Như đã nói, Xích Phong giới là một thế giới với một lục địa rộng lớn nằm ở trung tâm.
Trên lục địa ấy có rất nhiều những cái lỗ lớn, những thứ được người đời đồn đại là vết tích sau mỗi lần Thiên Phạt giáng xuống.
Và những cái lỗ khổng lồ ấy được các tu sĩ trên thế giới này gọi là Uyên Vực.
Sau hàng bao nhiêu năm, bên dưới những hố sâu ấy đã có cho mình một hệ thống sinh thái riêng biệt.
Mỗi một Uyên Vực lại có một hệ thống sinh thái độc nhất vô nhị của riêng mình.
Và Uyên Vực 636 là một nơi như vậy.
Một cái hố trời với miệng hố có bán kính rộng hơn trăm vạn dặm, và sâu vô cùng vô tận, như thể nối thẳng tới tận cửu u địa ngục.
Sinh trưởng trên những vách đá dựng đứng của Uyên Vực này, là một hệ thống sinh thái đặc biệt, với động thực vật đều có những bộ phận vô cùng sắc bén như đao kiếm, một số loài còn có thể lĩnh ngộ ra được đao khí để t·ấn c·ông lẫn nhau.
Con mồi và thợ săn ở nơi đây chưa bao giờ có một ranh giới rõ ràng.
Mỗi một cuộc đi săn đều giống như một trận đấu sinh tử giữa các đao khách, mặc kệ có là động vật ăn thịt đi săn động vật ăn cỏ, hay là động vật ăn cỏ cố gặm các loại thực vật sắc như đao.
Kẻ mạnh đánh bại kẻ yếu và ăn thịt kẻ yếu.
Sự tiến hóa bên trong Uyên Vực này không phải là ngẫu nhiên mà là bị ảnh hưởng.
Nhìn quanh những vách đá khổng lồ dựng đứng của uyên vực này, thật không khó để thấy được những sợi xích đá khổng lồ, mỗi một mắt xích đều có thể dễ dàng chứa đựng cả một tòa thành trấn hàng chục triệu người.
Và có hàng chục ngàn sợi xích to lớn như vậy ở xung quanh vách đá của Uyên Vực này, tất cả chỉ để khóa lại một thanh đao khổng lồ ở chính giữa.
Nhìn vào thanh đao khổng lồ ở chính giữa Uyên Vực, người ta khó mà tưởng tượng ra nổi lượng tài nguyên đã phải tiêu tốn kinh khủng như thế nào mới có thể rèn đúc ra nó.
Có lẽ phải vét sạch tài nguyên của hàng trăm, hàng ngàn ngôi sao mới có thể chế tạo ra được thanh đao khổng lồ ấy.
Thanh đao này nghe đồn chính là v·ũ k·hí của một vị Chân Tiên cảnh tiên nhân, là tổ sư gia của Bá Đao Tông, tông môn thống trị toàn bộ Uyên Vực 636 này.
Từ sau khi tổ sư gia mất, Bá Đao Tông không còn ai có đủ tài năng để cho thanh đao này có thể nhận chủ, vì vậy tông môn này đành để cho bảo vật của tông môn mình hóa thành một thanh đao khổng lồ, thay vì trở thành một thứ v·ũ k·hí có thể đem đi g·iết địch.
Dù cho thần vật tự hối, thanh đao khổng lồ nay giống như đã hóa thành một lục địa bằng đá khổng lồ, đao khí mà nó phát ra vẫn gây ảnh hưởng đến toàn bộ sinh vật bên trong Uyên Vực này.
Trên thanh đao đá khổng lồ ấy, người của Bá Đao Tông đã xây dựng lên một tông môn với quy mô cực kỳ to lớn.
Phần gần mặt đất nhất của thanh đao là chuôi đao, nơi đó người ta xây dựng trụ sở chính của tông môn.
Vì địa hình của cây đao này rất khó để có thể xây dựng, nên từ trụ sở chính của tông môn sẽ xuất hiện một loạt các bậc thềm, mỗi một bậc thềm đều rộng lớn như một lục địa khổng lồ.
Vô số lục địa ấy xếp theo hình một đường xoắn ốc như một cầu thang xoắn, giống như một con rồng đang cuốn quanh thanh đao.
Phần chuôi đao chính là khu vực hạch tâm của tông môn, nơi này gồm nhiều công trình quan trọng, các khu vực dành cho cao tầng của tông môn, đạo trường nơi các tiên nhân giảng đạo,…
Phần cán đao là phần có diện tích rộng lớn nhất bên trong Bá Đao Tông này, nhưng nơi đây lại là nơi có ít đao khí nhất, nhưng cũng là nơi thích hợp nhất để phàm nhân có thể sinh tồn.
Phần thân đao là nơi sinh sống và luyện tập của các đệ tử tông môn, nơi đây có lượng đao khí vừa đủ để các đệ tử có thể trưởng thành, nhưng cũng không quá nhiều khiến người b·ị t·hương hay ảnh hưởng đến căn cơ.
Càng đi sâu, đao khí sẽ ngày càng dày đặc.
Phần mũi đao là nơi có đao khí kinh khủng nhất, là nơi các thành viên của tông môn sẽ lựa chọn bế quan cảm nhận đao đạo.
Đồng thời, nơi đây cũng là nhà tù, nơi lưu đày của Bá Đao Tông.
Kẻ có cảnh giới không đủ mà xuống tới nơi đây sẽ phải chịu sát thương do đao khí gây ra.
Nếu ngoan ngoãn ở trong nhà tù, mỗi ngày trôi qua trên người sẽ chỉ đơn giản là có thêm một vài v·ết t·hương.
Nhưng nếu ra ngoài nhà tù mà không có biện pháp phòng vệ, một hít một thở cũng đều là đao khí, phổi, mạch máu, da thịt mỗi giây mỗi phút qua đi đều sẽ phải chịu đựng h·ành h·ạ giống như lăng trì xử tử.
Số 5 hiện tại đang bị nhốt ở trong nhà lao của Bá Đao Tông này.
Đao khí cũng là một thứ giúp cho các đao tu có thể tiến bộ nhanh chóng.
Bên trên mặt đất, Đại Thừa cảnh đã là chiến lực cấp cao nhất, Độ Kiếp cảnh có thể đếm trên đầu ngón tay, thì dưới Uyên Vực, dù đã rất lâu không ra được Chân Tiên, nhưng Bá Đao Tông vẫn còn có tận 3 vị Thiên Tiên cảnh thái thượng trưởng lão.
Dưới bóng tối vĩnh cửu nơi tận cùng của Bá Đao Tông, có ba bóng người lúc này đang đạp chân giữa hư không, cùng nhau bàn chuyện.
Đây là 3 vị thái thượng trưởng lão của Bá Đao Tông, cũng là một số ít Thiên Tiên cảnh có mặt trên Xích Phong giới.
“Lão tam! Ngươi còn không muốn xử lý đi đứa cháu của ngươi sao?
Ngươi có biết được thằng nhóc đó đã làm bao nhiêu chuyện hoang đường khi trở về từ mặt đất không?!”
Lúc này một vị thái thượng trưởng lão đang bị hai người khác đưa ra chất vấn.
Ngón tay của nhị thái thượng trưởng lão chỉ thẳng vào một khoang trong nhà ngục, nơi mà cháu trai của tam thái thượng trưởng lão đang làm những việc cực kỳ hoang đường, trái ngược với những quan niệm trước đây của tiên đạo.
Dựa vào lịch duyệt của mình, cả ba người rất nhanh chóng đã nhận ra được cháu trai của đệ tam thái thượng trưởng lão tu luyện rất có vấn đề.
Nhìn cái cách mà hắn tu luyện, nó giống một nghi lễ hiến tế cực kỳ man rợ hơn là một tu sĩ đang tu hành.
Đệ tam thái thượng trưởng lão lúc này cũng chẳng còn gì để nói, cháu trai của lão sau khi trở về từ mặt đất đã không còn cái gọi là linh căn, tư chất thiên phú tuyệt hảo giống như biến mất hoàn toàn.
Tu vi vẫn còn ở đó, vẫn có thể tăng lên nhưng tính cách giống như biến thành một người khác, nếu như lão không xem qua xem lại linh hồn cháu trai mình vô số lần, lão còn tưởng thằng cháu lão bị người đoạt xá.
Ánh mắt đầy vẻ buồn bã của đệ tam thái thượng chỉ có thể ngửa đầu lên trời, nhìn về phía trận pháp đang lưu chuyển, ngăn cách Uyên Vực 363 với phần còn lại của Xích Phong giới.
Mấy ngày trước, cháu trai của lão lại nổi lên cái tính ham chơi, tên đó và đám bạn của nó tò mò về thế giới bên ngoài như thế nào, nên chúng đã đánh cắp lệnh bài của đệ tam thái thượng trưởng lão, vượt qua trận pháp đang phong tỏa Uyên Vực 636 này và lén đi lên mặt đất.
Nhưng sau vài ngày sau, khi mà đám tu sĩ này trở về từ mặt đất, cả đám giờ đã thay đổi khiến người ta phải ngạc nhiên.
Lúc đi vẫn là một tiên đạo tu sĩ đẹp trai tiêu sái, áo trắng bồng bềnh.
Lúc trở lại hóa thành một tu sĩ quỷ dị tu tiên, trên thân toàn máu, tính cách thay đổi, thân thể dị biến, công pháp hay mọi kiến thức về tiên đạo cũng trở nên vặn vẹo không chịu nổi.
Đệ tam thái thượng trưởng lão cũng đã nhìn ra được vấn đề.
“Ai, thiên địa thay đổi đột ngột, quy tắc thế giới cũng biến đổi nhanh chóng, cả thế giới trên mặt đất đã biến đổi, nhưng chúng ta bị bỏ lại đằng sau.
Ban đầu ta cứ nghĩ mình đã bỏ qua một cơ duyên, khi mà chúng ta dùng trận pháp để ngăn cách Bá Đao Tông với phần còn lại của thế giới, nhưng giờ ta cảm thấy may mắn vì hành động ấy.
Thế giới thay đổi, tiên đạo trở nên kinh khủng huyết tinh, một tu sĩ bình thường giờ còn tà ác gấp nhiều lần đám tà ma ngoại đạo trước đó.”
Lão nhìn về khu vực đang giam giữ cháu trai mình, ánh mắt chỉ còn lại một vẻ buồn bã.
Lúc này, hai người khác bên cạnh vỗ vai tam thái thượng trưởng lão.
“Lão tam, chúng ta rất thông cảm ngươi, dù sao thằng bé đúng là hậu nhân cuối cùng của ngươi rồi, nhưng ngươi nhìn thấy đấy, giờ nói thằng bé đã bị người đoạt xá cũng chẳng có gì sai.”
“Đúng vậy, lão tam, ngươi cũng nên nhìn vào sự thật một chút, ngươi chắc hẳn cũng thấy được thứ ô nhiễm về mặt quy tắc mà thằng bé đã l·ây l·an ra tông môn chúng ta đi, nên giờ muốn giữ lại thằng bé cũng không được a.”
Từ khi cháu trai của đệ tam thái thượng trưởng lão trở về, ô nhiễm quy tắc trên người tên đó và đám bạn của hắn đã khiến cho Bá Đao Tông chịu tổn thất nghiêm trọng.
Công pháp điển tịch bên trong một tòa Tàng Kinh Các bị biến đổi, tất cả những tu sĩ đọc được thứ tri thức bên trong đều sẽ bị biến đổi trở nên quỷ dị.
Một vườn linh dược của tông môn đã bị phong tỏa sau khi có một đệ tử trở về, giờ nơi đó đã trở thành một ma quật với đủ các loại linh dược biến dị.
Và còn nhiều khu vực, nhiều đệ tử bị ô nhiễm khác.
May mắn là từ Độ Kiếp cảnh trở lên, các tu sĩ hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ thứ ô nhiễm này.
Nên tất cả các đệ tử đã biến dị đều bị ném xuống tầng dưới cùng để giam giữ, tất cả những khu vực đã bị ô nhiễm đều bị hủy diệt.
Nếu như trong đám đệ tử bị ô nhiễm kia không có cháu trai của đệ tam thái thượng trưởng lão, có lẽ đám đệ tử này đều đã bị thủ tiêu ngay từ đầu thay vì một án tù chung thân, bị nhốt vĩnh viễn bên dưới Bá Đao Tông.
Hai vị trưởng lão khác lúc này cũng chẳng có gì để nói nhiều, bọn họ vẫn duy trì lấy ý kiến hủy diệt nhân đạo tất cả đám đệ tử này.
Chỉ có đệ tam thái thượng là phản đối.
Nên hai vị kia cũng cho đệ tam thái thượng một bộ mặt, dù sao đám người bị nhốt ở dưới đáy này đã hoàn toàn bị c·ách l·y, sẽ không ảnh hưởng gì đến hoạt động của tông môn nữa.
Hai vị thái thượng sau khi bàn bạc xong thì tan biến không để lại bất cứ dấu tích, chỉ còn lại đệ tam thái thượng đang nhìn về nhà lao nơi tận cùng tông môn.
Bên trong nhà lao ấy, không có bất cứ một song sắt nào được khóa lại, không có bất cứ thủ vệ nào được cử tới.
Giờ nơi này là một nơi vô pháp vô thiên, nơi mà đám tu sĩ quỷ dị có thể thoải mái phóng thích mọi loại dục vọng của mình.
Sẽ thật thoải mái nếu ngươi là một kẻ mạnh, ngươi sẽ có tất cả ở nơi đây, giống như cháu trai của đệ tam thái thượng trưởng lão, vừa có sức mạnh, vừa có thân phận, không ai không phục hắn lên làm trùm ở nhà lao này.
Nhưng đối với những kẻ có tu vi thấp thì thảm rồi, giờ đám này giống như một đám súc sinh có thể bị người làm thịt bất cứ lúc nào.
Và thật không may, Số 5, một chỉ huy của Bạch Hồn nằm trong danh sách ấy.
Trong khi những người anh em khác đều đã đột phá, khôi phục lại thực lực.
Số 5 lại quá nhọ, hắn là kẻ rơi trúng vào cái Uyên Vực 636 này, sau đó bị người của Bá Đao Tông đem đi nhốt thẳng vào nhà tù ở tận cùng của tông môn.
Mỗi ngày trôi qua, trên người hắn lại bị đao khí của nơi này xin một tí tiết, trên da thịt giờ không biết đã xuất hiện bao nhiêu vết sẹo.
Không những vậy, đám người Bá Đao Tông này còn thực hiện một vài phong ấn lên trên người Số 5, khiến cho tu vi của tên này không tài nào phục hồi lại được.
Số 5 cứ nghĩ hắn sẽ ở đây mãi cho tới ngày mà cái thế giới này bị hủy diệt.
Nhưng ai mà ngờ được, chỉ vài ngày sau, Bá Đao Tông đột nhiên cho rút sạch toàn bộ thủ vệ và giáo quan khỏi nơi đây, sau đó bọn họ ném một đám điên điên khùng khùng vào nơi đây, biến nhà lao này thành một trại tâm thần.
Nếu có trở về, có đ·ánh c·hết Số 5 cũng sẽ không nói chuyện này ra, không biết hội anh em của hắn sẽ nghĩ gì về hắn nữa.
Đi ra từ trại tâm thần, ngươi nói ngươi không điên chắc chắn không ai tin, nói mình là người điên chắc chắn hội anh em sẽ gật đầu giơ ngón tay cái.
Và mọi chuyện còn tồi tệ hơn nữa, đó là khi tên trùm của cái trại tâm thần này gặp mặt riêng Số 5.
Không hiểu tại sao, Số 5 có cảm giác không được tốt cho lắm ngay khi gặp phải tên này, cảm giác giống như khi hắn gặp phải một quyến tộc của Lâm Lục Dạ, nhưng quyến tộc ấy có địch ý đối với hắn.
Điều mà Số 5 nhớ được, tên trùm trại thương điên ấy đã phá lên cười ngay lập tức khi gặp mặt hắn.
“Hahaha, ta thấy ngươi cốt cách tinh kỳ, thần hồn rắn rỏi, rất có thiên phú trở thành đại dược!”
Lúc này, Số 5 có ngu cũng biết được mình bị người chuẩn bị cho vào nồi làm thuốc rồi.
C·hết thì c·hết, chẳng có gì đáng sợ cả, cùng lắm là trở về với Bạch Sắc Địa phủ của Bạch Hồn, sau đó đúc ra một cái thân thể mới mà thôi, Số 5 vốn cũng thèm một thân thể thế hệ mới của đám Bạch Hồn Tinh Linh lâu lắm rồi.
Nhưng hắn đã phải đổi ý ngay lập tức, khi hắn thấy được cách mà đám tâm thần kia chuẩn bị “nấu thuốc”.
Dù nhìn không hiểu gì nhiều nhưng Số 5 cảm nhận được, đây giống như một nghi thức hiến tế hơn là chuẩn bị nấu thuốc.
Một nghi lễ hiến tế hắn cho một thực thể nào đó có vị cách ngang ngửa với Bạch Hồn.
Hệ quả khi Số 5 bị hiến tế chắc chắn vô cùng nghiêm trọng, đủ để khiến cho linh hồn của Bạch Hồn phải chịu trọng thương, vì tên này chính là một nhánh chính trong hệ thống rễ của cây linh hồn.
Vì vậy, Số 5 không chần chờ, hắn sử dụng toàn bộ mọi thứ có thể có để tạo ra một tin cầu cứu, xuyên qua thứ trận pháp ngăn cách với thế giới bên ngoài của Bá Đao Tông.
Giờ này, vì mất đi gần như toàn bộ tu vi, Số 5 chỉ có thể co ro ở một góc, không thể cử động được dù chỉ là một đầu ngón tay.
Trong lúc suy yếu đến có thể hôn mê bất cứ lúc nào, Số 5 thấy được cánh cửa sắt được mở ra, một đám người xuất hiện và kéo lê hắn đi…
Phía bên trên Uyên Vực của Bá Đao Tông, một cánh cổng không gian đột ngột được mở ra.
Bạch Hồn bước ra và nhìn xuống Uyên Vực ngay dưới chân.
“Đây là nơi mà Số 5 đã gửi tin cầu cứu sao? Thật thú vị.”