Bạch Hồn nhìn xuống trận pháp dưới chân mình với ánh mắt đầy nghiền ngẫm.
“Thật là một trận pháp tinh diệu a, cái thứ này có thể ngăn cách được với cả quy tắc của thế giới bên ngoài đi.
Việc nó có thể ngăn cách được với cả quy tắc chính là thủ phạm khiến tin nhắn của Số 5 đến muộn một ngày sao?
Đúng là lợi hại thật.
Nhưng rất tiếc, có sơ hở vẫn là có sơ hở a.”
Thân thể Bạch Hồn hiện tại giống như xen lẫn giữa tồn tại và không tồn tại, hắn vừa phủ định sự tồn tại của mình, vừa khẳng định để neo trắc bản thân với Xích Phong giới, tránh việc bị văng khỏi thế giới như người nhảy ra khỏi tàu hỏa.
Trong nháy mắt, Bạch Hồn đã đi xuyên qua trận pháp có thể ngăn cản quy tắc thế giới mà không gây ra bất cứ động tĩnh nào.
Nhưng ngay khi bước vào Uyên Vực, hắn lập tức đã phải nhíu mày lại.
Quy tắc bên trong nơi đây quá khác so với thế giới bên ngoài, giống như thể một thế giới tu tiên bình thường, chưa bao giờ xuất hiện các khái niệm quỷ dị tu tiên như hiến tế, đại giới.
Như thể nơi đây giống như một thế giới hoàn toàn khác, một tiểu thế giới bên trong Xích Phong giới này.
Bạch Hồn lại nhìn lên trận pháp bảo hộ một lần nữa, thứ trận pháp đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ, giống như một mái vòm khổng lồ chia cắt nơi đây với phần còn lại của thế giới.
Tuy còn rất nhiều thắc mắc, nhưng Bạch Hồn vẫn còn có việc phải làm ở nơi đây.
Vừa tiến vào trong Uyên Vực này, cả đống tin nhắn từ Số 5 tràn vào như thể muốn lấp đầy hòm thư của hắn.
Tất cả đều nói về việc Số 5, một phần của linh hồn Bạch Hồn sắp bị người đem đi hiến tế cho một thực thể nào đó.
Dựa vào những tin tình báo được Số 5 gửi về, Bạch Hồn rất nhanh đoán ra được tại sao tên cháu trai của đệ tam thái thượng lại để ý đến hóa thân của Bạch Hồn tới vậy.
Rất có thể tên đó đã trở thành hóa thân của thiên đạo mới ở Xích Phong giới này, một thiên đạo hỗn loạn.
Còn tại sao thiên đạo hỗn loạn kia lại lựa chọn hắn?
Có thể nói, cả mặt đất lúc này đều đã tràn đầy một đám tu sĩ quỷ dị, chỉ còn lại ở phía bên dưới các Uyên Vực là còn những tu sĩ tu hành nghiêm chỉnh, những tu sĩ có thể nói là thuộc về phe thiên đạo cũ.
Nên đương nhiên thiên đạo mới khi thấy một tên tu sĩ thuộc về Uyên Vực đi ra ngoài chơi, nó lập tức vẽ ra một kế hoạch đánh vào nội bộ địch.
Đó chính là đồng hóa tên tu sĩ ngây thơ kia, biến hắn thành hóa thân của mình, lợi dụng thân phận vốn có từ trước đó, thâm nhập vào sâu trong lòng địch và p·há h·oại từ bên trong.
Đừng hỏi tại sao thiên đạo mới lại có vẻ thông minh hơn hẳn so với cái thiên đạo cũ.
Đơn giản vì nó là một thiên đạo hỗn loạn, có nhân tính hơn hẳn so với cái thiên đạo vô tình kia.
Những suy đoán của Bạch Hồn nghe có vẻ vô căn cứ và giống một giả thuyết, nhưng đừng quên, Tương Lai Linh Cảm khiến cho tên này không chỉ có thể thu hoạch được tình báo ở hiện tại mà còn ở tương lai.
Ánh mắt Bạch Hồn lúc này cau mày lại, có vẻ như hắn đã thấy được chuyện gì đó rất khó giải quyết ở tương lai gần, trong lần đi cứu người này.
“Xem ra mọi thứ khó giải quyết hơn ta nghĩ rất nhiều rồi đây.”
Vô số các trận pháp, cấm chế ở Bá Đao Tông thường có thể dễ dàng chặn được ánh mắt của các Độ Kiếp Nhân Tiên, đến các vị Thiên Tiên cảnh thái thượng trưởng lão cũng rất khó có thể nhìn xuyên qua hằng hà các loại cấm chế dày đặc ấy.
Nhưng với Bạch Hồn, giống như thể chẳng có bất cứ thứ gì có thể làm khó hắn, chỉ một cái liếc mắt, hắn đã có thể nhìn đến tận nơi sâu nhất bên trong Bá Đao Tông này, nhìn thẳng vào nhà tù, nơi mà Số 5 đang bị một đám tu sĩ quỷ dị chuẩn bị cho lên nồi.
Bạch Hồn luôn tự nhận mình là một người hiền hòa, không thích chém chém g·iết g·iết, hắn luôn giữ cho cái đầu lạnh và một tâm trạng luôn bình tĩnh.
Hắn không nhớ nổi, lần cuối cùng mình phẫn nộ là lần nào, nhưng chắc chắn đó là một chuyện từ rất lâu về trước.
Nhưng ngày hôm nay, khi bị người sắp đem một phần linh hồn của mình đi hiến tế, hắn phẫn nộ rồi.
Và cơn phẫn nộ của những người hiền lành luôn là cơn phẫn nộ kinh khủng nhất.
Hôm nay, hắn muốn thấy máu chảy thành sông.
Bạch Hồn một lần nữa đưa thân mình vào trạng thái liên tục trao đổi giữa tồn tại và không tồn tại, trở thành một bóng ma dễ dàng đi xuyên qua vô số những cấm chế đã được bày ra.
Như thể không phải hắn là người vô hình mà là những trận pháp ấy không tồn tại.
Nhưng dù cho các thể loại trận pháp không thể nhận ra sự tồn tại của hắn, trong Bá Đao Tông này, vẫn sẽ có một vài người nhận ra được có kẻ xâm nhập nơi đây.
Đệ tam thái thượng trưởng lão lúc này vẫn đang ngồi xếp bằng giữa không trung, không ngừng quan sát đứa cháu của mình đang ngày càng sa đọa.
Từ hôm qua đến hôm nay, không biết được thằng cháu lão tự dưng nổi điên làm gì.
Tất cả các tu sĩ bị nhốt trong nhà ngục ấy đang phải đứng trước một trận đại thanh tẩy, những ai bị coi là phế vật, có tu vi từ Hóa Thần cảnh trở xuống lúc này đều bị tàn sát.
Thân thể của bọn họ hiện tại bị đem đi làm củi, khí huyết còn sót lại trong những cái xác bị những tu sĩ khác kích hoạt, hóa thành những ngọn lửa đun sôi nồi nước.
Đầu bọn họ bị ném vào trong nồi nước nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, những cái đầu ấy sống lại, chúng liên tục gào thét, những tiếng thét chói tai mà đến cả Thiên Tiên cảnh như đệ tam thái thượng trưởng lão cũng khó mà chịu nổi.
Thật không hiểu sao đám tu sĩ quỷ dị kia lại có thể chịu được những tiếng thét như phát ra từ địa ngục ấy.
Số 5 lúc này bị đám tu sĩ treo lên trên những sợi xích, từng chiếc móc sắt đâm xuyên qua da thịt, cố định hắn lơ lửng ngay bên trên cái nồi khổng lồ kia.
“Hahaha! Đại dược! Đại dược của ta sắp hoàn thành rồi!
Ta muốn thành tiên a!”
Cháu trai của đệ tam thái thượng, hay chính xác hơn là hóa thân của thiên đạo lúc này đang cười phá lên một cách điên cuồng.
Nhưng nụ cười ấy đã nhanh chóng phải biến mất, khi trong căn phòng này đột nhiên xuất hiện một cái bóng trắng bí ẩn.
Bạch Hồn dù đã có thân thể vật lý, nhưng lúc này hắn vẫn đi xuyên qua tất cả mọi vật cản giống như một u linh.
“Ngươi là ai…”
Hóa thân của thiên đạo còn chưa kịp buông lời đe dọa, Bạch Hồn lập tức dùng tinh thần lực kinh khủng của hắn xé tan nát tất cả mọi thứ trong căn phòng, biến mọi thứ xung quanh thành tro bụi trong nháy mắt.
Đồng thời, Số 5 cũng được Bạch Hồn ném thẳng về Bạch Sắc Địa Phủ để dưỡng thương và nâng cấp.
Bạch Hồn đã lẻn vào thì đương nhiên là đánh lén, ai rảnh mà ở lại chuyện trò với một thiên đạo hóa thân.
Bạch Hồn phải đánh nhanh thắng nhanh, một phần là vì đệ tam thái thượng trưởng lão của Bá Đao Tông vẫn còn đang ngồi ngay ngoài cửa, có chút gió thổi cỏ lay nào trong phòng lão cũng có thể biết.
Với tốc độ của Thiên Tiên cảnh, dù do dự chỉ một giây ngắn ngủi, Bạch Hồn cũng sẽ mất đi cơ hội xóa sổ một hóa thân của thiên đạo.
Một lý do khác, Bạch Hồn không tin hóa thân của một thiên đạo sẽ không có một vài con bài chưa lật chuẩn bị ở phía sau, hắn không quên đây là hóa thân của một thiên đạo đầy mưu mô xảo quyệt, không phải là một thiên đạo vô tình.
Là một kẻ chuyên dùng âm mưu, dương mưu để chơi c·hết đối thủ, Bạch Hồn biết cách hiệu quả nhất để đối phó với những loại người như mình.
Đó chính là dùng thực lực tuyệt đối nghiền nát đối thủ nhanh nhất có thể, không thể để cho đối thủ sử dụng con bài chưa lật, đồng thời, sau khi tiêu diệt đối thủ, phải rời khỏi hiện trường càng nhanh càng tốt.
Ai mà biết được đối phương có chuẩn bị một phương án đồng quy vu tận hay không.
Thân là một kẻ chuyên núp sau màn sống lâu năm, Bạch Hồn cũng từng tính tới tình huống mình bị Diệp Hiên chém c·hết, lúc đó hắn sẽ không chơi cái trò n·gười c·hết nợ tiêu tan, hắn nhất định sẽ không để kẻ g·iết được mình có thể thoải mái được.
Không thể kéo đối thủ c·hết chung với mình được thì ít nhất cũng phải khiến đối thủ phải buồn nôn.
Quả nhiên ngay sau khi Bạch Hồn vừa rời đi, có một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm được tụ tập lại, ngay ở nơi tên hóa thân của thiên đạo vừa bị nghiền nát.
Đó là một viên châu với đủ loại màu sắc xuất hiện giữa hư không, khiến người ở gần phải dựng lông tơ vì sợ hãi, ẩn chứa bên trong nó là một thứ ô nhiễm vô cùng kinh khủng.
Bạch Hồn cảm nhận được, kể cả có là bản thể thực sự của hắn khi dính phải thứ ấy cũng phải bị lột một lớp da.
Đúng lúc, một lão già mặc áo bào màu lam xuất hiện, ở ngay cạnh nơi hóa thân thiên đạo vừa bị nghiền nát, ngay bên cạnh viên châu đầy nguy hiểm kia.
Có lẽ sự phẫn nộ tới đỉnh điểm đã khiến lão mặc kệ đi mối nguy hiểm ngay bên cạnh.
“Tôn nhi!”
Đệ tam thái thượng trưởng lão ánh mắt sung huyết đỏ bừng, gương mặt chất chứa vô tận phẫn nộ nhìn về phía Bạch Hồn đang chạy trốn.
Nhưng lão còn muốn đuổi theo thì chợt nhận ra có thứ gì đó ở ngay bên cạnh mình.
Oanh!
Một v·ụ n·ổ xuất hiện, tuy sức công phá chỉ ngang với nổ lốp xe, nhưng nó lại mang theo khí tức ô nhiễm của thiên đạo hỗn loạn lan tỏa ra khắp không khí.
Vừa mất cháu, vừa bị ảnh hưởng bởi một v·ụ n·ổ như muốn chọc tức người.
Lão già lúc này vô cùng trầm ngâm.
Đứa cháu trai của lão bị phong ấn từ hàng chục vạn năm trước…
Một thiên tài chỉ vừa mới phá phong mà ra không lâu…
Người thân duy nhất trên đời của lão…
Giờ tất cả đều đã không còn.
Cơn thịnh nộ của đệ tam trưởng lão bùng nổ, lấn áp toàn bộ lý trí.
Ông ta không nhận ra được có những biến dị ghê tởm đang diễn ra trên chính thân thể mình.
Thứ khí tức đầy hỗn loạn, kết hợp lại với một Thiên Tiên cảnh đã có cho mình một thế giới riêng giống như một loại phản ứng hóa học đặc biệt, khiến cho khí tức của vị thái thượng trưởng lão này không ngừng mạnh lên.
Chỉ trong vài giây, ông ta đã mạnh lên so với trước gấp đôi, gấp ba lần và giống như không có dấu hiệu muốn ngừng lại.
Bạch Hồn cũng cảm nhận được cảnh giới của đối phương đang phi tốc tăng cao.
Có lẽ hắn đã có một chút hiểu lầm về “quả bom” mà tên hóa thân thiên đạo đã để lại, dường như thứ đó không dành cho hắn, nó là một v·ũ k·hí đặc biệt được thiết kế để ăn mòn các Thiên Tiên cảnh.
Nhìn cái cách nó biến đổi một Thiên Tiên cảnh chỉ trong vài giây là đủ biết chuyện gì đang xảy ra.
Đáng lẽ ra kế hoạch của thiên đạo mới đã thất bại, nhưng đột nhiên, Bạch Hồn nhảy vào làm náo loạn tất cả, đánh bậy đánh bạ, giúp cho kế hoạch của cái thiên đạo mới vốn đang thất bại tự dưng lại thành công.
Giờ thì Bá Đao Tông, một tông môn đã sống sót qua 6 lần Thiên Phạt, một tông môn được thiên đạo cũ của Xích Phong giới ưu ái, có lẽ sẽ sớm không còn tồn tại.
Đệ tam thái thượng trưởng lão lúc này điên cuồng đuổi theo Bạch Hồn, trên tay lão là một thanh quỷ đao được bao phủ bởi vô số mầm thịt và xúc tu, từng đạo đao khí được chém ra để lại phía sau những dải màu ô nhiễm.
“Một tên Độ Kiếp cảnh rác rưởi! Ngươi dám ra tay g·iết tôn nhi ta!
Còn không mau để mạng lại a!”
Bạch Hồn giống như một u linh tồn tại giữa hư ảo và thực tại, hắn có thể dễ dàng hư hóa bản thân, di chuyển, né tránh từng đạo đao khí một cách nhẹ nhàng.
Lúc này, từng đạo cấm chế chuyên dùng để ngăn cản phạm nhân vượt ngục của Bá Đao Tông giống như phản tác dụng.
Chúng không những không ngăn chặn được kẻ địch chạy trốn, trái lại, chúng còn ngăn cản phần lớn đao khí được đệ tam thái thượng chém ra.
Bay lên bên trên được ngàn dặm, Bạch Hồn lấy ra Thần Khí của hắn, Phủ Định Trường Mâu.
“Ai, ta tự nhận mình là một nhân viên nghiên cứu, đồng thồi kiêm luôn một người quản lý sổ sách.
Ta đâu phải là một chiến binh mà phải đi đánh nhau với người ta thế này.”
Tuy nói như vậy nhưng khả năng múa v·ũ k·hí của hắn vẫn rất điêu luyện, Bạch Hồn chỉ ít khi chiến đấu, không đồng nghĩa với khả năng chiến đấu của hắn kém cỏi.
“Xem ra lần này không đánh không được rồi.”
Ánh mắt Bạch Hồn trở nên sắc bén, hắn biết quyết chiến thực sự sắp bắt đầu.
Oanh!
Một t·iếng n·ổ lớn xuất hiện làm chấn động cả tông môn.
Ánh lửa yêu diễm với đủ loại màu sắc được thắp lên, kèm theo đó là đủ thứ ô nhiễm không thể bị ngăn cản lập tức biến một góc của Bá Đao Tông trở nên âm trầm quỷ dị.
Đệ tam thái thượng trưởng lão bay vụt từ dưới lên, bay xuyên qua khói lửa, để lại đằng sau vô số trận pháp cấm chế đã b·ị đ·ánh nát.
“Để mạng lại! Vực ngoại thiên ma!”
Giờ vị thái thượng trưởng lão này đã thay thế vị trí của cháu trai lão, trở thành một hóa thân mới của thiên đạo hỗn loạn, qua đó, lão cũng nhận ra được kẻ đang giao đấu với mình là kẻ không thuộc về thế giới này.
Bạch Hồn có thể cảm nhận được tốc độ của kẻ đang lao tới, một tốc độ nhanh đến nỗi mà hắn sẽ không kịp hư hóa bản thân mình để né tránh.
Hắn lúc này chỉ có thể lắc đầu đầy tiếc nuối.
“Chậc, đây chính là giới hạn của kỹ năng hư hóa sao?
Xem ra sau vụ này, ta phải trở về cải tiến lại nó mới được.”
Khả năng luân chuyển giữa hư ảo và thực tại không phải là vạn năng, lần này, chỉ có thể cứng đối cứng.
Phủ Định Trường Mâu của Bạch Hồn được đâm ra với tốc độ cực nhanh, phát sau mà đến trước, tinh chuẩn đón trúng lưỡi đao vừa xé rách không gian mà tới.
Keng! Oanh!
Tiếng kim loại v·a c·hạm nhau chát chúa vang lên, tiếp theo đó là một t·iếng n·ổ lớn còn king khủng gấp nhiều lần so với lúc trước, khiến cho cả Uyên Vực 363 phải rung chuyển.
Sau cú v·a c·hạm ấy, một bóng trắng bay ngược về phía sau, dễ dàng xuyên qua vô số trận pháp như không có gì.
Bạch Hồn lép vế hoàn toàn trong lần đọ sức này, nhưng đồng thời, đây cũng là thứ mà hắn cố ý biểu hiện.
Giờ, việc trước tiên cần làm là phải rời khỏi địa phận của cái Bá Đao Tông này trước đã, đánh nhau ngay trên sân nhà của đối phương chưa bao giờ là một chuyện sáng suốt.