Hiện tại, việc dùng Phá Phong để biết được nội dung trong những cuốn sách, ngọc giản được thu thập, hoàn toàn không có giá trị, vì biết mà không thể ứng dụng hoặc là hiểu sai nghĩa của những tri thức ấy chính là vô nghĩa.
Nên sau một hồi suy nghĩ, Bạch Hồn quyết định sẽ rút toàn bộ chỗ quyến tộc từ bộ phận giải mã trở lại bộ phận nghiên cứu.
Dù sao mỗi ngày giải mã 1 đến 2 cuốn sách là đủ để cho cả thế giới bên trong hắn có thể nghiên cứu và phát triển rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó, Bạch Hồn lại phải điều chỉnh lại kế hoạch của mình một lần nữa.
Đó là do nội dung của cuốn sách vừa được giải mã đã vượt xa mong đợi của hắn, khi mà nội dung của nó chính là một loại tri thức mà Bạch Hồn còn khiếm khuyết.
Đó chính là khả năng hấp thu năng lượng, vật chất và bản nguyên từ biển Hỗn Độn, hay còn được gọi là Duy Độ Hải Dương về để tạo thành thế giới lực lượng, giúp cho thế giới có thể phát triển bền vững mà không cần phải đánh c·ướp thế giới khác.
Nếu những tri thức bên trong cuốn sách này được xác nhận là chính xác, tốc độ khôi phục thế giới lực lượng của Bạch Hồn sẽ nhanh gấp 4 đến 5 lần bình thường.
Mỗi ngày hắn có thể có thêm 2 đến 3 cuốn sách mới được giải mã.
Tiếp theo đó, nhờ có thêm vô số thần thông mới được đám quyến tộc nghiên cứu và phát minh ra.
Bạch Hồn có cảm giác giống như hắn đang sở hữu hàng chục, hàng trăm cái hệ thống khác nhau, thứ mà hắn không bao giờ nghĩ tới khi mới xuyên việt đến Liên Minh Nhân Loại.
Không chỉ vậy, số tri thức mà Bạch Hồn nhận được mỗi ngày đều tăng vọt nhanh chóng, những tri thức từ một đám nửa bước siêu thoát gần như đều là những thứ mà Bạch Hồn hiện tại đang cần thiết.
Điều này không phải là do Bạch Hồn vận khí tốt nên vừa vặn nhận được, mà là do hắn quá nghèo mà thôi.
Khi người ở nhà chỉ có 4 bức tường, mọi thứ đều sẽ có tác dụng, chẳng có gì là vô dụng.
Bạch Hồn cảm nhận được, thực lực của hắn sau khi hấp thu toàn bộ thu hoạch lần này có thể mạnh lên ít nhất là gấp trăm lần so với trước.
Nhưng để có thể làm được điều ấy, Bạch Hồn cần ít nhất 10 năm để có thể hoàn thành được điều ấy.
Nhưng giờ hắn nào có nhiều thời gian như vậy?
Đương nhiên là kẻ làm chủ cả một đại thiên thế giới bên trong mình, Bạch Hồn hoàn toàn có thể thiêu đốt bản nguyên của thế giới để thời gian trôi qua nhanh hơn.
Nhưng tăng tốc thời gian chưa chắc đã hữu dụng, thậm chí cũng có thể khiến cho thế giới trở nên bất ổn, quy tắc không thể ổn định, và thế giới có khả năng sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
May mắn, trong số những kí ức hắn thu hoạch được từ khí linh, Bạch Hồn phát hiện ra, trong quá khứ, từng có tu sĩ nhìn thấy đại năng sử dụng thần thông pháp thuật liên quan đến thời gian.
Điều đó chứng tỏ thần thông của Xích Phong giới này ở một mức độ nào đó cũng có thể ảnh hưởng đến thời gian.
Vì vậy, Bạch Hồn chuẩn bị bế quan, nghiên cứu bất cứ thứ gì có thể gia tốc quá trình tiêu hóa tri thức.
Tương Lai Linh Cảm phiên bản mới của hắn đã được cài đặt, ở phiên bản này, Bạch Hồn không chỉ nhận được thêm tình báo, hắn cũng có thể nhận được một vài gợi ý từ tương lai của mình khi nghiên cứu.
Và trong tất cả những quả cầu linh tính được tương lai gửi về hiện tại, chúng đều nói hắn đã thành công…
Đông Hải Bách Đảo, nơi Lâm Lục Dạ đang đích thân chỉ huy một cuộc chiến cỡ lớn.
Đối thủ của cô lần này là Bồng Lai giáo, một thế lực bá chủ ở nơi đây.
Một thế lực đi ra từ Uyên Vực 521, có lịch sử vô cùng lâu đời, tuy không có bảo vật cấp độ Chân Tiên cảnh tọa trấn như Bá Đao Tông, nhưng số lượng Thiên Tiên cảnh của thế lực này lại vô cùng vượt trội, với hơn 30 người.
Nhưng nay, bên trong một cung điện tăm tối không ánh sáng.
Tất cả các Thiên Tiên cảnh của Bồng Lai giáo đều đang gục ngã trong một màn sương đen huyền bí.
Trong cái nhìn của Bồng Lai giáo.
Vài ngày trước, Hắc Bạch thần giáo đột nhiên xuất hiện, mê hoặc phàm nhân, sử dụng tà thuật khiến cho khắp nơi nổi lên khói lửa.
Đám phàm nhân không còn là một đám gia súc để người tùy ý đánh g·iết nữa, thay vào đó, chúng có thể lấy bản thân mình làm mô giới triệu hồi ra một đám ác linh.
Mỗi ác linh được người của Hắc Bạch thần giáo triệu hồi ra nhìn qua không phải là loại người lương thiện gì.
Người mặc giáp đen, thân cao hơn 3 mét, tu vi giao động từ Trúc Cơ đến Phân Thần cảnh, toàn thân được bao phủ bởi một lớp khói đen, nhìn vô cùng nguy hiểm.
Đám phàm nhân cũng có thể để cho ác linh nhập vào người, tăng cường sức chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn.
Nếu chỉ như vậy, Hắc Bạch thần giáo cũng chỉ là một thế lực mạnh mẽ chút, không đáng để Bồng Lai giáo quan tâm.
Nhưng đó là đám tín đồ Hắc Bạch thần giáo khi sử dụng Hàng Thần Chú bình thường mà thôi.
Khi đám tà giáo tụ tập với nhau cùng ngâm xướng kinh văn, chúng có thể triệu hồi ra một ác linh khổng lồ, toàn thân giáp trụ, lưng gù không giống người, có thể cao đến hàng trăm mét.
Thực lực của ác linh này mạnh kinh khủng, có ác linh chỉ đạt tới Đại Thừa cảnh, nhưng cũng có những ác linh đã đạt tới thực lực Độ Kiếp Nhân Tiên, không thể coi thường.
Khi Bồng Lai giáo nhận ra sự thật này, hơn một nửa lãnh thổ của thế lực này trên 20 hòn đảo đều đã bị đối phương c·hiếm đ·óng.
Vì vậy, Bồng Lai giáo liên tục phái ra thêm 5 vị Thiên Tiên cảnh ra bên ngoài dẹp loạn, trong mắt thế lực này, chỉ một Thiên Tiên cảnh cũng có thể xoay chuyển toàn bộ tình thế, lật ngược lại ván cờ.
Nhưng vài ngày sau đó, tin thắng lợi mà Bồng Lai giáo mong chờ chẳng thấy đâu, thay vào đó là một tin dữ.
Đám Thiên Tiên cảnh được cử ra bên ngoài, năm người đ·ã c·hết một, còn bốn người còn lại b·ị b·ắt sống.
Bồng Lai giáo lúc này mới ý thức được, ở phía trận doanh đối nghịch với mình cũng có Thiên Tiên cảnh chiến lực, hơn nữa chiến lực của đối phương cũng không kém, nếu không đã không thể g·iết c·hết được một người và bắt sống tất cả những người khác dễ dàng như vậy.
Càng khiến chúng ngạc nhiên hơn nữa, đó là số người bên phía đối phương chỉ có duy nhất một Thiên Tiên cảnh mà thôi.
Vì để giải quyết đi mối nguy hiểm tiềm tàng từ Hắc Bạch thần giáo, Bồng Lai giáo quyết định thực hiện kế hoạch đột kích, vây đánh Thiên Tiên cảnh mạnh nhất bên phía đối phương.
Cái kế hoạch ấy lập tức được khởi động khi có tin tình báo từ tiền tuyến, cho thấy bên phía đối diện, Thiên Tiên cảnh có tên Lâm Lục Dạ đang ở bên trong một cung điện, nơi từng là di tích của một hoàng triều đã bị hủy diệt.
Và kết quả như thế nào cũng đã quá rõ ràng.
Cung điện vẫn còn nguyên ở nơi đây, chứng tỏ không hề có bất cứ một trận chiến nào xảy ra, đủ để thấy Lâm Lục Dạ đã dành được chiến thắng nghiền ép như thế nào.
Người của Bồng Lai giáo giờ đã hoàn toàn bị khống chế, giống như một đám côn trùng sa vào trong lưới nhện.
Chỉ là một màn sương đen cao không quá đầu gối, nhưng cũng đủ để bắt giữ những tiên nhân này.
Đám người Bồng Lai giáo có cảm giác giống như bị một lực hút cực mạnh nào đó níu kéo, một lực hút chỉ tác dụng lên người chúng, nhưng nó lại không tác động tới môi trường xung quanh.
Theo cảm nhận của đám tiên nhân, cảm giác bị níu kéo này nặng nề hơn vô số lần một cái hố đen có thể tạo ra.
Không chỉ có màn sương đen này đang đè bẹp các Thiên Tiên.
Những sợi tơ tinh thần lực được hắc ám nhuộm đen cũng cuốn quanh người đám tiên nhân, trói chặt chúng bên trong những chiếc kén màu đen, mỗi giây mỗi phút lấy đi tất cả số năng lượng mà chúng vất vả mới có thể khôi phục được.
Trong màn sương đen ấy, có một bóng người đang ngồi trên một chiếc ngai vàng phá toái, từng thứ chất lỏng đen như slime xâm chiếm chiếc ngai ấy, một lần nữa tạo hình, biến nó thành một tác phẩm như được vớt lên từ địa ngục.
Bóng người xinh đẹp ngồi trên chiếc ngai quái dị khiến người cảm thấy một cảm giác quỷ dị, vừa bá khí như một nữ đế, vừa khiến người phải kinh sợ như khi nhìn thấy một ma vương.
Nàng là người dẫn đầu Hắc Bạch thần giáo hiện tại, Lâm Lục Dạ.
Cô nàng không hề xuống tay với đám người này, cô chỉ ngồi ở trên chiếc ngai báu nhìn kẻ thù bị bó lại như những cái kén sâu bướm mà thôi, trong mắt cô lúc này hoàn toàn không có hình bóng của bất cứ kẻ nào trong số chúng.
Trong con mắt đang phát ra ánh sáng tím đầy yêu dị ấy, chỉ còn lại thứ duy nhất là sự trống rỗng.
Thực tế, tâm trí của cô nàng hiện tại không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài, vì giờ, cô đang đối thoại với chính vị cổ thần bóng tối bên trong thân thể mình.
Trong không gian ý thức của Lâm Lục Dạ, mọi thứ chỉ có duy nhất một màu đen, một màn đêm vĩnh cửu.
Nhưng bên trong không gian ý thức, chỉ có hai bóng người lúc này đang ngồi đối diện với nhau, cùng thưởng trà trên một chiếc bàn tròn được mạ vàng đầy tinh xảo.
Hai cô gái có mặt ở nơi đây đều có một điểm chung, đó chính là gương mặt của hai người đều giống y hệt nhau.
Nếu trang phục của hai người còn giống nhau nữa thì chẳng khác nào Lâm Lục Dạ đang soi gương.
Lâm Lục Dạ lúc này mặc kệ ly trà trên bàn đang nguội dần, ánh mắt của cô vẫn nhìn về phía “một chính mình khác” với ánh mắt đầy vẻ bất thiện.
“Vị cổ thần bóng tối này, ngài giờ còn chưa khôi phục thì nên ngủ nhiều một chút, dưỡng sức để sớm ngày xuất viện.”
Nhưng có vẻ như người đang ngồi đối mặt cô lại không hề quan tâm đến những lời cô nói.
“A, xin lỗi vì đã để ngươi hiểu lầm, nhưng ta không phải Spherias thực sự, ta chỉ là một hóa thân mà thôi.
Nếu là chủ thể tự thân đến thì ngươi đã tan biến ngay lập tức rồi.
Còn về chủ thể của chúng ta vẫn đang ngủ say.
Đến 3 năm sau mới là thời điểm mà nàng thức dậy và dùng bữa, nên ngươi không cần phải lo lắng khi chưa kịp chuẩn bị trở lại làm một phần của nàng.”
Bầu không khí trở nên trầm mặc, Lâm Lục Dạ nhìn chằm chằm vào hóa thân của Spherias, còn hóa thân của cổ thần bóng tối lại không hề quan tâm, cô ta thưởng thức ly trà mà không quan tâm đến những chuyện xung quanh.
Cuối cùng, Lâm Lục Dạ cũng lựa chọn đánh vỡ bầu không khí trầm lặng này.
“Ngươi có mặt ở đây là để giá·m s·át ta? Đúng chứ?”
Nghe vậy, hóa thân của cổ thần bóng tối đang thưởng thức trà đầy vẻ ưu nhã dừng lại, cô ta mở một mắt ra và nhìn về Lâm Lục Dạ.
“Đương nhiên rồi a, ai mà biết được cảm xúc của một con người có thể khiến họ làm ra những hành động điên rồ gì.
Thân thể của ngươi chính là một phần rất quan trọng để chủ thể của chúng ta khôi phục trong tương lai, nên việc đề phòng ngươi chính là điều cần thiết, ngăn cản việc ngươi nghĩ quẩn mà muốn tự hủy bản thân ngay từ trong trứng nước.
Nhìn ngươi bí bách như vậy, có lẽ sự xuất hiện của ta ở nơi đây đã đánh gãy một kế hoạch, hay âm mưu nào đó của ngươi sao?”
Ánh mắt của hóa thân này vô cùng sắc sảo, nó nhìn về phía Lâm Lục Dạ làm cô nàng run cả người, cô có cảm giác rùng mình, giống như bị cái hóa thân ấy nhìn thấu hết thảy.
Tới đây, Lâm Lục Dạ cắn răng đầy vẻ tức giận, cô lập tức vỗ bàn rồi đứng dậy rời đi.
“Ngươi giá·m s·át thế nào là chuyện của ngươi, ta không quan tâm, nhưng đừng đến làm phiền ta, cũng đừng giở trò gì nhằm vào Bạch Hồn.
Nếu không dù cho có hồn phi phách tán, thậm chí là từ bỏ tất cả mọi thứ, ta cũng sẽ phá hủy cái kế hoạch của Spherias!”
Nhìn bóng lưng cô nàng dần biến mất, hóa thân của Spherias chỉ nhún vai như thể không hề quan tâm.
Dù cho chỉ là một hóa thân không đáng nhắc tới của vị cổ thần bóng tối, cô ả vẫn có tự tin ngăn chặn được bất cứ hành động gây nguy hiểm nào của Lâm Lục Dạ.
Rời đi không gian tối tăm, một lần nữa cảm nhận được ánh sáng chiếu từ bên ngoài cung điện đã đổ nát.
Lâm Lục Dạ mở mắt ra nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Giờ chỉ còn một đám Thiên Tiên cảnh của Bồng Lai giáo dãy dụa trong vô vọng.
“Yêu nữ! Thích chém thích g·iết gì thì tùy ngươi! Làm sao ngươi dám làm nhục chúng ta như vậy?!”
“Đúng vậy, ngươi cứ cho chúng ta một c·ái c·hết thoải mái đi, còn hơn là bị giam giữ như thế này vĩnh viễn!”
Nhưng Lâm Lục Dạ chỉ nhìn vào chúng như nhìn không khí, cô không phải chưa từng g·iết một Thiên Tiên cảnh bao giờ.
Chỉ là khi g·iết một Thiên Tiên cảnh, lập tức chỗ cô đang đứng sẽ bị thiên đạo để mắt tới và giáng xuống một cơn mưa lôi kiếp.
May mà cô có khả năng hấp thu năng lượng vô cùng vô tận nên mới không sợ lôi kiếp, nếu không, giờ này cô đã phải chạy vòng vòng quanh Đông Châu này như một tên nào đó.
Dù cho rất muốn bị lôi kiếp bổ lên đầu để sạc điện cho mình.
Nhưng Lâm Lục Dạ không cố ý g·iết đám thiên tiên cảnh để làm vậy, giờ không phải là lúc làm náo nhiệt, khiến cho thiên đạo chú ý đến cô.
Giờ, chỉ riêng việc bị giám thị cả ngày trời đã đủ khiến Lâm Lục Dạ phải đau đầu rồi.
Ngồi trên chiếc ngai vàng quỷ dị, Lâm Lục Dạ lúc này trầm ngâm, gương mặt cô vẫn giữ cái thái độ khó chịu ấy.
Cô luôn tỏ vẻ ra là mình không thể thực hiện được một vài kế hoạch khi bị người giám thị.
Nhưng thực tế, bên trong lòng Lâm Lục Dạ lúc này lại vô cùng bình tĩnh.
Cô biết được Spherias không phải là người thích đọc cảm xúc như một kẻ nào đó, nên cô hiện tại đang cười trộm.
Cô nàng cảm thấy may mắn khi đã hoàn thành kế hoạch thoát thân từ trước khi bị giá·m s·át.
Nhờ vào khả năng save load lại trạng thái thân thể mình như lưu trữ tiến độ trò chơi, Lâm Lục Dạ đã kịp thời tạo ra một bản sao mới của mình, một bản sao của cô từ trước khi chế tạo ra Vĩnh Dạ Luân Hồi thể.
Một bản sao không hề bị ô nhiễm bởi cổ thần bóng tối.
Đồng thời, Lâm Lục Dạ cũng đã để một mảnh vụn linh hồn của mình vào trong bản sao ấy.
Nếu có một ngày Spherias thoát ra và đoạt xá cô, ý thức về mảnh vỡ linh hồn trên thân xác mới sẽ được kích hoạt, khi đó, bản sao ấy trở thành một Lâm Lục Dạ mới, bắt đầu mọi thứ lại một lần nữa.
Cô đã đặt bản sao của mình ở một nơi bí mật trên tàu Spectre, bí mật đến Bạch Hồn cũng khó có thể tìm ra được.
Giờ dù đã có đường lui, Lâm Lục Dạ vẫn rất cẩn thận mà tiếp tục vai diễn của mình.
Chợt, ngay lúc này, một tin nhắn mới xuất hiện ngay trong đầu cô, một tin nhắn dưới dạng tinh thần lực, và người gửi nó không ai khác ngoài Bạch Hồn.
“Chờ ta, Lục Dạ, đừng bỏ cuộc.
Chúng ta sẽ mãi bên nhau.”
Đọc xong dòng tin nhắn ngắn ấy, trên môi cô nàng giờ nở một nụ cười buồn như đang khóc.
Một giọt nước mắt bị nhuộm đen lăn dài trên má Lâm Lục Dạ…