mọi suy nghĩ trong đầu cô.

Đối mặt với hàng tá những thông tin như chui ra từ hư không này, Lâm Lục Dạ giống như đã hoàn toàn từ bỏ, cô ta chỉ gục ngã trên mặt đất như một con cá mặn, thân thể liên tục co giật nói rõ ràng cô ta đang vô cùng đau đớn.

Nhưng ngay lúc này, trên môi của Lâm Lục Dạ đang úp mặt xuống sàn lại xuất hiện một nụ cười đầy vẻ bí ẩn.

“Spherias, ta công nhận mình đã quá coi thường ngươi, nhưng ngược lại, có vẻ như ngươi cũng đã quá coi thường ta rồi…”

Một giờ đồng hồ sau đó, Lâm Lục Dạ một lần nữa đứng dậy.

Ngoại trừ quần áo đầu tóc có chút không nghiêm chỉnh ra thì cô có vẻ như không có vấn đề gì.

Ánh mắt cô nàng lúc này rất thiếu sức sống, trên gương mặt tuy không còn vẻ tuyệt vọng nữa nhưng chỉ còn lại ở đó một vẻ lạnh lùng vô cảm.

“Thời gian dành cho ta không còn nhiều nữa, ta phải giải quyết tất cả mọi thứ và rời đi càng nhanh càng tốt.”

“Trước khi cái sự kiện ước hẹn 3 năm kia bắt đầu…”

Lâm Lục Dạ một lần nữa khoác lên trên người chiếc Áo Choàng Thần Ẩn, Hắc Ám Luân Hồi Vuốt được trang bị trên tay cô.

Vĩnh Dạ Nữ Đế đã rời khỏi tàu Spectre trong bí mật, cô bỏ đi mà không nói một lời, hướng thẳng về phía chiến trường mà đi.

Trong phòng thí nghiệm ở sát vách.

Lúc này Bạch Hồn vẫn đang thực hiện những thí nghiệm của mình, nhưng đột nhiên hắn có linh cảm mình giống như vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.

Sự mất tập trung trong một khoảng thời gian ngắn này khiến cho thí nghiệm thất bại, một v·ụ n·ổ xuất hiện bao phủ toàn bộ căn phòng, làm cho cả con tàu khổng lồ phải rung chuyển.

Bước ra khỏi đám khói bụi với không một vết xước trên người, sắc mặt Bạch Hồn lúc này có vẻ không được tốt cho lắm.

Hắn lập tức dùng Tương Lai Linh Cảm, hắn muốn biết được có chuyện gì sắp sửa đến với mình.

Vô số quả cầu ánh sáng mang theo tin tức từ tương lai chảy về quá khứ.

Vẫn như mọi khi, Bạch Hồn chỉ xem qua chứ không dám đào sâu nghiên cứu những thông tin được gửi gắm bên trong những quả cầu linh tính này.

Ai mà biết được tương lai điên rồ của hắn có thể nhét những thứ gì vào để hố chính quá khứ của mình.

Chạm vào hàng tá những quả cầu ánh sáng khác nhau, nhưng những kết quả mà hắn nhận được lại vô cùng thất vọng, chẳng có bất cứ thứ gì mới ở đây cả, tất cả đều là những tin tình báo cũ.



Nhưng cuối cùng, có một quả cầu từ tương lai làm Bạch Hồn phải nheo mắt mà nhìn.

Khác với những quả cầu ánh sáng khác đều là một màu trắng, riêng quả cầu ánh sáng này lại có một màu sắc riêng, một màu đen như màn đêm làm hắn liên tưởng đến Lâm Lục Dạ.

Chuẩn bị đủ biện pháp phòng ngừa ô nhiễm thông tin, Bạch Hồn cẩn thận chạm vào quả cầu linh tính mang tin tức màu đen ấy.

Ngay khi chạm vào, hắn cảm nhận được một thứ ô nhiễm cực kỳ mạnh mẽ, mạnh hơn bất cứ lần nào hắn từng thấy.

Đủ loại rào chắn tâm linh cố gắng ngăn cản nhưng chỉ cầm cự được trong chưa đến hai giây, khiến cho Bạch Hồn phải từ bỏ việc xem xét quả cầu linh tính ấy.

Ánh mắt của hắn vẫn chất chứa đầy sự sợ hãi, kể cả khi chứng kiến quả cầu linh tính kia từ từ tan biến vào hư không.

Nhưng may mắn, Bạch Hồn vẫn kịp đọc được một vài thông tin từ lời nhắn ở tương lai này.

Có một tin tốt và một tin xấu hắn đọc được từ bên trong quả cầu linh tính ấy.

Tin tức tốt, quả cầu này tới từ một tương lai xa xôi, xa xôi hơn cả trận chiến với Diệp Hiên có thể xảy ra.

Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Hồn nhận được tin tức từ tương lai xa thế này.

Điều này chứng tỏ, trong trận chiến với Diệp Hiên, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã giành được chiến thắng, hoặc ít nhất hai người họ cũng đã đánh hòa với tên kiếm sĩ này, đồng thời cũng giải quyết thành công Lâm Bạch, chặt đứt toàn bộ nhân quả với Lâm gia.

Còn tin tức xấu, cái thứ màu đen kịt đã nhuộm đen quả cầu linh tính kia quả nhiên là bóng tối thuần khiết của Lâm Lục Dạ, chính xác hơn là của Cổ Thần Bóng Tối Spherias.

Nội dung được gửi bên trong quả cầu linh tính cũng rất đơn giản.

“Cẩn thận Lâm Lục Dạ, nàng không còn là nàng.”

Đến lúc này, Bạch Hồn đã biết tại sao ngay vừa rồi hắn lại tự dưng có dự cảm xấu, khiến cho hắn không tập trung mà làm cho thí nghiệm thất bại.

Nghĩ tới đây, Bạch Hồn cũng hiểu được chắc chắn đã có chuyện đang xảy ra với Lâm Lục Dạ, nếu không hắn ở tương lai đã không cảnh báo chính mình ở quá khứ bằng một tin nhắn như vậy.

Đứng trước cửa phòng thí nghiệm, Bạch Hồn không cần nhìn cũng biết bên trong này giờ đã không còn có ai.

Cánh cửa kim loại được mở ra, ánh vào tròng mắt của Bạch Hồn chỉ có một phòng thí nghiệm trống không, nhưng phòng nghỉ lúc này lại vô cùng lộn xộn, giống như thể vừa bị một đàn husky tàn phá.

Bạch Hồn bước vào căn phòng đổ nát ấy, khí tức Lâm Lục Dạ vẫn còn lưu ở nơi đây, chứng tỏ cô vừa rời đi không lâu.

Trên mặt sàn còn có một tờ giấy với dòng chữ được viết vội.

“Ta phải đi giải quyết mọi chuyện càng nhanh càng tốt, chúng ta không thể chờ 3 năm.”

Nắm trong tay tờ giấy này, Bạch Hồn cũng đã đoán ra được một số chuyện.

Cổ thần bóng tối bên trong cô nàng chỉ còn thời gian ba năm là có thể khôi phục, nên Lâm Lục Dạ muốn phát động trận chiến với Diệp Hiên nhanh chóng nhất có thể.

Ngay sau khi Bạch Hồn đọc xong, những vết mực đen nhanh chóng lan tỏa, nhuộm đen toàn bộ tờ giấy, hắc ám ăn mòn toàn bộ vật chất thành tro đen và tan biến trong không gian.

Thứ hắc ám ấy lập tức khiến cho Bạch Hồn cau mày, vì trong cảm nhận của hắn, khí tức trên tờ giấy vừa rồi giống y hệt với quả cầu linh tính từ tương lai tới.

Dù cho khí tức ấy rất nhạt chăng nữa thì đây cũng là một vấn đề rồi.



Hít sâu một hơi, Bạch Hồn biết mình lúc này phải tăng nhanh bước chân mới có thể ứng phó được cái tương lai chưa rõ kia.

Trên tàu Spectre, những sợi rễ trắng đột ngột xuất hiện từ hư không, chúng đâm thẳng vào trong không gian, mở ra những cánh cổng tới thế giới bên trong thân thể Bạch Hồn.

Cũng đã hơn một tháng trôi qua, Bạch Hồn cũng đã nghiên cứu và hiểu rất rõ về phong ấn của Xích Phong giới, cũng như cái cơ chế bổ lôi kiếp lên trên đầu kẻ địch của nó.

Giờ những Bạch Hồn Tinh Linh đi ra từ Bạch Sắc Địa Phủ đều không bị ảnh hưởng bởi Xích Phong giới.

Bạch Hồn đã thử đưa khả năng phủ định từ Thần Khí Phủ Định Trường Mâu của hắn lên trên đám thuộc hạ của mình, và kết quả hắn đã thành công.

Giờ này, xung quanh người của đám Bạch Hồn Tinh Linh tồn tại một thứ trường lực đặc biệt, nó có thể phủ định tất cả những quy tắc có hại từ môi trường bên ngoài.

Đối với thế giới, đám quyến tộc của Bạch Hồn chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng cực kỳ kinh khủng.

Chúng không chỉ tạo ra một trường lực đặc biệt, có thể ăn mòn từ từ tất cả sinh linh xung quanh trong âm thầm, giống như cái cách mà Xích Phong giới từng dùng để cố đồng hóa Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.

Nhưng chúng không chỉ nguy hiểm đối với sinh vật sống mà còn nguy hiểm với cả hoàn cảnh xung quanh.

Đám này chỉ cần có mặt ở bất cứ đâu, quy tắc của thế giới đều sẽ dần dần bị phủ định tới đó, nếu thế giới không có bất cứ phản ứng nào với sự tồn tại của đám tinh linh này thì kết quả duy nhất sẽ chỉ là diệt vong mà thôi.

Bạch Hồn ban đầu cũng không muốn chơi ác như vậy, nhưng tình huống hiện tại không thể không ép hắn tung ra một con bài chưa lật nguy hiểm như thế này.

Sau khi nghiên cứu, Bạch Hồn đã phát hiện ra cái cách hệ thống lôi kiếp của Xích Phong giới xác định kẻ địch, đó là bằng cách tìm ra những khí cơ bất thường xuất hiện trên thế giới.

Nhưng đám Bạch Hồn Tinh Linh giờ này có thể phủ định luôn sự tồn tại của chúng, chân chính trở thành những sinh linh xen lẫn giữa tồn tại và không tồn tại.

Trong mắt hệ thống lôi kiếp, chúng chính là những bóng ma vô hình, không thể được xác định.

Từ tàu Spectre, không biết bao nhiêu quyến tộc của Bạch Hồn đã xuất hiện, và chúng được rải đều từ trên cao xuống khắp mọi nơi ở Đông Châu này.

Một màu trắng bao phủ cả bầu trời từ trên trời rơi xuống, người không biết còn tưởng rằng đây là một trận tuyết giữa mùa hè.

Một cuộc xâm lấn ồ ạt, nhưng lại hoàn toàn vô hình trong mắt Xích Phong giới đang diễn ra.

Lúc này thiên đạo cảm nhận được một cảm giác khá ngứa ngáy xuất hiện, nhưng nó lại không nhìn ra cái gì làm cho mình ngứa.

Sau một hồi nó cũng mặc kệ, vì thứ này trong mắt nó chỉ là khó chịu mà thôi, không phải là một v·ết t·hương quá nghiêm trọng.

Nhưng thực tế, nếu so sánh Xích Phong giới này là một sinh vật, thì Đông Châu lúc này chính là một vết loét lớn.

Chỉ là hệ thống thần kinh cảnh báo ở v·ết t·hương này đã bị t·ê l·iệt, nên con vật khổng lồ mới không nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề mà thôi.

Trong cảm nhận của Bạch Hồn, chỗ linh hồn được chuyển hóa thành Bạch Hồn Tinh Linh qua mỗi giây đã tăng lên gấp hàng trăm lần so với trước.

Hắn lúc này chỉ có thể lắc đầu đáng tiếc trước hành động mổ gà lấy trứng của mình.

Nếu có nhiều thời gian hơn, lúc đó hắn có thể phổ cập phương pháp tu luyện ra khắp Đông Châu này, sau đó chuyển hóa những tu sĩ ấy thành Bạch Hồn Tinh Linh có lời hơn nhiều việc chuyển hóa người bình thường.

Đáng tiếc là thời gian không đợi người.

Trong lúc Bạch Hồn còn đang than ngắn thở dài, hắn bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi từ một người mà hắn không ngờ tới.

Một trong 4 chỉ huy của hắn, Số 5.

“Chủ thể, ta hiện tại đang bị kẻ địch bắt giữ và sắp bị đám người điên này hiến tế rồi, vị trí ta đang bị nhốt là một nơi được gọi là Uyên Vực 636.

Yêu cầu viện trợ khẩn cấp!”

Bạch Hồn nhíu mày khi nhận được tin nhắn này, có gì đó rất sai sai ở đây.

Vì tin nhắn này đã đến muộn một ngày thay vì được gửi đi ngay lập tức.