Bạch Hồn với sức mạnh hiện tại, hắn biết rằng mình có thể dễ dàng hủy diệt toàn bộ Bá Đao Tông.
Nhưng thay vì cứng đối cứng, hắn lại lựa chọn tỏ ra yếu kém, dụ địch rời khỏi nhà.
Tất cả là vì hắn đã nhận được một vài lời nhắn của mình ở tương lai, trong một tương lai gần, khi mà hắn chiến đấu ngay trong phạm vi của Bá Đao tông.
Đó là lời cảnh báo về độ nguy hiểm của v·ũ k·hí bí mật trong tông môn này.
Thứ làm Bạch Hồn lo lắng khi đánh ở trên địa bàn của cái tông môn ấy chính là thanh đao mà tổ sư của tông môn đã để lại.
Một thứ v·ũ k·hí có thể phát ra uy lực của một Chân Tiên cảnh, một cảnh giới Bạch Hồn hiện giờ có thể chiến thắng nhưng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Tương Lai Linh Cảm đã mách bảo Bạch Hồn về độ nguy hiểm của thanh đao đá ấy, về thế giới hư ảo của hắn có thể bị tàn phá kinh khủng như thế nào.
Vì vậy, để ngăn chặn viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra, hắn đã lựa chọn một phương án an toàn hết mức có thể.
Giờ khoảng cách Bá Đao Tông và trung tâm Đông Châu đã đủ xa rồi, đến lúc nên kết thúc màn kịch này.
Và đồng thời, hắn cũng muốn thử một vài thủ đoạn chiến đấu mới.
Bạch Hồn lao lên cận chiến trong ánh mắt đầy sự kinh ngạc của đệ tam thái thượng.
Trong mắt lão, một con sâu kiến nên biết được địa vị của mình ở đâu, nó nên nằm yên đó mà để những kẻ mạnh hơn đi qua dẫm nát, ai cho phép nó có quyền phản kháng?
“Hừm, sâu kiến, c·hết đi.”
Đệ tam thái thượng chỉ cần phất nhẹ thanh đao đã có thể chém ra vô số đao khí cuồng bạo.
Mỗi một đạo đao khí này đều sở hữu sức sát thương cực mạnh, có thể dễ dàng chém Độ Kiếp Nhân Tiên ra thành tro bụi ngay khi chạm phải.
Cả đỉnh núi, vách đá, mảng rừng xung quanh bị mật độ đao khí dày đặc cắt thành bã vụn chỉ trong tích tắc, không gian cũng đang bị cắt ra và xuất hiện vô số các khe hở.
Cả hai bên giờ chỉ cách nhau một khoảng 3 cây số, ở tầm gần như thế này, không có bất cứ không gian nào cho đối thủ có thể tránh né trước cơn bão đao khí của lão.
Lão muốn chứng kiến kẻ thù của mình bị đao khí cắt vụn đến từng phân tử, bị đao ý ẩn chứa bên trong xé nát tới tận thần hồn!
Nhưng rất tiếc, cái mong muốn đó của lão khó mà có thể thành sự thật.
Bạch Hồn không hề di chuyển nhanh như thuấn di mà hắn có thể làm, hắn vừa lao tới vừa phân tích đối thủ của mình.
Đôi mắt với con ngươi trắng vô cảm, tâm linh được chi phối bởi tuyệt đối lý trí, sức tính toán mạnh đến điên rồ phân tích vạn vật về với bản chất của nó.
Và khi kho tri thức của Bạch Hồn đã hiểu rõ được một vấn đề nào đó, sức mạnh phủ định của Phủ Định Trường Mâu sẽ tăng lên.
Hắn có thể phủ định được tất cả những gì hắn đã hiểu thấu bản chất.
Phủ Định Trường Mâu chỉ cần quét qua, sau một cái chạm, dù là đao khí có cuồng bạo đến mấy rồi cũng sẽ chỉ hóa thành gió mát thoáng qua.
Nhưng còn gió chỉ có thể nói rõ một điều, đó chính là Phủ Định Trường Mâu của Bạch Hồn vẫn còn có thiếu hụt, hắn có thể hiểu được những thứ vừa bị phủ định sự tồn tại, tuy vậy, hắn vẫn không phải toàn tri, không hiểu rõ được tận cùng bản chất của vạn vật.
Bạch Hồn thong dong múa cây trường mâu kín không kẽ hở, toàn bộ đao khí tưởng chừng như vô cùng vô tận, cuồng bạo như bão giờ cũng chỉ đủ để làm mát.
Lúc này, đệ tam thái thượng muốn nghiêm túc đối mặt kẻ địch này có vẻ đã khá muộn.
Từ trước tới nay, Bạch Hồn chỉ luôn sử dụng khả năng phù định của cây Phủ Định Trường Mâu, một phần là vì hắn muốn truy cầu một thứ v·ũ k·hí có thể gây sát thương tới tận căn nguyên, một phần là vì hắn chưa hoàn thiện món Thần Khí này.
Nhưng giờ, món v·ũ k·hí ấy đã được nâng cấp.
Phủ định và khẳng định giống như hai mặt của một đồng xu, để có thể khẳng định một chân lý, chắc chắn phải phủ định vô số sai lầm, và ngược lại.
Cảm nhận được nguy hiểm từ phía đối phương, đệ tam thái thượng lại vội lui lại về phía sau.
“Ta khẳng định ngươi không thể chạy nổi.” Bạch Hồn nói khẽ.
Nhưng lời nói ấy của hắn giống như ngôn xuất pháp tùy, cả người đệ tam thái thượng đang lui về phía sau thì đột nhiên chậm lại, còn tốc độ của Bạch Hồn giờ này lại có vẻ nhanh hơn vài phần.
Một tăng một giảm, tự dưng lời nói của Bạch Hồn giờ đã hóa thành một chân lý, cả thế giới muốn lời hắn nói ra hóa thành sự thật.
“Đủ thể loại thế giới lực lượng đang gò bó ta, ngươi chắc chắn không phải là một Độ Kiếp Nhân Tiên!
Ngươi giả heo ăn thịt hổ a!”
Đệ tam thái thượng lúc này thét lên đầy vẻ phẫn nộ.
Nhưng không còn cách nào khác, lão phải ở lại cứng đối cứng với cái bóng màu trắng đầy nguy hiểm kia.
Bạch Hồn lao tới, cây Phủ Định Trường Mâu chỉ đơn giản là đâm thẳng về phía trước, tốc độ của hắn rất nhanh nhưng cũng bị hạn chế ở Độ Kiếp cảnh, nên đối với đệ tam thái thượng, tên này giống như đang múa thái cực ngay trước mặt lão.
Với tốc độ phản ứng chênh lệch như vậy, đương nhiên Phủ Định Trường Mâu dễ dàng bị thanh đao trên tay đệ tam thái thượng chặn lại.
Nhưng không hề có bất cứ tiếng vang chát chúa nào ở đây, cũng như không có sóng xung kích đầy uy lực tương ứng với thực lực của hai kẻ đang đối đầu.
Trong con mắt khó mà tin nổi của đệ tam thái thượng, thanh bảo đao đã đi theo ông ta không biết bao nhiêu cái thời đại giờ này dễ dàng bị đầu mâu kia làm sứt mẻ.
Đầu mâu của Bạch Hồn đâm đến đâu là phủ nhận sự tồn tại của vạn vật đến đó, nên nhìn qua, đây đơn giản giống như cắt một miếng bơ, thanh đao của đệ tam thái thượng hoàn toàn không thể chống lại được uy năng của một Thần Khí.
Đến khi đầu mâu đã đâm xuyên qua một nửa lưỡi đao, chỉ cần thêm chút nữa là có thể tách thanh đao ra làm hai, đệ tam thái thượng dù thương tiếc bảo đao của mình như thế nào chăng nữa cũng phải cắn răng chịu đựng.
Lão thà để thanh đao của mình tự hủy còn hơn là để nó bị đối thủ đánh gãy làm đôi trong nhục nhã.
Toàn bộ đao khí ẩn chứa bên trong thanh đao từ vô số thời đại bắt đầu sôi trào, bùng nổ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đây sẽ là khoảnh khắc cao quang cuối cùng của thứ v·ũ k·hí ấy.
Oanh!
Đao khí tích tụ bấy lâu nay phun trào như núi lửa, hất bay Bạch Hồn ra xa hàng vạn dặm.
Đao khí nở rộ, phun trào bao phủ ngàn vạn dặm, cắt nát tất cả mọi thứ trong phạm vi ảnh hưởng, một màu đỏ rực đẹp mắt như bỉ ngạn nở bên bờ Hoàng Tuyền, rồi cũng héo tàn trong nháy mắt.
Bạch Hồn bị đao khí xung kích đánh bay về nơi xa, va sụp vài ngọn núi rồi dừng lại.
Đứng trên đỉnh ngọn núi đã tan nát và nhìn về phương xa, Bạch Hồn có thể thấy được gốc của bông hoa bỉ ngạn to lớn đang bao phủ cả bầu trời, cũng chính là chiến trường nơi hắn và đệ tam thái thượng vừa giao chiến.
Hắn nheo mắt lại nhưng không thấy đối thủ của mình đâu, đao khí xung quanh khu vực này quá dày đặc, khiến thần niệm của Bạch Hồn còn chưa đi được xa đã bị cắt chém vô số lần.
Nhưng có vẻ hắn không cần phải tìm lão già kia nữa, vì giờ này, lão đã xuất hiện ngay phía trên đầu Bạch Hồn với gương mặt ngày càng vặn vẹo không giống người.
Tay phải lão giơ cao, vô số đao khí đang chuẩn bị tiêu tan trong không gian ngừng lại, một lần nữa tụ tập vào trong lòng bàn tay của lão, khiến cho đóa hoa bỉ ngạn che phủ bầu trời nhanh chóng phai tàn và bị cuốn vào một dòng xoáy khổng lồ.
“C·hết đi!”
Một bàn tay đỏ thẫm to lớn như một hành tinh được lão đánh ra, bên trong lòng bàn tay ấy ẩn chứa vô số đao khí cuồng bạo có thể xoắn nát cả sao trời.
Nhìn cái “máy nghiền” cỡ hành tinh đang rơi vào đầu mình, Bạch Hồn vô cùng bình tĩnh, hắn chỉ việc chĩa thẳng đầu của Phủ Định Trường Mâu lên trên trời là được rồi.
“Chậc chậc, quả nhiên người không luyện ra được cái chiêu lòng bàn tay khổng lồ từ trên trời rơi xuống này, thì không có tư cách lên làm thái thượng trưởng lão.”
Chưởng ấn khổng lồ v·a c·hạm vào mặt đất, uy lực kinh khủng lan tỏa ra xung quanh, khiến cho cả một nửa Đông Châu rung chuyển dữ dội.
Sau một phút trôi qua, bàn tay đỏ thẫm kia vì đao khí không còn mà cũng tiêu tán.
Khi tất cả khói bụi tan đi, Bạch Hồn vẫn đứng ở đó, mặc kệ cho vùng đất xung quanh đã hóa thành vực sâu vạn dặm, nhưng nơi hắn đã đứng vẫn còn y nguyên như chưa có chuyện gì.
Ánh mất ngốc trệ của đệ tam thái thượng vẫn chưa thể tin nổi vào những gì mà lão thấy.
Dù cho có là một tiểu thiên giới chăng nữa cũng phải bị một chưởng vừa rồi đánh xuyên qua!
Ấy thế mà kẻ thù của lão vẫn có thể tồn tại không có một vết xước trên người, chứng tỏ tên này có gì đó rất quái lạ.
Thứ giúp một tên Độ Kiếp Nhân Tiên có thể chống lại được một chưởng vừa rồi chắc chắn không phải nhờ nội tình, mà là nhờ ngoại vật.
Và ngoại vật duy nhất ở đây chính là cây trường mâu có hình dáng kỳ lạ mà Bạch Hồn đang cầm trên tay.
Lần này, lão mới để ý đến cái thứ v·ũ k·hí ấy, đáng lẽ ra một thứ bắt mắt như vậy phải được để ý đầu tiên mới đúng, nhưng có vẻ như có một rào chắn tâm linh đã khiến cho lão vô thức quên đi sự tồn tại của thứ v·ũ k·hí đó.
Nguyên nhân của việc này chính là nhờ Bạch Hồn.
Hắn đã dùng một vài thủ đoạn tâm linh ám chỉ, khiến cho bất cứ ai nhìn qua v·ũ k·hí của hắn cũng khó mà có ấn tượng về nó.
Còn hiện tại, đệ tam thái thượng có thể nhận thức được Phủ Định Trường Mâu cũng không phải là chuyện ly kỳ gì, khi mà Bạch Hồn đã tiêu tốn khá nhiều sức mạnh để phủ định toàn bộ sát thương của một chưởng vừa rồi lên trên hắn.
Khi nhìn thấy bản chất thật của Phủ Định Trường Mâu, gương mặt của đệ tam trưởng lão bắt đầu từ mờ mịt, sau đó là kh·iếp sợ và cuối cùng là cười phá lên một cách điên cuồng.
“Haha! Thì ra là vậy!
Hiểu, hiểu rồi, lão phu đã hiểu rồi! Ngươi có thể vượt cấp chiến đấu như vậy chính là nhờ vào một v·ũ k·hí có thể khuếch đại uy năng của thế giới lực lượng!
Đem thế giới ra làm v·ũ k·hí, tại sao lão phu không nghĩ tới sớm hơn chứ?!”
Trong tiếng cười đầy điên loạn, sau lưng đệ tam thái thượng lúc này đang phát sinh dị biến.
Không gian phía sau lưng ông ta xuất hiện một vết nứt khổng lồ, kéo dài trong phạm vi cả năm ánh sáng.
Vết nứt không gian vỡ ra như gương, có thứ gì đó giống như muốn giáng lâm đến thế giới này.
Một thế giới khổng lồ, với một lục địa ở trung tâm và bầu trời sao bao quanh, thứ có kết cấu khá giống Xích Phong giới.
Đây chính là một thế giới bên trong đệ tam thái thượng, một tiểu thiên giới, thứ thuộc về một Thiên Tiên cảnh.
Lúc này, Tương Lai Linh Cảm của Bạch Hồn lại có phản ứng, một vài quả cầu linh tính từ tương lai được gửi tới hiện tại.
Hắn hấp thụ những thông tin đó chỉ tốn một khoảng thời gian chưa đầy 0,0001 giây.
Trong tương lai đó, hắn chứng kiến đệ tam thái thượng biến thế giới của mình thành một thanh đao, một phôi Thần Khí, nên cuộc chiến sau đó kéo dài hơn rất nhiều lần so với dự kiến.
Đồng thời, hắn của tương lai cũng cảnh báo, càng dây dưa lâu, thiên đạo sẽ càng chú ý tới nơi đây.
Vì vậy, ngay khi mở mắt ra lần nữa, Bạch Hồn đã lựa chọn cách kết thúc trận chiến này nhanh nhất có thể.
Phủ Định Trường Mâu lúc này phát ra ánh sáng chói lóa, như thể có một ngôi sao màu trắng mọc lên từ mặt đất.
Cây trường mâu được Bạch Hồn ném thẳng về phía tiểu thiên giới đang dần xuất hiện.
Chỉ thấy món v·ũ k·hí hoàn toàn không nhìn các quy tắc không gian, chỉ tốn một giây để vượt qua vô số năm ánh sáng, cắm thẳng vào tiểu thiên giới của đệ tam thái thượng.
Sắc mặt của lão già không hiểu tại sao Bạch Hồn lại làm như vậy.
Ném bảo vật vào trong thế giới của một Thiên Tiên cảnh?
Đây chẳng phải là cho dê vào miệng cọp sao?
Nhưng rất nhanh chóng, sắc mặt của đệ tam thái thượng lập tức trở nên suy yếu hơn bao giờ hết, máu tươi bắt đầu chảy ra từ miệng của lão.
“Khục! Không thể nào! Ngươi đã làm gì thế giới của ta?!”
Tiểu thế giới của đệ tam thái thượng, một thế giới hoang mạc với những cơn gió mang theo đao khí sắc bén thổi trên khắp bề mặt của lục địa.
Giờ thế giới ấy đang đứng trước một nguy cơ diệt vong.
Ở trung tâm của lục địa, một cây trường mâu đã găm trên mặt đất, từ đầu mâu, từng dòng năng lượng bắt đầu lan tỏa ra khắp bề mặt, giống như những rễ cây màu trắng đang phát ra ánh sáng huỳnh quang.
Những thứ nhìn như rễ cây trắng đó lan đến đâu, đất đá, cát sỏi, đao khí… vạn vật đều bị phủ định và hóa thành những bóng trắng hư ảo.
Rất nhanh chóng, những rễ cây đó đã lan ra một nửa lục địa, và chẳng mấy chốc sẽ là cả thế giới.
Dù sao Phủ Định Trường Mâu cũng từng biến một nửa của một cái đại thiên thế giới thành hư ảo, đừng nói gì tới một cái tiểu thế giới như thế này.
Cây trường mâu đó rút đi chân thực và chỉ để lại hư ảo, nhưng rất nhanh chóng, cả thế giới hư ảo ấy cũng bị vo lại thành một cục đường rồi xuất hiện bên trong Bạch Sắc Địa Phủ.
Thời gian chỉ trôi qua 2 giây để một tiểu thiên thế giới hoàn toàn biến mất.
Đệ tam thái thượng thấy vậy cũng phẫn nộ nhưng chẳng thể làm gì được.
Một Thiên Tiên cảnh mất đi nội thế giới, chẳng khác nào cao thủ võ lâm mất hết võ công.
Thực lực của lão ta nhanh chóng trượt xuống, kết hợp với lại vô số thương thế lớn nhỏ từ trước đó, có thể nói vị thái thượng trưởng lão này đã chỉ còn nửa cái mạng.
Cảnh giới của lão giờ cũng chỉ ngang với một Độ Kiếp cảnh suy yếu mà thôi, hoàn toàn không phải là đối thủ của Bạch Hồn.
Tuy vậy, ánh mắt của lão nhìn về phía Bạch Hồn vẫn tràn ngập hận ý thay vì sợ hãi.
Càng tiếp cận t·ử v·ong, trong lòng lão lại xuất hiện thêm một tia đao khí, một loại đao khí mà chính lão cũng không hề biết.
Ánh mắt khi nhìn thấy một vật gì đó thú vị của Bạch Hồn xuất hiện, nhìn chằm chằm vào lão.
“Quả nhiên, dù chỉ trở thành thiên mệnh chi tử trong vài giây, nhưng khí vận của lão vẫn rất kinh khủng a.”