Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 231: Cực quang.



Chương 230: Cực quang.

Ở đâu đó bên ngoài Xích Phong giới, lúc này có 8 bóng người bí ẩn đang từ từ tiếp cận thế giới này.

Bọn họ gặp nhau trong bí mật và bắt đầu tán chuyện với nhau.

“Ồ, mọi người đều có mặt đầy đủ sao? Xem ra ta cược thắng các nhân cách khác của ta rồi, haha.” Kẻ khoác bên ngoài áo choàng đen, sau lưng có ghi “IX” nói.

Đáp lại hắn, một giọng nói khác đầy hào sảng vang lên, giọng của một người đàn ông với cách ăn mặc tương tự, sau lưng hắn có ghi “II”.

“Haha, ta cũng khá bất ngờ khi tất cả mọi người đều ném ánh mắt của mình về cái thế giới này đấy.”

Nhưng rất nhanh chóng, có một giọng nữ đầy khó chịu nhằm vào ông ta.

“Sách, lại là tụ hội sao? Tôi tưởng ông gọi tôi tới đây là có vấn đề gì quan trọng chứ?

Nếu không có gì quan trọng thì thưa cha, tôi xin phép rời đi trước.”

Cô gái mặc áo choàng bí ẩn quay người muốn rời đi, phía sau áo choàng của cô có ghi “IV”.

Nhưng ngay lúc cô ta định quay người rời đi, từ trong hư không lại xuất hiện người thứ 9.

“Ấy ấy, đừng đi vội chứ? Ta may sẵn đồng phục cho mọi người rồi mà không xem trò hay này thì thật là phí nửa đời người a!”

Người đi từ hư không ấy cũng là một người thần bí, nhưng chỉ dựa vào giọng nói đầy vẻ cợt nhả và biểu tượng “I” sau lưng là có thể đoán ra được hắn là ai.

Liên Minh Nhân Loại, 12 Chủ Thần, Ghế Số 1.

Và tất cả những kẻ đang có mặt ở đây, tất cả đều không ngoại lệ, họ đều là những người nắm trong tay quyền cao chức trọng trong Liên Minh Nhân Loại, là các Chủ Thần trong truyền thuyết.

Ghế Số 4 dù thấy Ghế Số 1 tới cô cũng không quan tâm, dù sao tụ hội đối với cô chính là đồng nghĩa với nhàm chán, tốn thời gian, không có gì đáng để lưu luyến.

Cô ta nói chuyện với một giọng đầy giễu cợt.

“A, lãng phí nửa đời người sao? Trước kia ta chỉ có một nửa huyết mạch là con người mà thôi, nên ta cũng không thể tính bản thân mình là người được, với lại, các vị ở đây, có ai còn làm người không?”

Thấy mình nói vậy mà Ghế Số 4 vẫn muốn bỏ đi, Ghế Số 1 lập tức biết được Ghế Số 2 lại không nhắc con bé chuyện gì đang xảy ra ở nơi đây rồi.

“Ồ vậy sao? Nếu như ta nói sự kiện ở Xích Phong giới này chính là một trận hỗn chiến giữa ba ghế cuối trong 12 Chủ Thần chúng ta thì sao?”

Ngay sau khi nghe Ghế Số 1 nói vậy, Ghế Số 4 lập tức quay người 180 độ ngay khi nghe thấy có đánh nhau có thể xem.

“Hỗn chiến sao? Như vậy có nghĩa là cặp đôi đen trắng kia sẽ không chỉ hợp sức đánh với tên đi vào nhờ quan hệ kia, mà cặp đôi ấy còn quay ra chém g·iết lẫn nhau nữa sao?

Haha, nghe tới đã khiến lửa trong ta sục sôi rồi!

Thật không ngờ a, cặp đôi suốt ngày đi bón cơm chó cho người khác trong quá khứ cũng từng đối đầu nhau?”

Tấm áo choàng có thể che giấu đi diện mạo thực sự của những vị chủ thần này, nhưng chúng lại không thể che giấu đi được đôi mắt của họ.

Trong mắt Ghế Số 4 lúc này đang bùng cháy lên một ngọn lửa, ngọn lửa của c·hiến t·ranh và hủy diệt, cô ta không hề cố kỵ che đi sự khát máu của mình.

Ánh mắt đầy sự hủy diệt và tham lam ấy nhìn về phía Xích Phong giới.

Lập tức, một tấm lá chắn năng lượng hoàng kim đã được dựng lên, che đi ảnh hưởng từ ánh mắt của một kẻ đã siêu thoát khi nhìn vào một thế giới.

Nếu không có lá chắn ấy, cả Xích Phong giới sẽ lập tức hóa thành biển lửa và biến thành tro tàn.



Nhận thấy sự hứng thú của tất cả mọi người, Ghế Số 1 lúc này đi thẳng vào vấn đề chính.

“Khụ, thật ngại quá khi mời mọi người tới đây, nhưng ngày hôm nay, chúng ta ở đây một là ta mời mọi người xem ba ghế cuối của chúng ta đánh một trận.

Còn chuyện thứ hai là một chuyện rất quan trọng, đó là chúng ta cần đảm bảo chuyện cổ thần bóng tối khôi phục sẽ không vượt quá tầm kiểm soát.”

Trong đám người, một số người gật đầu đã hiểu, vài người không hề quan tâm.

Nhưng vẫn có Ghế Số 9 và Ghế Số 8 đang bàn chuyện với nhau, hai người họ là người cùng thời đại, cùng là lớn lên trên một hành tinh nên thân thiết với nhau là chuyện bình thường.

Ghế Số 9 ghé vào tai Bạch Vũ Thần, hắn thì thầm nói nhỏ.

“Khụ khụ, đại tiểu thư, chẳng phải sêp của chúng ta là một tiên tri sao?

Tại sao ta thấy lão toàn phải đi tới tận hiện trường, uốn nắn lại tất cả mọi thứ, để đảm bảo lời tiên tri thành sự thật vậy?”

Nghe đối tác của mình nói vậy, cô nàng đại tiểu thư cũng thì thầm vào tai Ghế Số 9.

“A, cái đó sao? Tên tiên tri này vốn đã không đáng tin cậy rồi, mong chờ vào lão làm gì.

Lúc nào lão cũng nói rằng do không thể xác định được tương lai của những kẻ đã siêu thoát làm lý do.

Nhưng lý do khiến lão thường xuyên phải đi chữa cháy khắp dòng thời gian khá phức tạp, chính là do lão bị nguyền rủa khi mà kết quả nhìn thấy được chỉ đúng 50/50 mà thôi.”

Bạch Vũ Thần còn định bàn chuyện nữa thì cô tiểu thư cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn về phía mình, một ánh mắt khiến cô cảm thấy như có gai ở sau lưng.

Ánh mắt đó là ánh mắt của Ghế Số 1.

“Khụ khụ, mọi người, giờ chúng ta cứ việc quan sát nơi đây mà xem kịch thôi.”

Trong lúc Bạch Hồn đang khống chế một nửa Đông Châu trong âm thầm, Lâm Lục Dạ đang chinh chiến khắp nơi, dẹp bỏ không biết bao nhiêu thế lực.

Ở Bắc Địa, Diệp Hiên đã đưa ánh mắt của hắn về phía Đông Châu và nhìn thấy tất cả.

“Xem ra đối thủ của ta ở phương hướng đó sao? Hai ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy mà vẫn chưa bị thiên kiếp đ·ánh c·hết, đúng là đối thủ trong định mệnh của ta có khác, như vậy mới xứng có thể đánh với ta một trận.”

Cũng giống như Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, Diệp Hiên vẫn cảm thấy hắn chưa sẵn sàng cho trận chiến sắp tới, nên hắn cũng chuẩn bị đủ thứ để trở nên mạnh hơn, có thể vũ trang bản thân mình tốt nhất có thể cho trận chiến sắp tới.

Vì vậy, hắn cũng bắt đầu gây chuyện ở cái vùng Bắc Địa hoang vắng này.

Hiện tại, trên bầu trời của Bắc Địa xuất hiện hiện tượng cực quang vô cùng đẹp mắt.

Sẽ không có gì đáng nói ở đây, nhưng những tia cực quang ấy tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, có thể nhìn rất rõ dù là giữa ban ngày, và có thể nhìn thấy ở bất cứ nơi đâu trên vùng đất Bắc Địa này.

Trên những tia cực quang ấy, có vô số bóng người đang không ngừng không nghỉ luyện tập kiếm pháp.

Đủ mọi loại kiếm pháp từ đơn giản đến phức tạp.

Kèm theo đó, nếu như xem xét những tia cực quang ấy đủ lâu, dù chỉ là kẻ ngốc chăng nữa, chỉ cần tốn 1 đến 2 ngày là có thể lĩnh ngộ ra được kiếm ý thuộc về riêng mình.

Nên một chuyện lớn như Bắc Địa xuất hiện đại cơ duyên như vậy là không thể giấu được, đã khiến cho không biết bao nhiêu tu sĩ chạy tới vùng đất hoang vắng này, muốn tìm ra một cơ duyên cho mình có thể đột phá.

Diệp Hiên gây ra động tĩnh lớn như vậy mà giờ vẫn không có lôi kiếp đến nhà chào hỏi, chứng tỏ tương tính của Diệp Hiên với lại Xích Phong giới này là vô cùng tốt.



Có lẽ là do chức nghiệp của hắn là một Kiếm Tiên, không phải là bàng môn tà đạo như hai đứa nào đó, nên một tu tiên giới như Xích Phong giới mới không để ý tới việc hắn gây chuyện lớn như thế nào.

Nhưng Kiếm Tiên của Diệp Hiên cũng có gì đó vô cùng lạ.

Nó không giống với các tu sĩ truyền thống cho lắm.

Ý thức của Diệp Hiên đã thấm nhuần vô cùng sâu sắc vào từng kiếm chiêu, từng loại kiếm ý mà hắn bày ra trên bầu trời tràn đầy cực quang của Phương Bắc.

Ý thức của hắn ảnh hưởng mạnh tới nỗi, dù chỉ là một người bình thường khi nhìn thấy những đường kiếm ấy, họ sẽ đều luyện kiếm trong vô thức, càng tiến bộ nhiều bọn họ sẽ càng bị chuyển hóa.

Đến một lúc nào đó, bên trong ý thức của họ sẽ có một phần ý thức là của Diệp Hiên, và người nhìn thấy từng đường kiếm, từng chiêu kiếm ấy sẽ hóa thành một quyến tộc của tên kiếm sĩ đầu xù.

Nên nói theo một cách khác, năng suất chuyển hóa quyến tộc của tên kiếm sĩ cũng không hề thua kém hai đứa nào đó.

Nếu không phải do Bắc Địa có dân số quá ít, Diệp Hiên có lẽ đã áp đảo được Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ về số lượng quyến tộc.

Bến cảng Lam Thảo, một trong số ít những điểm giao thương của vùng Bắc Địa với thế giới bên ngoài.

Dạo gần đây, bến cảng này trở nên náo nhiệt hơn hẳn, khi mà người từ các vùng đất khác không ngại đường xá xa xôi, đến chỉ để chiêm ngưỡng cực quang mang theo truyền thừa trên vùng đất này.

Một đám tu sĩ từ Trung Châu tới, bước xuống mặt đất phủ đầy tuyết từ trên một phi thuyền cỡ nhỏ, loại được xem là có giá cả bình dân nhất trên bến cảng này.

Và người đi đầu là một thanh niên trong một bộ áo khoác lông thú màu đen tuyền, gương mặt thường thường không có gì lạ, rất khó để người ta có thể nhớ được ấn tượng gì về hắn.

Tên này là Tường Vinh, một tên thám tử trong vô số thám tử được Hồng Hoa thánh địa cử tới để tìm hiểu tin tức.

Là một Nguyên Anh tu sĩ đã sống qua cả ngàn năm, hắn vốn không tin trên đời này có thể có cơ duyên nào lớn đến nỗi có thể khiến cho cả một vực rộng lớn được hưởng lợi.

Nhưng ngay sau khi chứng kiến cực quang như một bức họa khổng lồ treo trên bầu trời, trên bức họa ấy có vô số bóng người đang cầm kiếm, diễn hóa ra vô số loại kiếm thuật, hắn giờ này đã tin rồi.

Thậm chí, dù không còn nhìn vào cực quang ấy, trong đầu Tường Vinh vẫn đang không ngừng xuất hiện vô số cảm ngộ kiếm đạo mới giống như giếng phun.

Không đúng, cảm ngộ kiếm đạo giống như một người sắp c·hết đói tự dưng nhặt được ổ bánh mì.

Còn tình cảnh của tên Nguyên Anh tu sĩ lúc này giống như một con ngỗng trong nông trại, bị người nhồi cả đống thức ăn vào để có thể trưởng thành càng nhanh càng tốt.

Tường Vinh lúc này cảm nhận được một cảm giác vô cùng diệu kỳ, chỉ cần hắn quan sát bức họa cực quang trên bầu trời lâu hơn một lúc nữa, hắn có thể sẽ thức tỉnh kiếm khí của riêng mình, điều mà hắn vốn mơ ước qua vô số năm.

Vốn hắn còn định ngẩng đầu lên quan sát bức họa cực quang ấy một lần nữa.

Chợt, có người đẩy từ phía sau lưng của hắn.

“Huynh đệ, nơi đây chỉ là phần rìa ngoài nhất của Bắc Địa mà thôi, ngươi định lĩnh ngộ luôn ở nơi đây sao?”

Nếu như ở nơi khác, Tường Vinh có thể đã cho tên Kim Đan dám đẩy mình một kiếm, dạy dỗ cho hắn thê nào là tôn trọng cường giả.

Nhưng sau khi nghe những lời mà đối phương nói, Tường Vinh nhận ra nơi này mới chỉ là phần rìa ngoài cùng, nếu như tiến lại càng gần đầu nguồn của cực quang, chuyện gì sẽ xảy ra?

Hắn vội vàng chạy ra khỏi khu cảng, tiến đến càng gần nơi phát ra cực quang kia càng tốt.

Biết đâu được, ở nơi đó còn ẩn chứa cơ duyên to lớn gấp nhiều lần cơ duyên nhìn thấy bức họa cực quang kia?

Nghĩ tới chuyện này, ánh mắt tham lam bùng cháy trong mắt tên thám tử.

Nhiệm vụ do thám là gì?

Liệu có quan trọng hơn được cơ duyên hay không?



Nhưng không vì đuổi theo cơ duyên mà tên Tường Vinh này quên đi thói quen của hắn, một thói quen ghi chép lại biểu hiện của từng người ở hai bên đường.

Trên đường đi, hắn nhận thấy có rất nhiều kẻ muốn tới nơi đây để tìm kiếm cơ duyên, không chỉ giới hạn ở đám kiếm tu, mà còn nhiều thể loại tu sĩ khác.

Nhưng càng nhìn đám người này, Tường Vinh lại cảm thấy bọn chúng có vẻ không được bình thường cho lắm.

Ví dụ như ở bên đường, có một tên đao khách lúc này đang vuốt ve thanh bảo đao trên tay hắn.

“Ta hiểu, haha! Ta hiểu rồi, đao cũng là kiếm, nhưng nó là kiếm chỉ mở một bên lưỡi.”

Ở một hướng khác, là một tên tu sĩ cầm trong tay một cây trường thương.

“Ra là vậy a, thương cũng là kiếm, nhưng chỉ là cán hơi dài và lưỡi hơi ngắn mà thôi.”

Ngay giữa đường, một đạo nhân đang không ngừng cười to, nhìn kiểu gì cũng thấy được đầu óc của người này chắc chắn có vấn đề.

“Hahaha! Đạo gia ta thành công rồi!

Ai nói pháp thuật không phải là kiếm cơ chứ?”

Tường Minh lúc này khó mà tin nổi trước luận điệu của lão ta, nhưng sau khi nhìn lão đạo sĩ sử dụng thuật thức của hỏa cầu thuật thông thường, ấy vậy mà có thể chế tạo ra một thanh kiếm rực lửa.

Lúc này mắt của Tường Minh như muốn lồi ra luôn.

Còn chưa kể trên thanh kiếm lửa ấy, có kiếm khí hàng thật giá thật đang không ngừng lưu chuyển, có thể giúp cho lão tu sĩ vừa rồi dễ dàng gây sát thương cho người vượt qua mình một đại cảnh giới.

Giờ Tường Minh giảm chậm bước chân của mình lại và ngắm nhìn xung quanh.

Quả nhiên, hắn thấy được kiếm ý đang phát ra từ đám tu sĩ nhìn có vẻ điên điên cuồng cuồng kia.

Càng để ý, hắn càng cảm thấy Bắc Địa này có vẻ điên rồ.

Không chỉ dừng lại ở thương, đao, pháp thuật.

Thậm chí có kẻ còn nói rằng nắm đấm, thân thể, hay vô số những thứ kỳ kỳ quái quái khác là kiếm, chỉ có thể nói vạn vật đều là kiếm.

Nhưng không thể phủ nhận được, thực lực của đám tu sĩ ở nơi đây quá bất hợp lý sau khi lĩnh ngộ ra được kiếm ý của mình.

Nơi tận cùng của Bắc Địa, đồng thời, nơi này cũng là nơi lạnh nhất thế giới.

Diệp Hiên lúc này đang ngồi tĩnh tọa trên một mỏm đá, ngay phía dưới hắn là vực sâu không đáy.

Nơi đây cũng là đầu nguồn của những bức họa cực quang trên bầu trời Bắc Địa.

Thở dài ra một hơi, Diệp Hiên đã mở mắt sau nhiều ngày bế quan, khí thế tăng lên khiến người nhìn qua cũng biết được thực lực tên này lại tăng tiến.

Vô số bóng người đang diễn hóa đủ loại kiếm thuật trên bầu trời được thu hồi lại, một lần nữa dung nhập trong thân thể Diệp Hiên.

Bên trong đó không chỉ ẩn chứa vô số kinh nghiệm từ những lần mô phỏng, mà nó còn chứa vô số thể loại kiếm ý mới mà Diệp Hiên nhờ người khác lĩnh ngộ ra.

Những bức họa cực quang mà đám tu sĩ chứng kiến, thực chất chính là thiên phú Vạn Kiếm Ý của Diệp Hiên.

Vì chê một người lĩnh ngộ kiếm ý là quá chậm và quá không toàn diện.

Tên này đã nghĩ ra một cách, đó chính là cho đám tu sĩ ở Xích Phong giới này dùng thử Vạn Kiếm Ý, sau đó bao nhiêu kiếm ý mà các sinh linh lĩnh ngộ ra được đều sẽ được chia sẻ cho Diệp Hiên.

Làm phong phú hơn số lượng kiếm ý trong kho tàng của hắn.