Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 228: Một cái mạt pháp thời đại.



Chương 227: Một cái mạt pháp thời đại.

Sau khi đọc xong mớ thông tin này, Bạch Hồn còn phát hiện ra một vài chuyện thú vị khác.

Ở thời của Bá Đao Tông lão tổ, Xích Phong giới là một đại thiên thế giới vô cùng vững chắc, không có chuyện uy lực của các tu sĩ gây ra có thể lớn như hiện tại,

Kể cả là Tiên Đế cảnh ở thời đại đó cũng khó có thể hủy diệt ngàn dặm trong tích tắc.

Sức công phá còn kém xa đệ tam thái thượng trưởng lão ở thời hiện đại.

Nhưng điều này lại khiến cho Bạch Hồn cảm thấy có gì đó quen quen.

Hắn cảm thấy cơ chế của Xích Phong giới thời đấy khá giống với Nhân Đạo Đại Trận bên Liên Minh Nhân Loại.

Bạch Hồn sau đó thở dài, hắn nhìn lên trên bầu trời, thầm thì nói.

“Vậy có thể xem thời đại hiện giờ là thời đại mạt pháp của Xích Phong giới đi.”

Oanh!

Trên bầu trời bắt đầu nổi lôi đình như khẳng định kết luận của hắn.

Khoan đã.

Lôi đình, sấm chớp,… chẳng lẽ là…

Lôi Kiếp!

Trong ánh mắt trắng dã của Bạch Hồn đang nhìn lên bầu trời, tròng mắt co thắt lại khi nhìn trời nổi sấm.

Bạch Hồn từ nãy tới giờ hắn cảm thấy mình có vẻ đã quên đi thứ gì đó, một thứ rất quan trọng mà tương lai của hắn đã cảnh báo cho hiện tại.

Giờ hắn nhớ ra nó rồi.

Hắn đã chờ quá lâu ở h·iện t·rường v·ụ á·n.

Giờ này, trong phạm vi hàng trăm vạn dặm quanh chiến trường.

Làm quái nào có sinh vật có thể còn sống ngoại trừ “diệt thế đại ma” chứ?

“Whoa a a! Mọe nó! Mọe nó!”

Một cái bóng trắng nhanh chóng di chuyển đi qua khu đất hoang, nó vừa di chuyển vừa chửi bậy.

Các quy tắc khi di chuyển trong không gian 3 chiều giống như bị phủ định hoàn toàn bởi cái bóng trắng ấy.

Mỗi một giây qua đi, cái bóng trắng lại xuất hiện cách địa điểm trước đó cả năm ánh sáng.

Tuy chạy nhanh là vậy, nhưng Bạch Hồn lại cảm giác mình không thể thoát ra được khỏi đám mây lôi kiếp sau lưng.

Oanh!Oanh!

Những tia lôi kiếp vẫn dí ngay sau mông, khiến Bạch Hồn chỉ có thể liên tục chạy trốn, không thể nghỉ ngơi dù chỉ một phút một giây.

Từng tia lôi kiếp đánh xuống như diệt tinh pháo, có thể dễ dàng hủy diệt và nung chảy mặt đất, để lại những đại dương dung nham đỏ lửa rộng hàng vạn dặm.

Nếu là Lâm Lục Dạ ở đây, có lẽ cô ta sẽ ngồi mặc kệ cho sét rơi trên đầu mình, vì khả năng hấp thu năng lượng bởi hắc ám của cô nàng là vô cùng vô tận.

Nhưng với Bạch Hồn, hắn đúng là cũng có thể hấp thu lôi kiếp được đấy, nhưng không phải là loại lôi kiếp đang đuổi sát sau mông này.

Giới hạn của đám tiên nhân là Thiên Tiên cảnh, nhưng đó không phải là giới hạn của thiên đạo, thế giới.



Tuy phạm vi ảnh hưởng của lôi kiếp không lớn, nhưng uy lực của một tia lôi kiếp cũng đã tương đương một Tiên Vương cảnh ra tay.

Nếu là cái bản thể gốc cây linh hồn đại thế giới của Bạch Hồn, chuyện hút lôi kiếp như hút mì đúng là chuyện trẻ con, còn với cái thân thể bên ngoài Xích Phong giới này, chỉ cần trúng phải một tia là hắn sẽ tan thành tro bụi.

Lúc đó, thế giới của Bạch Hồn sẽ chỉ có hai kết cục.

Một là giáng lâm bản thể lên Xích Phong giới này và chiến đấu, hắn có thể đối mặt với nguy cơ bị đối thủ tiêu hóa, tặng đầu người cho cái thế giới thù địch này.

Hai là lựa chọn rời đi, trở thành một thế giới chu du bất định, có thể đánh mất tất cả, lạc mất Lâm Lục Dạ mãi mãi.

Nên Bạch Hồn chỉ có thể lựa chọn phương án liên tục chạy trốn, chạy cho tới khi tìm ra cách cắt đuôi lôi kiếp từ thiên đạo.

Hắn vừa chạy nhưng cũng vừa phân tích đám mây lôi kiếp kia.

“Tử Tiêu Thần Lôi, lôi kiếp chính đạo như này chắc là đồ của cái thiên đạo cũ kia.

Nếu vậy thì ta có một cách.”

Trên miệng của Bạch Hồn nở một nụ cười đầy vẻ nham hiểm.

Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện tại phía bên trên của một Uyên Vực mới.

Theo phân tích của Bạch Hồn, những Uyên Vực này chính là căn cứ còn lại của thiên đạo cũ trên thế giới.

Nên giờ hắn đang cược, cược cho thiên đạo không dám bổ lôi kiếp, sợ ném chuột vỡ bình.

Quả nhiên, khi đứng trên trận pháp của Uyên Vực, lôi kiếp trên trời không bổ xuống đầu hắn nữa.

Những tia lôi điện ẩn hiện trong tầng mây giống như những con quái vật đang gầm gừ đe dọa, khí thế hung ác nhưng lại e ngại không dám xuống tay.

Bạch Hồn lúc này thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, hắn cũng nhanh chóng phân tích những điểm bất thường trên thân thể mình, muốn tìm ra lý do tại sao dù đã chạy rất xa, hắn vẫn bị lôi kiếp đuổi theo không rời không bỏ.

Rất nhanh chóng, Bạch Hồn cũng đã tìm ra được nguyên do cho chuyện ấy.

Tất cả đều là do cái khí linh lắm mồm lắm miệng kia mà ra.

Trong cái Xích Phong giới này, một chiến lực cấp Chân Tiên cảnh chính là chiến lực cấp cao nhất mà sinh linh trên thế giới này có thể đạt tới.

Ở thời điểm hiện tại, số sinh linh Chân Tiên cảnh vô cùng quý hiếm, có thể đếm trên đầu ngón tay, và chắc chắn chúng sẽ được thiên đạo cho vào danh sách giá·m s·át đặc biệt.

Giờ Bạch Hồn đã cắn nuốt một chiến lực cấp độ Chân Tiên ấy, khí tức của Chân Tiên cảnh nồng đậm tỏa ra không lẫn vào đâu được, biến hắn trong mắt thiên đạo trở nên sáng chói như đom đóm trong đêm đen.

Chói mắt như vậy mà không muốn bị thiên đạo không để ý cũng khó.

Vì vậy, dưới đám mây lôi kiếp đang ngày càng dày đặc, Bạch Hồn đang nhanh chóng phân tích cách để một lần nữa che giấu mình.

Cách thứ nhất chính là xóa sạch khí tức của khí linh lưu lại trên thân thể và linh hồn hắn.

Cách thứ hai là che giấu khí tức bằng Áo Choàng Thần Ẩn, hắn rất tin tưởng vào khả năng che giấu của món Thần Khí này.

Nhưng kể cả khi đã khoác chiếc áo choàng rách ấy lên trên người, Bạch Hồn vẫn cảm nhận được một cảm giác khi bị người để mắt tới, giống như thể thứ hắn đang choàng lên người chỉ là một chiếc áo choàng bình thường không một chút thần dị.

Áo Choàng Thần Ẩn: (Không biết).

Hạn chế: Chỉ có Lâm Lục Dạ mới có thể sử dụng.

Cái áo choàng ấy vốn mang theo hai thuộc tính là bóng đêm và thần bí, không cần nghĩ quá nhiều, Bạch Hồn cũng có thể đoán ra được chủ nhân thực sự của món Thần Khí ấy là ai.



Chỉ có Lâm Lục Dạ mới có thể sử dụng, mà cô nàng có thể được coi là kiếp sau của một vị cổ thần bóng tối nào đó.

Bạch Hồn giờ chỉ có thể nhìn vào bảo vật này mà thở dài.

Hắn cảm nhận được một sợi dây nhân quả của mình đã biến mất, sợi dây nhân quả giao cho hắn cái nhiệm vụ đào tạo cho Lâm Lục Dạ trở thành một Vĩnh Dạ Nữ Đế.

Giá cả cho cái nhiệm vụ ấy đã được đối phương thanh toán trước cho hắn, đó chính là cho phép hắn và người của mình dùng Áo Choàng Thần Ẩn.

Và có lẽ thời hạn sử dụng phân thân của Thần Khí ấy đã kết thúc.

Trước mắt Bạch Hồn hiện tại bỗng dưng xuất hiện vô số các quả cầu linh tính, Tương Lai Linh Cảm lại ném cho hắn một vài thông tin tình báo mới.

Trong một số tương lai cách thời điểm hiện tại khoảng từ 1 đến 2 năm.

Sẽ có một thời điểm nào đó, Bạch Hồn sẽ phải đối diện với vị cổ thần bóng tối ấy một lần nữa.

Spherias đe dọa hắn, muốn hắn chấm dứt toàn bộ nhân quả với Lâm Lục Dạ.

Nếu như Lâm Lục Dạ không còn lý trí, có lẽ những tương lai ấy không chỉ là những lời đe dọa, mà chính là vị cổ thần bóng tối sẽ tự mình ra tay, hủy diệt và chấm dứt mọi nhân quả.

Chợt trong Tương Lai Linh Cảm của Bạch Hồn xuất hiện một quả cầu linh tính màu đen vô cùng to lớn.

Quả cầu ấy tiến thẳng về phía hắn, đây là lần đầu tiên Bạch Hồn cảm nhận được mối nguy kinh khủng nhất từ khi hắn dùng Tương Lai Linh Cảm.

Thường thì Bạch Hồn có thể khống chế bất cứ quả cầu linh tính nào từ tương lai về quá khứ, nhưng riêng quả cầu linh tính này lại khác, nó không thuộc về hắn, cũng không giống như đồ tới từ tương lai.

Điều này khiến Bạch Hồn cảm nhận được sự bất an, hệ thống Tương Lai Linh Cảm giống như một hệ thống mạng nội bộ, không hề được kết nối với bất cứ ai ngoài chính bản thân hắn.

Nhưng hiện tại, mạng nội bộ ấy lại đột nhiên bị người đột nhập, virus xâm nhập vào hệ thống, làm sao có thể khiến Bạch Hồn không đề phòng được.

Quả cầu linh tính nổ tung, hắc ám ăn mòn toàn bộ không gian tâm linh của Tương Lai Linh Cảm.

Trước khi rời đi, Bạch Hồn cũng chỉ kịp biết được nội dung bên trong quả cầu linh tính ấy.

“Kẻ nhìn lén! C·hết!”

Rời khỏi trạng thái Tương Lai Linh Cảm, Bạch Hồn vội hư hóa cánh tay của hắn, biến cánh tay phải về trạng thái linh hồn.

Sau đó, hắn cắm cả bàn tay phải của mình vào trong đầu, giống như thể đang lục soát thứ gì đó.

Một vài giây sau đó, hắn móc ra từ trong đầu của mình một quả cầu linh tính, thứ đang bị ô nhiễm bởi cổ thần bóng tối.

Đây chính là Tương Lai Linh Cảm của Bạch Hồn.

Nhìn vào quả cầu linh tính đang dần bị nhuộm đen, Bạch Hồn biết được có hai tin tức từ trong đó.

Tin tức tốt, quả cầu linh tính chứa sức mạnh ăn mòn vừa nãy không phải là một tin nhắn của Spherias gửi về từ tương lai, vị cổ thần này đúng là rất mạnh, nhưng chưa khôi phục đến độ có thể can thiệp vào dòng thời gian.

Đòn vừa rồi chỉ là một loại nguyền rủa, nó xảy ra khi có bất cứ một kẻ nào dự đoán được tương lai về vị cổ thần bóng tối này.

Tin tức xấu, nhưng cũng không đến nỗi quá xấu, đó chính là Tương Lai Linh Cảm đã bị hắc ám ăn mòn, không thể sử dụng được nữa.

Bạch Hồn thở phào nhẹ nhõm khi mình là một tà đạo tu sĩ, nếu hắn mà thiết kế Tương Lai Linh Cảm giống như một môn công pháp truyền thống, có lẽ giờ này hắn đ·ã c·hết không biết bao nhiêu lần rồi.

Dù sao trong quá khứ, không ít lần hắn ăn phải lỗ vốn khi nhận được cả đống thông tin độc hại từ tương lai gửi về quá khứ rồi, nên hắn cũng phải học thông minh, thiết kế Tương Lai Linh cảm sau cho mình không bị chính mình hố c·hết.

Mất đi Tương Lai Linh Cảm với Bạch Hồn cũng không phải là chuyện quá to tát gì, dù sao không gian ấy giống với một thiết bị, một không gian tâm linh có thể tháo rời bất cứ lúc nào.

Một thiết bị khi bị hỏng tới nỗi không thể sửa chữa thì cũng chỉ đành thay mới nó.

Mà Bạch Hồn chính là người thiết kế, kiêm luôn cơ sở sản xuất cái thiết bị ấy, nên hắn chỉ việc nâng cấp và thay mới thiết bị của mình, chẳng có gì phải tiếc ở đây cả.



Còn một vấn đề khác khiến hắn phải trầm ngâm.

“Ờm, giờ nên ném cái thứ này đi đâu ta?”

Cái thứ hắc ám này đúng là nguy hiểm thật, nhưng nếu biết sử dụng nó thật tốt, Bạch Hồn có thể tái chế thiết bị đã hỏng này thành một quả lựu đạn, loại siêu mạnh có thể gây nguy hiểm cho cả thiên đạo.

Đúng lúc này, thay vì Tử Tiêu Thần Lôi, trên bầu trời lại xuất hiện một tầng lôi kiếp mới.

Tầng lôi kiếp này gồm 4 màu sắc chính là đỏ, lam, lục và tím.

Bạch Hồn nhìn qua và nhận ra được, thứ này là “Hỗn Độn” Thần Lôi.

Dù sao Uyên Vực là nơi mà thiên đạo cũ coi trọng, là hạt giống của tương lai.

Nhưng với thiên đạo mới, các Uyên Vực chính là căn cứ của thiên đạo cũ, là những cái gai trong mắt nó.

Bạch Hồn lại cảm thấy không ổn rồi, lôi kiếp lại sắp sửa bổ lên đầu hắn.

Linh giác của Bạch Hồn điên cuồng cảnh báo, cảm giác nguy hiểm khiến cho hắn vội rời khỏi trận pháp của Uyên Vực ngay lập tức.

Oanh!

Một cơn mưa sấm sét bốn màu liên tục đánh xuống, oanh tạc nơi Bạch Hồn vừa đứng.

Nếu như uy lực của Tử Tiêu Thần Lôi đánh xuống giống như một khẩu súng ngắm, tinh chuẩn đả kích kẻ địch.

Thì Hỗn Độn Thần Lôi lại khác, nó giống như một khẩu súng gatling nã một cơn bão đạn bao trùm khu vực mà kẻ thù đang đứng.

Kết quả là không chỉ phạm vi quanh Uyên Vực mà còn hàng chục vạn dặm xung quanh cũng phải chịu chung số phận.

Một Uyên Vực và những vùng lân cận nó cứ như vậy mà bị phá hủy hoàn toàn, nếu có thứ gì có thể tồn tại sau đó, có lẽ chỉ có một đám sinh linh đã bị nhiễu sóng vặn vẹo đến khó có thể nhận ra được giống nào loài nào mà thôi.

Nhưng cơn bão sấm sét ấy vẫn không thể đ·ánh c·hết được Bạch Hồn, tên này chạy đúng là quá nhanh.

Tuy đã thoát khỏi vùng bị oanh tạc, nhưng một bên tay áo của Bạch Hồn đã bị Hỗn Độn Thần Lôi quẹt ngang qua, khiến cho xuất hiện một vài vết cháy xém.

Từ chỗ đã bị cháy đen ấy, có thứ gì đó đang nhúc nhích như muốn sống lại.

Lại một lần nữa, trên thế giới này, Bạch Hồn cảm thấy khó chịu.

Từ trước tới nay, ngoài Lâm Lục Dạ từng làm hắn nhiễu sóng vài lần ra, chỉ có chuyện hắn làm người khác bị nhiễu sóng mà biến dị, thế mà giờ này lại có thứ thiên đạo mới ra đời vài ngày mà muốn làm hắn biến dị.

Nhìn vào quả cầu Tương Lai Linh Cảm còn đang nắm trong tay, Bạch Hồn biết nên tặng nó cho ai rồi.

Nhưng nghĩ là một chuyện, thực tế lại là một chuyện.

Ngay khi Bạch Hồn đặt chân tới một Uyên Vực mới, lập tức sẽ có vô số lôi kiếp rơi xuống chào hỏi hắn cực kỳ ân cần, khiến hắn không có thời gian để dừng lại trong 0,01 giây chứ đừng nói kịp quay người ném bóng.

Trong một giây, Bạch Hồn phải di chuyển hàng trăm lần, đi qua quãng đường hàng trăm ngàn năm ánh sáng trong khoảng thời gian ấy.

Nếu hắn không có thế giới lực lượng c·ướp được từ tên khí linh kia, có lẽ giờ này Bạch Hồn đã bị hàng tá lôi kiếp treo lên đánh.

Nhưng có vẻ việc bị đối thủ phá hủy quá nhiều cứ điểm phe mình, đã khiến cho thiên đạo cũ không vui, từng tia lôi kiếp từ Tử Tiêu Thần Lôi quay ra đánh vào đám mây Hỗn Độn Thần Lôi.

Tiếp sau đó, hai đám mây lôi kiếp khổng lồ không quây đánh Bạch Hồn nữa, chúng quay sang xử lý lẫn nhau.

Tuy thi thoảng vẫn còn có một vài tia lôi kiếp đánh về phía Bạch Hồn, nhưng cường độ và độ chính xác đều vô cùng yếu kém, không thể gây ra quá nhiều uy h·iếp đối với hắn.

Bạch Hồn biết đây chính là cơ hội của mình.

Ngay sau khi di chuyển tới một Uyên Vực mới, hắn lập tức quay người lại, ném cái thứ đang bị hắc ám ăn mòn kia vào thẳng trong đám mây lôi kiếp.