Bạch Hồn vẫn bay ngược lại phía sau với tốc độ nhanh kinh khủng, khả năng hư hóa khiến hắn có thể dễ dàng thoát ra khỏi Bá Đao Tông.
Nhìn thấy kẻ thù của mình rời đi dễ dàng như vậy, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng đệ tam thái thượng càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Lão cũng lao lên đuổi theo với một tốc độ không hề thua kém tên “vực ngoại thiên ma”.
Nhưng nếu Bạch Hồn rời đi một cách nhẹ nhàng không một tiếng động, thì đệ tam thái thượng lại trái ngược.
Lão đi đến đâu là c·háy n·ổ đến đấy, một đường phá bỏ di rời không biết bao nhiêu trận pháp cấm chế của tông môn.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên cũng thu hút hai vị thái thượng trưởng lão khác đến xem.
Nhìn thấy đệ tam thái thượng đang không ngừng quơ đao, phá dỡ trận pháp của tông môn, chỉ cần thêm một chút nữa là có thể san bằng khu vực đại điện, hai vị thái thượng khác hoảng rồi.
“Lão tam! Mau dừng lại, ngươi muốn làm cái gì?!”
“Mau dừng lại đi! Không ngươi sẽ phá hủy cả tông môn mất!”
Nhưng có vẻ đệ tam thái thượng đã không còn quan tâm đến hai người kia nữa, trong mắt lão lúc này chỉ còn có cái bóng trắng đang ngày càng rời xa kia thôi.
Thấy sư đệ của mình không dừng lại, hai vị thái thượng khác lập tức ra tay, muốn khống chế lại đệ tam thái thượng.
Đây có lẽ chỉ là một điều vô nghĩa, khi mà sức mạnh của đệ tam thái thượng đã vượt qua hai người còn lại quá nhiều lần.
Hành động của hai vị thái thượng khác giờ giống như đổ thêm dầu vào lửa, chỉ có thể chọc giận một con sư tử đang điên cuồng mà thôi.
Cảm nhận được có hai bàn tay đang dần tiếp cận mình, muốn khống chế lại mình, đệ tam thái thượng phản ứng lại cực kỳ dữ dội.
“Cút ngay cho ta! Kẻ cản đường ta phải c·hết!”
Một ánh đao sáng loáng lóe lên trong chớp mắt, nó quá nhanh, nhanh đến nỗi hai vị Thiên Tiên cảnh cũng khó mà có thể bắt kịp.
Kết quả là đệ nhị thái thượng trưởng lão do không phản ứng kịp nên chịu một nhát đao ngay trước ngực, thứ ô nhiễm của thiên đạo hỗn loạn thâm nhập vào thân thể, liên tục ăn mòn ông ta với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng.
Chỉ trong vài hơi, những biến dị có thể thấy bằng mắt thường bắt đầu lan tỏa ra từ miệng v·ết t·hương, biến v·ết t·hương trước ngực hóa thành một cái miệng, với hàm răng là những nhánh rễ cây xanh lục tỏa ra mùi thối rữa.
Bên cạnh, đệ nhất thái thượng cũng đã b·ị t·hương sau nhát đao bất ngờ khi nãy, nhưng ông ta phản ứng nhanh hơn nên chỉ bị một vết xước nhẹ ở tay phải.
Nhìn thấy thảm trạng của sư đệ mình, cũng như nhìn vào v·ết t·hương với những biến dị tương tự trên bàn tay phải của mình, đệ nhất thái thượng trưởng lão không hề chần chờ, lão lập tức dùng đao cắt phăng đi cả cánh tay phải.
Cánh tay bị cắt phăng đi rơi tự do trong không trung, vừa rơi xuống cánh tay ấy cũng không ngừng biến đổi.
Chỉ sau 2 giây ngắn ngủi, cả cánh tay cũng đã hóa thành một con quái vật với vẻ ngoài kinh dị và đang không ngừng biến đổi, không có cách nào xác định được hình dáng của nó.
Nhưng không cần phải xác định hình dáng của nó là gì, vì điều đó là không cần thiết.
Cảm nhận được sức mạnh từ thứ quái quỷ vừa được sinh ra trên cánh tay của mình, đệ nhất thái thượng nhận ra được cái thứ quái quỷ kia đã có sức mạnh tương đương nửa bước Thiên Tiên cảnh, bao nhiêu Độ Kiếp Nhân Tiên cũng không đủ để nó đánh.
Vì vậy, đệ nhất thái thượng liên tục vung đao, cắt vụn thứ từng là cánh tay của mình.
Nhưng nhìn xuống bên dưới, lão ta tuyệt vọng rồi.
Luồng khí tức ô nhiễm từ thiên đạo mới lúc này đã lan tỏa ra toàn bộ tông môn.
Cả cái Bá Đao Tông lúc này đang loạn hết cả lên, các đệ tử chưa bị chuyển hóa giờ đang phải đối đầu với những sư huynh đệ đã biến dị của mình.
Tông môn giờ đã hóa thành một bãi chiến trường.
Đệ nhất thái thượng quay người lại, lão thấy được đệ nhị thái thượng lúc này đã hoàn toàn biến dị, trở thành một người khổng lồ cao hàng trăm mét, ngũ quan trên mặt được sắp xếp lộn xộn đầy vẻ trìu tượng, cánh tay và thanh đao hoàn toàn hòa làm một với nhau.
Khí tức nguy hiểm khiến cho đệ nhất thái thượng cũng phải dè chừng, còn chưa kể lão còn vừa chặt đi một cánh tay nữa, lão không còn cơ hội nào để chiến thắng vị sư đệ đã hóa thành một con quái vật ghê tởm của mình.
Vì vậy, đệ nhất thái thượng chỉ có thể xin lỗi những đệ tử còn đang cố gắng cầm cự ở dưới kia, lão lập tức quay người chạy trốn, bỏ mặc tông môn còn chìm trong biển lửa phía bên dưới.
Còn đệ nhị thái thượng đã hoàn toàn mất đi lý trí, trở thành một con quái vật tàn phá mọi thứ trên đường đi, mặc kệ là các đệ tử tiên đạo truyền thống, hay là đám tu sĩ quỷ dị, tất cả đều bị tàn sát.
Giờ này, nói Bá Đao tông đã bị xóa sổ cũng chẳng có gì sai.
Việc toàn bộ tu sĩ của tông môn này bị chuyển đổi trở thành những tu sĩ quỷ dị cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Một cái bóng trắng đi xuyên qua trận pháp mái vòm của Uyên Vực, một lần nữa trở lại mặt đất của Đông Châu.
Cái bóng ấy xác định bừa một phương hướng rồi rời đi.
Oanh!
Một đạo đao khí cực lớn từ dưới Uyên Vực chém lên trên bầu trời, xé toạc 9 tầng mây của Xích Phong giới.
Một vài ngôi sao lơ lửng ở gần lục địa chính phải xui xẻo, đao khí chỉ bay ngang qua cũng khiến vô số ngôi sao vỡ nát, tạo ra một cơn mưa sao băng oanh tạc mặt đất.
Toàn bộ trận pháp cản đường đều đã bị đao khí phá hủy, đệ tam thái thượng lúc này có thể dồn toàn bộ tốc lực để đi theo t·ruy s·át Bạch Hồn.
Một bóng người lao lên như đạn pháo, xé nát tầng mây bụi đang bao phủ miệng của Uyên Vực.
Đệ tam thái thượng tạm thời mất dấu của kẻ đã g·iết cháu trai mình, lão dùng thần thức có thể bao phủ toàn bộ lục địa để dò xét, rất nhanh lão đã cảm nhận được khí tức của Bạch Hồn, dù cho tên này giờ đã hóa thành một điểm trắng nhỏ không đáng chú ý ở cuối đường chân trời.
“Đền mạng cho tôn nhi của lão phu!”
Tiếng gầm đầy phẫn nộ của lão như muốn xé rách trời cao.
Xa đến nỗi Lâm Lục Dạ đang chinh chiến ở tận vùng Đông Hải Bách Đảo cũng không thể nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Cảm nhận được mình đang bị đối phương khóa chặt bằng thần thức, Bạch Hồn cố nhịn hết mức, kiềm chế lại cái bản năng muốn cắn nuốt linh hồn của hắn.
Nếu cần, hắn có thể cắn nuốt tiên hồn của đệ tam thái thượng và g·iết lão ngay lập tức.
Nhưng Bạch Hồn không thể làm như vậy.
Linh hồn của lão già kia giờ này chính là một hóa thân của cái thiên đạo hỗn loạn, nó cực kỳ đục ngầu và đầy tạp chất, chẳng khác nào một món ăn hắc ám đối với Bạch Hồn.
Đó là nếu cái linh hồn ấy tương đương món ăn hắc ám thì đã tốt, đáng tiếc là nó còn có ý chí của thiên đạo ngay bên trong.
Chỉ cần cắn nuốt, thiên đạo mới của Xích Phong giới lập tức sẽ tìm ra được tọa độ thế giới của Bạch Hồn và xử lý hắn.
Dù Bạch Hồn có mạnh như thiên đạo của một đại thiên thế giới, hắn vẫn không thể so sánh được với một nửa thiên đạo của Xích Phong giới, về cả chất lẫn lượng.
Hắn tự tin mình đánh lén có thể hạ được đối thủ, nhưng nếu là trong một trận chiến trực tiếp thì không.
Đệ tam thái thượng vừa đuổi theo Bạch Hồn, thanh đao trong tay lão đồng thời cũng tích súc lực lượng.
“Tạp chủng! C·hết cho ta!”
Từng đao được vung ra nhanh chóng như thể chém vào không khí cho có, không hề có bất cứ đao khí hủy thiên diệt địa nào được tung ra.
Nhưng thực tế, uy lực của những nhát đao ấy kinh khủng hơn rất nhiều.
Toái Họa Đao Pháp.
Trong một nháy mắt, toàn bộ không gian trước mặt đệ tam thái thượng giống như từ không gian ba chiều trở thành không gian hai chiều, chỉ còn là một bức tranh, một bức tranh với bóng người màu trắng đang chạy trốn được vẽ trên đó.
Và mỗi lần vung đao là một nhát cắt sẽ xuất hiện trên bức tranh ấy, đồng thời, cũng ảnh hưởng trực tiếp tới thực tại.
Đây là một loại đao pháp hàng duy đả kích, hoàn toàn không nhìn khoảng cách.
Chỉ thấy tất cả những gì trước mặt lão lúc này đều đã bị cắt vụn làm vô số khối.
Phạm vi hàng ngàn năm ánh sáng lúc này giống như bị cày nát một lần, từng vết đao giống như vô căn cứ xuất hiện, dùng uy lực của chúng xé nát cả lục địa.
Tốc độ ánh sáng lúc này cũng chẳng là gì trước một cuộc t·ấn c·ông từ duy độ cao hơn.
Bạch Hồn đang bay rất nhanh cũng phải thi thoảng xóa đi sự tồn tại của mình để tránh thứ đao khí ấy lau qua người.
Hắn cũng có thể nhìn ra được thủ đoạn của đối phương, nên chiêu thức tưởng chừng như vô giải này không làm khó được hắn.
Nhưng nhìn vào vùng đất phía bên dưới, nhìn vào vô số linh hồn đang bị hắn cắn nuốt, chuyển hóa, cộng vơi một vài Bạch Hồn Tinh Linh đột nhiên trở lại Bạch Sắc Địa Phủ.
“Ai, xem ra lần này ta phải xin lỗi Lục Dạ rồi.”
Vừa rồi, trong những nơi mà Bạch Hồn đi qua, có hai căn cứ của Lâm Lục Dạ vì dính đạn lạc nên bị phá hủy hoàn toàn.
Trước mặt đệ tam thái thượng lúc này tiếp tục vận dụng thế giới lực lượng, dùng sức mạnh của thế giới để can thiệp vào thế giới.
Rất nhanh chóng, lão cũng đã có thể khóa chặt lấy Bạch Hồn đang chạy trốn.
Toái Họa Đao Pháp được vận chuyển đến tận cùng, hình ảnh của Bạch Hồn rất nhanh chóng được phóng to trước mặt lão, giống như một màn hình đang chiếu một chương trình trực tiếp.
Nhưng ngay lúc này, đệ tam thái thượng lại cảm thấy một đao này mình vung không được.
Vừa rồi lão chỉ để ý tới việc vung đao lung tung mà thôi, lão không để ý tới thế giới lực lượng sau một hồi dùng vô tội vạ đã cạn kiệt nhanh chóng như thế nào.
Chợt, lão tự dưng cảm nhận được một loại lực lượng vô cùng hùng hậu đang được gia trì lên trên bản thân mình.
Lúc này, lão ta cảm nhận được cả thế giới đang ủng hộ lão chém ra một đao này, chém c·hết tên vực ngoại thiên ma kia.
Trong một khoảnh khắc, lão đã trở thành thiên mệnh chi tử của cả thế giới.
Bạch Hồn đang bay về phía trung tâm của Đông Châu thì cảm thấy lạnh cả sống lưng, có thứ gì đó đủ để uy h·iếp hắn xuất hiện.
“Xem ra ta lại phải lộ một chút bài tẩy mới được.”
Chỉ thấy cái bóng trắng đang di chuyển đột nhiên dừng lại, cây Phủ Định Trường Mâu đâm thẳng về phía trước.
Đệ tam thái thượng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên lại có một đầu mâu kỳ lạ được đâm ra từ hư không.
Bạch Hồn phủ định không gian, biến khoảng cách trở nên vô nghĩa, một mâu đâm ra, đánh xuyên qua thân thể đệ tam thái thượng trưởng lão.
Bị kẻ mình đang đuổi bắt phản công bất ngờ khiến cho đao thế của Toái Họa Đao Pháp tan vỡ, thế giới lực lượng vốn được vay mượn từ Xích Phong giới nên rất khó kiểm soát, lập tức quay ra cắn trả đệ tam thái thượng.
“Không thể nào! Ngươi chỉ là một tên Độ Kiếp cảnh, còn nghĩ nghịch phạt Thiên Tiên sao?”
Lão cảm nhận được có gì đó rất không ổn, máu thịt ở nơi bị đầu mâu đâm xuyên qua giống như đột nhiên biến mất.
Bản năng của Thiên Tiên cảnh điên cuồng cảnh báo, giống như một gáo nước lạnh tạt vào, làm lão tỉnh táo hơn.
Đầu mâu mang theo khí tức nguy hiểm kia chỉ đâm một lần rồi lại biến mất ngay trong hư không, như thể nó chưa bao giờ từng tồn tại.
Đệ tam thái thượng trưởng lão lúc này trầm ngâm lui về phía sau, vừa chữa thương vừa đề phòng tất cả mọi hướng xung quanh, chỉ sợ có một đầu mâu có thể bất ngờ chui ra từ không gian.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi, lão chẳng thấy bất cứ vật thể lạ nào xuất hiện.
Lúc này, lão cảm giác giống như mình vừa bị lừa.
Thần thức của lão bao phủ, nhanh chóng khóa chặt lấy một bóng trắng đang dịch chuyển không gian, nhìn kiểu gì cũng giống như đang điên cuồng chạy trốn.
“Thì ra là vậy a, trên đời này làm sao có chuyện một Độ Kiếp cảnh có thể đấu lại Thiên Tiên cảnh được, xem ra vừa rồi là sát chiêu của hắn.
Sát chiêu đúng là lợi hại thật, có thể gây ra thương tích cho ta, nhưng chắc chắn giờ tên đó đang phải chịu trọng thương mới có thể vượt cấp chiến đấu.”
Nghĩ tới đây, cơn thịnh nộ của lão lại được đốt lên một lần nữa, mặc kệ cho thân thể có đang b·ị t·hương tổn do phản phệ, lão vẫn lao càng luc càng nhanh về phía Bạch Hồn.
“Tạp chủng, dám đùa bỡn lão phu sao?!”
Bạch Hồn giờ này đã ở một ngọn núi hoang vắng nơi trung tâm của Đông Châu.
Hắn vẫn đứng yên ở đó, trên tay cầm cây Phủ Định Trường Mâu mà chờ người tới, thái độ của hắn khác hẳn vừa rồi, nhìn qua không hề giống một kẻ đang b·ị t·ruy s·át một chút nào.
Lúc này, một v·ụ n·ổ thời không khủng kh·iếp xuất hiện xé nát không gian, một bóng người với gương mặt đầy dữ tợn xuất hiện, v·ết t·hương trước ngực lão nay đã được thay thế bằng một con mắt to lớn, với mạch máu nổi lên xung quanh như những xúc tu.
Sát khí kẻ này tỏa ra giống như cộng minh với đất trời, biến bầu trời bị nhuộm đỏ như máu.
Đệ tam thái thượng đã đuổi tới tận nơi, lão muốn chính tay chém c·hết tên vực ngoại thiên ma này mới hả được nỗi lòng.
“Tiểu tử, không chạy nổi rồi à? Vì đòn sát chiêu lúc trước tiêu hao quá lớn sao?
Nên vì thế ngươi lựa chọn ngoan ngoãn chờ c·hết, thật đáng thất vọng a, ta còn muốn tận hưởng cảm giác mèo vờn chuột đâu.”
Nhưng đối mặt với lão, chính là một thanh niên với làn da xám trắng, quần áo đầu tóc đều bị phủ bởi một màu trắng, một cái lỗ trống dữ tợn ngay trước ngực khiến người tự hỏi làm sao hắn có thể sống đến tận bây giờ.
Đến đệ tam trưởng lão nhìn thấy hắn cũng phải nhíu mày, lão không biết mình có phải đang đối đầu với một người sống hay xác c·hết đây nữa.
Nhưng kẻ nhìn như xác c·hết ấy không nói một lời, hắn chỉ từ từ nâng cây trường mâu kỳ lạ lên, chuẩn bị trong tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Hừm! Đã là nỏ mạnh hết đà rồi thì đừng có ra vẻ, ngươi nghĩ có thể lừa được lão phu sao?!”
Lão già trước mắt Bạch Hồn lại một lần nữa phẫn nộ, áo bào của lão nổ tung, để lộ ra một phần thân trên đã biến dị không giống con người.
Dưới áp lực kinh khủng của đối phương, Bạch Hồn chỉ nở một nụ cười nhạt.
Kế hoạch của hắn có thể nói đã thành công.
Hắn chưa bao giờ xen trọng đối thủ trước mắt cả, cái hắn lo lắng chính là thanh đao khổng lồ của Bá Đao Tông mà thôi.
Giờ khoảng cách đã đủ xa, thanh đao ấy chắc chắn không đủ để can thiệp đến chiến trường này.