Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 227: Mộ phần.



Chương 226:Mộ phần.

Đệ tam thái thượng của Bá Đao Tông là nửa cái nhân vật chính của thế giới này, đây chính là một trong những tin tình báo Bạch Hồn có được từ tương lai.

Trong một nhánh tương lai khác, có lần vì cảm thấy thú vị mà hắn đã để cho lão già này có thể sống sót mà rời đi.

Khi đó lão ta bật hack giống như một nhân vật chính, không nhặt được thần dược thì cũng là truyền thừa, tất cả đều rất phù hợp với lão ta.

Chiến lực của kẻ này sau đó tăng lên nhanh đáng sợ, chỉ mất hơn một năm để từ một Thiên Tiên cảnh đã bị phế mất thế giới, một “phế vật” có thể đột phá tới tận Tiên Đế cảnh.

Trở thành một mối nguy hại rất lớn cho tất cả các “vực ngoại thiên ma” trong đó có cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.

Nhưng cái tương lai ấy chắc chắn sẽ không bao giờ có thể xảy ra nữa, vì Bạch Hồn cũng không rảnh thả cho kẻ này đi.

Cây Phủ Định Trường Mâu chui ra từ hư không, một lần nữa xuất hiện trên tay, Bạch Hồn từ từ đi tới kẻ địch của mình.

Nhân vật chính của thế giới này thì sao chứ?

Ngay từ đầu, Bạch Hồn phải đối mặt chưa bao giờ là nhân vật chính của thế giới và đám thiên kiêu yêu nghiệt ở nơi đây.

Cái hắn phải đối đầu, kẻ thù của hắn chính là cả thế giới.

Đồng thời, sau một quãng thời gian dài thâm nhập được vào trong linh hồn của vô số sinh linh ở Xích Phong giới này, Bạch Hồn cũng xác định được một điều.

Hắn, Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên, chính là ba kẻ được thế giới này gọi là “diệt thế đại ma” nghe cao cấp hơn hẳn cái danh hiệu “vực ngoại thiên ma” kia.

Nên Bạch Hồn giờ là kẻ thù của Xích Phong giới, nên hắn muốn hủy diệt thế giới này là chuyện đương nhiên.

Hắn tới thế giới này chỉ là ngẫu nhiên, nhưng thế giới này lại tràn ngập ác ý với hắn, vậy thì đừng trách khi hắn hủy diệt nó.

Nhìn thấy tên “vực ngoại thiên ma” đang càng ngày càng đến gần mình, đệ tam thái thượng vẫn không hề sợ hãi.

Có một luồng đao ý kỳ lạ bên trong thân thể lão, thứ đao ý mạnh vô số lần tất cả đao ý của lão trước đây cộng lại, thứ đao ý giống y hệt với thanh thần binh mà lão tổ của Bá Đao Tông đã để lại.

Nhờ vậy, đệ tam thái thượng cảm thấy rằng mình sẽ không c·hết, mình có thể sống và phản sát kẻ thù.

Ở Bá Đao Tông, cả tông môn hiện giờ đã chìm trong biển lửa.

Đệ nhị thái thượng hóa thành một con quái vật đồ sát cả tông môn, đám tu sĩ quỷ dị cuồng hoan trong b·ạo l·ực và máu tươi.

Cảnh tượng kỳ dị ấy tưởng chừng có thể sẽ kéo dài mãi, nhưng không.

Sau không biết bao nhiêu thời đại, cuối cùng, thanh bảo đao trấn tông của Bá Đao Tông cuối cùng cũng thức giấc.

Đao khí bên trong Uyên Vực 636 lúc này trở nên cuồng bạo hơn bao giờ hết.

Đất rung núi chuyển, lớp đất đá bao phủ quanh thanh đao vỡ tan, để lộ ra ánh sáng kim loại được ẩn giấu bên dưới từ bấy lâu nay.

Đao khí phun trào ra như núi lửa, cuồng bạo hơn gió xoáy, nó dập tắt biển lửa, xé nát tất cả công trình, xé nát tất cả sinh linh còn đang trú ngụ bên trên thanh đao ấy.

Thậm chí đến cả một con quái vật đã đạt tới Thiên Tiên cảnh như đệ nhị thái thượng cũng biến thành bụi chỉ trong một giây ngắn ngủi.

Toàn bộ xiềng xích cuốn quanh thanh đao không biết bao đời nay vỡ tan, giải thoát cho món bảo vật hùng mạnh tái xuất.

Ngay sau đó, bảo đao trấn tông của Bá Đao Tông bay v·út lên trên bầu trời, xé nát không gian, tìm đến chủ nhân mới của nó.

Nó cảm nhận được khí tức của chủ nhân mình giờ này đang ngày càng suy yếu…



Nhìn về kẻ thù đang ngày càng tiếp cận, ánh mắt của đệ tam thái thượng không hề lộ chút sợ hãi, thậm chí lão cảm thấy áp lực từ đối phương càng ngày càng giảm đi.

Dù không hiểu, nhưng lão vẫn có cảm giác giống như có người đang lên đường cứu mình.

“Tiểu tử, đừng tưởng ngươi đã thắng, chỉ cần thêm một chút nữa thôi là kẻ nằm xuống sẽ là ngươi.”

Bạch Hồn hoàn toàn không để ý đến lời nói dọa của lão già này.

Phủ Định Trường Mâu đã nhắm chặt vào mi tâm của lão.

“Ta biết, lão đang nói tới cái thanh đao to bằng vài hành tinh ở trong Bá Đao Tông đúng chứ?

Và lão có thắc mắc, tại sao ta lại giả bộ yếu đuối để dụ lão tới tận nơi đây không?”

Nghe vậy, đệ tam thái thượng lúc này có cảm giác không được ổn cho lắm.

Cái cảm giác lão sẽ được người cứu giờ lại được thay thế bằng có lẽ người sẽ tới nhưng không kịp nữa rồi.

Cây Phủ Định Trường Mâu trong tay Bạch Hồn lúc này lại trở nên mờ nhạt hơn hẳn, giống như từ một thứ v·ũ k·hí có thực thể, giờ nó lại trở thành một bóng ma.

Trong nháy mắt, Thần Khí của Bạch Hồn đã đâm xuyên qua người đệ tam thái thượng mà không hề để lại một v·ết t·hương.

Nhưng bên trong người lão, linh hồn của lão giờ này đã hoàn toàn bị phủ định, chỉ còn lại một cái xác sống ở đó, một cái xác sống không nhắm mắt.

Đúng lúc này, thanh đao trấn tông của Bá Đao Tông cũng đã xuất hiện, kích thước khổng lồ của nó giống như một lục địa được đặt dọc giữa không trung, cái bóng của nó che khuất cả một vùng rộng lớn.

Nó đã tới, nhưng cũng quá muộn.

Chủ nhân mới của nó đã hoàn toàn hồn phi phách tán.

Là bảo vật trấn phái của một tông môn có tiên nhân tọa trấn, đương nhiên, khí linh của thanh đao khổng lồ không có linh trí hề thấp, thậm chí nó còn thông minh hơn con người ở một vài chỗ.

Vì vậy, nó cũng có những cảm xúc riêng của mình.

Và Bạch Hồn hoàn toàn có thể nếm được sự phẫn nộ mà thanh đao ấy đang phát ra.

Thanh đao lóe sáng, một bóng người mờ mờ ảo ảo xuất hiện, đây chính là khí linh của món bảo vật ấy, nhìn qua chỉ như một đứa nhóc 10 tuổi mặc đồ trắng.

Khí linh này tỏa ra khí tức vô cùng kinh khủng, có thể dễ dàng áp đảo Thiên Tiên cảnh.

Đây là một khí linh đã đạt tới Chân Tiên cảnh.

Với sức mạnh như vậy, khí linh có thể cảm nhận được toàn bộ khí tức trên thế giới này, nó cảm thấy mình đã vô địch.

Vì trong cảm nhận của nó, trên Xích Phong giới, sức chiến đấu cao nhất chỉ tới Chân Tiên cảnh mà thôi.

Nên hiện tại, trên gương mặt của thằng nhóc khí linh ấy chỉ còn lại một vẻ mặt đầy sự kiêu ngạo.

Ánh mắt nó liếc nhìn về phía Bạch Hồn bên dưới như nhìn một con sâu kiến, ánh mắt ấy càng lộ rõ vẻ chán ghét hơn nữa khi thấy được xác của đệ tam thái thượng, kẻ đã thức tỉnh đao khí có thể điều khiển nó.

Khí linh quá giống người cũng không tốt.

Tâm tính của nó thay đổi nhanh chóng, từ đau buồn trước sự ra đi của chủ nhân mới, đến kiêu ngạo khi nhận ra mình vô địch, và khinh thường mọi thứ khi hắn đã tự do.

Ánh mắt cao ngạo ấy nhìn về phía xác c·hết của đệ tam thái thượng và lẩm bẩm.



“Hừm, phế vật, có đánh với một tên Độ Kiếp Nhân Tiên mà còn có thể chiến bại, ta không hiểu tại sao ngươi có thể thức tỉnh đao khí tương tự chủ nhân cũ của ta nữa.

Giờ ngươi c·hết cũng tốt, ta đỡ phải phục vụ cho một tên phế vật như ngươi.”

Tiếp theo, ánh mắt ấy lại liếc về phía Bạch Hồn.

“Hừm sâu kiến, có thể vượt cấp chiến đấu, g·iết c·hết được một kẻ có tu vi cao hơn mình, dù cho tên đó có là một phế vật chăng nữa cũng khá đó.

Điều này cũng chứng tỏ ngươi đã có tư cách để đi theo bản tọa.”

Ánh mắt Bạch Hồn nhíu mày lại, trong mắt hắn, khí linh kia có suy nghĩ non nớt giống như một đứa trẻ bị người nuông chiều đến hư hỏng, cộng với thực lực mạnh khiến cho nó có cảm giác vô pháp vô thiên.

Nhận ra ánh mắt đầy vẻ chán ghét từ phía đối thủ, khí linh tiếp tục thả ra thêm uy áp, nó muốn móc cái đôi mắt kia ra.

“Thôi vậy, bản tọa vốn muốn thu ngươi về dưới trướng, làm một tên cõng đao đồng tử, nhưng ngươi lại mắt cao hơn đầu, không chịu khuất dưới người.”

Lúc này, giọng nói của khí linh trở nên rét lạnh vô cùng.

“Nếu con mắt của ngươi đã không sáng suốt được thì ta sẽ t·ra t·ấn, h·ành h·ạ ngươi, cho ngươi vô vàn đau khổ, để ngươi phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, tự móc mắt mình ra để được giải thoát.”

Mặc kệ cho tên khí linh có đang đe dọa thế nào, Bạch Hồn cũng chẳng thèm ngó tới hắn, nhìn kiểu gì tên này cũng là một dạng linh hồn hoặc tinh thần thể, là thứ bị Bạch Hồn khắc chế gắt gao, nên hắn chẳng có lý do gì để sợ cả.

“Ngáp a!”

Ban đầu, Bạch Hồn còn rất có hứng thú để nghe tên khí linh này bắt chẹt, dọa dẫm, nhưng rất nhanh chóng sau đó, hắn phát hiện ra thằng nhóc khí linh này cũng chỉ biết một vài câu lặp đi lặp lại, khiến hắn cảm thấy nhàm chán không thôi.

Nhưng chính cái ngáp trong lúc vô tình này của Bạch Hồn cũng đã kết thúc luôn trận chiến.

Ngay khi miệng của tên này được mở ra, một lực hút mạnh mẽ xuất hiện từ cái miệng của hắn, một lực hút chuyên có tác dụng với linh hồn và tinh thần thể.

Khí linh cũng nằm trong nhóm bị ảnh hưởng bởi lực hút ấy.

Ban đầu, thằng nhóc còn tỏ ra thượng đẳng, cao cao tại thượng cho tới khi nó gặp phải một lực hút khổng lồ, và lực hút ấy lại phát ra từ miệng của tên Độ Kiếp Nhân Tiên không đáng chú ý kia.

“Không thể nào! Tại sao ngươi lại có bí thuật khống chế lại ta được, ta có thực lực tương đương Chân Tiên cảnh cơ mà!”

Khí linh giờ giống như một con thuyền nhỏ nhoi trong cơn giông bão, chẳng thể làm gì nổi mà chỉ có thể mặc gió cuốn đi.

Nó cố gắng thu hồi linh thể của mình trở lại thanh đao khổng lồ, nhưng lực hút đang kéo nó đi lại không phải là thứ mà nó có thể đối kháng, và việc bị tách khỏi bản thể chính là chuyện sớm muộn.

“Không a! Đại năng! Tiểu khí linh biết sai rồi!

Ngài mau thu thần thông lại a!”

Bạch Hồn đang há mồm thì có một cái bóng trắng đã chui tọt vào trong miệng của hắn, khiến hắn có cảm giác khá khó chịu, giống như có thứ gì đó vừa va vào vòm họng của hắn.

“Khụ khụ, c·hết tiệt, ta ngáp phải con ruồi sao?”

Sắc mặt Bạch Hồn không tốt cho lắm khi nghĩ tới việc mình lỡ nuốt phải mấy thứ đồ không sạch sẽ.

“Chẹp chẹp… Hương vị này… không đúng, mấy con ruồi không thể nào có vị ngon như thế này được.”

Chợt hắn cảm nhận được có vẻ không khí ở đây hơi an tĩnh thì phải, thằng nhóc khí linh lắm mồm lắm miệng, gạ kèo các thứ đâu rồi?

Điều ra hệ thống tâm linh giá·m s·át, Bạch Hồn cũng cảm thấy hết chỗ nói luôn rồi.



Ta vừa chuẩn b·ị đ·ánh boss, ngươi lại lập tức ra đi vì một cái ngáp của ta.

Mất đi khí linh chèo chống, thanh đao khổng lồ, báu vật của Bá Đao Tông lúc này bắt đầu rơi tự do thẳng xuống khu vực mà Bạch Hồn đang đứng.

Đúng lúc này, thân xác của đệ tam thái thượng cũng bắt đầu chuyển động, tuy đã mất đi linh hồn, nhưng trên cái xác ấy còn có chứa một lượng lớn ô nhiễm không thể diễn tả từ thiên đạo hỗn loạn kia.

Từng bướu thịt, xúc tu liên tục mọc ra từ cái xác ấy, linh khí không ngừng hội tụ và chui vào trong cái xác thịt đã nhiễu sóng.

Nhưng Bạch Hồn hiện tại cũng không quan tâm đến cái xác cho lắm.

Nhìn thanh đao khổng lồ càng lúc càng phóng to, Bạch Hồn chỉ đơn giản là xé rách không gian rồi rời đi nơi đây.

Oanh! Ầm!

Động tĩnh xảy ra khi một thanh đao có kích thước, sức nặng bằng hàng trăm, hàng ngàn ngôi sao từ trên trời rơi xuống lớn như thế nào thì phải hỏi đám khủng long, xem quy mô khi khuếch đại một cuộc đại tuyệt chủng lên gấp hàng triệu tỷ, hàng chục triệu tỷ lần nó sẽ như thế nào.

May mắn, diện tích đất quá lớn cũng là một ưu thế của thế giới này, cộng với việc nơi đây chỉ là một nơi khỉ ho cò gáy, nên thiệt hại về người là không đáng nhắc tới.

Vụ v·a c·hạm này làm cho khu vực trung tâm của Đông Châu phải rung chuyển, khiến cho cái xác c·hết còn đang bị nhiễu sóng của đệ tam thái thượng bị c·hôn v·ùi hoàn toàn.

Khói bụi tan đi, Bạch Hồn cách xa hàng vạn dặm, nhìn về nơi từng là chiến trường.

Thanh đao khổng lồ cắm xuống mặt đất, khiến cho người cảm thấy thê lương, giống như thể đang nhìn vào một mộ phần.

Bá Đao Tông chi mộ.

Phạm vi gần một năm ánh sáng xung quanh thanh đao, địa hình biến đổi hoàn toàn, từng khe nứt dữ tợn sâu không thấy đáy, kéo dài cho tới tận đường chân trời.

Giờ người cũng đã cứu được, kẻ địch cũng đã diệt trừ, Bạch Hồn quay người rời đi.

Hắn vừa đi vừa xem xét lại kí ức của cái khí linh vừa bị cắn nuốt.

Càng xem Bạch Hồn càng phát hiện cái Xích Phong thế giới này có gì đó rất không ổn.

Nếu như dựa vào diện tích khổng lồ, cộng thêm với mức độ năng lượng cực cao của thế giới này, Bạch Hồn cứ nghĩ rằng trên Xích Phong giới phải có vài tôn Tiên Đế mới là chuyện bình thường.

Nhưng điều ấy có vẻ lại không xảy ra, khi mà hạn mức cao nhất mà các tu sĩ có thể đạt tới chính là Thiên Tiên cảnh.

Theo kí ức của khí linh, chủ nhân cũ của nó, người đã sáng lập ra Bá Đao Tông đã có một c·ái c·hết vô cùng thê thảm.

Nó nhớ được trước khi c·hết, chủ nhân của nó đã nói gì đó về “thiên nhân ngũ suy” rồi c·hết dần c·hết mòn như một người bình thường, điều mà sẽ không xảy ra với các tu sĩ từ Độ Kiếp cảnh trở lên, khi mà sự sống đã đạt tới ngưỡng trường sinh.

Dựa vào những triệu chứng mà Bạch Hồn thấy được, hắn có thể nhìn ra bản chất của cái gọi là thiên nhân ngũ suy ấy.

Khác với chuyện một sinh vật bình thường già và c·hết đi, thiên nhân ngũ suy lại là một thứ hoàn toàn khác.

Đó chính là tinh hoa máu thịt, tiên lực trong thân thể, thần hồn của một tiên nhân dần dần bị thế giới thu hồi lại.

Bạch Hồn đang rảnh rỗi, nên hắn lục tung mớ tri thức của đám nửa bước siêu thoát mà hắn đánh cắp hồi còn ở Đại Huyền thế giới.

Rất nhanh chóng, Bạch Hồn cũng tìm được tri thức hắn muốn.

Giờ hắn có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra với thế giới này.

Xích Phong giới đang tập trung năng lượng, pháp tắc, bản nguyên,… và rất nhiều thứ cao đại thượng khác của nó lại một chỗ.

Nên không có không gian cho tu sĩ có thể vượt qua Thiên Tiên cảnh, nếu dám vượt qua thì thiên nhân ngũ suy chính là kết quả duy nhất.

Thế giới này muốn đột phá, đột phá từ một đại thiên thế giới lên làm hỗn độn thế giới.

Một cái đa nguyên vô hạn thế giới.